Edit: Ngân Nhi
Cố Tư Ức trở về phòng ngủ, Trịnh Bồi Bồi đang chơi game.
cô ấy nhìn thoáng qua Cố Tư Ức một cái rồi cúi đầu chơi game tiếp, vừa chơi vừa nói: “Chân của cậu bị thương thế nào? Mình định đợi cậu ra phòng y tế thì hỏi thăm mộtchút, ai ngờ lại không thấy cậu đâu…”
Cố Tư Ức kéo ghế ngồi xuống: “không sao, chỉ bị trầy da thôi, đã bôi thuốc rồi.”
“Đúng là anh Ức, mạnh mẽ lại kiên cường, ngã đau thế mà vẫn kiên trì chạy cho xong, còn nói là không có chuyện gì.” Trịnh Bồi Bồi cảm thán.
Chơi xong ván game, Trịnh Bồi Bồi từ chối lời mời của Lục Gia Diệp, tắt máy rồi mộtlần nữa nhìn Cố Tư Ức.
Lúc này cô mới phát hiện ra là cô bạn mình đang đỏ mặt, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười nhưng lại cố kiềm chế lại, ánh mắt thì nhộn nhạo…
Trịnh Bồi Bồi vắt tay lên lưng ghế, cười nói: “Chậc chậc chậc…Chắc là mới đi hẹn hò với học thần về đây mà.”
“…” Cố Tư Ức không nói, chỉ cúi đầu vuốt mũi, đang định nghĩ ra một lời giải thích hợp lý thì Trịnh Bồi Bồi lại nói tiếp: “Cậu không phải giấu, cậu với học thần cùng nhau biến mất, đến giờ mới thèm về, kể cả là đến bệnh viện khám chân thì cũng không lâu đến vậy chứ.”
Cố Tư Ức: “anh ấy sợ mình buồn nên đưa mình ra ngoài hóng gió.”
Nhắc tới Hạ Chi Tuyển là cô lại ngượng ngùng, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều.
“Học thần chính là học thần, làm gì cũng giỏi hết.” Trịnh Bồi Bồi kết luận.
Cố Tư Ức nhớ đến cái vòng tay, hỏi bạn: “trên forum có tin tức gì chưa?”
“Để mình xem…” Trịnh Bồi Bồi mở di động lên.
Cố Tư Ức cũng cầm điện thoại vào xem, vẫn không có tin gì.
Tâm trạng trong nháy mắt lại tụt dốc, cô thở dài nói: “Mình đi tắm đây.”
Buổi tối nằm trên giường, Cố Tư Ức nhớ đến cái vòng, trong lòng lại thấy rất buồn.Đêm nào cô cũng có thói quen ngắm nó một lúc rồi mới ngủ, bây giờ cổ tay lại trống trơn không có gì cả.
cô nhìn cổ tay mình, lồng ngực nghẹn lại, hai mắt cay xè.
Có tiếng tin nhắn wechat vang lên, là tin nhắn thoại của Hạ Chi Tuyển.
cô hít sâu một hơi, rúc vào trong chăn, đeo tai nghe vào rồi mở ra.
“Hôm nay đi chơi thấy vui không?”
Giọng nói trầm ấm truyền vào tai rất rõ ràng.
Cố Tư Ức nhắn lại: “Vui lắm.”
“Có bạn trai thật tốt phải không?” Giọng cậu mang theo chút ý cười.
Sao hôm nay anh cứ nói bạn trai suốt thế hả…Cố Tư Ức không biết phải trả lời thế nào.
một lát sau lại có hai tin nhắn thoại được gửi tới, Cố Tư Ức mở ra nghe.
“Quỷ nhỏ, quỷ nhỏ của anh, chọc cho em vui cười, để em thấy yêu thế giới này.”
“Wa la la la la la bảo bối của anh, khi em mệt mỏi thì vẫn còn có anh ở bên, ai ya ya ya ya ya bảo bối của anh, anh muốn em biết rằng em là người xinh đẹp nhất.”
Cố Tư Ức nghe mà mềm lòng, ngực như bị nghẹn lại, tâm trạng vốn đang buồn muốn khóc, nhưng bây giờ cảm xúc ấy đã bị hòa tan trong tiếng hát dịu dàng động lòng người của Hạ Chi Tuyển.
cô không biết cảm giác có bạn trai là như thế nào, nhưng cô biết rằng, có anh ở bên cạnh thật tốt biết bao.
Ngày hôm sau, các học sinh tập trung ở sân vận động để xem thi đấu, còn Hạ Chi Tuyển lại đứng dưới kí túc xá chờ Cố Tư Ức.
Cố Tư Ức đi xuống nhà, nhận ra cái áo Hạ Chi Tuyển mặc chính là cái áo bóng chày đãmua ở Thành Đô, cậu đội mũ, mặc quần bò và đi giày thể thao trắng, trên vai đeo mộtcái balo, nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.Bộ đồ trẻ trung và phong cách này mặc trên cơ thể cao gầy siêu đẹp của cậu, hiệu quả còn tốt hơn nhiều lần so với mấy người mẫu mặc.
Cậu đứng ở đó mở ứng dụng gọi xe, mọi người đi qua đây đều quay đầu nhìn cậu, có những bạn học ở trường khác đi xa rồi mà vẫn còn ngoái lại nhìn, vừa nhìn vừa bàn luận.
Cố Tư Ức đến gần, dường như cậu có linh cảm nên liền ngẩng đầu nhìn cô.
Bốn mắt giao nhau, khóe miệng cậu hơi nhếch lên cười.
Cố Tư Ức: “…”
Sao anh lại có thể đẹp trai đến mức này cơ chứ?
Cố Tư Ức bị vẻ đẹp kia làm cho tim đập loạn xạ, cô bước tới trước mặt Hạ Chi Tuyển, ra vẻ tự nhiên nói: “đi thôi.”
Hạ Chi Tuyển không động đậy, mắt cứ nhìn lên người cô.
“…??” Cố Tư Ức bị nhìn chằm chằm không khỏi cảm thấy lúng túng, cũng cúi đầu nhìn mình xem thế nào.
cô mặc quần ngắn và đi bốt cổ thấp, trên là áo lông màu hồng nhạt…Chẳng lẽ mặc thế này không đẹp sao?
Hạ Chi Tuyển nói: “Em mặc ít quá, dễ bị cảm lắm, đi lên phòng lấy thêm áo khoác đi.”
“…” cô chẳng thấy lạnh gì cả, áo lông này ấm lắm, mặc với cái thời tiết này là quá đủ rồi.
“đi đi.” Cậu vỗ nhẹ đầu cô, “Cái áo khoác lần trước mua ở Thành Đô ý, đi nhanh về nhanh, xe đến rồi đấy.”
Cố Tư Ức chạy vội lên phòng theo lời thúc dục của Hạ Chi Tuyển, vì cuống quá nên cũng không có thời gian mà chọn đồ, đành phải mang thêm mỗi cái áo khoác mà cậunói.
Lúc Hạ Chi Tuyển nhìn thấy cô mặc cái áo khoác đó thì rất hài lòng.
Hai người đi ra sân trường, Hạ Chi Tuyển rất có quy củ, vẫn luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần với cô.
Ra khỏi cổng trường, cả hai ngồi lên ghế sau xe, việc đầu tiên cậu làm là nắm tay cô.
“…” Cố Tư Ức theo bản năng muốn trốn.
Hạ Chi Tuyển hơi dùng sức giữ cô lại, các ngón tay đan chặt tay cô.
Mười ngón tay khít vào nhau rồi, cô có muốn chạy cũng không thoát được.
Ván đã đóng thuyền, Cố Tư Ức đành phải ngồi yên, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đến khu trung tâm thương mại, Hạ Chi Tuyển hỏi: “Em muốn ngồi đâu?”
Cố Tư Ức đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, trông thấy biển hiệu Starbucks thì nói: “Vào Starbucks đi.”
Hạ Chi Tuyển lại nắm tay cô đi đến đó, Cố Tư Ức bị nắm tay suốt nên cũng chẳng chống đối nữa.
Vào trong quán, Hạ Chi Tuyển lại hỏi: “Em uống gì?”
cô đáp: “Hồng trà latte không đường.”
“Được rồi, em đi tìm chỗ ngồi đi, anh đứng xếp hàng mua.”
“Hay là để em xếp hàng cho, anh đi tìm chỗ ngồi.” Cố Tư Ức vẫn nhớ hôm hai người lần đầu tiên đi dạo phố rồi xếp hàng mua trà sữa, dáng vẻ của anh lúc đó không được kiên nhẫn lắm.
“Nghe lời.”
“không sao đâu, em đứng mua cho.”
“Cặp đôi này tình cảm quá, vậy thì hai đứa cứ nắm tay nhau cùng xếp hàng mua đi.” Đằng trước có một chị mặc đồ công sở trêu hai người.
Hạ Chi Tuyển: “…”
Cố Tư Ức: “…”
Hai con người mới biết yêu và đều chưa có kinh nghiệm sống, nghe xong liền đồng thời tỏ ra xấu hổ và mất tự nhiên, nhất là Cố Tư Ức, hai tai cũng đỏ rực lên rồi.
cô rụt tay ra khỏi tay Hạ Chi Tuyển, vội vàng nói: “Em đi tìm chỗ ngồi đây.”
“Ừ.” Hạ Chi Tuyển gật đầu.
Ở đây thì không cần xếp hàng lâu như quán trà sữa, một lát sau đã thấy Hạ Chi Tuyển cầm hai cốc đồ uống nóng đi tới rồi.
Cố Tư Ức chọn một chỗ ở trong góc, ít người lại yên tĩnh.
cô cầm cốc hồng trà latte lên, cực kì thỏa mãn mà uống một ngụm.
Hạ Chi Tuyển lấy ra ba tờ giấy A4 từ trong cặp, đưa cho Cố Tư Ức: “Đầu tiên em hãy giải đề này đi.”
Cố Tư Ức nhìn mấy bài Toán được viết tay bằng bút đen, sửng sốt nói: “Đây là…?”
“anh ra cho em mấy đề, vừa ôn lại kiến thức mà cũng vừa là những dạng bài hay gặp trong kì thi.”
“anh làm lúc nào vậy?”
“Tối qua.”
“…” Đúng là học thần.
Hạ Chi Tuyển mở điện thoại chỉnh báo thức, nói: “Cho em hai tiếng để làm, hai tiếng sau anh sẽ chữa rồi giảng cho em, bắt đầu đi.”
“…” Cố Tư Ức tự nhiên lại muốn đập đầu vào bàn quá.
Nghĩ lại mấy lần cô đi tự học với mấy cô bạn thân, đầu tiên là cứ phải buôn dưa lê cười đùa một lúc đã, mãi sau mới bắt tay vào học.
Thế mà bây giờ cô mới chỉ nhấp được một ngụm latte cho nhuận giọng thôi thì đã phải bước ngay vào trạng thái căng thẳng, ngồi làm đề trong thời gian quy định rồi, học thần đúng là không có tình người mà hu hu hu…
Liếc nhìn đồng hồ đếm ngược ở điện thoại, Cố Tư Ức nhận mệnh lấy giấy nháp và bút ra, bắt đầu ngồi làm bài.
Hạ Chi Tuyển lấy một quyển sách, vừa đọc vừa uống cà phê nâng cao tinh thần.
Tối qua sau khi hát dỗ cô ngủ xong, cậu mới bắt đầu bật đèn học lên rồi ngồi làm đề, việc ra đề thì không khó, phiền toái chính là trước đây cậu đã học qua hết chương trình học của lớp mười rồi, nhưng mấy kiểu bài hay có trong đề thi thì lại quên mất, cho nên lại phải mở các loại tài liệu ra xem lại một lần.
Đêm qua cậu ngồi lật giở sách giáo khoa tập trung tinh thần học hành, khiến cho cácanh em được một phen kinh hãi.
Tô Hàn: “Tôi có bị hoa mắt không? A Tuyển, cậu đang xem tài liệu học đấy à? Lại còn là sách lớp 10?”
Lục Gia Diệp nghe thế thì cũng bu đến, cảm thấy như vừa phát hiện ra một châu lục mới vậy: “Mẹ, cậu không sao đấy chứ? Chẳng phải cậu là đại thần chuyên giải các bài thi quốc tế hay sao? Giờ lại tự nhiên để ý đến mấy cái bài lớp 10 dễ ẹc này?”
Chu Kiêu cũng đi tới nhìn, nhưng cậu ấy hiểu nhanh hơn, nói: “Có phải là để phụ đạo cho em gái má lúm không?”
Lục Gia Diệp tỉnh ngộ: “Chậc, nếu so với phong cách phụ đạo của A Tuyển trước đâythì đúng là em gái má lúm lãi to rồi.”
Tô Hàn nói: “A Tuyển, yêu ai yêu cả đường đi, cậu giúp cả Bồi Bồi bạn thân nhất của má lúm với, tôi thấy Bồi Bồi cứ thế này thì không thi nổi mất.”
Hạ Chi Tuyển lật một trang sách, thản nhiên đáp: “Vợ của ai thì người ấy lo, đừng tìm tôi, tôi chỉ lo cho người nhà mình thôi.”
“Chậc chậc…”
“Chậc chậc chậc…”
“Chậc chậc chậc chậc…”
Ba người kia đều quay người đi về chỗ của mình, buổi tối ăn nhiều cẩu lương quá thìkhó tiêu lắm.
Trong quán cà phê, Cố Tư Ức vùi đầu vào chiến đấu nhiệt tình, các dạng bài có độ khó khác nhau, không có bài nào vừa nhìn là thấy ngay được cách giải, phải đau đầu suy nghĩ một lúc, nhưng một khi đã nghĩ ra rồi thì sẽ thấy đó đều là những kiến thức rất quan trọng.
Hai tiếng đã trôi qua, cô thật sự rất tập trung, ngay cả khi Hạ Chi Tuyển có xuống nhàmột lần thì cũng không phát hiện ra.
Hết giờ, Hạ Chi Tuyển cầm lấy bài làm của Cố Tư Ức, đưa cho cô một phần bánh ngọt: “Em nghỉ ngơi chút đi.”
Cố Tư Ức cảm động suýt rơi nước mắt, quá tuyệt vời, vừa mệt mỏi xong thì lại có bánh ngọt tới để an ủi.
cô cầm điện thoại chụp ảnh cái bánh, đăng lên vòng bạn bè, ghi trạng thái là: “Phần thưởng sau khi đã cố gắng đến kiệt sức, vui quá đi ~]
cô thư giãn ngồi ăn bánh ngọt, Hạ Chi Tuyển thì tập trung chữa bài.
Nhìn gương mặt đẹp trai kia, Cố Tư Ức không tự chủ được mà mỉm cười.
Quá là đẹp trai, cực kì đẹp trai luôn, chỉ ngắm thôi cũng thấy thỏa mãn rồi.
Chỉ một lát sau là bạn bè đã vào bình luận dưới cái ảnh cô vừa đăng.
Hướng Lê: “Cậu đi chơi đâu thế?”
Trịnh Bồi Bồi: “Tôi cá một xe sợi xé cay luôn là cậu ấy đang ở cùng với học thần, hai con người này đã ném cái đại hội thể thao sang một bên để giành giật từng giây từng phút đi hẹn hò với nhau.”
Trương Hân Dịch: “Đúng là có người yêu có khác.”
Trịnh Bồi Bồi nhắn tin riêng cho Cố Tư Ức: “Cậu làm gì mà kiệt sức thế? Rủ cậu đi chơi với mình thì cậu nói là muốn tự học, sao giờ lại kiệt sức? không phải là cậu đã bị Hạ Chi Tuyển…Mẹ nó chứ, cậu ta là loại cầm thú như vậy sao?”
Cố Tư Ức: “Cậu đang nói gì đó?”
Trịnh Bồi Bồi: “Trước tiên cậu hãy thành thật khai báo đi, vì sao lại kiệt sức?”
“Vì học đó! Mình ngồi ở Starbucks làm đề Toán, mệt chết đi được!”
“Ngồi học mà cũng mệt đến thế sao?”
“Cậu có muốn ngồi làm thử mấy đề mà học thần ra cho không?”
“Xin lỗi đã quấy rầy…Mình lượn đây lượn đây…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...