Năm tháng là đóa hoa hai lần nở

Chương 13 – Tại sao em bảo vệ tôi?
♥♥♥
Đã lâu rồi mặt trời chưa ló ra khỏi tầng mây, đem ánh sáng huy hoàng chiếu trên mặt đất.
Từ khi bắt đầu mùa đông, thành phố C chưa một ngày có mặt trời, mọi người sống trong mây vũ gió vần mờ mịt mà sinh hoạt suốt một tháng trời, hôm nay rốt cuộc đã có ánh sáng, làm cho tinh thần mọi người thật sảng khoái.
Những cảnh vật xuất hiện trong tầm mắt đều được phủ một thứ ánh sáng vàng lóng lánh, cho dù là một hạt bụi nhỏ trong không gian. Mà có thể dùng mắt thường nhìn thấy hạt bụi nhỏ đó, cũng chứng tỏ sự ô nhiễm của thành phố C quả thật đã đạt đến trình độ quốc tế rồi.
Bởi vì thất nghiệp không có việc gì làm nên mọi người đều tập trung ở quảng trường chật ních, do đó tạo thành đủ loại vấn đề xã hội.
Ngày nghỉ mà có thể nhìn thấy nhiều người thất nghiệp bên ngoài như vậy, có thể thấy được tình hình kinh tế năm nay quả thật khắc nghiệt.
 
Tôi quen biết với Tần Mạc bốn ngày trước, cả bốn ngày đều thường xuyên lên xe anh ta, phần lớn thời gian là ngồi trên xe, thật là ngạc nhiên.
Tôi nhắn một tin cho Chu Việt Việt trình bày ý tưởng này. Chu Việt Việt lập tức reply: “Ngồi cùng xe chứ có phải nằm cùng giường đâu, có gì mà băn khoăn lắm thế, xấu tính.” Tôi nghĩ lại, cảm thấy cô ấy nói cũng đúng.
Trong xe vang lên bài hát nước ngoài quen thuộc, ca khúc này tôi nghe qua rất nhiều lần, tiếc là vẫn không biết rõ nó tiếng Tây Ban Nha hay Italy, nói cho gọn lại, đều là tiếng chim cả.
Tần Mạc hết sức chăm chú lái xe, khóe mắt tôi nghiêng nghiêng nhìn tay anh ta. Không hổ danh là tay kiến trúc sư, khác hẳn tay của kiến trúc công (thợ xây), tuy rằng chỉ khác nhau có một chữ.
Tay của anh ta rất hợp với châu báu đá quý, quả thật rất đẹp. Tôi không nhịn được nhìn lâu một chút, vừa ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt của anh ta, anh ta nói: “Em nhìn cái gì?”
Trả lời nhìn tay lái rõ ràng là ngụy biện, tôi nói: “Tay anh…”
Anh ta quay đầu nhìn phía trước, ra vẻ hiểu biết: “À, em nói chiếc nhẫn cưới này?”
Tôi căn bản không để ý thấy trên tay anh ta có nhẫn, không hiểu nên hỏi lại: “A?”
Anh ta nói: “Là vợ tôi tự mình chọn.” Nói xong đưa tay phải lên liếc một cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “A, quên ở nhà rồi. Nói như vậy không phải em nhìn nhẫn của tôi, vậy em nhìn cái gì?”
Tôi kinh ngạc liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Chu Việt Việt từng nói cho tôi biết giới kiến trúc sư xếp Tần Mạc vào hàng người đàn ông độc thân kim cương đẹp trai nổi danh.
Tin tức này của cô ấy thật không chuẩn xác, người ta đã lặng lẽ kết hôn rồi. Nếu như ở trong nước, cho dù là giữ bí mật nghiêm cẩn đến mức nào cũng sẽ bị paparazzi moi được tin tức thôi. Cho thấy paparazzi nước Mỹ thật là kém cỏi, hóa ra nền công nghệ giải trí của nước tôi đã có một khía cạnh vượt mặt các nước tư bản, đánh bại Anh Mỹ.
Tôi ngẩn ngơ một lúc lâu, mờ mịt một hồi mới nhớ tới một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng: “Vợ của anh không phải là Trịnh Minh Minh chứ? Anh thật sự kết hôn rồi sao?”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính xe, Tần Mạc nhìn thẳng phía trước như có như không nói: “À, tôi nhàn rỗi, lừa em chút thôi.”
Tôi sửng sốt hồi lâu: “A? Anh chưa kết hôn? Anh bằng này tuổi rồi, vì sao chưa kết hôn?” Hỏi xong mới nhận ra vấn đề này hơi riêng tư, mà tôi lỡ miệng nói ra rồi, vội vàng bổ sung: “Tôi không có ý gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Tần Mạc dừng một lát: “Trước kia đã từng nhận lời với một người, đợi cô ấy đến ba mươi tuổi, kết quả qua ba mươi tuổi, có thể kết hôn rồi, nhưng độc thân lại đã thành thói quen.”
Dưới ánh mặt trời, nhìn anh ta có chút u buồn, bây giờ anh ta vẫn đang độc thân, chỉ có thể suy ra đã bị cô gái kia bỏ rơi, thật làm người ta thương hại, không khí lập tức trở nên bi ai, tôi cũng không nói gì nữa.
Lúc này, một giọng ca nữ vang lên, Tần Mạc nghiêng người lấy một chai nước khoáng đưa qua.
Tôi ngây thơ nhận lấy, mở nắp uống một ngụm.
Anh ta nửa cười nửa không nói: “Tống Tống, tôi đưa chai nước cho em không phải mời em uống, mà là muốn em mở nắp giúp tôi…”

Tôi nhìn chai nước trong tay, nghĩ nghĩ rồi nói: “À, cũng không phải tôi muốn uống, chỉ là nhàn rỗi, uống chơi thôi.”
Tôi đối với câu trả lời mình nghĩ ra cực kỳ đắc ý, còn chưa đắc ý đủ, chai nước trên tay đã bị anh ta cầm lấy. Tôi trợn mắt há hộc mồm nhìn anh ta uống mấy ngụm nước trong đó, lại trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta trả chai nước về tay mình, phong độ nói: “Không sao, tôi không ngại.” Tôi tiếp tục trợn mắt há hốc mồm cảm thấy, tình cảnh này giống như đã từng quen biết lâu rồi vậy.
Tôi tựa vào ghế ngồi suy nghĩ xem đã nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu. Suy nghĩ hồi lâu, kết luận là nhìn thấy trong phim Hàn nhiều lắm. Phim Hàn chính là như vậy, dễ dàng xuất hiện những vấn đề tinh thần.
Chúng tôi nghe hai bài hát tiếng phổ thông, hai bài hát tiếng Quảng Đông, hai bài hát tiếng chim, xe chạy đến đường xx, rồi đường yy, rồi đường zz, rồi đi vào một khu chợ.
Tôi nói: “Đến rồi?”
Tần Mạc nói: “Kẹt xe.”
Trong chợ treo một chiếc băng rôn rất lớn: “Toàn dân làm giả thịt lợn, dùng hành động văn hóa để làm hài hòa xã hội chủ nghĩa!”
Tôi và Tần Mạc cùng nhau nhìn lên.
Tần Mạc hỏi tôi: “Quảng cáo kia có nghĩa là gì?”
Chợt nhìn thấy quảng cáo phản động như vậy, tôi cũng không biết có nghĩa là gì, nhưng đưa quảng cáo này lên là quản lý chợ, tất nhiên ý nghĩa không thể nào phản động như vậy, đằng sau nó nhất định ẩn chứa một ý nghĩa tích cực nào đó, suy nghĩ rất lâu, tôi đưa ra ý kiến: “Anh xem bây giờ hàng giả tràn ngập rồi, họ hô hào toàn dân sản xuất hàng giả, anh giả, tôi cũng giả, mọi người đều giả, vì vậy sẽ không ai bị ăn thịt lợn, cũng sẽ không bị lừa nữa, thế giới thịt lợn như thế là bình ổn, có thể vì sự hài hòa của xã hội mà sản xuất thịt lợn giả chính là đã cống hiến một phần sức lực rồi.”
Xe phía trước chúng tôi nhích thêm được mười bước, chúng tôi cũng tiến lên theo, Tần Mạc nói: “À, toàn dân sản xuất hàng giả để bài trừ hàng giả, dùng hành động văn hóa đề làm hài hòa xã hội chủ nghĩa.”
Tôi giật mình, ha ha cười gượng hai tiếng, một lúc lâu sau không nói gì, có một loại cảm giác bị lừa, hơn nữa không biết bị xã hội lừa, bị ban quản lý chợ lừa hay bị Tần Mạc lừa, người gây họa không thể nào xác định được, có vẻ vụ lừa đảo này thật bi thảm.
Xe đến đường cao tốc, Tần Mạc tổng kết nói: “Hán ngữ quả là thâm thúy.”
Tôi ừ một tiếng
Anh ta nói: “Quên mất em học Hán ngữ.” Sau đó còn nói: “Gần nhất đọc sách gì?”
Gần đây tôi thực ra đang nghiên cứu sách cấm cổ đại Trung Quốc, trong tay đang có một quyển “Hán cung xuân sắc”, một quyển “Khuê diễm tần thanh”, nói thông tục một chút chính là dâm thư cổ đại. Da mặt tôi tương đối mỏng, chuyện này tuyệt đối không thể để cho anh ta biết, ngẫm một lúc nói: “Đang đọc Lolita.”
Mà lúc này trên đường đột nhiên xuất hiện một người đi qua, xuất hiện bất ngờ không tiếng động, chúng tôi giật nảy mình. Tần Mạc nhanh chóng đánh tay lái, xe đâm thẳng vào một bên chắn đường. Trong phút chốc đầu óc tôi trống rỗng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là thế này: Xong rồi, khẳng định xe sẽ tơi tả tồi! Mất không ít tiền sửa đúng không? Loại tình huống này là công ty bảo hiểm trả tiền hay là chính chủ trả tiền? Hỏng rồi hỏng rồi, nếu chính chủ phải tự bỏ tiền thì ngồi bên cạnh có phải chịu trách nhiệm cùng không?
Tôi bị chính mình dọa sợ, vô dụng rơi vào hôn mê.
Tôi tưởng rằng mình sẽ ngất thật lâu, nhưng thực ra không quá ba phút đã tỉnh. Phán đoán được như thế là vì xuyên qua cửa xe R8 vẫn còn nhìn thấy người qua đường kia trong tầm mắt.
Quay đầu nhìn Tần Mạc mặt mũi tái nhợt. Tôi nghĩ sắc mặt anh ta khó coi như thế, chẳng lẽ xe này không mua bảo hiểm, vì thế phí sửa chữa anh ta hoàn toàn phải bỏ tiền túi?
Bàn tay anh ta tiến đến chạm vào trán tôi, tôi kêu đau một tiếng. Anh ta nói: “Ngoài chỗ này ra còn nơi nào không thoải mái không?”
Tôi lắc lắc đầu. Hơi đụng lên trán như có lớp da bong ra.
Anh ta thở dài một hơi nói: “Chúng ta vốn dĩ có thể không đâm vào bên chắn đường.”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nhìn tôi liếc mắt một cái: “Lúc tôi phanh lại, em đột nhiên xông đến ôm lấy tôi.”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nói: “Hơn nữa liều mạng ôm tôi vào lòng, làm tôi không thể nào phanh tiếp được, vì vậy mới đâm vào bên đường.”
Tôi nói: “A a?”

Anh ta nói: “Sau đó em ngất.”
Tôi nghĩ thế này là xong rồi, nếu như theo đúng những gì anh ta nói thì người gây họa chính là tôi, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, khẳng định là phải đền bù thiệt hại trong vụ tai nạn này, nhưng chắc chắn tôi không thể đền bù nổi. Trước mắt tôi chỉ có hai lựa chọn, một là từ chối chịu trách nhiệm, lựa chọn còn lại là cứ thế mà bỏ chạy. Tôi đang đấu tranh tâm lý, đột nhiên nhớ tới người qua đường hại Tần Mạc phải phanh xe, cảm thấy không chừng có thể trốn trách nhiệm, vội vàng nói: “Người qua đường kia đâu? Nếu không phải do anh ta, anh cũng không đến nỗi đâm vào hàng chắn đường đúng không?”
Anh ta dựa vào cửa kính xe nói: “Em nói cậu sinh viên đi bộ kia sao? Cậu ta khóc nói mới lên được hội chủ tịch của học viện không bao lâu, phải lần lượt khao tất cả những bạn học đã bầu cử cho mình ăn cơm, kết quả là các bạn học này đã đem một năm sinh hoạt phí của cậu ta ăn sạch. Tôi để cho cậu ta đi rồi.”
Tôi cảm thán: “Đúng là chính sách hà khắc tàn bạo hơn cọp, sinh viên còn tàn bạo hơn cả chính sách.”
Tần Mạc thở dài: “Tôi không biết trong đầu em nghĩ cái gì nữa.” Nói xong quay sang nhìn tôi: “Tại sao vừa rồi em lại bảo vệ tôi?”
(Khổng Tử đi qua bên núi Thái Sơn, có một người đàn bà khóc ở mộ rất bi thương. Phu tử tựa vào đòn ngang xe cúi mình xuống để nghe, sai Tử Lộ hỏi bà ta rằng: “Tiếng khóc của bà dường như có nhiều nỗi đau buồn?”. (Người đàn bà) bèn trả lời rằng: “Đúng thế. Ngày trước cha chồng tôi chết vì cọp”. Phu tử nói rằng: “Tại sao bà không bỏ đi?”. (Người đàn bà) đáp: “Ở đây không có chính sách hà khắc”. Phu tử nói rằng: “Các trò hãy ghi nhớ điều đó. Chính sách hà khắc còn tàn bạo hơn cọp”.)
Nghe hiểu những lời này của anh ta làm tôi choáng váng.
Tôi thật sự không ngờ trước khi vụ đụng xe kia xảy ra, mấy động tác của tôi là vì bảo vệ Tần Mạc, nghe anh ta nói như vậy, tôi lập tức bị bản thân làm cho hoảng sợ.
Làm một công dân, tôi cảm thấy bản thân mình đã tu dưỡng đúng với bản chất của giai cấp, chỉ là tự nhiên không nghĩ đến mức có thể có hành vi xả thân cứu người như vậy.
Nhưng nếu như nguyên nhân và quá trình gây ra vụ đụng xe quả thực đúng như lời Tần Mạc, nếu không chừng nó sẽ trở thành một tai nạn xe cộ nữ bảo vệ nam mà chết, chi bằng để cho anh ta mổ bụng tự sát, tôi vì cứu anh ta mà giật lấy con dao, nhưng trong lúc không chú ý lại giúp anh ta một tay đâm xuống, thiện tai thiện tai.
Tôi nói: “Chúng ta còn đi xem phòng ở không?”
Anh ta nói: “Xem cái gì, đi bệnh viện trước đã.”
Xuyên thấu qua cửa kính xe, có thể thấy xa xa nơi cuối chân trời lơ lửng những quầng mây trắng. Nhưng những quầng mây này tại sao lại giống như những cây gậy? Tập trung nhìn vào mới phát hiện đó là ống khói của nhà máy hóa chất đang xả lên bầu trời. Những cột khói đó phun thẳng lên không trung, tựa như những chiếc cano truy đuổi hải tặc dũng cảm tiến lên phía trước. Mà trong xe, sự áp chế của Tần Mạc ở không gian này thật quá bức người, làm cho người ta có chút mê muội.
 
Chương 14 – Lolita trong danh bạ
♥♥♥
Rốt cuộc chúng tôi cũng không đi xem phòng ở.
Tôi bị mang về bệnh viện, bác sĩ chụp CT, kiểm tra đương nhiên không có vấn đề gì.
Không thể kiếm tiền cho bệnh viện, xem ra bác sĩ không cam lòng, vung tay múa bút gióng hồi chuông làm tinh thần hăng hái bằng một đơn thuốc mười hộp Melatonin, Tần Mạc không hề cau mày dù chỉ là một chút, hào phóng mua thuốc.
Tôi nghĩ đến bộ phim “Người quản lý khách sạn” của Hàn Quốc, đó là bộ phim hay hiếm hoi của Hàn mà các nhân vật chính không mắc bệnh ung thu hay mất trí nhớ, nam chính đưa cho nữ chính một chiếc nhẫn, nữ chính hỏi nam chính mua chiếc nhẫn này thế nào, là bảo với nhân viên cửa hàng đưa cho chiếc đắt nhất sao? Nam chính trả lời là em cho anh là đồ ngốc à? Anh nói với nhân viên cửa hàng rằng chọn cho anh một chiếc nhẫn ma thuật, chỉ cần người yêu của tôi đeo lên tay thì vĩnh viễn không bao giờ rời xa tôi.
Năm ấy tôi học năm thứ hai, vẫn đang trong giai đoạn đau khổ yêu đơn phương Lâm Kiều, bị lời thoại này làm cho cảm động. Hôm nay đột nhiên nhớ đến, không biết vì sao cảm thấy nếu có một ngày Tần Mạc mua nhẫn cho bạn gái, tám mươi phần trăm là sẽ bị nhân viên cửa hàng lừa gạt mua chiếc nhẫn đắt nhất. Trước mắt anh ta mua một đống thuốc đắt thế này cũng đã chứng minh được vấn đề rồi.
 
Tôi vỗ trán cảm thán trong lòng, thật là cái đồ vô tích sự?
Ba ngày tiếp theo Tần Mạc bận rộn công việc, không tìm được lúc nào rỗi để đi xem phòng, mà Nhan Lãng rốt cuộc cũng xuất viện.
Chu Việt Việt nói: “Kiến trúc sư danh giá là bận như vậy đấy, trên tạp chí viết Tần Mạc lần này đến thành phố của chúng ta chủ yếu là vì thiết kế lầu thiên văn cho thành phố, huống hồ thứ Tư tuần sau hắn còn có buổi tọa đàm ở trường chúng ta.”
Tôi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chu Việt Việt nói: “Cậu không biết cũng đúng, đã vài ngày rồi cậu không đi học đúng không?”

Nhan Lãng đột nhiên xen vào nói tiếp: “Tọa đàm cái gì? Tọa đàm làm vẩn đục Trịnh Minh Minh nhà người ta thế nào sao?”
Chu Việt Việt thở dài: “Cậu trẻ, đừng cực đoan như vậy, các người cha con loạn luân như thế là rất không đạo đức.”
Tôi và Nhan Lãng cùng bị sét đánh, Nhan Lãng mở to hai mắt nhìn, tôi không còn gì để nói.
Chu Việt Việt nhìn biểu tình của chúng tôi, gãi đầu: “Cha nuôi, con nuôi cùng thích một cô gái, chẳng lẽ cái này không gọi là cha con loạn luân sao?”
Nhan Lãng nói: “Bà cô, cô thật am hiểu văn hóa.”
Chuyện đầu tiên trở về trường học là xem lại tin tức.
Truyền hình đại học T (Tên gọi tắt là TUTV) nhằm phục vụ toàn thể giáo viên, công nhân viên cùng sinh viên, nhưng lại quá mức hẹp hòi, rất nhiều năm rồi đều không có quảng cáo, không thu lợi nhuận, do đó bị ép phát triển cơ cấu thành một kênh phi lợi nhuận. Cơ cấu này hàng năm có hai việc trọng đại, một là vào đầu năm những sinh viên làm việc ngoài giờ ở đài truyền hình được nhận trợ cấp, một là cuối năm toàn bộ sinh viên ở đại học T nhắn tin bình chọn “Chương trình hay nhất trên TUTV”.
Chuyên mục của tôi là “Học thuật quảng giác”, mà chuyên mục này nếu không phải dùng thủ đoạn mờ ám, tuyệt đối không bao giờ có khả năng trúng cử, hơn nữa nó cũng quả thật chưa bao giờ trúng cử cả. Nhưng nghe nói tổ trưởng tổ sản xuất chuyên mục của chúng tôi bị chương trình “Giai điệu âm nhạc” cách vách cướp mất bạn gái, thề trả thù, kế hoạch đã được vạch ra, bước đầu tiên chính là cướp đi danh hiệu “Chương trình hay nhất trên TUTV” mà “Giai điệu âm nhạc” toàn thắng ba năm liên tục.
Khi tôi bước vào văn phòng vừa lúc nghe được tổ trưởng nói: “Lấy sự kiện hấp dẫn người xem nhất bây giờ hẳn là hướng đi đúng đắn. Mọi người có theo dõi BBS trường hay không? Sự hiện hot bây giờ là gì? Đó chính là buổi tọa đàm vào thứ Tư của Tần đại kiến trúc sư Tần Mạc.”
Đồng nghiệp thứ nhất đặt bút viết nói: “Tôi không hiểu nổi, buổi hòa nhạc nhân Mayday của trường lần trước cũng không rầm rộ được thế. Trên BBS, topic về Tần Mạc ngắn ngủi hai ngày đã có đến ba ngàn bình luận rồi.”
Đồng nghiệp thứ hai vươn bàn tay năm ngón: “Đại kiến trúc sư ba mươi hai tuổi, tuổi trẻ hứa hẹn, anh tuấn nhiều tiền, lại còn độc thân. Các nữ sinh điên cuồng như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
Đồng nghiệp thứ ba bình thản tiếp lời: “Vì vậy sếp ạ, cậu cảm thấy người như vậy có khả năng sẽ nhận phỏng vấn của một đài truyền hình cấp trường sao?”
Tổ trưởng trầm mặc một lúc, mọi người đều bó tay.
Nhạc Lai đột nhiên quay đầu nhìn tôi, trừng mắt: “Nghĩ ra cách rồi, để cho Tống Tống dùng mỹ nhân kế. Gọi điện thoại cho đại kiến trúc sư Tần, nói nếu anh ta nhận phỏng vấn, người dẫn chương trình của chúng ta theo anh ta một đêm!”
Tôi rùng mình một cái, nhất thời cảm thấy chuyện Tần Mạc là cha nuôi Nhan Lãng tuyệt đối không thể để lộ cho những người trước mắt biết được, tiện thể đá Nhạc Lai một cái. Nhưng tổ trưởng dường như vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ. Tôi vã mồ hôi lạnh, vội vàng nhắc nhở cậu ta: “Không thể làm như vậy, đây là trái pháp luật, bị tố giác phải ngồi tù đấy.”
Tổ trưởng khoát tay: “Không có việc gì, chúng ta cách Trung Nam Hải xa như vậy, pháp luật không vươn tay đến đâu.”
Người dẫn chương trình dự khuyết là Trần Oánh liếc nhìn chúng tôi một cái. Trần Oánh luôn bất đồng quan điểm với Nhạc Lai, thế nên nhìn tôi cũng không vừa mắt, tôi cùng Nhạc Lai không nói cùng dự cảm rằng Trần Oánh sắp lên tiếng.
Cô ấy quả nhiên lên tiếng: “Nhan Tống, cô đừng quá lo lắng, tổ trưởng chỉ đang nói giỡn thôi, dạng phụ nữ gì Tần Mạc chưa thấy qua chứ? Kỳ thật tôi thấy nên tìm Tương Điềm nhờ giúp đỡ, ba cậu ấy là hiệu trưởng, mở lời với Tần Mạc không chừng có thể có năm mươi phần trăm cơ hội.”
Con gái của hiệu trưởng, Tương Điềm là bạn vong niên của Trần Oánh, năm thứ hai hệ chính quy khoa Phát thanh và truyền hình. Tất cả những người trong chuyên mục của chúng tôi đều có ấn tượng sâu sắc với cô ấy.
Tình yêu của cô ấy với ngành công nghiệp phát thanh truyền hình có thể nói là cực đoan, nhưng vì điều kiện gia đình tốt, không được làm thêm nên chỉ có thể đến tổ chúng tôi lao động nghĩa vụ, làm phối âm cắm dây linh tinh.
Tổ trưởng suy xét nửa ngày, cảm thấy khả thi, lập tức gọi điện thoại cho Tương Điềm.
Nửa giờ sau, Tương Điềm đội mũ len mặc áo choàng màu đỏ đẩy cửa đi vào, vừa ngọt ngào lại thuần khiết quyến rũ. Một nữ sinh có thể dùng một trong ba từ này hình dung là quá tuyệt vời rồi, mà Tương Điềm lại đồng thời có cả ba, đúng là hiếm thấy, khiến cho nhóm nam sinh nhìn qua huýt sáo một hồi. Tổ trưởng lập tức nói: “Đừng có đùa giỡn với em gái.” Nói xong chính mình cũng không kìm lòng được huýt sáo một cái.
Tương Điềm nói: “Hồi ba em du học ở Mỹ có học cùng Tần Mạc, lần này Tần Mạc đến trường chúng ta tọa đàm cũng là do ba em cố gắng mời, lại mời anh ta một lần nữa làm chương trình chắc không có vấn đề gì lớn. Nhưng mà, nếu mời được tổ trưởng anh có thể để cho em làm dẫn chương trình tiết mục lần này không…”
Trần Oánh lập tức nói: “Khẳng định không thành vấn đề, chỉ cần cậu liên hệ được người, đúng không tổ trưởng?”
Tổ trưởng nói: “Tiết mục này chúng ta làm là tiết mục học thuật nghiêm túc, cần một người có hình thức đạo mạo một chút, em tóc vàng hoe uốn xoăn tít thế này đẹp thì đẹp, nhưng lại không đủ đạo mạo.”
Tương Điềm túm lấy tay áo tổ trưởng lay: “Tối nay em sẽ phục hồi nguyên trạng, ép thẳng lại, xin anh thương xót, tổ trưởng…”
Tổ trường vừa thất tình, ở trong trạng thái dễ bị người ta lừa gạt nhất, đối với sự làm nũng ngọt ngào như vậy, thật không thể nào cự tuyệt được. Cậu ta trầm tư một lúc, làm bộ trưng cầu ý kiến của tôi: “Nhan Tống, nếu không em cứ nghỉ ngơi hai ngày nhé?”
Tôi lĩnh ngộ, lập tức đồng ý: “Được được, vừa hay hai ngày này em cũng phải chăm con.”
Tương Điềm đáng yêu lè lưỡi: “Thật xin lỗi, chị Nhan.”
Tôi đang định khách khí nói không có gì, Nhạc Lai đột nhiên nói: “Cậu về nhà chăm con, đêm nay chỉ có thể đưa Tiểu Điềm Điềm lên giường Tần đại kiến trúc sư thôi.”
Tôi phản xạ có điều kiện nói: “Đừng có nói bừa, Tiểu Điềm Điềm ngây thơ đáng yêu như vậy, huống hồ Trần Oánh cũng nói, dạng xử nữ nào mà Tần Mạc chưa thấy qua chứ?”
Nhạc Lai nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Tương Điềm: “Aiz, em vẫn là xử nữ sao?”

Tương Điềm sửng sốt.
Tổ trưởng lập tức lườm một cái: “Cậu nói gì thế, có xử nữ nào già như vậy sao?”
Câu nói này làm tất cả chúng tôi sửng sốt, mà Tương Điềm quả thật muốn khóc.
Tổ trưởng nhận ra, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, xin lỗi, ý anh muốn nói có xử nữ nhỏ như vậy sao, không ngờ nói nhầm thành già, xin lỗi.”
Nhạc Lai lại nói: “Nói đi nói lại, dù gì cũng không phải là xử nữ rồi.”
Tương Điềm chịu kích thích sâu sắc, khóc luôn.
Tổ trưởng choáng váng hồi lâu, đau khổ ôm đầu nghĩ làm cách nào xin lỗi. Tôi an ủi vỗ vỗ vai anh ta: “Tổ trưởng, làm người đừng thẳng thắn như thế.”
Lần này tôi chuyển ra phía sau cánh gà, cùng đồng nghiệp tăng ca, rốt cuộc trước khi trời tối viết được sơ thảo bản phỏng vấn Tần Mạc. Lấy di động xem giờ, phát hiện có n cuộc điện thoại nhỡ, hai cái của Chu Việt Việt, một của Tần Mạc, tám cuộc gọi trong nhà. Tôi lo lắng miệng viết thương của Nhan Lãng xảy ra vấn đề, nhanh chóng gọi về, Chu Việt Việt tiếp điện thoại: “A, Tống Tống, nói cho cậu một tiếng, cậu chuyển nhà rồi, tan học không cần về nhà cũ nữa nhé. Bây giờ bọn mình đang ở nhà mới của cậu, cậu nhanh nhanh về đi.” Nói xong không đợi tôi kịp phản ứng, ngắt máy luôn.
Tôi gọi lại, Chu Việt Việt không kiên nhẫn nói: “Cậu không cần phản kháng, Tống Tống, cậu phản kháng cũng vô dụng, dù sao cũng chuyển rồi.”
Cô ấy hiểu lầm tôi, không phải tôi muốn phản kháng, chỉ là muốn biết địa chỉ cụ thể của nhà mới mà thôi.
Nhà mới quả nhiên ngay gần trường học, cách xây dựng gợi nhớ đến kiến trúc Châu Âu cổ điển, dây thường xuân leo đầy. Nghe nói Chu Việt Việt đã chọn cho tôi một phòng rất sáng sủa, vừa khéo là ở cạnh phòng Tần Mạc. Tần Mạc còn bận việc, sau khi đưa cô ấy và Nhan Lãng đến, nước cũng không kịp uống một ngụm lại vội vã đi luôn.
Ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh, một trăm ba mươi mét vuông. Trước khi tôi về, Nhan Lãng đã chạy đi chạy lại vài vòng, rốt cuộc cũng có phòng riêng rồi, nó có vẻ rất hưng phấn. Căn hộ này làm cho tôi nghĩ đến ngôi nhà trước khi mẹ tôi vào tù, trong lúc nhất thời có chút sầu não. Thì ra tôi cũng là một người dễ dàng tức cảnh sinh tình như vậy.
So với ngôi nhà hơn hai mươi mét vuông trước kia chúng tôi ở, căn hộ này lớn gấp bảy, tôi cảm thấy ít nhất còn có thể nhét thêm mười người vào ở cùng. Chu Việt Việt đề nghị nói: “Nếu không cậu và Nhan Lãng ở một phòng, hai phòng còn lại cho người khác thuê, mỗi người một tháng thu một ngàn rưỡi tiền thuê nhà, cậu giao lại cho Tần Mạc bảy trăm, cậu kiếm được hai ngàn ba một tháng đấy mẹ trẻ.”
Tôi cúi đầu tự hỏi kế hoạch này có thể thực hiện hay không.
Nhan Lãng vỗ trán thở dài: “Chu Việt Việt, dì không thể vô liêm sỉ đến mức này được.”
Tôi gọi điện thoại cho Tần Mạc nói lời cảm ơn, sau khi nhấc máy, một giọng nữ vang lên, dùng tiếng Anh nói cái gì đó, tôi nghĩ gọi nhầm số, đang chuẩn bị cúp máy gọi lại, lập tức có một giọng nói tiếng Trung: “Cô Lolita? Cô có việc gì gấp không? Tôi là thư ký của tổng giám đốc, tổng giám đốc hiện giờ đang họp.”
Tôi giật mình: “Lolita là ai? Tôi không phải là Lolita, xin lỗi, tôi gọi nhầm điện thoại.”
Đối phương vội vàng nói: “Thưa cô, cô không gọi sai điện thoại, trên điện thoại hiển thị rõ ràng cô là Lolita, cô chính là Lolita.”
Tôi cảm thấy thật quái lạ, chẳng lẽ tôi là Lolita hay không tôi lại không biết?
Đối phương nói: “A, tổng giám đốc ra rồi, cô chờ chút.”
Ba bốn giây sau, giọng nói Tần Mạc vang lên: “Tống Tống?”
Tôi nghĩ hồi lâu, cảm thấy không thể không hỏi: “Tại sao trong danh bạ của anh lại lưu tôi là Lolita?”
Tần Mạc dừng một chút: “Em không thích?” Bên kia có tiếng người nói chuyện, tôi chỉ nghe hiểu một chữ Stephen, là tên tiếng Anh của Tần Mạc, anh ta rời khỏi microphone trả lời gì đó, rồi giọng nói trầm thấp lại vang lên: “Đúng rồi, người nhà của tôi muốn gặp Lãng Lãng, đã quyết định rồi, tám giờ tối ngày mai. Trước đó tôi có một bữa tiệc, em cùng Lãng Lãng có việc gì cứ làm, tầm bảy giờ ba mươi tôi về đón hai người. Còn nữa, nghe Chu Việt Việt nói, em ở trường còn làm thêm ở đài truyền hình nào?”
Tôi nói: “Ừm. Thứ Tư không phải anh đến trường tôi tọa đàm sao? Kênh truyền hình của bọn tôi định phỏng vấn anh một chút, không nghĩ anh bận như vậy…”
Anh ta nói: “Chuyên mục của em tên là gì?”
Tôi nói: “Học thuật quảng giác.”
Anh ta nói: “Ừm, tôi biết rồi, trong tủ lạnh có đồ ăn mới mua, đừng ăn mì ăn liền, đêm nay muộn tôi mới về, không cần để phần cơm. Được rồi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước.” Nói xong cúp máy.
Tôi nhìn điện thoại hoảng hốt.
Không cần để phần cơm cho anh ta? Chẳng lẽ anh ta đang ám chỉ, nếu ở lại đây rồi, tiền thuê nhà lại rẻ như vậy, nên một ngày ba bữa tôi phải lo cơm nước cho anh ta.
Chỉ có khả năng này thôi.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui