Năm Tháng Nữ Chủ Làm Cha


Cha hắn Thẩm Hoài An năm xưa làm việc dưới trướng của Kim Thủ Trung, vì cứu Kim Thủ Trung mà mất, để lại con trai duy nhất là Thẩm Tông Châu, từ nhỏ đã được Kim Thủ Trung đón về phủ xem như con ruột mà nuôi dưỡng, lời nói của hắn trong cái phủ này so với Kim Bất Vĩ càng thêm hữu dụng.

Theo sau lưng của Thẩm Tông Châu là ba hài tử của Tô Tần Tần, trưởng tử Kim Bất Vĩ cũng xem như ổn trọng mà chỉ hướng phụ mẫu hành lễ rồi đứng một bên mà xem kịch, thứ tử Kim Bất Ly nhỏ hơn Kim Bất Ngữ một ngày tuổi, được xếp địa vị dưới cơ nàng đã trở thành tâm bệnh nhiều năm nay của hắn, vừa thấy Kim Bất Ngữ gặp xuôi xẻo liền hào hứng, cười nhạo nàng: “Nhị ca, ngươi đã ăn bao nhiêu cân đất ở Tô châu? Mà làm mình chật vật như thế?”Kẻ nhỏ nhất là Kim Bất Khí thì không cần phải nói rồi, kế thừa dáng vẻ kiều mị của Tô Tần Tần, rốt cuộc cũng do tuổi nhỏ mà không che giấu tốt bằng mẹ mình, thái độ đối với Kim Bất Ngữ trước giờ cũng không mấy thân thiện, ghét bỏ mà lui hai bước, cũng không tiếc mà bỏ đá xuống giếng: “Nhị ca, lúc ngươi không về trong nhà đều tốt cả, ngươi vừa về đây trong nhà đã gà bay chó sủa, ngươi cũng quá không hiểu chuyện đi, ngoài việc gây thêm rắc rối cho phụ thân ra ngươi còn biết làm gì nữa a? Sao ngươi không thể học hỏi đại ca và Thẩm ca ca mà vì phụ thân phân ưu thế?”Nàng ta như vô tình liếc mắt về phía Thẩm Tông Châu, để lộ ra chút ngượng ngùng của thiếu nữ.

Kim Bất Ngữ che mũi trốn sau lưng của Thẩm Tông Châu mà không hề khách khí với vị muội muội này: “Kim Bất Khí, ngươi đã chét bao nhiêu cân phấn lên mặt mình thế, mau ngừng nói chuyện đi, phấn trên mặt ngươi không ngừng rơi ra cũng không nói, gặp người có mũi không tốt vừa nói chuyện với ngươi xong liền phải đi khám đại phu đấy.

”Kim Bất Khí tức đến độ đỏ cả mặt, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: “Đáng đời ngươi bị phụ thân đánh chết!”Trong thính đường một mãnh hỗn độn, Thẩm Tông Châu thả chiếc roi của Kim Thủ Trung ra, nhắc nhở ông ta: “Nghĩa phụ, Thế tử gia hôm nay vừa mới về đến, ngày mai còn phải gặp khách nhân, trên mặt không thể để lại vết thương được.


”Xét thấy tính tình hay nói hươu nói vượn của Kim Bất Ngữ, nếu như trên mặt mang theo vết thương thì không biết nghiệp chướng này sẽ nói thành dạng gì.

Ông ta thu roi mắng: “Cút đi từ đường quỳ, trước sáng ngày mai cũng không được đứng dậy!”Chiêu này thường ngày cũng hay dùng, Kim Bất Ngữ sớm đã quen, dù sao chỉ cần không bị thương da thịt, thì nàng đối với việc làm bạn với liệt tổ liệt tông cũng không ý kiến gì, có thể đánh một giấc trên chiếc đệm, còn thanh tĩnh hơn việc phải đối diện với một đám người dối trá này.

Nàng một bên phủi phủi bụi trên người mà đi ra ngoài, một bên lộ ra một nụ cười đầy thâm ý với Kim Thủ Trung: “Trước khi đi Di phụ có nhờ ta đem lễ vật về cho phụ thân, lát nữa sẽ bảo Đăng Tâm và Đăng Ý đem qua cho người.

” quen đường quen lối mà đi về hướng từ đường ở phía sau.

Mặc dù giờ đây Định Bắc Hầu phủ đổi thành họ Kim, nhưng trong từ đường vẫn là cung phụng tổ tông của Khương thị, lễ tết mỗi năm liên hoan cùng với cấp dưới, Kim Thủ Trung không khỏi giả vờ rơi vài giọt lệ mà nhớ đến sự đề bạc của nhạc phụ đối với ông, sự tích anh dũng của người anh vợ đã mất, còn có sự dịu dàng hiền thục của hiền thê Khương Nhàn, còn biểu diễn một phen lo lắng về tương lai của đích tử: Khương thị chỉ còn lại giọt máu mủ này, ta thật sự sợ rằng ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ với nàng.

Nhưng đứa con này lại văn không được võ không xong, lại không thể chịu khổ, ngay cả doanh trại cũng chưa đi được vài lần, tương lai phải làm sao đây?Thông qua sự nỗ lực không ngừng của ông ta trong mười mấy năm nay, lão tướng trong doanh trại của U châu không phục so với quang cảnh Khương Thành Liệt năm xưa ngày càng ít đi, không phải bị điều đi trấn thủ nơi khác, thì lại bị đối đãi lạnh nhạt, có thể nói chuyện ở trước mặt ông ta còn không đến một phần ba, ngược lại tướng lĩnh mới được ông ta đề bạc đã đầy rẫy, đối với sự thâm tình của Hầu gia đều khen ngợi không dứt.

Trong thành U châu đồn đại Định bắc hầu nhớ hoài tình xưa nghĩa cũ, công lao của đám người này và gia quyến của bọn họ đều không hề nhỏ.


Chính vào thời khắc ngày đông tháng chạp này, tuyết bên ngoài rơi không ngừng, trong từ đường chỉ còn lại một chút ánh sáng âm u của ngọn đèn trước linh vị, làm cho căn từ đường người nghiêm trang cũng có vài phần u ám khó nói, sau đó Kim Bất Ngữ rút ba cây nhan trên bàn thờ ra đốt, nghiêm túc mà quỳ trước linh vị.

“Ngoại tổ phụ, mẫu thân, con về rồi đây.

”Nàng nói một phen sự việc mình gặp được và nghe được ở Tô châu, việc trong nhà của Di nương và Di phụ: “… … đại di nương vẫn đẹp như cũ, chỉ là di phụ đã mập như cái màn thầu, họ gặp ta có biết bao hoang hỷ.

” nàng tự sờ khuôn mặt mình, tự nhẫm: “Người không biết ta sinh ra có biết bao người yêu thích đâu, ngay cả biểu ca và biểu tỷ đều rất thích ta, luôn muốn ta sau tết mới về đây, nhưng ta lại nhớ nhung buổi biểu diễn của lão đầu tử trong tiệc mừng năm mới, cũng không biết năm nay hắn sẽ rơi bao nhiêu giọt lệ, nói không chừng sẽ ít hơn năm ngoái hai giọt, nên mới gấp rút chạy về sớm như thế.

Nàng cũng có một phen triển vọng đối với Kim Thủ Trung: “… …nói không chừng thêm hai năm nữa, lão tử nhà ta sẽ không cần uống rượu trên yến tiệc để hoài niệm tình nghĩa đề bạc nữa.


” Nàng còn hết sức thành khẩn mà thương lượng trước linh vị của Khương Thành Liệt: “Ngoại tổ phụ, hay là người báo mộng cho hắn đề hù dọa một phen ?”Không ai trả lời như thường lệ.

Nàng xoa xoa đôi tay, hơi lạnh nổi lên, trong bụng cũng không nhịn được mà kêu rên, chút hơi ấm tích tụ được từ canh gừng ở y quán của Thư gia cũng đã sớm tiêu hết, ngay cả chiếc áo choàng cũng được cởi ra khi vừa vào cửa, cũng không biết đã tiện tay đưa cho tên hạ nhân nào, đám không có mắt này đã tránh đi từ sớm rồi, chỉ e là cũng sẽ không đội tuyết mà đem đến cho nàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui