Sau sáu năm trôi qua, Trương Hoàn lần nữa nhìn thấy Thẩm Trường Ninh là ở một cuộc họp đánh giá hồ sơ dự thầu, phòng họp có chút ngột ngạt, anh đi ra ngoài hút điếu thuốc, tòa nhà hình chiếc nhẫn, anh đứng ở phía Nam, Thẩm Trường Ninh đi từ phía Bắc về phía thang máy, mặc dù chỉ là một bên sườn mặt, nhưng Trương Hoàn biết là hắn, chắc chắn là hắn.
Phản ứng đầu tiên của anh là tủi thân, anh chấp niệm với người đàn ông này nhiều năm như vậy, mỗi quyết định trong cuộc đời đều là để tới gần hắn thêm một chút, vậy mà người kia lại không hề hay biết.
Tựa như bạn đang giãy dụa bên trong cuồng phong sóng thần, mưa to triều dâng, mà người kia thì vẫn ngồi một chỗ ung dung ngắm hoa nở, không hề công bằng.
Nhưng tủi thân qua đi là niềm vui ập đến, hắn thật sự ở thành phố này, hai người bọn họ thật sự ở cùng một thành phố, niềm vui không kiềm chế nổi cuồn cuộn, Trương Hoàn cảm thấy bản thân mình hệt như một tên M.
Nội tâm Trương Hoàn nổi sóng to gió lớn, trong đầu tưởng tượng ra đầy cảnh củi khô lửa bốc cùng các loại play đáng xấu hổ.
Nụ cười mỉm chi trên mặt khiến cho cấp dưới Tiểu Hạ đi ra tìm anh sợ tới mức không dám nhìn thẳng.
Đóa hoa lạnh lùng/vua mặt liệt- chủ nhiệm Trương vậy mà đang cười! Bạn nhỏ Tiểu Hạ cảm thấy chắc chắn là do nhóm chuyên gia vừa rồi nói tào lao đã kích thích anh.
Chờ đến khi Trương Hoàn phản ứng lại, Thẩm Trường Ninh ngay cả bóng cũng không còn, anh xoay người nhìn cậu chàng nhân viên mới được phân đến đang mở to mắt nhìn mình, sự chênh lệch quá lớn của lòng sông với mặt biển khiến Trương Hoàn không kìm được mà nhíu mày.
"Chủ nhiệm Trương, lúc nãy anh đi thì..."
"Chủ nhiệm Trương, chuyên gia vừa mới phát biểu là người lần trước..."
Đầu Trương Hoàn đau nhức, Tiểu Hạ này tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, khả năng học hỏi cao, làm việc cũng nghiêm túc, nhưng mà chỉ cần mở miệng là i hệt chim sẻ, còn là loại chim sẻ chúa.
1102, lúc nãy Thẩm Trường Ninh đi từ trong phòng kia ra, đây là sàn đấu thầu cao cấp của chính phủ, gần đây các ngành không tuyển dụng kế hoạch mới, vậy chắc là đại diện công ty hoặc người tham gia đấu thầu.
Lúc nãy chỉ có một mình hắn đi ra, chứng tỏ buổi đấu thầu chưa kết thúc, không thể là đại diện của công ty.
Vậy, chắc chắn là người tham gia đấu thầu, lát nữa về xem tư liệu của những người tham gia đấu thầu ở 1102.
Nghĩ đến đây Trương Hoàn lại nóng lòng muốn về, trên ghế như cắm chông, đứng ngồi không yên, buổi họp kết thúc thì vội vàng đi về phía thang máy.
Tiểu Hạ cầm theo tư liệu đi phía sau, ánh mắt là lạ, muốn nói lại thôi.
"Lấy cho tôi tài liệu mở thầu ngày hôm nay của phòng 1102, đầy đủ toàn bộ, với cả, không được hỏi lý do."
Tiểu Hạ nuốt lại câu 'Vì sao' suýt chút nữa thì thốt ra, gật đầu.
Tiểu Hạ mặc dù lắm chuyện, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn, một lúc sau đã bưng một chồng tư liệu đến, lúc rời đi còn để lại câu, "Chủ nhiệm Trương, cơ thể không khỏe thì cũng đừng cậy mạnh"
Trương Hoàn khó hiểu, chờ đến khi nhìn thấy túi thuốc trĩ trên chồng tư liệu, anh hận không thể ngửa mặt lên trời gào to mấy tiếng, tên ngáo này, ai nhanh đến rước giùm anh đi.
Đương nhiên tất cả chỉ diễn ra trong nội tâm anh, Trương Hoàn thậm chí còn không trả lời, dáng vẻ mặt than ít nói là màu sắc tự vệ tốt nhất của anh, nói ngắn gọn đó là nguyên tắc của anh, những lời nên nói hay không nên nói đều không cần phải nói.
Buổi đấu thầu ở phòng 1102 là dự án cải tạo và phủ xanh trên đường Trường Xuân, may thay chỉ là một hạng mục nhỏ.
Có ba nhà thầu, một trong số đó vừa mới liên hệ với Trương Hoàn, Trương Hoàn vuốt cái mặt mo, lật xem thông tin chi tiết của công ty Thông Tấn Lục, không có ba chữ Thẩm Trường Ninh, có hai người mang chữ Thẩm, nhưng đều là phụ nữ, tốt lắm, công ty này có thể bỏ qua.
Còn lại hai công ty, một cái là công ty hữu hạn xanh xóa Triển Lâm, một cái nữa là công ty hữu hạn Hải Chi Lục Lâm Viên, địa chỉ đều ở khu khai phá, chẳng qua một ở khu A, một ở khu D.
Vậy rốt cuộc đâu là hang ổ của Thẩm Trường Ninh?
Trương Hoàn đột nhiên nghĩ ra cái gì, bật dậy khỏi ghế lật tìm đến trang pháp nhân của công ty.
Kết quả!
Không phát hiện được gì hết.
Ha hả, vận mệnh ti tiện này sao có thể dễ dàng cho bạn thông quan được chứ!
Trương Hoàn đứng ngồi không yên, viết báo cáo cũng đầy lỗi chính tả, nhìn đồng hồ thấy còn một lát nữa sẽ tan làm, cũng may công việc này cũng không quá nghiêm túc với chuyện chấm công, anh xuống lấy xe lái về nhà.
Thật ra muốn tìm công ty Thẩm Trường Ninh cũng không phải là không có cách, thậm chí có thể nói rất đơn giản, hỏi trực tiếp hỏi đồng nghiệp đánh giá dự thầu hoặc cơ quan đại diện dự án, nhưng Trương Hoàn không dám mạo hiểm như vậy, anh sợ sẽ mang đến cho Thẩm Trường Ninh ảnh hưởng không tốt.
Đối với những vấn đề liên quan đến Thẩm Trường Ninh, anh luôn cẩn thận, không có tâm tư mạo hiểm, giống như hồi cấp ba, chỉ dám yên lặng đạp xe phía sau hắn, ngay cả khoảng cách cũng không dám quá gần, lúc nào cũng cách 50, 60 mét, chỉ có thời điểm đó anh mới không kiêng nể gì mà ngắm nhìn bóng dáng của người phía trước.
Đến ngã tư, Trương Hoàn đột nhiên quay đầu xe, anh quyết định rồi, đi ôm cây đợi thỏ.
Trương Hoàn đến công ty hữu hạn xanh xóa Triển Lâm ở khu A trước, bởi vì là khu kiến trúc mới được khai phá, chung quanh đến cứt chim cũng không có, trước cổng có mấy chiếc ô tô màu đen, Trương Hoàn đậu xe bên đường cái đối diện, cầm lấy ống nhòm trên ghế phụ vừa mua dọc đường.
Trương Hoàn vừa phỉ nhổ bản thân mình biến thái vừa giơ ống nhòm nhìn về phía cửa ra vào.
Anh chàng bán ống nhòm quả nhiên đáng tin, đồ quân dụng đạt tiêu chuẩn, ngay cả cọng lông nơi nốt ruồi trên mặt lái xe ngồi trong ô tô đen kia cũng thấy đến là rõ ràng.
Anh ngồi đến gần mười giờ mà vẫn không thấy người đâu, vẻ mặt suy sụp lái xe về nhà, thậm chí không còn hứng thú với hoạt động 'chọc Ninh Ninh', anh thả mình trên giường, cõi lòng làm thế nào cũng không thoải mái, khó chịu đến phiền.
Anh nằm một chốc lại đứng dậy mở ngăn kéo tủ bên phải của bàn làm việc ra, bên trong hơi trống, có một ít đồ vật nằm rải rác khắp nơi, một vài mẩu giấy, một cây bút gel bị hư, mấy cái nắp chai, còn có một tấm ảnh chụp, thoạt nhìn đều là đồ cũ nhiều năm rồi.
Những thứ này đều có quan hệ với Thẩm Trường Ninh, tờ giấy viết tên hắn anh trộm xé trong vở ra, bút máy hắn vô tình đánh rơi, tấm ảnh tốt nghiệp của khối họ anh mặt dày xin từ thầy chụp ảnh, còn có rất nhiều những thứ kỳ lạ khác nữa.
Trương Hoàn cảm giác bản thân là một tên si hán lại còn biến thái, ngay cả chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình, nói gì đến người khác, nhưng chỉ là, anh không kìm được.
Anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ thổ lộ với Thẩm Trường Ninh, chưa từng nghĩ tới, mặc dù trong đầu anh đã tưởng tượng vô số cảnh play đáng xấu hổ với hắn, nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Ước nguyện lớn nhất của anh là được ở chung một thành phố với Thẩm Trường Ninh, thi thoảng lại trộm xem xem hắn sống có ổn không, nếu có thể làm quen với hắn, giới thiệu tên mình với hắn, chào hỏi một hai câu, như vậy là tốt lắm rồi, còn về việc trở thành bạn tốt của Thẩm Trường Ninh, cùng nhau ăn cơm các thứ, anh ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.
Thẩm Trường Ninh là hạnh phúc bí mật của anh, cho dù chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua, cũng đủ cho anh nhấm nuốt thật lâu, phân tán sự vui sướng đến từng đêm cô đơn rét lạnh, chống đỡ anh kiên trì bám trục cuộc sống vô nghĩa này.
Trương Hoàn liên lục ngồi xổm trước cổng công ty hữu hạn xanh xóa Triển Lâm suốt một tháng, cuối tuần cũng không nghỉ, nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cho nên ngày hôm nay, anh quyết định đổi sang ngồi xổm nơi khác.
Cổng Hải Chi Lục Lâm Viên không khác Triển Lâm là bao, nhưng lối vào hơi nhỏ, anh chỉ có thể đậu xe cách cổng ra vào xa một chút, điều tốt là anh không cần phải dùng ống nhòm.
Vận mệnh là thứ xấu xa, giỏi nhất là chiêu đánh một gậy lại cho một quả táo, Trương Hoàn ngồi đến hơn bảy giờ thì thấy Thẩm Trường Ninh đi từ trong ra.
Trong nháy mắt ấy, Trương Hoàn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài hai tiếng!
Anh lập tức bổ nhào lên ghế phó lái, quỳ gối trên chỗ ngồi, víu cửa sổ nhìn ra ngoài, thậm chí còn không dám chớp mắt.
Thẩm Trường Ninh trông thành thục hơn so với hồi đi học, cũng nhìn cường tráng hơn, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh dương, cầm theo cặp công văn, vạt áo hình như mới thả ra, có hơi nhăn.
Thẩm Trường Ninh thật ra không phải là kiểu soái ca đang thịnh hành thời bây giờ, nhưng hắn lại cực kỳ có hương vị đàn ông, bên môi lúc nào cũng treo nụ cười nhẹ, mỗi lần nhìn thấy lại khiến trái tim Trương Hoàn ngứa râm ran.
Bãi đổ xe của Hải Chi Lục Lâm Viên ở bên kia đường, có vẻ như Thẩm Trường Ninh lái xe, đợi đến khi ngay cả ống nhòm cũng không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, Trương Hoàn mới bình tĩnh lại, ngồi về trên ghế lái.
Niềm hạnh phúc quá lớn ập đến khiến anh ngất ngây, tiếp đó anh đột nhiên hé miệng cười, vẫn là nụ cười si hán ngây ngô đó.
Kết quả của việc quá vui sướng chính là trên đường về tốc độ xe đã vượt quá 140, sáu điểm còn lại của Trương Hoàn nằm ở một góc lạnh run.
Nhưng mà, who cares!!!
Lời editor: Hố mới!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...