Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
Những ngày sau đó họ sống như thần tiên. Sau khi bên viện kiểm sát đến thì mất hút. Thẩm Bị không kêu Tiểu Trương đi đón Thảo Thảo nữa, Phùng Thượng Hương cũng không quấy rầy Thảo Thảo. Còn Hoàng Phán Phán thì như biến mất tăm. Quan Hạo và Thẩm Bị thì vẫn gặp nhau bàn công việc như thường. Tiểu Kiều thường ở công ty tăng ca vì chuyện dự án. Lỗ Tu Thừa luôn ở lại cùng cô ta, tin đồn về hai người họ vang ầm ĩ. Tin đồn Thẩm Bị có hồng nhan tri kỷ cũng đang lan truyền trong công ty như làn sóng.
Song, Thảo Thảo lại không nghĩ Phùng Thượng Hương sẽ chịu để yên như vậy. Cô ta đã có số điện thoại của Tiểu Trương và số điện thoại văn phòng, cũng biết nơi làm việc của cậu ấy. Với tính cách của Phùng Thượng Hương thì những chuyện còn lại là chuyện riêng của cô ta, vốn không cần tìm Thảo Thảo nữa!
Thảo Thảo nhẩm tính, số tiền thưởng đó của cô cũng phải lên đến năm con số! Dù ít hơn những người khác nhưng đó cũng là tiền mà cô cực khổ kiếm được, tự dưng lại cho kẻ ăn cháo đá bát Phùng Thượng Hương đó chiếm không!
Cuối tháng, Thảo Thảo nhận tiền lương và phần tiền cá cược với Phùng Thượng Hương, còn phần tiền thưởng thì thật sự đi toong!
Thời tiết dần chuyển lạnh, người đi bộ đều khoác áo gió đủ màu sắc. Hoàng béo Yến gầy mời gọi trong gió thu lạnh căm, Thảo Thảo bước ra khỏi cao ốc, đang đi về cửa trạm tàu điện thì có người gọi: “Cô Đặng?”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát, trong đám người nhốn nháo có tư vị rất khác biệt.
Thảo Thảo nương theo tiếng gọi nhìn sang thì nhận ra người gọi mình, là Kiều Tiểu Nhuế.
Tiểu Kiều lại gần, vóc dáng cao gầy, gần như cao hơn Thảo Thảo cả một cái đầu, nhưng trong tiết trời thế này thì vóc dáng thanh mảnh đó lại hơi yếu ớt. Thảo Thảo vô thức siết chặt áo gió của mình, cô luôn mặc đồ dày hơn người khác, trên người là áo khoác lông cừu mỏng dài đến đầu gối.
“Cô có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với cô.” Rõ ràng là Tiểu Kiều đã gầy hơn lần gặp trước, nhưng sự nhanh nhẹn sắc bén trong lời nói và đôi mày thì không giảm bớt chút nào.
“À, tôi phải về nhà nấu cơm.” Thảo Thảo lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, làm vậy thoạt nhìn Tiểu Kiều cũng không cao lắm, cũng làm tâm lý của cô dễ chịu hơn đôi chút.
“Hôm nay Quan Hạo dẫn Thẩm tổng đi gặp người của bên trên, sẽ không về nhà sớm đâu. Chúng ta có đủ thời gian mà.” Rõ ràng Tiểu Kiều đã có chuẩn bị rồi mới đến.
Thảo Thảo chớp mắt, Quan Hạo là bạn làm ăn của Thẩm Bị, nhưng sao cô luôn cảm thấy lúc Tiểu Kiều nhắc tới Quan Hạo lại luôn có dáng vẻ ấy? Giống như giữa hai người họ có quan hệ gì đó khác biệt lắm vậy?
“À, tôi biết, Thẩm Bị có nói với tôi rồi.” Thảo Thảo che miệng ho nhẹ mấy cái, “Ý tôi muốn nói là tôi tự nấu cơm cho tôi ăn.” Dáng vẻ nghiêm túc của cô lại thêm chút hài hước vì từ “tôi” được lặp lại ba lần.
Nhân lúc cúi đầu ho khụ khụ, Thảo Thảo nhớ đến lúc ly hôn năm đó, cô gần như bị người ta tìm tới nói chuyện, cô còn chưa chủ động tìm người ta. Trong tiềm thức, Thảo Thảo luôn cảm thấy làm thế rất mất mặt, giống như hai người phụ nữ cãi nhau chí chóe chỉ vì một thằng đàn ông vậy. Đương nhiên, trên thực tế cũng chẳng khác gì nhiều. Ba từ “tôi” như đang nhắc nhở Tiểu Kiều rằng ý của cô là không muốn nói nhiều về Thẩm Bị. Đáng tiếc, ý tứ này quá sâu, sâu đến nỗi ngay cả chính cô lúc đó cũng không ý thức được, chứ đừng nói đến Tiểu Kiều.
“Hay là chúng ta cùng ăn?” Tiểu Kiều không buông tha, dáng vẻ cứ như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua vậy.
Thảo Thảo thở dài: “Nếu cô tìm tôi để nói về chuyện của Thẩm Bị thì tôi khuyên cô nên về nhà đi. Chuyện giữa tôi và Thẩm Bị, cũng như chuyện giữa cô và Thẩm Bị đều không liên quan đến nhau.”
“Chẳng lẽ, ngay cả tình hình công việc gần đây của Thẩm Bị mà cô cũng không muốn quan tâm?” Tiểu Kiều bị Thảo Thảo chặn họng nhưng vẫn không phục, bèn quăng mồi nhử khác ra.
Thảo Thảo cũng đã gặp nhiều mồi nhử thế này ở chỗ Phùng Thượng Hương, nên thong dong nói: “Tôi không cho rằng cô sẽ nói cho tôi biết bao nhiêu thứ có giá trị, hoặc có thể chỉ là vài tin tức độc quyền, nhưng nó vô ích với tôi. Tôi chẳng giúp được gì cho anh ấy từ những thứ đó, cũng sẽ không hiểu thêm về anh ấy từ những điều đó. Cho nên, cô về đi. Tôi cũng phải đi để kịp tàu đây, bye bye!” Nói xong, Thảo Thảo quay người đi mất.
“Khoan đã!” Tiểu Kiều đuổi theo, giọng nói hơi nghẹn ngào, cản đường Thảo Thảo, uất ức nói: “Dù thế nào thì hôm nay tôi cũng nhất định phải nói chuyện với cô.”
Thảo Thảo thấy cô ta lúc này hoàn toàn giống cô bé hoang mang sợ hãi, trong lòng hơi khó chịu, nhưng dù là cô bé thì cũng không có nghĩa không có móng vuốt. Thảo Thảo nói: “Nói gì? Nói cô yêu Thẩm Bị rất nhiều à? Nói bao nhiêu năm qua cô ở bên cạnh anh ấy vất vả cực khổ cỡ nào ư? Nói tôi không nên chen vào hả? Ha!” Thảo Thảo thở dài, trong đầu nhớ đến câu “Duyên tan như gió, tản khắp nơi nơi”. Con người sao có thể giữ được gió chứ?
Tiểu Kiều nói: “Cho dù cô biết thì tôi cũng phải nói chuyện với cô.”
“Thế nói tại đây đi, ba phút, nói hết những gì cô muốn nói.” Thảo Thảo dứt khoát đứng tại chỗ.
Quốc Mậu được xây từ 2 khối tháp (Tower) và 1 khối bệ (Podium), phía trước khối bệ có cửa chính, nằm gần cổng trạm tàu điện nhất. Trước cổng lớn khối bệ không phải là không gian mênh mông vô bờ hay đường cái, mà là hàng hiên rộng rãi. Vào thu đông, gió lạnh cấp hai từ đây thổi xoáy vào giữa hai tòa nhà chính. Phần lớn, khu vực trước cửa này dùng để triển lãm. Lúc có triển lãm, trước cửa được xếp hàng ô tô dài tít tắp, dỡ hàng gọi người, náo nhiệt vô cùng. Còn bình thường thì những người làm việc trong Quốc Mậu chủ yếu đi lại bằng tàu điện ngầm sẽ đi bên này. Nhưng ở con đường này, vì muốn cho xe cộ qua lại thuận tiện nên họ đã đặt một đống cọc ngắn cách ly màu trắng đỏ đan xen, làm người đi đường cảm thấy rất bất tiện.
Thảo Thảo đang đứng bên cạnh cọc cách ly, dây xích sắt được móc giữa hai cái cọc rũ xuống, vẽ thành đường cong lạnh lẽo giữa không trung.
Tiểu Kiều khẽ cười, quay đầu nhìn xe cộ qua lại và taxi đang chờ trên lối dành cho xe chuyên dụng: “Cô sẽ mất phong độ thế này à? Đứng ở đây?”
Thảo Thảo vuốt tóc mai bị gió thổi rối tung, cô biết mình lỡ lời, nhưng không cho rằng mình có thể nói chuyện gì với cô ta, bèn cười cười rồi chỉ vào bà thím đang bán bắp trước cửa trạm tàu điện cách đó không xa: “Hoặc chúng ta có thể qua đó vừa ăn vừa nói?”
Tiểu Kiều tái mặt: “Đặng Thảo Thảo, cô đừng hiếp người quá đáng. Tôi nói chuyện với cô là tôi xem trọng cô, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Thảo Thảo đợi một lát rồi nói: “Xin lỗi, tôi đói rồi, nói chuyện không màng hậu quả. Có điều, chờ đến mười năm sau có lẽ tôi sẽ sẵn lòng nói chuyện với cô. Còn bây giờ, tôi không muốn.”
“Cô chắc rằng nhất định Thẩm Bị sẽ chọn cô ư? Hai người vẫn chưa kết hôn, có thể thay đổi bất cứ lúc nào mà.” Tiểu Kiều lớn tiếng, tài xế taxi cạnh đó hứng chí ló đầu ra nhìn.
Thảo Thảo nhìn bà thím bán bắp, nói với Tiểu Kiều nhưng cứ như nói với mình: “Đúng rồi, có lẽ anh ấy sẽ thay đổi!”
Tiểu Kiều ngạc nhiên, cô Đặng Thảo Thảo này điên rồi hả?
Thảo Thảo im lặng rồi quay sang nhìn cô ta, nói: “Đương nhiên, có thể anh ấy sẽ thay đổi, nhưng tôi đã chọn anh ấy rồi, không phải sao? Đương nhiên tôi biết rõ!” Thảo Thảo nở một nụ cười tươi tắn, gật mạnh đầu, màn đêm đột nhiên nhạt dần trước mắt cô, hơi ấm hạnh phúc lan tỏa quanh người.
Tiểu Kiều không biết Thảo Thảo nghĩ gì, cô ta bực mình với phản ứng giống kẻ thần kinh của Thảo Thảo: “Cô không sợ anh ấy sẽ bỏ cô ư?”
“Sợ chứ!” Thảo Thảo đáp, “Đương nhiên sợ. Nhưng mấy chuyện đó không phải sợ là sẽ không đến, còn không sợ thì sẽ đến. Tiểu Kiều, nếu thật sự có một ngày Thẩm Bị chọn cô, tôi sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ấy. Nhưng là người đi trước, tôi có thể nói với cô rằng, điều quan trọng nhất chính là lựa chọn của bản thân, là thái độ của bản thân.” Thảo Thảo nói tới đây thì nghỉ một chút, rồi lại thở dài, xua tay nói: “Cô sẽ không hiểu đâu. Đối với cô mà nói thì tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, có rất nhiều khát khao mộng tưởng, sao lại sa sút chán nản giống tôi chứ?”
Thảo Thảo như đang tự nói tự nghe. Cô vốn định nói với Tiểu Kiều rằng, điều quan trọng nhất chính là lựa chọn của bản thân, giữ lấy là yêu, mà buông tay cũng là yêu. Nhưng lời đến bên môi thì Thảo Thảo ý thức được, với thái độ hiện giờ và kinh nghiệm của Tiểu Kiều, chưa chắc có thể hiểu thấu ý nghĩ của cô, sợ là sẽ lại hiểu lầm nữa. Thế là cô quyết định thở dài, kết thúc đoạn độc thoại ngẫu hứng! Chán nản vẫy tay đi mất.
Tiểu Kiều bị cảm xúc lúc vui vẻ lúc chán nản của người phụ nữ này làm căng thẳng thần kinh, sao Thẩm Bị lại thích người phụ nữ thế này chứ? Còn nói gì mà cứu vớt lấy anh, chẳng lẽ cái gọi là lương thiện chính là không che giấu cảm xúc và nói chuyện thần kinh kiểu này sao? Tiểu Kiều không phát cáu tí nào. Ý tứ từ chối của Thảo Thảo rất rõ ràng, cô ta hiểu rõ, dù mình đòi hỏi bắt ép thế nào, chẳng biết người đàn bà điên này sẽ nghĩ ra âm mưu nào làm cô ta mất mặt nữa. Nếu đã vậy thì cô ta cũng chẳng cần nói chuyện gì với bà điên cả.
Chuyện sau này vẫn chưa biết được!
Tiểu Kiều đút tay vào áo, run rẩy xoay người rẽ vào hành lang dài hẹp tối tăm trong cơn gió lạnh…
Thảo Thảo len vào tàu điện ngầm, hà hơi vào tay, dòng người như thủy triều ập đến. Phút chốc, người này lấn người kia, người kia đè người nọ. Thảo Thảo đứng trước dãy ghế ngồi, bên ngoài cửa sổ tàu điện là tường hầm tối thui, người trong tàu lắc lư như nước trong chậu theo nhịp tàu chạy về trước. Thảo Thảo nhìn bóng mình in trên kính cửa sổ, gương mặt cô nhợt nhạt dưới chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm, thậm chí còn nhỏ hơn gương mặt của bà chị đang đứng bên cạnh. Chắc cửa sổ dùng kính hai lớp nên gương mặt cô bị kéo thành hai lớp trên dưới lại chồng lên nhau, vì vậy dài hơn bình thường. Gương mặt bên trên thì có thêm một cái mũi dài, bốn con mắt, hai cái miệng, còn bên dưới thì mỗi lỗ tai chồng thêm một lỗ tai khác.
Đây mới là người hai mặt thật sự nhỉ?
Dường như Thảo Thảo đã nhìn thấy một Thảo Thảo khác đang từ từ tách khỏi thân thể mình, đi ra được nửa trên đỉnh đầu, đang nhìn mình bằng biểu cảm y hệt. Nghe nói có một loại gương có thể thấy được dục vọng của nội tâm và cũng có một loại khác có thể thực hiện nguyện vọng của bạn, nhưng đó đều là vật trong truyền thuyết hoặc trong cổ tích, từ trước tới nay chưa có ai sở hữu được nó trong đời thực.
Vậy, hiện giờ, cánh cửa sổ của tàu điện này là tấm gương gì?
Thảo Thảo nhìn xung quanh, mọi người đứng đó với vẻ mặt vô cảm. Cho dù mọi người đứng san sát nhau, nhưng đàn ông không vì áp sát phụ nữ mà vật dưới phản ứng, phụ nữ cũng không vì dựa vào đùi đàn ông mà khóc lóc rên rỉ. Họ đều đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, hoặc ngồi ngủ mơ màng. Cái thứ “tình dục” này, thật sự cần phải có dục vọng trước tiên thì mới có hành động. Ngay cả dục vọng cũng không có thì sức hành động có thể hoàn toàn tiêu tán.
Thảo Thảo nhúc nhích chân mày, nhàm chán quay đi, tiếp tục quan sát mình trong cửa kính. Cô nhếch môi lên rồi bĩu môi xuống, sau đó cô kinh ngạc phát hiện tần suất cử động của hai gương mặt khác nhau hoàn toàn. Giống như chỉ có một cái đang chuyển động, còn cái khác thì miễn cưỡng làm theo!
Thảo Thảo nhoẻn miệng cười, hai cánh môi trong gương đang cười, một cái thì nhếch lên sít sao, giống như hai gương mặt không phải của cùng một người vậy!
Mồ hôi lạnh trượt xuống sau lưng cô, len qua lông tơ, tràn qua lỗ chân lông, xiên xiên vẹo vẹo chảy xuống sau gáy Thảo Thảo, gặp phải gió đông tại đó, lạnh đến nổi da gà!
“Đến trạm cổng Kiến Quốc rồi, hành khách nào xuống trạm cổng Kiến Quốc xin chuẩn bị xuống tàu. Cổng Kiến Quốc có thể chuyển sang trạm…” Từng tiếng báo đến trạm tàu điện đơn điệu nhạt nhẽo tuôn ra từng hồi, Thảo Thảo như chạy trối chết xuống tàu. Xuống rồi cô còn vô thức thoáng nhìn qua cửa sổ trong suốt đó, bên trong là đám người mơ màng đen xám, đâu có bóng người gì!
Thảo Thảo sờ mặt, không dám đi tàu điện nữa. Cũng may xung quanh đông người, gần như vây lấy cô chuyển sang tuyến tàu số 2.
Lần này, Thảo Thảo nhanh tay lẹ mắt chiếm chỗ ngồi cho mình, không dám nhìn tấm gương sau lưng. Dù thế thì hai gương mặt quái dị đó vẫn còn vương trong tâm trí cô, không xóa đi được!
Cô nhớ vừa nãy, lúc làm ra vẻ mặt đó trong lòng mình đang nghĩ gì! Chính vì nghĩ đến nên mới cười; chính vì cười nên mới thấy được nửa gương mặt không cười ẩn sau gương mặt đang cười vô cùng quái lạ!
Cô nhớ đến tối nay phải làm một việc, việc này chưa chắc sẽ thành công, nhưng nguyên nhân thất bại thì chỉ có thể có một! Thảo Thảo run tay che mặt mình, đến tận bây giờ cô vẫn không biết mình làm đúng không, cũng không biết có nên chôn vùi suy nghĩ này không.
Giống như gương mặt cười đó đúng là gương mặt tươi cười của vui mừng thật lòng, nhưng luôn có một gương mặt nghiêm túc lạnh lùng khác ẩn sau gương mặt tươi cười theo dõi cô!
Cô không thích gương mặt đó, nhiều người đều nói lúc cô cười lên trông rất đẹp. Thẩm Bị nói, nếp nhăn nơi khóe mắt chính là nếp cười, nếp cười sẽ hoạt động. Chỉ cần động nhẹ là cô sẽ trẻ hơn mười tuổi!
Thảo Thảo bất giác nhếch môi, giống như làm thế sẽ có thể che giấu được gương mặt không cười vậy!
Thật ra, Thảo Thảo cũng quen với gương mặt không cười kia.
Trong hơn một năm sau khi ly hôn sống chết vật vờ, ngày nào cô cũng nhìn gương mặt đó trong gương. Khi ấy, mỗi ngày cô đều nói chuyện với gương mặt đó, khóc la, sa sút cùng gương mặt đó lang thang khắp thành phố và vùng vằng bên bờ sống chết. Cho đến một ngày, lúc cô đang đi trong tiểu khu, ánh nắng ấm áp chiếu vào cô nên cô ngẩng đầu lên, đứng trong vườn hoa ưỡn ngực hít sâu một hơi.
Một cậu nhóc nghịch ngợm, có lẽ chỉ mới hai ba tuổi, mắt nhắm mắt mở đụng cái “binh” vào cô. Cậu nhóc không khóc mà ngẩng lên nhìn Thảo Thảo, đứng tại đó như thể đã bị dọa ngu người. Thảo Thảo nhìn cậu bé thì nhớ đến Bác Bác của mình, thế là từ từ khom người xuống. Mẹ cậu bé vội vã chạy đến ôm lấy cậu rồi liên tục nói xin lỗi Thảo Thảo.
“Oa!” Cậu bé đột ngột khóc oà lên như chịu oan ức gì lớn lắm, lại như sợ hãi cái gì đó, liều mạng đẩy vai mẹ mình ra sau. Người mẹ trẻ không biết chuyện gì xảy ra, bèn cười cười xin lỗi rồi bế cậu bé đi.
Thảo Thảo loáng thoáng nghe được một câu trong tiếng khóc inh ỏi của cậu bé: “Yêu quái, yêu quái, yêu quái… Oa oa oa…”
Đến trạm cổng Đông Trực rồi. Lúc phải đổi sang tuyến tàu điện khác, Thảo Thảo không còn dũng cảm ngồi tàu điện nữa nên bèn ra khỏi cổng trạm tàu điện đi taxi về.
Những tòa nhà đầy màu sắc rực rỡ cao vút hai bên đường hòa vào trời đêm lấp lóe, tụ thành con sông ánh đèn sáng lập lòe, rất có sức sống.
Tiếng MC đọc tin nhắn trong radio truyền tới, phần lớn là chúc phúc, sinh nhật vui vẻ, tân hôn hạnh phúc, niềm vui thăng quan, thi cử đỗ đạt, còn có chúc đậu kì thi tư pháp, tiếng chúc vui vẻ thông qua sóng radio đã vỗ về trái tim đầy cằn cỗi của Thảo Thảo.
“Bên chúng tôi còn có một tin nhắn nữa, ơ, tin này lạ lắm nha,” Giọng của nữ MC vui vẻ, Thảo Thảo nghiêng tai lắng nghe, “Anh ấy nói là, hôm nay là một ngày rất bình thường, anh ấy không thể về nhà ăn cơm vì có tiệc tùng phải đi gặp khách hàng. Vợ anh ấy đang ngồi tàu điện về nhà, nên chưa chắc có thể nghe được tin nhắn này. Nhưng anh ấy vẫn muốn nói: Vợ ơi, anh yêu em, em là người phụ nữ tốt nhất, gặp được em là may mắn của anh. Đề tên là Một người đàn ông tốt?” MC cười cười đọc bút danh người đó cứ như cách gọi “Người đàn ông tốt” buồn cười lắm vậy.
Thảo Thảo cười khúc khích. Tài xế vui vẻ bảo: “Cô nói xem, người đàn ông này đang bận rộn việc gì chứ? Người nên nghe thì không nghe được, lãng phí đúng không?”
Thảo Thảo nhìn cái radio cũ rích nói: “Sao lại lãng phí chứ? Yêu một người vốn là chuyện của bản thân. Muốn nói thì nói, không cần quan tâm đối phương có nghe thấy hay không. Yêu và được yêu, vốn là hai chuyện khác nhau!”
Tài xế nhìn Thảo Thảo: “Vừa nhìn đã thấy cô là giảng viên đại học, nói chuyện khác với người khác. Dù sao thì những kẻ phàm tục như chúng tôi thì chẳng bàn đến cái gì là yêu với không yêu cả. Cô xem bình trà của tôi đó, không phải bình trà bình thường đâu nhé. Trong đó là nước trà gia truyền của vợ tôi nấu đấy, mỗi trưa tôi đều lái xe đến siêu thị chỗ cô ấy đổi bình khác. Haizz! Cô đừng nói cái này tốn nhiều tiền nha…” Tài xế lắc bình trà lớn, mấy thứ đen thùi lùi trong đó chiếm hơn nửa bình, “Không có cái này thì tôi sẽ không cố được tới hôm nay! Uống vào rất sảng khoái!”
Thảo Thảo cười: “Anh thật sự rất may mắn, chị nhà rất tri kỷ.”
Tài xế vui vẻ: “Ôi, tri kỷ với không tri kỷ gì chứ, sống qua ngày thôi. Cô nói xem, nhiều người thế này, mỗi ngày hạ cố ngồi xe tôi đều được mấy trăm đến một ngàn, nhiều năm qua tôi chỉ cưới có mình vợ tôi thôi. Ấy là duyên phận. Tôi không phải kẻ mê tín đâu! Nhưng cái này không tin không được. Có khi tôi lái xe không có khách thì hay suy ngẫm, cô nói xem tại sao hai người có thể gặp được nhau, tại sao lại vừa mắt nhau? Tôi không phải nói cô đâu, nhưng tôi thấy mấy minh tinh gì đó nhìn đẹp thì đẹp đấy, nhưng không dễ nhìn như vợ tôi đâu!”
Thảo Thảo bật cười, cô có thể tưởng tượng được nếp cười xinh đẹp và sống động nơi khóe mắt của người phụ nữ đứng sau lưng anh tài xế này…
Nếp cười ấy… Nụ cười đọng trên khóe môi Thảo Thảo. Tài xế vẫn thao thao bất tuyệt bàn đến vũ trụ nhân sinh, Thảo Thảo chỉ nghĩ đến khuôn mặt của Thẩm Bị, trên khuôn mặt đen đúa ấy, nơi khóe mắt cũng có nếp cười sâu thẳm, làm dịu đi sự nam tính và sắc bén ở anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...