Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn
“Ăn kem không sợ tăng cân sao?” Giọng nói và diện mạo của Hoàng Phán Phán hơi bất đồng. Giọng nói rất ấm áp. Thậm chí Thảo Thảo còn cảm thấy giọng điệu hơi quen, cảm giác hình như đã từng nghe qua rồi.
Hoàng Phán Phán tiếp tục nói: “Lần đầu tiên tôi gặp Quan Hạo là trong quán cafe ở Vienna, tôi vừa gọi xong ly cafe thì anh ấy bước đến nói giọng tôi giống giọng vợ cũ anh ấy. Nhưng vợ cũ không uống cà phê.”
Hoàng Phán Phán mơ màng nhìn Thảo Thảo, linh hồn như bay đến châu Âu cách xa ngàn dặm.
Thảo Thảo nhìn qua nhìn lại, sao còn chưa mang kem lên nữa. Cô đành lên tiếng ứng phó: “Vậy à? Tôi không phải phát thanh viên, không nghiên cứu gì về giọng mình cả.”
Hoàng Phán Phán trả lời: "Cô không cần nghiên cứu, Quan Hạo nghiên cứu là đủ rồi.”
"Cô Hoàng à, chúng tôi đã ly hôn rồi.” Thảo Thảo ghét thái độ của cô ta khi nhắc đến chuyện giữa cô ta với Quan Hạo trước mặt mình, nên nói thẳng: “Với lại, lát nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi, chúng tôi còn có việc, phiền cô nói thẳng đi, nếu không có chuyện gì mà chỉ là ngồi đây nhớ lại quá khứ, đề nghị cô tìm Quan Hạo nói sẽ thích hợp hơn.”
Hoàng Phán Phán cười nhạt: “Chồng? Cô Đặng này, theo tôi biết thì Thẩm Bị vẫn chưa kết hôn. Xưa nay hai người chưa từng qua lại, tôi rất tò mò rằng quan hệ của hai người nên định nghĩa thế nào, thân mật nhưng không cảm xúc, gặp một lần đã sống chung, hơn nữa, Thẩm Bị còn chuyển tiền vào tài khoản của cô đúng kỳ hạn, thậm chí còn dự định mua nhà cho cô!”
Đúng như cô dự đoán, Thảo Thảo cầm ly kem của mình lên, rồi lại đặt xuống, cười vui vẻ: “Ha ha, cô Hoàng thật có tâm. Có điều... Tôi nhớ chồng cô là Quan Hạo, không phải Thẩm Bị, tôi và Thẩm Bị cũng không ảnh hưởng gì đến cô?”
Thảo Thảo vội vã lật con át chủ bài lên, làm rõ quan hệ với Quan Hạo. Trong mắt Hoàng Phán Phán, hành động này rõ ràng là trò hề, cười nhạo Thảo Thảo.
Cười Thảo Thảo ngu ngốc!
Hoàng Phán Phán nói: “Cần gì phải làm rõ ràng thế? Nếu không có quan hệ gì, thì sao Quan Hạo lại đến quán bar? Vội vàng chạy đến Quân Duyệt thuê phòng với đàn bà? Cô Đặng à, cô từng làm vợ Quan Hạo, tuy Quan Hạo đa tình nhưng không vung tiền đến đó vì gái. Tôi nhớ lúc tôi và Quan Hạo gặp đối tác ở Quân Duyệt, anh ấy từng nói rằng, vợ cũ của anh ấy từng mong muốn thuê thử phòng ở Quân Duyệt xem coi có đáng tiền hay không!”
Thảo Thảo đỏ mặt tía tai, không ngờ Quan Hạo lại nói chuyện riêng của mình với vợ cũ ra để làm trò cười cho người ta!
Lúc bọn họ vừa mới kết hôn, khi đó còn làm công ăn lương, nên có rất nhiều thời gian. Mẹ Quan Hạo chưa đến Bắc Kinh. Bọn họ đến Oriental Plaza chơi, nhìn thấy cổng lớn hoành tránh của Quân Duyệt, Thảo Thảo chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà Quan Hạo lại nhớ đến bây giờ!
Hoàng Phán Phán không cần Thảo Thảo trả lời, nói tiếp: "Cô Đặng, Thẩm Bị là một nhân tài, một công ty nhà nước hạng hai ở trong tay anh ta bây giờ đã thành công ty có giá trị trên trăm triệu, nếu lần này bọn họ thu mua thành công, bắt kịp thị trường, thì tiền đồ của anh Thẩm quả thật không nói hết, cô theo anh ta, đúng là tinh mắt.”
Thảo Thảo cầm ly kem, dứt khoát im lặng ngả lưng vào ghế.
“Người như anh Thẩm quả thật tốt hơn Quan Hạo nhiều, lại nhiều tiền, tôi tin mắt chọn đàn ông của cô là trời phú.” Nói đến đây, Hoàng Phán Phán cười lạnh.
Thảo Thảo cau mày, câu này giống như ám chỉ trời sinh cô là hồ ly tinh quyến rũ đàn ông vậy. Có điều, cô tuyệt đối sẽ không tranh luận vấn đề này với Hoàng Phán Phán. Thảo Thảo hoài nghi, Hoàng Phán Phán sẽ nghe vào bao nhiêu câu mình nói? Thôi thì dứt khoát không quan tâm nữa, để cô ta tự nói một mình luôn!
Ôi! Thảo Thảo thầm thở dài, đồng thời tự nói với mình rằng Thẩm Bị đáng yêu hơn nhiều, Thảo Thảo lén nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa. Cô hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, tôi nói gọn lại vậy.” Hoàng Phán Phán không phải kẻ khờ, cô ta nhận ra được Thảo Thảo đang mất kiên nhẫn: “Tôi đến để nhờ cô giúp tôi một chuyện. Tất nhiên cô cũng sẽ được lợi.”
Thảo Thảo nhướng mắt, rồi lười nhác cụp xuống, cúi đầu ăn kem. Tuy kem đã được rán qua, nhưng vị lạnh ngấm vào miệng thật đã quá!
“Tôi muốn cô ở cùng Quan Hạo trong một tháng, sau đó rời khỏi anh ta.”
“Khụ khụ!” Thảo Thảo ho dữ dội, phục vụ vội vàng chạy lại. Thảo Thảo xua tay, lấy khăn giấy hỉ mũi, bị nghẹn thật rồi!
Thảo Thảo vội thu dọn rối rắm, hai má đỏ hồng. Nghĩ thầm: Hoàng Phán Phán uống lộn thuốc rồi hả? Tự dưng muốn chồng mình ở với vợ cũ là sao?
Hoàng Phán Phán đã tính toán kỹ lưỡng, đợi Thảo Thảo sửa sang xong xuôi mới lấy chi phiếu ra, đặt lên bàn viết mấy con số: “Đây là số tiền đầu tiên tôi thanh toán trước cho cô, một tháng sau, tôi sẽ chuyển khoản cho cô số còn lại. Tôi đảm bảo Thẩm Bị sẽ không biết chuyện này, đến lúc đó cô vẫn có thể quay về bên Thẩm Bị.” Nói xong cô ả đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Thảo Thảo.
Thảo Thảo không thanh cao nhìn thoáng qua, một con số 5, sau đó là dãy số 0. Cô không giỏi toán lắm, nên không đếm rõ là mấy con, tóm lại là một dãy rất dài.
Hoàng Phán Phán khinh rẻ hành động này của Thảo Thảo. Lên tiếng ra vẻ cao cao tại thượng: “Chắc cô rất tò mò vì sao tôi lại làm vậy đúng không?”
Thảo Thảo ngậm kem, kem tan trong miệng, mát lạnh. Cô đã có đáp án, nhưng dứt khoát không thèm nghe hay nghĩ gì. Ngoài mặt, cô chỉ ngồi im, cầm ly kem ngẩn người.
“Tôi muốn cô làm vậy, không phải để hai người ôn lại chuyện cũ!” Hoàng Phán Phán không động đến thức ăn và rượu trên bàn, mà chỉ uống ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Nói đơn giản thì tôi không hi vọng khoảng cách giữa cô và Quan Hạo lúc gần lúc xa. Anh ấy là người có tính chinh phục rất mạnh, chỉ khi đạt được rồi mới từ bỏ. Hai người gặp nhau, anh ấy sẽ suy nghĩ đến cô. Vậy cũng tốt, nhưng không công bằng với tôi. Cho nên chúng ta trao đổi đi. Vợ chồng hai người đoàn tụ trong một tháng. Một tháng sau, Quan Hạo chán cô, cô cầm tiền rồi, chồng tôi cũng trở lại. Ai cũng vui vẻ!”
Lần đầu tiên Thảo Thảo quan sát kỹ Hoàng Phán Phán, tuy mắt một mí, nhưng hốc mắt rất sâu, người ta nói đôi mắt không dễ có nếp nhăn, càng già càng đẹp. Khóe mắt cao, xương gò má cũng cao. Trang điểm nhẹ nhàng, đường nét rõ ràng, đôi môi mỏng mím lại, khóe môi kéo thành một đường sâu.
Đây là kiểu phụ nữ mạnh mẽ. Thảo Thảo nghĩ, có lẽ chỉ có kiểu phụ nữ này mới khống chế được máu hoang dã trong người Quan Hạo? Tạo hóa thật thần kỳ, chẳng lẽ nó tạo đau khổ cho mình là để cứu vớt lấy mình?
“Tôi không cần tiền.” Thảo Thảo lắc đầu: “Càng không cần Quan Hạo. Cô Hoàng này, có một chuyện cô vẫn chưa rõ. Tôi và Quan Hạo đã ly hôn, anh ta chỉ là người cũ mà tôi từng biết thôi. Chuyện vợ chồng cô không nên đến tìm tôi giải quyết. Chồng cô nghĩ đến người phụ nữ khác là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi. Tôi lên giường với đàn ông nào đó là chuyện của tôi, cũng không liên quan đến cô. Cô Hoàng, cho dù một người xuất thân giàu có ti tiện thế nào hay chỉ số IQ bao nhiêu, có thể quản lý tốt điều thuộc về mình đã không dễ rồi, hà tất nhúng tay làm phiền người khác?”
Hoàng Phán Phán không trả lời ngay, chỉ nhìn Thảo Thảo nghiền ngẫm. Thảo Thảo không thích bị nhìn kiểu đó, lại cúi đầu, ngậm kem trong miệng để nó tan dần.
“Cô Đặng, không ngờ cô chẳng phải type người Quan Hạo từng nói.” Hoàng Phán Phán nói tiếp: “Tuy Quan Hạo không nói thẳng cô là type người gì, nhưng tôi đoán được, hình như cô là người không có chủ kiến, gặp chuyện là chạy trốn, không dũng cảm đối mặt với khó khăn. Nói dễ nghe thì đó là kiểu tiểu thư õng ẹo, không thể thoát khỏi sự bảo bọc và quan tâm của đàn ông; còn nói khó nghe thì… ha ha!” Hoàng Phán Phán cười phong độ, không nói tiếp nữa.
Thảo Thảo cũng cười: “Cảm ơn đã quá khen!”
Nói đến đây, hai người cũng thoải mái đôi chút, dù Hoàng Phán Phán hơi ép người quái gở, nhưng cô ta là phụ nữ thông minh, hiểu thời thế, quan trọng nhất là còn có phong độ. Mà Thảo Thảo ở bất kì mặt nào, cũng là người biết lắng nghe.
Hoàng Phán Phán thở dài, hơi nghiêng người đặt hai tay trên bàn, ngón tay bất giác vẽ vòng tròn lên bàn: “Sau giai đoạn vội vàng về nước lập nghiệp, Quan Hạo lại có phụ nữ bên ngoài.”
Hoàng Phán Phán ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Thảo Thảo. Thảo Thảo chớp mắt, cầm muỗng múc kem.
“Cô Đặng, tôi thật sự tò mò về việc cô đã sống với Quan Hạo như thế nào? Anh ta bắt đầu ngoại tình nhanh vậy sao?”
Thảo Thảo nhấp miệng, cầm lấy quai cốc, nhẹ nhàng đặt xuống.
Lúc bắt đầu Quan Hạo có vậy không?
Hình như là không? Lúc đó anh ta là sinh viên mới ra trường, luôn đỏ mặt khi nói chuyện với con gái. Còn khi gặp người lạ, anh ta quê mùa như thế, nên không đáng được coi trọng. Chỉ có khi cười híp mắt lại mới khiến người khác cảm thấy ấm áp. Là khi nào, là chuyện gì đã làm anh ta trở nên như thế?
Thảo Thảo đã nghĩ rất lâu, nhưng đến giờ vẫn chưa có đáp án. Sau đó cô chỉ có thể nghĩ rằng: Con người luôn thay đổi, đàn ông hôm nay tốt thì ngày mai cũng có thể trở thành kẻ hư hỏng.
Nhưng đàn ông hôm nay hư hỏng vậy ngày mai có thể biến thành người tốt không? Ông bà ta thường nói: “Học làm kẻ xấu thì dễ, học làm người tốt mới gian nan.” Đàn ông hư hỏng rất khó trở thành người tốt, sau khi thành người tốt rồi lại càng dễ dàng biến thành kẻ xấu. Theo logic này, thì đàn ông là một loại sinh vật, lúc duy nhất phù hợp với tiêu chuẩn của phụ nữ có lẽ là lúc anh ta mới lọt lòng.
Thảo Thảo rối bời, hùng hổ ăn kem, vị lạnh tan ra trong miệng.
Sự im lặng của làm Hoàng Phán Phán tưởng mình đúng, nên nói tiếp: “Cô đi quá nhanh, nhanh đến nỗi tôi nghi ngờ không biết cô có yêu Quan Hạo không? Tôi không tin Quan Hạo sẽ vứt bỏ tôi vì những người phụ nữ đó! Tôi muốn cho Quan Hạo biết, tôi là tốt nhất! Còn những người đàn bà khác,…” Hoàng Phán Phán cười lạnh: “Tôi không để ý, đàn ông mà, tóm lại đều có đồ chơi cho mình! Sự thật đã chứng minh tôi nói đúng!”
Thảo Thảo nói: “Ồ, vậy chúng ta không giống nhau rồi.” Cô có yêu Quan Hạo hay không, chẳng cần người khác nói, yêu cũng tốt, mà không yêu cũng chẳng sao, vì tất cả đều đã khắc ghi trong cuộc đời Đặng Thảo Thảo rồi!
Ánh mắt Hoàng Phán Phán lộ vẻ quyết tâm: “Cô Đặng, cô khác! Cô là vợ trước của Quan Hạo. Là người vợ trước mà Quan Hạo vứt bỏ, cho nên anh ấy luôn canh cánh trong lòng.”
Thảo Thảo ngây người: “Là sao?”
Hoàng Phán Phán nói: “Lúc đầu là cô đề nghị ly hôn trước đúng không? Còn kiên quyết phải ly hôn, đúng không?”
Thảo Thảo gật đầu, đã đến bước đó rồi, ngoài ly hôn ra cô không biết còn cách nào mới có thể giải thoát cho cả hai.
Hoàng Phán Phán tỏ vẻ đúng thế: “Vậy thì đúng rồi! Quan Hạo không muốn ly hôn, nhưng cô lại kiên quyết ly hôn, nên làm anh ấy mất mặt. Việc này cô thắng, nhưng anh ấy không cam lòng.”
“Cô Hoàng à, ly hôn phá vỡ một gia đình, bất kỳ thành viên nào trong gia đình cũng bị tổn thương nghiêm trọng, chẳng lẽ trong chuyện này còn có kẻ thắng sao?”
“Chỉ có một mình cô muốn ly hôn. Quan Hạo không muốn, ít nhất, cô làm thế đã khiến cho anh ấy mất mặt!”
“Hoặc là, để anh ta chủ động đề nghị ly hôn cho có thể diện? Cô Hoàng à, cô nghĩ quá đơn giản rồi. Tôi cũng như những phụ nữ đã ly hôn khác, gây gổ, khóc lóc, cầu xin, gì cũng làm. Tôi hiểu rõ hơn cô, lúc đó, Quan Hạo rất căm ghét tôi, thậm chí còn chán ghét gia đình đó!”
“Đó chỉ là một khoảng thời gian thôi, Quan Hạo từng nói rằng cô đã khống chế cả quá trình. Nói ly hôn là ly hôn, cãi nhau om sòm vì con trai và tiền bạc.” Hoàng Phán Phán thấy Thảo Thảo ngồi thẳng dậy thì vội vàng bổ sung: “Tuy nhiên cuối cùng cô đã bỏ qua tiền của, nhưng không thể phủ nhận rằng, cô quả thật đã cãi nhau ầm ĩ với Quan Hạo vì nó.”
“Logic của cô có vấn đề rồi cô Hoàng, nếu cô còn muốn nói chuyện với tôi, thì tốt nhất nên chú ý từ ngữ!” Thảo Thảo hiếm khi nói nghiêm túc, giọng điệu mạnh mẽ u ám. Con người cũng giống như loài mèo xù lông, giương móng vuốt sắc bén!
Hoàng Phán Phán khẽ dịu lại, ngưng một lúc mới nói: “Được rồi, bất kể thế nào thì Quan Hạo vẫn lưu luyến chưa quên được cô, hoặc canh cánh trong lòng. Anh ta không quên được cô.”
Thảo Thảo thở dài, rồi dựa vào ghế, lẩm bẩm: “Các người muốn nói sao thì tùy, yêu ra sao thì yêu!”
Hoàng Phán Phán như đụng phải đinh, hơi không vui, hớp trà, chỉnh lại thái độ rồi nói tiếp: “Bất kể ra sao, Quan Hạo là người càng không có được thì càng thích, bây giờ anh ấy lại nảy sinh hứng thú với cô, vì vậy, tôi hi vọng chúng ta sẽ dùng biện pháp quang minh chính đại để giải quyết nó.”
Thảo Thảo phì cười: “Cô Hoàng à, Quan Hạo chơi đùa không ít phụ nữ rồi đấy? Ăn đồ cũ sẽ ngộp thở!”
Hoàng Phán Phán nói: “Cô Đặng, tôi nói nhiều như vậy là muốn nói với cô rằng cô khác họ! Ít nhất trong mắt Quan Hạo, cô khác họ. Hai người đã là vợ chồng nhiều năm, hẳn là biết, nếu tôi và Quan Hạo có suy nghĩ như nhau, thì hiện anh ấy chỉ nghĩ đến một điều…” Cô ta ngừng lại rồi nói rõ ràng từng chữ: “Anh ấy nhất định muốn quay lại!”
Thảo Thảo không nói. Sao cô không biết Quan Hạo là người như thế nào chứ?
Sau khi kết hôn, Thảo Thảo mới biết người đàn ông đó, ngoài mặt thì ôn hòa, nhưng hành động việc làm lại rất độc tài. Đúng như Hoàng Phán Phán nói, anh ta là người có dục vọng chinh phục rất mạnh! Chẳng qua dục vọng chinh phục của anh ta đều ẩn giấu sau vẻ bề ngoài dịu dàng đó, thủ đoạn của anh ta cũng chẳng cuồng phong bão táp gì kịch liệt. Anh ta giống như con rắn lặng lẽ, kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi thời cơ chín muồi mới ra đòn tấn công trí mạng để đạt được mục đích. Cho nên phần lớn thời gian, người đàn ông này vô cùng dịu dàng. Thảo Thảo chưa nghe thấy khách hàng nào của anh ta phàn nàn về sự độc tài của Quan Hạo. Anh ta có thể làm được đến mức bán người ta đi mà người ta còn giúp anh ta đếm tiền nữa!
Càng hiểu rõ anh ta, cô càng muốn ly hôn ngay, Thảo Thảo chưa từng nghĩ đến việc tái hợp hay vứt bỏ. Bởi chỉ có làm thế, mới có thể để lại chút suy nghĩ về cô trong Quan Hạo. Thảo Thảo thừa nhận, lúc đề nghị ly hôn, trong lòng cô đều là hình bóng Quan Hạo! Nhưng không thể chiếm được người anh thì cũng chiếm lấy được kí ức đúng không?
Quay lại với nhau à, không đáng!
Thảo Thảo biết, Hoàng Phán Phán cũng biết.
Do Thảo Thảo buông tay, nên Hoàng Phán Phán mới vươn tay kéo anh ta!
Bất kể yêu hay không yêu, đối với Thảo Thảo mà nói, nước đổ khó hốt. Giữa cô và Quan Hạo đã có quá nhiều điều bất trắc! Những chuyện không lường trước đó, không phải chuyện của Hoàng Phán Phán, mà là ranh giới Thảo Thảo không thể nào vượt qua được.
Giống như động đất thật mạnh, tạo thành vết nứt lớn, khiến Thảo Thảo rơi vào trong vực thẳm tối đen. Đến khi cô cực khổ trèo khỏi vực, quay đầu nhìn lại, thì cô và quá khứ đã bị chắn ngang bởi vực sâu không đáy.
Cảm giác này Hoàng Phán Phán không bao giờ hiểu được.
Nói đến đây, Thảo Thảo biết cô và Hoàng Phán Phán chẳng có gì hay để bàn nữa. Ván bài đã lật ngửa: “Cô Hoàng, tôi không biết cô và Quan Hạo đang chơi trò chơi gì, cũng không biết chồng cô có mưu kế gì. Có điều tôi muốn nhắc nhở cô, tôi và Quan Hạo không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Để giữ vững quan hệ vợ chồng của các người tốt nhất thì hai người phải tự mình cố gắng, đừng lôi tôi vào.” Thảo Thảo đứng dậy. Tuy còn hơn nửa tiếng đồng hồ, thà cô đi dạo trong Ginza mua cho Thẩm Bị một đôi vớ, còn hơn là ngồi nghe cô ta lảm nhảm về Quan Hạo! Đứng ở góc độ của mình mà nhìn Hoàng Phán Phán, thì cô ta là người đẹp có tiền mặc Chanel, nhưng toàn thân cô ta lại mắc kẹt trong bùn lầy, chất bẩn đã nhấn chìm vẻ đẹp của bộ đồ ấy.
Hoàng Phán Phán trong mắt Thảo Thảo vô cùng thê thảm!
Thảo Thảo xoay người đi, lại nhớ hồi nãy Hoàng Phán Phán nói cô thích hư vinh ở bên cạnh người giàu có. Nếu không nói gì quả thật có lỗi với mình quá!
Nghĩ xong, Thảo Thảo quay đầu lại cười kỳ dị với Hoàng Phán Phán: “Cô Hoàng, cảm ơn cô đã nhắc tôi Quan Hạo còn có tình ý với tôi. Để cảm ơn thành ý của cô, nếu như tôi và Quan Hạo nối lại tình xưa, lại… ở bên nhau. Nhất định sẽ thông báo cho cô!”
Cô vốn muốn nói rằng lại thành một gia đình, nhưng lời đến miệng chẳng thể thốt ra. Mơ hồ không rõ ràng, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...