Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Điện thoại trong túi rung nhẹ, Thảo Thảo mở ra xem, là tin nhắn của Thẩm Bị: “Vừa rồi anh gửi tin nhắn lên đài phát thanh, chắc em không nghe được. Có điều, anh sực nhớ ra là anh vẫn có thể gửi lại.”
Điện thoại lại rung ngay sau đó, là tin nhắn mới. Thảo Thảo mở ra xem, đó là dòng tin nhắn đã được đọc trong radio.
“Em đổi sang đi taxi rồi. Không biết tại sao nữa, hôm nay em không muốn đi tàu điện về. Người đàn ông tốt, uống ít rượu và ăn nhiều mồi nhé, về nhà ngủ sớm cho khỏe.” Thảo Thảo gửi tin nhắn đi, sau đó còn kèm theo icon “^_^”.
Điện thoại im lặng hồi lâu thì Thẩm Bị gửi tin nhắn tới: “Nói sớm quá ha! Em nghe được cũng không nói với anh! Phí tiền!”
Đôi mắt Thảo Thảo vốn đang cay cay, vừa đọc được tin nhắn này thì bật cười khúc khích. Cô đoán chắc mặt Thẩm Bị đã đỏ ửng rồi, kiểu đỏ đỏ đen đen.
Thật là, rõ ràng anh muốn người ta biết, giờ biết người ta biết rồi thì lại trách người ta không chịu nói, khó ưa hà!
Lúc Thẩm Bị về đến nhà thì đã xỉn quắc cần câu, Thảo Thảo vừa mở cửa đã sững người. Người đưa Thẩm Bị về nhà là Quan Hạo!
“Đừng ngây ra đó nữa, em rót nước đi!” Quan Hạo làm như không chú ý đến dáng vẻ ngạc nhiên của Thảo Thảo, trực tiếp bước vào nhà, đỡ Thẩm Bị nằm xuống sofa. Thảo Thảo vội vàng rót nước mật ong, lại cầm trà giải rượu đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Bị đưa qua.
“Không sao, tôi không sao!” Thẩm Bị lầm bầm: “Không có gì đâu, đến lúc kết hôn tôi sẽ mời các anh!”
Thảo Thảo thoáng nhìn qua Quan Hạo, anh ta vừa cầm ly nước vừa đỡ Thẩm Bị, rồi xoay đầu nhìn cô. Thảo Thảo rũ mắt, giả vờ như không nhìn thấy.
Quan Hạo đặt Thẩm Bị nằm xuống, đàn ông không cẩn thận mấy, Thẩm Bị nằm vắt nửa người trên ghế sofa nhỏ, chân rũ xuống đất. Thảo Thảo đứng bên cạnh không nhúc nhích, Quan Hạo đứng lên, lắc chén rỗng trong tay, lại nhìn Thẩm Bị ngáy như sấm, nói: “Canh giải rượu gia truyền à? Lâu rồi chưa ngửi thấy mùi này. Anh cũng uống không ít, cho anh một bát nhé?”
Thảo Thảo ngập ngừng, Quan Hạo lại tỏ vẻ hiểu chuyện: “Hết rồi à? Thôi vậy.” Anh ta nói với giọng nuối tiếc, vò vò trán rồi cầm chìa khóa xe của mình lên.
“Đợi đã.” Thảo Thảo gọi anh ta lại rồi đi vào phòng bếp. Bên trong có tiếng chén bát va chạm nhau.
Quan Hạo nhìn bóng Thảo Thảo, cô mặc đồ ngủ bông màu hồng nhạt, bên trên in hoa nhỏ li ti như bông màu trắng, chân xỏ dép đi trong nhà cùng màu, hài hòa một thể với gian phòng lấy màu vàng nhạt làm màu chủ đạo, khiến người ta như quên đi gió thu lạnh căm ngoài trời.
“Đây, nhân lúc còn nóng, anh uống đi.” Thảo Thảo đưa bát canh cho anh ta. Quan Hạo cười thản nhiên, uống cạn một hơi.
Uống xong, anh ta lau miệng nói: “Tuy không có duyên vợ chồng, nhưng được uống chén canh này cũng không tồi.”
Câu này không sai, nhưng Thảo Thảo lại cảm thấy quái quái: “Cảm ơn anh đã đưa Thẩm Bị về nhà, cũng trễ rồi, hay là anh về sớm đi.”
Quan Hạo chỉ vào Thẩm Bị, nói: “Em để anh ta nằm ở đây à?”
Thảo Thảo cười bảo: “Đáng đời, ai bảo anh ấy uống nhiều làm chi! Không hoàn toàn chịu khổ sẽ không biết hối cải!”
Quan Hạo nói đầy ẩn ý: “Cũng phải, không hoàn toàn chịu khổ sẽ không biết hối cải. Đáng tiếc, có muốn hối cải cũng chẳng còn cơ hội nữa.”
Thảo Thảo vừa đi ra cửa vừa nói: “Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về, không trì hoãn anh nữa.”
Thẩm Bị hừ hừ vài cái, lớn tiếng kêu gào: “Thảo Thảo, nước, khát chết đi được! Anh muốn uống nước!”
Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị, rồi lại nhìn Quan Hạo, ra dấu hối thúc Quan Hạo về đi.
Quan Hạo cười lắc đầu: “Em thế này là không muốn gặp anh hả?”
Thảo Thảo nói: “Có lý do gì để gặp chứ?” Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, rõ ràng đang mất kiên nhẫn muốn ngả bài. Cô đã hiểu, cô vốn không muốn làm bạn hay gặp gỡ gì với loại người này.
Quan Hạo nghẹn lời, lúng túng cười rồi mở cửa bước đi.
Thảo Thảo đi theo ra cửa rồi tiện tay khóa thêm lần nữa, lúc này mới an tâm. Cô đứng dựa vào cửa một lúc mới chạy đến chỗ Thẩm Bị.
Thẩm Bị người cao thân nặng, vất vả lắm Thảo Thảo mới chuyển anh vào phòng ngủ được. Cô cắn răng dùng sức, khó khăn kéo Thẩm Bị đứng dậy rồi nghiêng nghiêng ngả ngả cất bước. Sức nặng trên người bỗng nhẹ đi, bờ vai bị người ta ôm lấy, rồi nghe Thẩm Bị nói: “Cứ để em đỡ anh thế này thì chúng ta chưa kịp tới giường đã ngã lăn quay rồi!”
Ơ! Anh không say? Thảo Thảo giật mình, ngửa đầu nhìn anh.
Thẩm Bị vẫn dựa nửa người vào Thảo Thảo, day day thái dương, lắc đầu: “Anh uống không ít, nhưng cũng không đến mức đó. Nếu không giả vờ thì bọn họ sẽ rót tiếp nữa.”
Thảo Thảo biết, phần lớn ai cũng bó tay trước trường hợp này, mặc dù cô bực mình Thẩm Bị dám “chơi” mình, nhưng cũng hiểu lý do anh làm thế. Cô giơ tay nhéo anh một cái rồi đỡ anh về phòng ngủ. Mùi rượu xộc vào mũi nồng đến mức cô cũng chóng mặt theo, lờ mờ nhớ ra hồi nãy mình nói chuyện với Quan Hạo: “À, em… vừa rồi… là Quan Hạo… việc đó……” Thảo Thảo không biết nên nói thế nào.
Thẩm Bị cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, nói: “Anh biết, em có thói quen ở sạch, không thích anh ta. Lần sau anh sẽ không cho anh ta đưa anh về nữa.”
Thảo Thảo không rõ Thẩm Bị không cho Quan Hạo đưa về là vì để ý hay vì không quan tâm. Cảm giác buồn bực khó nói cứ nghẹn tại cổ họng.
Dù Thẩm Bị vẫn còn lý trí nói chuyện, nhung dù sao cũng đã uống nhiều, nên vừa ngã xuống giường là ngáy khò khò ngay. Thảo Thảo nhìn dáng vẻ đần thối của anh, không kìm được mà thụi anh một đấm thật mạnh! “Đồ đần! Thấy ghét! Đều tại anh hết!”
Thảo Thảo mắng xong thì thấy vui hơn chút. Cô ngồi bên giường dưới ánh đèn bàn, ngẫm nghĩ rồi lấy vở ra, sột soạt viết vài câu.
Hôm sau, Thẩm Bị mơ màng tỉnh giấc, mặt trời đã lên cao. Thảo Thảo đã đi làm, trong phòng an tĩnh đến lạ, mùi hương ngòn ngọt thoáng bay bên mũi anh, Thẩm Bị liếm môi. Đầu giường là ấm mật ong để nguội, bên cạnh là ly thủy tinh nhỏ nhắn.
Anh ngồi dậy, cầm ấm nước định rót thì thấy bức thư đặt dưới ly thủy tinh!
Ngoài bì thư là nét chữ đẹp đẽ của Thảo Thảo, - Người nhận Thẩm Bị!
“Hả? Làm trò gì thế?” Thẩm Bị hớp miếng nước, dạ dày cồn cào đã êm êm đôi chút, mở thư ra.
“Thẩm Bị, anh là đồ ngốc, đồ đáng ghét. Đều tại anh làm hỏng việc! Nếu không, em đã chẳng dùng cách ngu ngốc này.” Thảo Thảo mở đầu bằng một tràng chửi mắng, trả lại Thẩm Bị những lời mà ngày thường anh hay mắng cô. Thẩm Bị lắc đầu cười, phụ nữ đúng là thù dai, đổi thành trả thù hợp pháp. Rồi anh tiếp tục đọc phần kế:
“Hôm qua em đã tra lịch hoàng đạo rồi, hôm nay là ngày tốt, thích hợp cưới gả. Hộ khẩu của em ở khu Triều Dương, nên em đợi anh ở phòng đăng ký kết hôn. Em biết hết chuyện của anh rồi, nhưng đây chẳng phải chuyện gì to tát. Bao nhiêu cặp vợ chồng đều phải đối mặt với những điều khó xử này. Sống ở đời, khó tránh sẽ bị đá cản đường. Cho dù em có nhiều ký ức không tốt nhưng em vẫn hy vọng mình có gia đình, được gả cho anh và có bé yêu của chúng ta. Em không ép anh cưới em. Nếu anh vẫn cho rằng những chuyện ấy rất nghiêm túc, rất quan trọng và từ chối cưới em thì em cũng không cưỡng cầu. Hôm nay em chờ anh ở phòng đăng ký kết hôn, nếu anh muốn cưới em thì đến đó. Còn nếu anh không muốn thì coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đừng đến và cũng đừng gọi cho em. Coi như anh chưa từng đọc bức thư này. Nếu anh dám đến rồi nói với em là không muốn lấy em thì em sẽ làm lơ anh suốt đời!
Em đợi anh đến năm giờ chiều tan tầm. Thảo Thảo gửi anh."
Thẩm Bị đờ người nhìn bức thư, không biết nên khóc hay nên cười, đây là cầu hôn phải không?
Anh có cảm giác Thảo Thảo đang ép anh kết hôn, mặc dù rất tuyệt vời nhưng cũng rất mất mặt.
“Xoạt”, Thẩm Bị vứt bức thư lên bàn, cầm ấm nước uống ừng ực một hơi.
Trong lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, Thẩm Bị nhìn bức thư đó, rồi vui vẻ cười khì khì. Anh đặt ấm nước xuống, gấp thư lại cẩn thận rồi nhìn xung quanh, sau đó đi vào phòng sách, lấy ra một cái hộp nhỏ, trong đó là đủ loại huân chương và các vật kỉ niệm của anh. Bức thư giấy trắng được Thẩm Bị xếp thành hình trái tim rồi đặt ngay ngắn vào hộp.
“Đồ điên!” Thẩm Bị cười khà khà cất xong đồ đạc rồi đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ thơm tho.
Anh hoàn toàn khẳng định Thảo Thảo chắc chắn là nhất thời xúc động. Đến lúc lái xe ra khỏi gara, anh còn nghĩ: Để cô khờ này ngồi chờ ở đó luôn đi. Chuyện đại sự này không thể chơi đùa giống cô ấy được. Mình còn nhiều phiền phức lắm, sao có thể liên lụy cô ấy chứ!
“Nhưng cô ấy không để ý đâu!” Trong lòng có tiếng nói nho nhỏ.
“Khó khăn lắm cô ấy mới nghĩ thông và muốn gả cho mày. Mày dựa vào đâu mà muốn lãng phí cơ hội này chứ?”
“Mấy hôm nay không có dùng biện pháp phòng ngừa gì, lỡ như có em bé, chẳng lẽ còn muốn kéo dài như thế này mãi?”
“Mà nếu tương lai thật sự có xảy ra chuyện đi chăng nữa, cho dù không kết hôn, thì những người đó sẽ không làm phiền cô ấy chắc?”
“Tại sao không để cô ấy bên cạnh mày, để mày quang minh chính đại bảo vệ cô ấy?”
“Thẩm Bị, mày đúng là chẳng đàn ông gì hết! Con gái người ta đã hào phóng như thế, mày còn rụt rè sợ hãi gì nữa hả!”
“Ngoài Thảo Thảo ra, mày còn muốn sống đời với người khác nữa à?”
“Hay là mày dứt khoát từ chối cô ấy đi, để cô ấy đi tìm người đàn ông khác.”
“Rõ ràng Quan Hạo vẫn chưa chết tâm, mày cam lòng để cô ấy đi hả?”
“Đi tìm bà mày á!”
Thẩm Bị đánh vô lăng chạy ra đường cái, giẫm chân ga bắt đầu vọt về phía đường Kính Tùng!
Đường Kính Tùng rất hẹp. Hai bên đường đều là quán nhỏ và cửa hàng, sạp này nối tiếp quầy kia, người đi đường bước chậm như rùa làm kẹt đầy đường lộ.
Thẩm Bị đành phải giảm tốc độ, từ từ tìm theo địa chỉ Thảo Thảo đã viết trên giấy notes. Cuối cùng cũng thấy rạp chiếu phim được anh lấy làm mốc, đó là tòa nhà màu trắng hai tầng cũ kỹ đứng sừng sững bên đường. Thẩm Bị quân sát xung quanh một chút, không có bãi đậu xe, ven đường có chỗ dừng xe dán mấy vạch kẻ màu trắng, còn có cả ông lão tay đeo băng đang cầm máy chụp hình, dán giấy phạt lên chiếc Volkswagen Santana.
Thẩm Bị lại cho xe chạy lên phía trước, vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe nhỏ xíu. Đậu xe xong còn phải đi về chỗ cũ cả một đoạn xa, lúc đến cổng, ông lão dán giấy phạt đang bực tức trừng mắt nhìn anh, giống như anh không đậu xe ở đây đã phá vỡ việc làm ăn của lão vậy!
Tâm trạng Thẩm Bị rất tốt, vội vàng bước nhanh lên lầu theo biển đỏ “Đăng ký kết hôn” được dán sẵn đó. Tầng lầu kẻ đến người đi, cũng náo nhiệt. Đối diện cửa là dãy ghế nhựa màu xanh biển, mọi người đang xếp hàng ngồi chờ. Ngoài những cặp đôi ngọt ngào ân ái, còn có cả những người không ưa gì nhau.
Thẩm Bị biết, nơi này cũng là nơi làm thủ tục ly hôn, anh cũng từng là một trong số đó.
Anh vừa nhìn đã lựa ra Thảo Thảo trong đám người gần như trong vô thức. Bên ngoài áo sơ mi trắng đơn giản là khoác áo tây trang nhung màu tím, cổ áo cao thẳng được giấu trong áo khoác tây. Quần dài đen, giày da cùng màu, tóc thì cột thành đuôi ngựa, cô đang cúi đầu lật tài liệu trong tay. Cặp hồ sơ thì đặt dưới xấp tài liệu, chỉ thiếu quyển vở ghi thôi!
Thẩm Bị lắc đầu cười, bước đến, đứng trước mặt cô, nhưng không biết nói gì, chỉ cười ngô nghê.
Thảo Thảo khẽ dịch đầu, thuận tiện dừng tại đó, chờ khoảng mười giây sau mới từ từ ngẩng lên, đôi môi mím chặt từ từ thả lỏng, cuối cùng chợt chuyển thành nụ cười tươi, rất chói mắt!
“Lấy số chưa?” Thẩm Bị nghĩ cả nửa ngày mới nghĩ ra câu này. Thảo Thảo lắc đầu cười như con ngốc.
Thẩm Bị giữ chặt tay cô, đi vào gian phòng hơi lớn ở trong góc, trong đó đã có nhiều người đang chờ tới lượt. Chỗ vào cửa có cái bàn, hai nhân viên công tác đang cúi đầu điền gì đó, thấy Thẩm Bị và Thảo Thảo bước đến thì hỏi ngay chẳng thèm ngẩng đầu nhìn:
“Kết hôn hay ly hôn?”
“Kết hôn.” Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo, Thảo Thảo vẫn cười ngốc, giờ lại càng thêm ngượng ngùng.
“Lần đầu à?”
“Không.” Thẩm Bị lại nhìn Thảo Thảo, nụ cười Thảo Thảo ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Bị, hai người nhìn nhau cười khẽ.
“Ờ, điền cái này đi, sau đó qua bên kia lấy số rồi ngồi chờ gọi số.”
Thảo Thảo cắn môi, đi theo Thẩm Bị đến cái bàn cạnh đó, trên bàn là bút kí đã được chuẩn bị sẵn. Thảo Thảo nhìn Thẩm Bị nghiêm túc điền hết, cô kí tên mình xoẹt xoẹt rồi mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta vẫn chưa chụp hình nữa.”
Trong lòng Thẩm Bị nở rộ, lại cảm thấy ngọt ngào, anh đứng dậy, lấy bút gõ vào chóp mũi cô bảo: “Có phải ngay cả chỗ chụp hình em cũng tìm luôn rồi không?”
Thảo Thảo thành thật gật đầu, tỏ vẻ ngơ ngác.
Chụp ảnh phải chụp nhanh, tổng cộng cần bốn mươi tệ.
Thảo Thảo khảng khái trả tiền, nhưng bị Thẩm Bị giữ lại.
Làm đàn ông đã mất mặt lắm rồi, không thể lại mất mặt nữa với chuyện này nữa. Thủ tục kết hôn là chín tệ, Thảo Thảo ngoan ngoãn đứng một bên, Thẩm Bị móc tiền ra nhưng phát hiện mình không có tiền lẻ, nhân viên công tác cũng không có tiền thối. Thế là Thảo Thảo lại lấy ví tiền của mình ra, nhân viên công tác nói: “Đều là người nhà cả rồi, còn phân chia gì nữa!”
Thảo Thảo quay đầu làm mặt hề với Thẩm Bị, thoạt nhìn đã không còn vẻ e dè ngu ngơ nữa.
Lúc ra khỏi phòng đăng kí, Thẩm Bị bất giác phát hiện dưới lầu có bán vé số.
“Này, chúng ta mua vé số đi. Hôm nay là ngày tốt, không chừng có thể trúng thưởng đó.” Thẩm Bị suy nghĩ lạ lùng.
Thảo Thảo cản anh: “Thôi đi! Lỡ trúng rồi sao?”
“Thế càng tốt! Mua vé số chính là để trúng mà.”
“Nhưng em nghe nói, được tiền trời cho thế này phần lớn sẽ tình trường thất ý đó.” Phụ nữ lo lắng bất an rất nghiêm túc.
“Chậc, toàn nói xàm! Thế ở đây không được bán vé số à?” Thẩm Bị vẫn không tin, cãi lại ngay. Sau đó ôm eo Thảo Thảo đi ra cửa, không nhắc tới chuyện mua vé số nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...