Ngày gặp mặt bố của Mạc Nhiên sắp đến. Mặc dù có Mạc Nhiên an ủi và che chở, nhưng mấy ngày này Ôn Hinh vẫn cảm thấy lo sợ và bất an.
Mạc gia, vừa nghĩ tới Ôn Hinh lại không nhịn được hồi hộp.
Mấy đời lăn lộn trên thương trường mới mang lại cuộc sống xa hoa cho gia tộc. Sau khi ve hào nhoáng bị thời gian vùi lấp, gia tộc Mạc Thị càng trở nên huyền bí.
Lúc trước người nắm quyền hành của Mạc gia là bố Mạc Nhiên, trải qua cuộc khủng hoảng lúc trước, bây giờ người nắm quyền là Mạc Nhiên.
Ôn Hinh ngẩn ngơ xoay chiếc điện thoại di động trong tay.
Bố của Mạc Nhiên…Không điềm đạm nho nhã như bố cô, bố của Mạc Nhiên là người lạnh lùng nghiêm khắc, người như vậy mỗi lần gặp phải Ôn Hinh đều cảm thấy thấp thỏm lo sợ, hôm nay cảm giác này lại càng đậm.
Cô phải làm gì đây?…
Đang lúc ngẩn ngơ, điện thoại trong tay cô vang lên.
Là một số lạ.
Ôn Hinh nghi ngờ nhận máy, “A lô, ai vậy ạ?”
Giọng nói trầm thấp mộc mạc của một người đàn ông trung niên truyền đến, “Tiểu Hinh, ta là bố của Mạc Nhiên.”
Động tác của Ôn Hinh có chút cứng ngắc, giống như không thể tin nổi, “Chú Mạc?”
“Ừ. Tiểu Hinh, con có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một chút.”
Ôn Hinh do dự một chút, lên tiếng “Vâng.”
Sau đó chú Mạc nhắn địa chỉ, trước khi cúp điện thoại, ông nói một câu, “Chú hi vọng chỉ mình cháu tới.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu Ôn Hinh có chút mơ hồ, đây chính là nghĩ cái gì liền gặp cái đó…
Địa chỉ mà chú Mạc nói tương đối giống một quán cà phê, lúc cô đến bên trong chỉ thưa thớt có vài người.
Ở vị trí trong cùng, Ôn Hinh thấy ông Mạc.
“Chú Mạc.”
Ông Mạc nhìn thấy cô, chí phía đối diện, “Ngồi đi.”
“Chú nhớ cháu rất thích uống Cappuccino, đã giúp cháu gọi rồi.”
“Cảm ơn chú.”
Ông Mạc nhìn cô, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, còn nhớ cô bé lúc trước luôn đi bên cạnh Mạc Nhiên bây giờ đã trở thành một cô gái yêu kiều duyên dáng, thực xinh đẹp.
“Đã lâu không gặp, cháu đã lớn như vậy, chú không nhận ra nổi.”
Ôn Hinh chỉ khẽ mỉm cười một cái, không lên tiếng.
Ông Mạc cũng nhìn thấy sự lo lắng của cô, không nói về chuyện cũ nữa, trực tiếp vào vấn đề: “Hôm nay đến là muốn cùng cháu nói về chuyện Mạc Nhiên.”
Ôn Hinh trong lòng sớm đã có dự liệu, “Vâng ạ.”
“Chú nghe nói hai đứa yêu nhau?” Ông Mạc nói xong cầm ly cà phê uống một ngụm.
Giọng điệu bình tĩnh, Ôn Hinh không biết nên đáp lại thế nào, nói thật, “Vâng ạ.”
“Tiểu Hinh.” Ông Mạc dừng một chút, nói: “Chú không muốn phản đối hai đứa, nhưng mà cháu đã mất tích nhiều năm như vậy, cháu cho rằng vẫn hiểu Mạc Nhiên sao?”
“Chú Mạc, lời này của chú là có ý gì ạ?”
“Lúc trước công ty bố cháu phá sản, cháu và Mạc Nhiên đã hủy bỏ hôn ước là chuyện bất đắc dĩ, ta không thể để cho Mạc gia phải chịu tổn thất lớn như vậy. Khi đó Ôn gia không có khả năng xoay chuyển tình thế, mà bây giờ, Tiểu Hinh, cháu có thể ở bên cạnh giúp nó không?”
Ôn Hinh nắm chặt ly nước, á khẩu không trả lời được.
“Tiểu Hinh, cháu nên biết, vị trí Mạc phu nhân này cháu không thể làm tốt được. Nếu như cháu đủ mạnh thì hôm nay chú sẽ không nói những lời này, chỉ là khả năng của cháu bây giờ, còn cách xa Mạc Nhiên một đoạn, cháu, hiểu ý của ta không?”
Ôn Hinh nghe những lời này, trong lòng cay đắng, nhưng nét mặt vẫn mạnh mẽ nặn ra một nụ cười, “Cháu hiểu, chú Mạc.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Ông Mạc rốt cuộc cũng có chút hòa dịu, “Hiểu là tốt rồi. Vậy chuyện của các cháu, tạm thời hai đứa đừng gặp mặt. Nó đối với cháu rất sâu nặng, chú không muốn nó càng lún càng sâu.”
Lời nói vừa dứt, Ôn Hinh không thể tin được ngước mắt nhìn ông Mạc, “Chú Mạc, làm sao có thể như vậy?”
Ông Mạc ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Mạc Nhiên là com trai chú, chú làm như vậy là vì muốn tốt cho nó.”
“Chú Mạc, dù vậy, nhưng anh ấy có cuộc sống riêng của mình, anh ấy có quyền lựa chọn.”
Ông Mạc nhíu mày, “Tiểu Hinh, cháu đã đồng ý với chú, thì nên biết làm như vậy là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần cháu bằng lòng, như vậy nó chọn hay không chọn cũng không quan trọng.”
Ôn Hinh trong lòng giằng co hồi lâu, mới lên tiếng: “Chú Mạc, xin lỗi, cháu không thể.”
Ông Mạc cầm ly nước trong tay dừng lại, ngước mắt nhìn Ôn Hinh, “Tiểu Hinh, cháu là đang từ chối?”
“Chú Mạc, cháu…”
Lời còn chưa dứt, đã có âm thanh lạnh lùng chen vào, “Cô ấy đương nhiên là từ chối.”
Ôn Hinh có chút bối rối nhìn Mạc Nhiên, “Mạc Nhiên…”
Mạc Nhiên kéo Ôn Hinh tới bên cạnh mình, lạnh nhạt nhìn Ông Mạc, “Bố đã nhiều tuổi như vậy rồi, vẫn còn muốn nhúng tay vào chuyện của con sao?”
Ông Mạc không nghĩ tới Mạc Nhiên lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, bất giác nhìn về phía Ôn Hinh, trách cô đã nói với Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên ngăn lại tầm mắt của bố, nói: “Không cần đoán. Con đã sắp xếp người bên cạnh bố.”
Ôn Hinh kinh ngạc nhìn Mạc Nhiên, không tin anh lại có thể đối xử như vậy với bố của mình.
Ông Mạc vừa nghe, nhất thời tức giận, “Con đang làm phản sao? Con nghĩ bây giờ đã đủ lông đủ cánh rồi, cho nên không còn để bố mình vào mắt nữa ư?”
Mạc Nhiên làm thinh, vẫn như cũ mặt không cảm xúc, chỉ bất quá lời nói ra lại mang theo nhiều châm biếm, “Bố đang ra sức làm tròn trách nhiệm của người cha à? Tại sao hôm nay mới bắt đầu thể hiện tình thương của cha rồi xen vào chuyện của con?”
Ông Mạc giận dữ, vỗ bàn, “Con dám nói như vậy với ta?!”
Ánh mắt Mạc Nhiên lạnh lùng, “Bố hãy tự lo bản thân mình cho tốt.” Nói xong liền kéo tay Ôn Hinh bỏ đi.
Ông Mạc thấy hai người bỏ đi, nổi giận kêu: “Con đứng lại đó cho ta!”
Mạc Nhiên xoay người, lạnh nhạt nói: “Còn có việc gì sao?”
“Ta nói cho con biết, chỉ cần ta còn sống ngày nào, ta nhất định sẽ không để hai đứa yêu nhau.”
Mạc Nhiên nghe xong, cười lạnh một tiếng, anh dùng giọng điệu âm lãnh chưa từng có, nói: “Con không ngại để bố đi theo mẹ con đâu.”
Nhất thời cả Ôn Hinh và ông Mạc đều bị giật mình.
Sắc mặt ông Mạc tái nhợt, lui về sau hai bước rồi vô lực ngã ngồi xuống ghế, giống như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, ông khiếp sợ nhìn Mạc Nhiên, nhìn con trai của mình, hóa ra…Hóa ra nó vẫn chưa bao giờ quên đi thù hận, chưa từng tha thứ cho ông, từng ấy năm đến nay ông vẫn chưa thực sự hiểu hết về con trai mình, mà chỉ càng lúc càng xa nó.
Ông khó khăn nói ra, “Mẹ con…”
Mạc Nhiên lạnh lùng cắt ngang lời ông, “Đừng nhắc tới mẹ tôi, ông không xứng.”
Ông Mạc phức tạp nhìn Mạc Nhiên, trong mắt ông có hối hận, có áy náy, có bi thương…
Đời này của ông, điều hối hận nhất là mẹ của Mạc Nhiên.
Mạc Nhiên không để ý tới sự đau khổ của bố mình, xoay người rời đi, khi tới cửa lạnh lùng nói: “Hôn nhân của tôi không cần ông có đồng ý hay không. Chỉ cần ông có mặt trong hôn lễ là được rồi.”
Không để ý tới phản ứng của ông, Mạc Nhiên kéo tay Ôn Hinh ra khỏi quán cà phê.
Bên trong quán, ông Mạc suy sụp ngồi trên ghế, thì ra là không còn khí thế nữa, ông hôm nay chỉ là một người đàn ông trung niên đau lòng vì mất vợ.
Một lúc lâu, ông đau khổ ôm mặt, âm thanh nghẹn ngào từ trong lòng bàn tay truyền ra, “…Khởi An.”
Mạc Nhiên đi rất nhanh, Ôn Hinh đuổi theo không kịp, “Mạc Nhiên, anh chậm một chút.”
“Mạc Nhiên…”
Bước chân Mạc Nhiên chậm lại, những vẫn bước về phía trước.
Cho tới khi đã ngồi vào trong xe, Mạc Nhiên vẫn không lên tiếng, Ôn Hinh có chút bất an nhìn thoáng qua, anh…đang tức giận ư…nhưng mà…
“Anh…”
Khóe miệng hơi nhếch, nói: “Lần sau em đừng ngốc như vậy.”
Ôn Hinh nhỏ giọng lầm bầm, “Nào có.”
Mạc Nhiên liếc sang cô, vừa khởi động xe vừa nói: “Nếu như anh không tới em định làm gì? Sẽ bỏ anh à?”
Ôn Hinh bĩu môi, “Em đã không đồng ý mà.”
Mạc Nhiên giọng đều đều hỏi lại, “Phải không?”
Ôn Hinh thức thời không muốn bàn tiếp vấn đề này, bỗng nhiên nghĩ tới màn giương cung bạt kiếm vừa rồi của 2 cha con Mạc Nhiên, dè dặt hỏi: “Cái đó, chú Mạc…”
Vừa nhắc tới ông Mạc, trong con ngươi Mạc Nhiên tụ lại một cổ lãnh ý, “Không cần để ý tới ông ấy.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị. Yên tâm đi.” Mạc Nhiên lạnh lùng chế giễu một tiếng, “Cho dù thế giới chỉ còn lại mình ông ta, ông ta cũng vẫn sống rất tốt.”
Ôn Hinh nhìn vẻ mặt cứng rắn của Mạc Nhiên, không biết nên nói gì cho phải, khúc mắc của hai cha con bọn họ chính là mẹ của Mạc Nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng lại tuyệt thế phong nhã.
Trên đường trở về, Ôn Hinh không nhắc lại chuyện mới xảy ra, hai người yên lặng cho tới lúc về đến nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...