Năm Tháng Như Ca


"Kính thưa quý khách, chuyến bay từ Berlin đến thành phố S của Trung Quốc chuẩn bị hạ cánh.

Quý khách vui lòng thắt chặc dây an toàn và không tuỳ ý đi lại.

Chúc quý khách có một hành trình vui vẻ, cảm ơn."
Giọng của nữ tiếp viên vang lên trong cabin.
Hai người ở khoang hạng nhất lại bất động thanh sắc.
"Ôn tổng, sắp đến thành phố S." Một người phụ nữ mặc đồng phục chuyên nghiệp cầm một chiếc máy tính bảng trong tay, nói: "Có cần tôi xác nhận lại lịch trình của ngày hôm nay không?"
Nàng nhìn cô gái ôn thuận như nước ở trước mặt, vẫn an tĩnh như lúc ban đầu.
Cô gái có mái tóc dài nhu thuận đen nhánh, khuôn mặt thanh lãnh thoát tục, mang theo nhợt nhạt ý cười, đôi mắt phượng màu đen như ẩn hiện những vì sao, khiến người nhìn bị lôi cuốn vào.
Những ngón tay trắng nõn thon dài của nàng nhẹ nhàng lật những trang sách, đầu ngón tay mượt mà xẹt qua những dòng chữ.

Sau đó nàng khẽ đóng sách lại, nhẹ nhàng mở miệng.
"Không cần, em đều nhớ rõ."
Giống như nàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng ôn hoà thoải mái, khó có thể tưởng tượng được đây là một cô gái không rơi vào thế tục và có tính độc lập, chỉ trong 5 năm ngắn ngủi từ một cô gái bình thường đã trở thành một nhân vật phong vân nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu.
Ôn Du, từ một cô gái mỏng manh, với thiên phú nhạy bén hơn người trong kinh doanh, nàng đã thành công từ con số không, phát triển đến bây giờ oai phong một cõi.

Nàng chỉ mất 5 năm để đem tập đoàn W.E đẩy lên hàng đầu thế giới.

Những điều mà chưa ai dám tưởng tượng đến.
Ôn Du nhìn ra ngoài cửa sổ, máy bay cắt qua tầng mây, đã có thể nhìn thấy thành phố S từ phía bên trên.
Ánh mắt của Ôn Du trở nên mờ mịt, tay cầm sách vô thức bắt đầu dùng sức, các khớp ngón tay đã trắng bệch.

Sau khi trợ lý Từ Mẫn nhận thấy được, không khỏi hơi nhíu mày, trong ấn tượng của nàng, Ôn Du là người ít khi bộc lộ cảm xúc khác ngoài công việc, không thể không quan tâm mở miệng.
"Ôn tổng, có phải em có chỗ nào không thoải mái phải không?"
Ôn Du hoàn hồn, cũng phát giác chính mình thất thố, không khỏi cười một tiếng: " Có lẽ đã lâu không trở về quê nhà, nhất thời có chút không thích ứng đi."
Theo sau là trở về với bộ dáng đạm nhiên kia.
Trong lòng nàng có một bí mật, một bí mật không thể nói.
Từ Mẫn thấy thế liền biết, Ôn Du lại một lần nữa biến về thành một cô gái gợn sóng bất kinh tránh xa trần thế ồn ào, như thể đó chỉ là ảo giác của nàng.

Trước mặt Ôn Du dường như cả thế gian này đều không thể khơi dậy hỉ nộ ái ố của nàng.
Khi máy bay dừng ổn định ở sân bay thành phố S, Ôn Du cất sách lại vào trong túi xách, đứng dậy xuống máy bay.
Thành phố S vào mùa hè có chút oi bức, thời điểm Ôn Du bước xuống máy bay liền đón nhận ánh mặt trời gay gắt, đôi môi mỏng của Ôn Du khẽ nhếch lên, thanh âm có chút không nghe được.

"Mình đã trở về."
Ngồi trên xe do công ty phái đến, Từ Mẫn báo cáo sắp xếp công việc cho Ôn Du.
"Buổi chiều 3 giờ xuống máy bay, buổi chiều 3 giờ 30 đến công ty tham quan thẩm tra, 4 giờ 30 mở họp sắp xếp kế hoạch sắp tới, bởi vì tổng công ty muốn dời trụ sở đến đây, buổi chiều 6 giờ ăn tối cùng chủ tịch tập đoàn Trình thị.

"
Ôn Du ngồi ở hàng ghế phía sau an tĩnh nghe, nhắm mắt dưỡng thần.
"Lịch trình hôm nay là như vậy, Ôn tổng có sắp xếp nào khác không."
Từ Mẫn cũng không có dùng giọng điệu dò hỏi, bởi vì nàng biết Ôn Dư là người không dễ dàng thay đổi lịch trình.

Nói chung, nàng sẽ không thay đổi lịch trình.

"Đẩy." Không nghĩ đến Ôn Du lại đột nhiên mở miệng.

"Hả?" Từ Mẫn ngồi ở ghế phụ kinh ngạc quay đầu lại, nàng nghĩ rằng mình bị ảo giác.
"Đẩy ăn tối cùng Trình An, cứ nói là em mệt." Ôn Du nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhàn nhạt mở miệng, nhưng giọng điệu lại chân thật đáng tin.
"Ờ......." Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng lý trí vẫn nói cho Từ Mẫn bảo nàng đừng hỏi, không nên hỏi.
Ngay sau đó xe dừng lại trước một tòa nhà văn phòng có hình dáng kỳ lạ, phong cách rất độc đáo, Ôn Du xuống xe, mím đôi môi mỏng nhìn biểu tượng chữ W.E trên tòa nhà.
"Ôn tổng." Một người đàn ông gọn gàng sạch sẽ mang theo người ra chào đón.
"Tổng giám đốc Diệp." Ôn Du mỉm cười bắt tay cùng người ta, sau đó lại buông lỏng tay ra, ánh mắt nhàn nhạt.
Ôn Du lịch sự bắt tay Diệp Triệt nhưng không thân mật, Diệp Triệt cũng đã theo nàng hai năm liền trở thành thói quen, hắn chỉ đạm nhiên mở miệng cười.
"Hạng mục công việc của công ty đã sắp xếp xong, văn phòng của sếp cũng đã chuẩn bị xong.

Sếp muốn đi văn phòng trước hay xuống cơ sở nhìn trước."
"Đi cơ sở trước đi." Ôn Du không do dự nói
Diệp Triệt đã đoán trước được điều đó, cười nói: "Được, vừa lúc sếp cũng có thể làm quen với môi trường làm việc bên này một chút."
Ôn Du gật đầu đi theo Diệp Triệt vào tòa nhà.
Lý do tại sao W.E có thể thay đổi từ một công ty nhỏ vô danh trở thành một tập đoàn hàng đầu thế giới chỉ trong 5 năm là bởi vì nàng có đề cập đến lĩnh vực điện ảnh giải trí, phát triển bất động sản, giáo dục đại học, y tế, du lịch và dịch vụ ăn uống, không có chỗ nào là không có.
Trong một tòa nhà cao tới trăm tầng, bao hàm toàn bộ.
Ngay sau khi Ôn Du gặp người phụ trách từng ngành và quen với việc phân chia khu vực mỗi tầng, đã gọi tất cả những người phụ trách để sắp xếp công việc về sau.
Đội ngũ làm việc ở trong nước được tuyển chọn kỹ càng, người phụ trách từng mắt xích do Diệp Triệt đề bạt sắp xếp.

Năng lực điều hành cao, Ôn Du chỉ cần giải thích họ nên làm gì và làm như thế nào là có thể buông tay ra không cần quản nữa.
Bởi vì trụ sở chính chuyển từ Berlin đến thành phố S cho nên khối lượng công việc sẽ tăng lên rất nhiều, Ôn Du hứa hẹn sẽ tăng tiền lương gấp đôi, sau khi trụ sở chính ổn định ở thành phố S, tất cả nhân viên sẽ được mời đi du lịch nước ngoài một tuần.
Với đãi ngộ lớn như vậy, tất cả mọi người cũng đều nguyện ý tăng ca làm việc, đều không bày tỏ ý kiến.
Buổi họp kết thúc, rất nhiều người đều lựa chọn tăng ca làm thêm giờ, Ôn Du quan tâm bọn họ, yêu cầu nhà ăn chuẩn bị bữa tối cho bọn họ.

Giải quyết xong mọi chuyện thì cũng đã 5 giờ 40.
Ôn Du nhìn đồng hồ trên cổ tay bảo Từ Mẫn về nhà trước, còn nàng tự mình đi ngoài một chuyến, ngày mai lại đến đón nàng.

Sau đó liền tự mình lái xe và rời khỏi W.E.
6 giờ vừa lúc thời gian học sinh tan học.

Ôn Du lái xe đến một trường mẫu giáo tư thục có tiếng ở thành phố S, tắt máy dừng xe lại.

Nàng đeo kính râm lên, hạ cửa sổ xuống, nhìn cửa trường mẫu giáo đang dâng trào đầu người, tay đang cầm vô lăng trong vô thức hơi dùng sức.
Chẳng bao lâu, nàng đã nhìn thấy được người nàng muốn gặp.
Thời gian 5 năm, tháng năm cũng không có lưu lại dấu vết trên người nọ, khuôn mặt non nớt vẫn như ngày nào, không biết còn tưởng nàng vẫn còn là một cô sinh viên ngây ngô, nhưng hiện tại nàng đã là mẹ của một đứa trẻ.
Thẩm Niệm, bạn đại học, bạn cùng phòng của Ôn Du, và cũng đối tượng mà nàng thầm thương trộm nhớ trong suốt 4 năm.
Sau khi các nàng tốt nghiệp, Thẩm Niệm đã kết hôn với học trưởng của nàng, còn Ôn Du thì lựa chọn cách cắt đứt liên lạc với mọi người, một mình xuất ngoại.
Bây giờ khi quay lại, chuyện cũ đã cuốn theo chiều gió, nhưng điều mà Ôn Du không bỏ xuống được vẫn là Thẩm Niệm.
Nhìn thấy một tiểu cô nương cùng Thẩm Niệm giống nhau như đúc nắm tay nàng bước ra khỏi cổng trường, nhìn nụ cười hạnh phúc và ấm áp của Thẩm Niệm, tim Ôn Du đau nhói lên sau một thời gian yên giấc.

Nàng lặng lẽ đóng cửa sổ xe lại, khởi động xe rời đi.
Nàng và Thẩm Niệm, ngay tại thời điểm Thẩm Niệm lựa chọn kết hôn, còn nàng lựa chọn xuất ngoại thì đã sớm chặt đứt sạch sẽ
Điện thoại ầm ầm vang lên, Ôn Du liếc nhìn cuộc gọi, kết nối Bluetooth trong xe, lựa chọn bắt máy.
"Ôn đại tổng tài, đang làm gì đấy?" Thanh âm của An Nhiên vẫn nhiệt tình như mọi khi.
"Chuẩn bị trở về khách sạn, làm sao vậy?" Ôn Du khẽ cười hỏi.
An Nhiên là một trong số ít bạn tốt của nàng, cũng một trong số ít những người biết bí mật của nàng.
"Cậu đi gặp Thẩm Niệm?" An Nhiên hỏi.
Ôn Du sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Chỉ là giải quyết chuyện của công ty thôi, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." An Nhiên không nghi ngờ, cười nói: "Trong hai ngày tới ở thành phố S sẽ có tiệc tối dành cho những nhân vật nổi tiếng, cậu cũng là một đại danh nhân, thế nào, có muốn đến tham gia không?"
Ôn Du im lặng trong chốc lát, tuy rằng W.E đã là công ty niêm yết hàng đầu trên thế giới, nhưng nó cũng chỉ mới tồn tại ở trong nước hai năm, nền tảng còn chưa ổn định.


Tương lai của tổng công ty rất dễ dàng bị người khác nhắm vào, cho nên tích góp nhân mạch cũng là tất yếu.

Sau khi suy nghĩ xong, Ôn Du mới trả lời: "Được, mình sẽ đi."
An Nhiên như là nhẹ nhàng thở ra: "Được, lát nữa mình sẽ gửi cho cậu thời gian và địa điểm tổ chức, đến lúc đó mình cũng sẽ rất mong chờ cậu đại giá quang lâm, Ôn đại tổng tài.'
"Ờ." Ôn Du đạm cười theo tiếng.
An Nhiên cúp điện thoại, khẽ thở dài nằm trên giường nhìn điện thoại, sau đó bấm số điện thoại khác.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên kia truyền đến, An Nhiên liền mở miệng.
"Khinh Ca, vẫn còn đóng phim à?"
"Ừm, chuyện gì?" Một giọng nói thanh lãnh trầm thấp nhưng lại không mất gợi cảm phát ra ở đầu bên kia điện thoại, làm cho người ta say sưa.
"Nói cho cậu biết một tin tức."
"Tin tức gì?"
"Ôn Du đã trở về rồi."
An Nhiên nói xong, liền nghe được bên kia im lặng một hồi lâu.
"Chuyện khi nào?" Rốt cuộc người bên kia đã mở miệng lần thứ hai.
"Chiều nay, mình đã mời cậu ấy tham gia bữa tiệc tối kia." An Nhiên trả lời.

"Mình đã biết, cảm ơn cậu An Nhiên."
Điện thoại bị cắt đứt, An Nhiên lại thở dài thật sâu.

Mối quan hệ giữa Thẩm Niệm, Ôn Du và Tô Khinh Ca giống như một mạng lưới đan xen rất phức tạp, cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Ôn Du với Tô Khinh Ca liền giống như Thẩm Niệm với Ôn Du, nhưng khác biệt chính là Ôn Du lựa chọn buông tay, còn Tô Khinh Ca lại lựa chọn kiên trì.
Tô Khinh Ca kiên trì nhiều năm như vậy, An Nhiên cảm thấy đã đến lúc phải giúp nàng, cũng xem như là giúp Ôn Du một phen.
..........!
Editor: Mọi người vote nhiệt tình nhé, lâu lắm rồi em mới edit đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui