Năm tháng là đóa hoa hai lần nở

Chương 23: Bánh Trứng, tám năm không gặp
♥♥♥
Sáng sớm hôm sau, bầu trời u ám, Tần Mạc kéo rèm cửa xem xét hồi lâu, bèn nhét thêm hai cái ô vào hành lý của tôi. Đêm ngủ tôi đạp chăn, sáng dậy mũi hơi nghẹt, bị anh phát hiện, lại cau mày nhét thêm một túi thuốc to khủng bố vào hành lý. Túi thuốc đấy nhãn toàn ghi tiếng Anh, khiến người ta không biết hướng dẫn sử dụng thế nào. Khi ăn sáng anh ý thức được vấn đề đấy, lại lấy giấy bút dịch hết hướng dẫn sử dụng ra tiếng Trung, ra đến cửa lại nói cho tôi nghe thuốc nào ngày uống mấy lần, bắt tôi nhắc lại không sai, mới gật đầu lấy xe đưa tôi ra ga.
Tôi đang cài dây an toàn, Tần Mạc nổ máy, đột nhiên dừng lại quay đầu hỏi tôi: “Em đã mang nước ngâm kính sát tròng chưa?”
Tôi vội vàng nhảy xuống xe quay đầu đi lấy nước ngâm kính sát tròng.
 
Vội vã chui vào xe, Tần Mạc khoanh tay trước ngực dựa cửa xe: “Sữa rửa mặt?” Tôi nghĩ rồi gật đầu, anh xoay người mở cửa xe, lơ đãng nói: “Nhà quê chắc là lạnh lắm, mang găng tay chưa?”
Tôi đặt chai nước ngâm kính sát tròng xuống quay vào nhà lấy găng tay.
Cầm găng tay ra, chúng tôi vào xe, Tần Mạc trầm mặc một hồi lâu: “Em đã chắc là mang đủ chưa?”
Tôi gật đầu: “Đủ rồi.”
Anh xoay người xuống xe: “Xem đã, tôi phải xem lại hành lý của em một lượt, thống kê xem có quên gì không.”
Tôi sốt ruột nói: “Tối qua em xếp đồ cẩn thận rồi, thật mà, chỉ quên có găng tay này thôi, anh đừng lằng nhằng nữa, muộn giờ tàu chạy mất. . .”
Anh đã mở valy ra, thuận miệng hỏi: “Chín giờ rưỡi tàu chạy, giờ mấy giờ rồi?”
Tôi lục túi tìm di động để xem giờ, lòng bỗng thất thần: “A, chuyện … đó, em quên mang di động, ha ha, anh chờ em một lát, em vào nhà lấy di động đã. . .”
Anh ngẩng đầu như cười mà như không cười: “Hôm qua mua chai rửa mặt súc miệng hai trong một em cũng không mang, được.” cúi đầu lại tiện tay lật xem: “Băng vệ sinh đâu?”
“. . .”
Gió lạnh vi vu. Chúng tôi đi nửa vòng thành phố, rốt cục đến nhà ga lúc chín giờ kém.
Chu Việt Việt đang rụt cổ ngồi cùng Nhan Lãng trong sảnh chờ của nhà ga. Nhan Lãng chưa hết ngày nghỉ bệnh, không muốn đến trường đi học ngay, biết tôi lên núi làm giáo viên nghĩa vụ, liền đòi đi theo để trải nghiệm cuộc sống. Tần Mạc đưa nó tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói nó rất khỏe, đã có thể thực hiện các cuộc hành trình ngắn dài, hơn nữa thiếu niên nhi đồng được mở rộng tầm mắt nhiều có lợi cho sự trưởng thành tâm lý, đi theo tôi làm nghĩa vụ chỉ có lợi không có hại. Tần Mạc không phản đối cũng không đồng ý, hội sinh viên thì thấy mang theo một đứa trẻ như nó càng thể hiện được tính nhân văn và tinh thần tương thân của hoạt động, không chỉ không phản đối mà còn miễn phí tiền tàu xe cho Nhan Lãng. Chu Việt Việt thấy không hưởng thì mất quyền lợi, không chiếm thì hội sinh viên cũng sẽ cầm đi nhậu nhẹt ăn uống, chuyện như vậy kiên quyết không thể để phát sinh, tôi và cô ấy tư tưởng lớn gặp nhau. Nhan Lãng thì chỉ cần không mất tiền là được, nó cảm thấy rất hào hứng, tôi và Chu Việt Việt cũng thật hào hứng, trên cơ bản ai nấy đều vui sướng lên tàu. Chỉ có một mình Tần Mạc là nhăn mặt nhíu mày, khi tàu chuyển bánh, anh huơ huơ di động với tôi, tôi suy nghĩ một lát, hiểu được ý của anh, bèn móc di động ra xem, mới biết là có tin nhắn: “Nhớ sạc điện thoại, đừng để tôi gọi cho em không được.”
Tàu chuyển bánh chầm chậm, quay đầu nhìn lại, cho dù tốc độ có vẻ đều và chậm, nhưng thật ra tàu đã đi xa, thành phố C chìm trong khói mù, Tần Mạc đứng ở sân ga chỉ còn là một bóng dáng mơ hồ. Trong ký ức tôi hình như cũng từng có cảnh ly biệt thế này, nhưng tôi nghĩ thật lâu, chỉ cảm thấy kỉ niệm đầy tính văn nghệ như thế, một đời được trải nghiệm một lần đã là hiếm có khó tìm lắm rồi, còn trải qua hai lần thì thật là không tưởng. Quá nửa là do xem phim truyền hình Đài Loan hoặc Hàn Quốc, bị ấn tượng bởi một trường đoạn tương tự, là do thời gian quá dài, ấn tượng thì còn, mà hình ảnh đã phôi phai.
Tàu nhanh chóng ra khỏi thành phố C, ngoài cửa sổ, những nhà xưởng đen tuyền vụt qua trước mắt chúng tôi.
Nhan Lãng ngồi bên cạnh tôi bắt đầu buồn ngủ. Lúc gửi nó đến nhà Chu Việt Việt, tôi quên đưa khăn quàng cổ, lúc ở ga Tần Mạc có tháo khăn quàng cổ của mình quàng cho nó, nhưng khăn của anh quá dài, phải quấn mấy vòng mới hết, cổ Nhan Lãng bị quấn như một con quay ngược. Nhan Lãng co người lại ngủ thiếp đi.
Chu Việt Việt ngồi đối diện tôi, hoàn toàn không nhìn tôi và Nhan Lãng, ánh mắt cứ dán vào một chỗ nào đấy.
Tôi quơ quơ tay trước mặt cô ấy: “Cậu lấy bài poker đi, chúng mình làm mấy ván.”
Cô ấy gạt tay tôi ra, vẫn dán mắt vào chỗ đó. Tôi quay đầu nhìn theo cô ấy, thấy ngồi chéo cách đó hai hàng ghế là một người đang nghe nhạc bằng tai nghe, tóc rất dài. . . Tôi quay đầu hỏi Chu Việt Việt: “Người đó là trai hay gái?”
Chu Việt Việt kinh ngạc nhìn tôi, giơ ngón tay thở dài: “Cậu không nhận ra anh ta là ai à? Tiểu thuyết gia trường phái tiên phong Trình Gia Mộc đó, uổng cho cái tiếng sinh viên khoa Văn của cậu.”
Tôi kiềm chế bản thân để không hỏi Chu Việt Việt trường phái tiên phong cụ thể là thế nào, quay đầu lén đánh giá người thanh niên đang nghiêng đầu ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Tàu bắt đầu đi vào hầm, khiến góc độ và độ rõ ràng đều chỉ còn một phần. Trong nháy mắt, tàu vào hầm, tôi khẽ hỏi Chu Việt Việt trong bóng tối: “Làm sao cậu biết đó là Trình Gia Mộc, không phải người ta nói Trình Gia Mộc rất khiêm tốn sao, luôn ẩn dật, không ký tặng sách không toạ đàm cũng không đăng ảnh mình lên blog. . .”
Chu Việt Việt ngắt lời tôi: “Cậu có thể không tin sự khôn ngoan và sức mạnh của các phương tiện truyền thông, nhưng không thể không tin sự khôn ngoan và sức mạnh của cộng đồng tianya.cn. Lần trước trên tianya.cn có topic “Nhà văn đẹp trai”, không biết tên biến thái nào kiếm được một tấm hình của Trình Gia Mộc, vì thế nên ai nấy đều kinh ngạc, cũng vì thế mà mình mới ấn tượng, đúng là rất đẹp trai, nhìn có nét giống Fujiki Naohito(1) hồi trẻ.”
Chu Việt Việt tiếp tục bày tỏ cảm xúc về nhà văn đẹp trai. Kỳ thật vừa rồi quan sát vẫn chưa được rõ ràng cho lắm, ngoại hình Trình Gia Mộc xuất sắc đến mức độ nào tôi chưa được rõ, nhưng trải qua sự vùi dập hết lần này đến lần khác của các nhà văn nữ, quần chúng đã khoan dung rộng rãi hơn khi đánh giá nhan sắc các nhà văn.
Tôi nhớ năm ngoái có đọc một cuốn tiểu thuyết của Trình Gia Mộc, viết về một cô bé có tài đam mê hội họa. Cô bé đó có một người bạn trai là thanh mai trúc mã, hai người sống ở một thị trấn nhỏ ven biển, sáng đến trường, tối làm bài tập, cuối tuần đi học thêm, vất vả học hành. Tất cả mọi người đều chờ mong luồng gió giảm nhẹ áp lực cải cách giáo dục có thể thổi đến thị trấn nhỏ này, trong cảnh trông mòn con mắt, lại nhận được tin dữ thi cao đẳng theo hình thức 3+ và 1+ (3+ là ba môn Văn Toán Tiếng Anh bắt buộc, 1+ là Vật lý, Hóa học, Sinh học, Lịch sử, Địa lý, Chính trị, các trường sẽ tùy vào chuyên môn và nhu cầu để chọn một trong số sáu môn đó). Cha mẹ cô bé nghiên cứu cẩn thận kỳ thi cao đẳng suốt hai năm, sau đó lại nghiên cứu thành tích của cô bé, cảm giác cô bé chỉ có thể thi vào Học viện mỹ thuật S, vì thế mời riêng một giáo viên mỹ thuật đến kèm riêng tại nhà. Thầy giáo dạy kèm kia là con trai một người bạn của mẹ cô bé, là một họa sĩ trẻ tuổi. Cô bé học vẽ cùng thầy giáo trẻ, ít gặp người bạn trai thanh mai trúc mã, người bạn trai đó lại ngày một thân thiết với một cô bé khác, thậm chí còn hẹn sẽ cùng vào một trường đại học. Cô bé nữ chính không thể tha thứ, cảm thấy tổn thương sâu sắc, vì chuyển dời sự chú ý của bản thân, cô bé điên cuồng vẽ tranh, điên cuồng học vẽ với thầy giáo trẻ, sau đó nảy sinh tình cảm mập mờ với thầy giáo này. Nhưng việc đó không thể có kết quả tốt, cô bé không thể chịu đựng việc mình có ý nghĩ thiếu đạo đức với thầy giáo, luôn tự áp lực bản thân. Cậu bạn trai thanh mai trúc mã dần nhận ra người cậu muốn vào cùng một trường đại học không phải cô bé mới quen, lại quay lại với cô bé nữ chính, hy vọng cô bé hiểu và bỏ qua. Để ngăn bản thân lạc bước quá xa trên con đường vô đạo đức, cô bé nữ chính thử đón nhận tình cảm của cậu bạn trai cùng tuổi, nhưng do không vượt qua được chướng ngại trong lòng, hai người cứ tan rồi lại hợp. Thầy giáo trẻ vẫn là thầy giáo trẻ, nhưng đồng thời cũng là một bức tường chắn giữa hai người. Rốt cục có một ngày, thầy giáo trẻ rời khỏi thị trấn nhỏ, cô bé nữ chính dõi mắt nhìn thầy giáo trẻ ra đi, lòng do dự không bỏ được, nhưng lại không nói lời nào để giữ thầy giáo trẻ lại. Cô bé nữ chính và bạn trai dần quay lại những tháng ngày bình tĩnh trước kia, thậm chí còn nếm trái cấm, cô bé có thai, hai người vừa lo lắng lại vừa hưng phấn, như thể bóng ma của thầy giáo trẻ đã tan thành mây khói. Nhưng đúng vào lúc này, tin báo tử của người kia bất ngờ gửi đến từ bên kia đại dương, ngày hôm sau, cô bé nữ chính cũng mất tích. Bạn trai cùng tuổi cho rằng đó là một vụ mất tích có kế hoạch, cho rằng cô bé nữ chính kia vẫn chưa bao giờ quên được thầy giáo trẻ mà cô bé chưa bao giờ nói tiếng yêu, nhưng ba ngày sau, cảnh sát đến nhà cô bé, mang đến tin cô bé nữ chính đã chết trong một vụ giết người. Câu truyện dừng ở đó, không ai khẳng định được, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, rốt cuộc là cô bé nữ chính yêu người bạn trai cùng tuổi hay là yêu thầy giáo trẻ.
Tiểu thuyết đó tên là “Cô bé váy đỏ”, là tiểu thuyết mới xuất bản năm ngoái của anh ta, cách xuất hiện rất khiêm tốn, trên cơ bản không tuyên truyền rầm rộ, văn phong không lạnh nhạt sắc bén, thay vào đó là sự tình cảm chân thành, đầu sách còn có hai câu tác giả tự viết “Gửi cho bản thân đã chết, và cô bé trên thiên đường”. Đọc lâu rồi nhưng tôi vẫn không thể quên cuốn tiểu thuyết đó, không thể hiểu nổi sao cấp ba mà lại oanh oanh liệt liệt thế, nhưng hồi tưởng lại thì thời cấp ba của mình còn oanh oanh liệt liệt hơn cả người ta, thành ra không tiện nói gì. Chu Việt Việt cùng đọc cuốn tiểu thuyết đó với tôi, cô ấy chủ yếu băn khoăn chuyện tại sao cô bé nữ chính yêu thầy giáo trẻ lại là chuyện vô đạo đức, quan điểm của cô ấy là: “Cũng chỉ là giáo viên dạy kèm thôi mà, vô đạo đức gì chứ, nếu hai người đều yêu nhau, vô đạo đức cũng thành có đạo đức, tình yêu đích thực là vô địch. Nếu trong một cuộc hôn nhân mà hai người đều không có tình cảm với đối phương, ông ăn chả bà ăn nem, có đạo đức cũng thành vô đạo đức, tình yêu đích thực vẫn là vô địch.”
Tàu ra khỏi hầm, toa xe trở nên thoáng đãng, tôi hỏi Chu Việt Việt: “Có muốn … xin chữ ký anh ta không?”
Chu Việt Việt suy tư một hồi rồi nói: “Mình có cái áo len trắng, theo cậu, nếu mình xin chữ ký của anh ta lên áo, sau này bán cho người hâm mộ của anh ta thì được bao tiền?”
Tôi vừa cảm thấy Chu Việt Việt rất có đầu óc làm kinh tế, lại vừa cảm giác việc này khó lòng mà đánh giá chính xác được, khó xử nói: “Giá bán của đồ liên quan với ngôi sao cùng một dạng với số tiền bỏ ra để bao được ngôi sao, trên cơ bản không theo quy luật thị trường, mình cảm thấy còn tùy xem người định bỏ tiền mua cái áo đấy điên rồ đến mức độ nào, điên rồ vừa vừa có thể bán một hai trăm, đặc biệt điên rồ thì có thể bán một hai ngàn.”
Hai mắt Chu Việt Việt sáng lấp lánh. Sau hai giây suy nghĩ cô ấy nói: “Nhưng Trình Gia Mộc cũng chỉ là một tiểu thuyết gia, là nhà văn, nhà văn không phải nghệ sĩ, chắc không được giá thế đâu?”
Tôi vừa lấy túi du lịch giúp cô ấy vừa an ủi: “Trong xã hội này, nhà văn nổi tiếng chính là nghệ sĩ, nghệ sĩ nổi tiếng chính là nhà văn, không có gì khác nhau cả, cậu đừng căng thẳng.”
Chúng tôi tìm cái áo len trắng, quay đầu quan sát Trình Gia Mộc, ý đồ tìm một thời cơ tiến đến xin chữ ký. Anh ta vẫn duy trì tư thế nhìn ra cửa sổ, tay phải đè lên tai nghe.
Tôi không rời mắt nói với Chu Việt Việt: “Thiếu nữ, dũng cảm lên nào.”
Chu Việt Việt nói: “Được, mình…” Nói còn chưa dứt lời, Trình Gia Mộc đột nhiên quay đầu lại. Nhìn anh ta một cách chính diện, tôi vội ấn Chu Việt Việt đang rục rịch đứng lên.
Chu Việt Việt nói: “Cậu làm gì thế?”
Tôi hỏi: “Cậu biết nói tiếng Nhật không?”
Chu Việt Việt lắp bắp: “Hanase. . . Yamate. . . Itai. . .” (nói chuyện … đừng … mình muốn…)
Tôi nói: “Có thể bình thường hơn một chút được không?”

Chu Việt Việt nghĩ ngợi hai giây đồng hồ: “Bageyalu.” (về chuyện đó thì…)
Tôi đánh phủ đầu: “Thôi cậu đừng đi cho mất mặt, rõ ràng người ta là Fujiki Naohito, cậu thì không nói được nổi hai câu tiếng Nhật, đi xin chữ ký người ta thế nào giờ.”
Chu Việt Việt khiếp sợ nói: “Không thể nào, cậu nhìn đi, rõ ràng y hệt với tấm ảnh trên tianya.cn. Cả tianya.cn đều nói, đó chính là Trình Gia Mộc.”
Tôi phẩy tay: “Tianya.cn còn nói Hàn Hàn và Quách Kính Minh là một đôi đấy, tin sao được, cậu cũng đừng quá ngây thơ, không chừng là có người chơi ác, đăng ảnh Fujiki Naohito nói là Trình Gia Mộc, trên đời này có người giống nhau thế sao, lại còn khác quốc tịch nữa?”
Vừa mới dứt lời, Fujiki Naohito năm giây đồng hồ trước còn ngồi cách chúng tôi một quãng, vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cách thoáng một cái đã ngồi xuống cạnh Chu Việt Việt.
Chu Việt Việt há hốc mồm, tôi cũng há hốc mồm.
Chu Việt Việt căng thẳng lắp bắp: “Kon… konnichiwa”
Fujiki Naohito không có phản ứng.
Chu Việt Việt tiếp tục căng thẳng lắp bắp: “Eh, konnichiwa.”
Fujiki Naohito vẫn không có phản ứng.
Chu Việt Việt được ăn cả ngã về không: “Can…can you speak English?”
Fujiki Naohito rốt cục chuyển đầu, nhưng cũng không nhìn Chu Việt Việt, anh ta cầm tay phải tôi lên, quét mắt một cái rất nhanh, ngón tay xẹt qua nốt ruồi trong lòng bàn tay .
Chu Việt Việt kêu thảng thốt: “You want do what?” (raw)
Fujiki Naohito dùng giọng phương Bắc làm cơ sở, nói tiếng phổ thông chuẩn đến mức Triệu Trung Tường (người dẫn chương trình của CCTV) cũng phải ôm hận mà chết chào hỏi tôi: “Bánh trứng, tám năm không gặp.”
Chu Việt Việt nhìn tôi kinh hãi, tôi cũng nhìn cô ấy kinh hãi. Trong nhất thời không ai nói gì, tôi nói: “Thế anh không phải Fujiki Naohito à?” Chu Việt Việt cũng phối hợp bổ sung: “Anh thật sự là Trình Gia Mộc? Tiểu thuyết gia Trình Gia Mộc của trường phái tiên phong?”
Trình Gia Mộc không phản ứng với chúng tôi, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, trừ việc cau mày, về cơ bản không hề sợ hãi, cúi đầu nghịch hộp diêm một hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Tám năm, anh đã không còn niềm tin rằng em còn sống, khi đó chuyện rất xôn xao, cảnh sát cầm chiếc nhẫn đến để chúng ta phân biệt, mẹ em ngất xỉu ngay tại chỗ, cha em cũng không thể chấp nhận việc em chính là cái xác không còn nhận diện được đó, sau khi Stephen về nước …”
Tôi hoàn toàn không hiểu anh ta đang nói chuyện gì, Nhan Lãng ung dung tỉnh dậy, dụi mắt gọi: “Mẹ.”
Tôi mơ hồ lên tiếng, hộp diêm trong tay Trình Gia Mộc rơi bộp xuống bàn: “Con của em?”
Tôi đẩy vai Nhan Lãng: “Chào chú đi.”
Nhan Lãng nói chào chú, Trình Gia Mộc không trả lời. Nhan Lãng cảm giác bị coi thường, tức giận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảng bốn mươi giây sau, Trình Gia Mộc nói: “Em còn sống, còn sinh con rồi.” Nói xong nhặt hộp diêm lên đảo đảo hai vòng, đột nhiên ngẩng đầu: “Không đúng, anh chưa hề nghe nói về việc Stephen kết hôn, em còn sống, còn sinh con cho hắn, sao hắn có thể. . .”
Tôi nói: “A?”
Anh ta nhìn tôi: “Hắn hoài nghi đứa bé này không phải con của hắn? Có đúng hay không?” Tôi không hiểu chút gì, cảm giác được theo như những lời anh ta vừa nói thì anh ta biết tôi trước năm mười sáu tuổi đó, nhưng những tin tức anh ta trần thuật lại với tôi có khối lượng quá lớn, nhất thời khiến người ta trở tay không kịp, tôi nói: “Chuyện… đó. . .”
Anh ta cười đau khổ: “Sau khi em mất tích, tất cả mọi người điên cuồng đi tìm em. Lúc đó anh đã nói với cha em, anh là cha đứa bé trong bụng em, hy vọng sau khi tìm được em có thể để em thuận lợi sinh con, chúng ta sẽ kết hôn ngay khi tốt nghiệp đại học.”
Tôi mắt chữ O mồm chữ A.
Anh ta tiếp tục nói: “Sau đó Stephen về nước, anh cũng nói thế với hắn, nói em cùng đứa con với anh, chết… trong vụ giết người đó, Stephen không nói câu gì.”
Đầu tôi vẫn đầy sương mù, anh ta mím môi không nói nữa, không khí nhất thời lạnh như băng, Chu Việt Việt ngồi một bên dùng ánh mắt mơ hồ nhìn chúng tôi.
Tôi cảm thấy chưa đủ tẻ nhạt, còn “A?” một tiếng.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi: “Anh chỉ là cảm thấy, em thích hắn nhiều như vậy, mà hắn lại chỉ coi em như một trách nhiệm, em lại quá mạnh mẽ, khi đó nói với hắn xa là xa, anh chỉ không muốn em mất tự trọng trước hắn, nếu em ở dưới suối vàng có thiêng, nhất định cũng không muốn hắn biết rằng em định sinh con cho hắn.” Dừng một chút lại nói: “Nếu anh là nguyên nhân hiểu lầm của hai người, khiến em không có được hạnh phúc, Bánh Trứng, anh. . .”
Anh ta không nói hết, nhắm mắt, ngoài cửa sổ lại vụt qua hàng dãy nhà xưởng, nhanh chóng biến mất cuối tầm mắt. Chu Việt Việt rốt cục tìm lại được giọng nói, run rẩy nói: “Hai người…”
Tôi ối một tiếng, vô tội nhìn cô ấy.
Trình Gia Mộc cười nhạt, dù không nhìn vào ánh mắt anh ta tôi cũng nhận ra là anh ta cười rất miễn cưỡng, anh ta nói: “Em cũng quá tàn nhẫn, nếu còn sống, tám năm rồi cũng không liên lạc với anh.” Anh ta nhìn tôi với đôi mắt sáng như đuốc, tôi vừa bị nỗi đau trong giọng nói của anh ta làm cho run cả người, một bên nghĩ thật sự có người như anh ta nói sao. . .
Không đợi tôi trả lời, anh ta cười khổ một tiếng: “Cũng đúng, chúng ta hiện giờ cũng không có quan hệ gì, em không liên lạc với anh cũng không sao cả.”
Tôi nói: “Thật ra không phải thế. . .”
Anh ta điều chỉnh tư thế ngồi, hờ hững cắt lời tôi: “Sao đột nhiên em lại về nước? Hai bác có khỏe không? Sau khi em mất tích hai bác ra nước ngoài định cư, anh cũng chưa từng gặp lại.”
Lòng tôi thất thần, mờ mịt nhìn anh ta, nụ cười anh ta cứng đờ: “Đừng nói là em không sống cùng hai bác.”
Tôi không nói gì.
Anh ta thu lại nụ cười, cau chặt đôi mày: “Anh biết năm đó em bỏ nhà, ngoài việc … vì có bầu, còn vì không thể chấp nhận sự thật em không phải con ruột của hai bác, có thể hai bác không phải cha mẹ ruột của em, nhưng cũng đã nuôi dưỡng em đến năm mười tám tuổi, em có biết tin em chết khiến hai bác bị đả kích thế nào không?”
Đầu tôi nổ tung, trong nháy mắt không biết là cảm tưởng gì.
Từ trước đến giờ tôi cũng đã từng tưởng tượng xem mảng ký ức cũ của mình thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ được nó lại phức tạp đến vậy, tình yêu như trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, tình cảm gia đình như phim Trái Tim Mùa Thu, khó trách Phùng Tiểu Cương(2) nói cuộc sống còn sâu sắc hơn nghệ thuật. Nhưng tình cảnh này, rõ ràng mỗi câu nói của Trình Gia Mộc đều logic, nhưng tôi thấy rất khó tin, cũng không cảm giác được chân thật. Quay đi quay lại mới chỉ có tám năm, nhưng tám năm này đã thực sự xảy ra, phía trước khoảng thời gian này, nghe anh ta nói, tôi có cảm giác như đang nghe chuyện kiếp trước vậy. Đương nhiên cũng có thể trong khi anh ta trình bày, những năm tháng tôi đã quên đi kia đã xảy ra rất nhiều sóng gió, không thể làm cho con người ta có cảm giác gần gũi, càng như một quyển tiểu thuyết với lối viết khoa trương nào đó.
Tôi nói: “Anh đừng lo lắng, từ trước đến nay tôi ở cùng với họ. Tôi sẽ kết hôn với… Stephen, tôi sống rất được. Chuyện quá khứ đã qua rồi, a, nghe nói anh cũng đã kết hôn.”

Anh ta chăm chú nhìn tôi trong chốc lát, dường như nghiên cứu xem trong lời nói của tôi có bao nhiêu phần đáng tin. Nhưng biểu hiện của tôi thẳng thắn, chân thành, thật làm cho anh ta không có cách nào không tin được.
Anh ta cúi đầu ừ một tiếng: “Vậy là tốt rồi.” Trầm mặc hai giây, nhớ ra gì đó, nói: “Em còn chưa gặp vợ anh, khi nào đưa cô ấy đến gặp em.”
Tôi gật đầu nói: “À, được.”
Từ đó về sau hai chúng tôi không nói chuyện. Trình Gia Mộc vẫn nhíu mày trầm tư như đang ở chốn không người, Chu Việt Việt vài lần lấy áo len ra, rồi lại yên lặng thu về. Anh ta không có ý trở về chỗ ngồi của mình, tôi và Chu Việt Việt khó mà nói được, chỉ trao đổi qua ánh mắt.
Chu Việt Việt dùng ánh mắt nói: “Hai người có chuyện gì vậy?”
Tôi dùng ánh mắt trả lời: “Không có việc gì, không có việc gì, chờ anh ta đi rồi mình sẽ giải thích với cậu.”
Nhan Lãng lấy từ trong túi ra bộ bài, khịt khịt cái mũi nói: “Chúng ta chơi vài ván đi.”
Chu Việt Việt khó khăn đẩy bộ bài của Nhan Lãng ra, đưa mắt dò xét Trình Gia Mộc, giả bộ chính trực nói: “Chơi bài ít người không vui, chúng ta tâm sự về cuộc đời, tâm sự về tình người một chút đi.”
Nhan Lãng đầu cũng không ngẩng: “Thời đại này mọi người cũng thật thích tâm sự, nhưng ai đi tâm sự về cuộc đời. Nhưng có thể tâm sự về tình người, tâm sự về người trước, sau đó tâm sự đến tình sau.”
Chu Việt Việt chỉ Nhan Lãng hồi lâu không nói nên lời.
Tôi nhìn Nhan Lãng, cảm thấy da đầu run lên, nhẫn nại nửa ngày mới nói: “Ai dạy con?”
Nhan Lãng vô tội nói: “Ba.”
Tôi nói: “Không phải con vẫn gọi ba nuôi sao? Ba là để tùy tiện gọi hả?”
Nhan Lãng không kiên nhẫn nói: “Chỉ là xưng hô thôi mà.”
Trình Gia Mộc liếc nó một cái, thản nhiên nói: “Tính cách này thật giống Stephen.”
Trình Gia Mộc xuống một ga nhỏ, trước khi xuống tàu, chúng tôi trao đổi số di động.
Chu Việt Việt nói: “Tống Tống, hai người mới nói chuyện trước đây của cậu hả? Cậu nhớ lại không?”
Tôi mờ mịt nhìn nóc xe lắc đầu: “Làm sao nhớ được? Nghe nửa hiểu nửa không, nói không chừng anh ta nhận lầm người cũng nên.”
Chu Việt Việt giật mình chỉ vào tôi: “Vậy mà còn giả như cậu chính là Bánh Trứng kia vậy, nói cái gì mà cuộc sống rất tốt, còn có thể cùng cái người gì đó kết hôn?”
Ngoài cửa sổ, một gốc cây khô không biết tên, bên trên vướng một chiếc diều rách nát, tôi nhìn gốc cây khô ngày càng lùi xa, sắp xếp lại từ ngữ biểu đạt ý kiến của mình: “Như vậy anh ta sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của mình nữa, cứ coi như mình chính là Bánh Trứng, cũng sẽ không có ai đến quấy rầy cuộc sống của mình. Hai mẹ con mình vất vả lắm mới có thể bắt đầu cuộc sống bình thường, không có sức chống lại bão táp nữa rồi.”
Chu Việt Việt lấy bộ bài từ tay Nhan Lãng, nhìn tôi một lúc lâu: “Có đôi khi mình không thể hiểu được cậu.”
Nhan Lãng xùy một tiếng: “Dì đã không hiểu quá nhiều người rồi.” Lại quay đầu hỏi tôi: “Mẹ, mẹ chọn cái gì? Theo hay bỏ bài?”
Tôi nghĩ rồi đáp: “Theo.”
Tôi hiểu tại sao Chu Việt Việt nói không thể nào hiểu được tôi. Thứ nhất, bản thân cô ấy vốn không phải bị mất trí nhớ, nên không thể đồng cảm được, thứ hai, con người cô ấy vốn phi logic, không thích hợp làm nghiên cứu. Tôi cũng từng giống những bệnh nhân mất trí nhớ khác, đối với việc khôi phục trí nhớ có một sự chấp nhất mãnh liệt, không biết mình là ai thì không thể yên tâm. Nhưng đối mặt với ký ức đã mất của bản thân thì lại sợ hãi và nghi ngờ, đối với những điều mình không biết con người ta luôn sợ hãi nghi ngờ như thế. Trước đây chấp nhất lớn hơn sợ hãi, bây giờ sợ hãi lớn hơn chấp nhất. Hơn nữa, từ khi cùng với Tần Mạc, tôi càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng hoài nghi. Bây giờ tôi căn bản không muốn nghĩ về quá khứ. Cuộc sống vất vả đã trôi qua, gần đây ông trời rất tốt với tôi, dù cho thể nào tôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi. Dù có nhớ lại thì quá khứ cũng không phải hiện tại, huống hồ, tôi căn phản không tài nào nhớ nổi. Đây đều là sự sắp xếp của ông trời, tôi nghĩa, đành để tùy duyên mà thôi.
Tàu đến ga cuối. Sau khi xếp hành lý xong, tôi gọi điện thoại cho Tần Mạc báo bình an. Không biết anh đang làm gì, giọng nói ép xuống rất nhỏ, hỏi tôi thời tiết ở nông thôn, chỗ này có lò sưởi hay không linh tinh. Tôi nói với anh tất cả những gì tôi biết, nhắc tới tiểu thuyết gia Trình Gia Mộc ngồi chung một xe với chúng tôi, Chu Việt Việt muốn xin chữ ký vào áo, nhưng kết quả người ta xuống xe rồi cô ấy vẫn không xin được.
Tần Mạc nói: “Trình Gia Mộc?”
Tôi nói: “Đúng vậy, ngoại hình giống hệt Fujiki Naohito, như một khuôn đúc ra vậy, em nhìn mà giật nảy mình. Anh biết không?”
Tần Mạc thấp giọng nói: “Không biết.” Lại nói: “Em mặc nhiều quần áo vào, mấy ngày nữa nếu rảnh anh sẽ đến đó một chuyến.”
(1) Fujiki Naohito: Ca sĩ diễn viên người Nhật (1972)
(2) Phùng Tiểu Cương: Đạo diễn điện ảnh Trung Quốc
 
Chương 24: Nếu vận mệnh cũng có dáng hình

♥♥♥
 
[Ở quãng thời gian niên thiếu chúng ta gặp được nhau, đó là quãng thời gian tự do nhất, ngây thơ nhất. Chúng ta cứ tưởng không thích cuộc sống yên bình lặng lẽ, thì ra chỉ là sai lầm. Sự thật, chúng ta mong muốn thế.]
♥♥♥
Buổi đêm hôm đó, bệnh viện thị trấn Lỗ Hoa vốn nhàn rỗi bỗng gà bay trứng vỡ. Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhân nội trú, nhìn từng nhóm bác sĩ ra ra vào vào, nghe được có người hỏi: “Cậu thanh niên mới được chuyển vào đây, ngay cả viện trưởng cũng bị làm kinh động, tôi đang chuẩn bị ngủ cũng bị gọi giật tới.” Có người đáp: “Điện thoại trực tiếp từ cấp trên xuống, không rõ làm sao lại thế, dù sao chịu khó một chút, làm tốt bổn phận của mình là được rồi.”

 
Đội ngũ chữa bệnh cho Lâm Kiều chạy đến trong nửa giờ, nói nhận được điện thoại lập tức đưa anh ta đến bệnh viện đại học T. Lâm Kiều bị đặt ở trên chiếc cáng trắng xóa nâng lên xe, vẫn chưa tỉnh lại. Một người trong nhóm đem áo khoác cởi ra phủ lên người anh ta, vài cô gái mắt ầng ậc nước. Một người nói: “Bệnh nặng như vậy rồi, anh Lâm tại sao còn theo chúng ta đến nơi gian khổ thế này tham gia hoạt động.” Một người dụi đôi mắt hoe đỏ: “Ai biết được.” Tôi đứng ở một bên, tách biệt hẳn so với đám người bận rộn, cảm giác như đang nằm mơ, lại giống như đang nhìn một cảnh quay cấp cứu trên phim, lòng trống rỗng không có chút cảm giác gì. Trước khi Lâm Kiều lên xe, cô gái tóc xoăn gặp buổi sáng chần chừ hỏi tôi: “Là Nhan Tống phải không? Cô không đi cùng chúng tôi sao?” Tôi gật đầu, lại lắc đầu, môi mấp máy vài lần mới có thể phát ra tiếng, tôi nói: “Không được, con trai tôi vẫn đang truyền dịch ở đây.”
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống của tôi bình tĩnh một cách dị thường, ban ngày lên lớp, buổi tối sáng tác ít truyện ngắn kiếm tiền. Bệnh của Nhan Lãng nhanh đến cũng nhanh đi, sau khi bệnh xong nó cũng bớt cứng đầu đi khá nhiều, không còn tự tiện chạy lên núi chơi nữa, tận sức bổ túc môn toán cho một cô bé học lớp ba, rất nhanh trở thành đứa bé trai được bạn gái yêu quý nhất thôn Lỗ Hoa. Sau khi Tần Mạc đến New York không hề liên lạc được với tôi, ngược lại lại gọi về máy Chu Việt Việt, mỗi tối đều nói chuyện với tôi rất lâu, khiến cho Chu Việt Việt đang một lòng chờ điện thoại của Hà đại thiếu rất phẫn nộ.
Tần Mạc nói bệnh cũ của mẹ anh tái phát, nhưng đã ổn định lại, sức khỏe không cần lo lắng, nhưng tâm trạng lại trở nên u uất, còn cần anh ở bên cạnh chăm sóc một thời gian.
Trong điện thoại, tôi an ủi anh: “Người có tuổi thường hay nghĩ ngợi, anh nhớ chăm sóc bác cho tốt.” Anh cười: “Bà không nghĩ đông nghĩ tây mà nghĩ xem khi nào thì anh kết hôn.” Dứt lời hỏi tôi, “Tống Tống, khi nào thì chúng ta kết hôn?”
Tôi không biết nên trả lời thế nào, anh nhẹ nhàng nói: “Bà muốn ôm cháu đích tôn đến phát điên rồi.”
Cuộc điện thoại kia gọi đến lúc giữa trưa, ngoài cửa sổ là đầm lạnh đá trơ, ánh nắng thưa thớt , mặc dù gió vẫn thổi không ngừng, nhưng nhìn vẫn ngập tràn ấm áp. Đây là một ngày đẹp trời hiếm có mùa đông, Tần Mạc ở trong điện thoại nghiêm túc cầu hôn tôi, tôi trầm mặc thật lâu, anh kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến khi có giọng ai đấy vọng vào điện thoại: “Con gọi điện thoại cho ai vậy?”
Anh uể oải nói: “Con dâu của mẹ.”
Những lời này rõ ràng vang lên bên tai tôi, tim tôi khẽ lệch một nhịp, di động của Chu Việt Việt hết pin.
Một tuần sau, hoạt động tình nguyện chấm dứt, khi rời đi, ngoài tôi và Chu Việt Việt, tất cả mọi người trong đoàn đều lưu luyến nước mắt. Tôi cảm thấy tuy rằng mình có cảm tình với những đứa bé nơi này, nhưng không sâu sắc đến độ lưu luyến không nỡ rời, Chu Việt Việt cảm thấy cuộc đời có lúc nào không có chia ly, sầu khổ mưa gió ngập trời có khi biến thành… cá mất.
Lên tàu, Chu Việt Việt hỏi tôi: “Nghe nói đoàn chữa bệnh của Lâm Kiều vài ngày trước đã đi rồi, mới đến nông thôn được có vài ngày mà, mấy người ở đây không liên quan, không thể bắt họ chịu trách nhiệm được.” Tay tôi quàng khăn cho Nhan Lãng không cẩn thận run lên, nó bị thít cổ không ngừng ho khan, tôi bị tiếng ho nhắc nhở, hoàn hồn nói: “Đúng vậy, chắc không sao đâu.”
Từ đêm hôm đó, đã nhiều ngày qua đi như vậy, lần đầu tiên tôi nhớ đến Lâm Kiều. Tôi hỏi Chu Việt Việt: “Cậu có biết xác suất sống sót của bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối là bao nhiêu phần trăm không?”
Cô ấy ngạc nhiên một hồi, vẻ mặt mừng rỡ: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy. Mấy hôm trước mình mới xem xong một bộ phim Hàn tên là “Bệnh viện St Mary ở Paris”, trong phim này nhân vật nam chính bị ung thư phổi, cuối cùng chết. Ung thư phổi á, sác xuất sống rất nhỏ, giai đoạn cuối, cơ bản là không sống được rồi.”
Lòng tôi trống rỗng, hồi lâu, gật đầu nói: “Ừm.”
Buổi sáng thứ ba sau khi tôi trở lại trường học, Hàn Mai Mai đến gặp tôi. Khi đó, tôi vừa gặp thầy giáo hướng dẫn làm luận văn trong quán trà khu giảng đường phía Đông, đang lúc thu xếp tài liệu chuẩn bị trở về. Cô ấy hấp tấp vọt vào, túm lấy cổ áo tôi, giống như một tên lưu manh, nghiến răng nghiến lợi: “Nhan Tống, cô cũng thật im hơi lặng tiếng.”
Tôi đẩy tay cô ấy ra, vừa sửa sang lại quần áo vừa đi ra ngoài. Cô ấy dậm chân phía sau: “Thời gian của Lâm Kiều không còn bao lâu nữa, anh ấy ở bệnh viện nằm một tuần, một tuần này cô không hề đoái hoài, không chịu đến gặp mặt anh ấy, cô…”
Khách khứa trong quán trà đều dừng động tác trên tay, nhìn chúng tôi với vẻ hiếu kỳ, tôi lại cứng đầu đi tiếp, một bước cũng không hề dừng lại. Cô ấy dậm bước giày cao gót đuổi theo, chặn trước mặt tôi. Phía sau là cửa chính nhỏ hẹp của quán trà nhỏ, giọng nói cô ấy run lên: “Nhan Tống, coi như tôi van xin cô, xin cô đi thăm anh ấy, cô không biết anh ấy…”
Tôi ngắt lời cô ấy: “Sẽ đi, hai ngày nữa tôi sẽ mua giỏ hoa quả đi thăm cậu ta một lát, nhưng cô tránh ra chút đi, tôi còn nhiều việc gấp, không có thời gian.”
Mắt cô ấy bỗng dưng mở lớn, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi: “Cậu nói cái gì?”
Tôi nói: “Xin lỗi, xin cậu tránh ra một bên, tôi không có thời gian.”
Vừa mới dứt lời, một cái tát giáng xuống má tôi, một nửa khuôn mặt vừa nóng lại vừa đau. Tay phải Hàn Mai Mai vẫn còn duy trì tư thế giơ lên, môi run run hồi lâu: “Anh ấy bệnh thành như thế, bệnh thành như thế còn tham gia hoạt động khám chữa bệnh tình nguyện chính là vì biết cô cũng đi. Anh ấy nằm trên giường bệnh đau đớn bất tỉnh, còn cau mày gọi tên cô. Nhan Tống, cô lại đối với anh ấy như vậy, cô có còn lương tâm không? Có còn lương tâm không? Cô máu lạnh như vậy, vì sao anh ấy lại yêu cô, vì sao cho đến chết anh ấy vẫn…”
Tôi không để cô ấy nói xong những lời này, giờ tay nên “bốp” một tiếng đáp lễ rồi đi qua. Hàn Mai Mai bụm mặt sững sờ đứng đó, dường như không nghĩ đến tôi sẽ đánh trả. Mọi người trong quán trà đều ngừng thở, khẩn trương đợi sự việc tiếp diễn. Tôi nghe thấy giọng mình vang lên khô khốc: “Mặc kệ là quá khứ, là hiện tại, hay là tương lai, người gần gũi nhất với Lâm Kiều không phải là tôi, cũng sẽ không bao giờ là tôi. Cho dù có một ngày anh ta chết, người gục trước bia mộ khóc cũng không đến phiên tôi. Tôi đã từng rất muốn, nhưng anh ta chưa hề cho tôi cơ hội. Quá khứ là Tô Kỳ, hiện tại là cô, con người tôi, chưa bao giờ có được vinh quang ấy, tại sao cô không biết xấu hổ mà nói anh ta thích tôi? Tôi đã từng hỏi anh ta bao nhiêu lần? Tôi mặt dày mày dạn hỏi anh ta bao nhiêu lần rồi? Anh ta nói, Nhan Tống, tại sao em lại nghĩ như vậy. Cô xem, ngay cả chính anh ta cũng không thừa nhận, anh ta có biểu hiện nào nói nên là anh ta thích tôi? Cô nói như vậy, tôi sẽ nghĩ là cô đang mỉa mai tôi đấy.”
Tay Hàn Mai Mai lại một lần nữa hung hăng giơ lên nhưng bị tôi bắt được. Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, trong đôi mắt long lanh sáng ngời của Hàn Mai Mai đầy oán hận, sau một lúc lâu, lạnh lùng cười nói: “Tôi từng nghĩ, chuyện tới nước này cậu nên biết vì sao anh ấy không thừa nhận là thích cậu. Cậu không nhìn thấy được tình ý của anh ấy đối với mình, bởi vì cậu không có mắt. Nhan Tống, cậu là loại người không có mắt, ha ha, Tô Kỳ cũng giống cậu, người trong cuộc tối, người ngoài cuộc sáng. Nếu cô ấy không thích Lâm Kiều như vậy, sẽ không đợi cho đến lúc cậu và Lâm Kiều xảy ra chuyện đó mới phát hiện người mà bạn trai mình yêu nhất không phải là mình…”
Tay chân tôi lạnh lẽo, bỗng nhiên ngắt lời cô ấy: “Ngay cả chuyện năm năm trước anh ta cũng nói với cô?”
Hàn Mai Mai sửng sốt, hất tay tôi ra, cười ha ha: “Cô đã quên tôi là bạn thân của Tô Kỳ? Tôi đi bệnh viện thăm cô ấy, cô ấy ôm tôi khóc, hỏi tôi tại sao Lâm Kiều muốn chia tay với mình, nói Lâm Kiều xin lỗi, và cô ấy đã tha thứ. Anh ta tai nạn ô tô bị thương ở chân, cô ấy mỗi ngày đều đến chăm sóc, nhưng tại sao anh ta vẫn muốn chia tay. A, cô không biết Lâm Kiều tai nạn ô tô bị gẫy chân thì phải. Chuyện xảy ra ngay sau đó, Lâm Kiều vì đuổi theo Tô Kỳ lấy chiếc camera, ra khỏi cửa nhà cô đã xảy ra tai nạn. Còn Tô Kỳ thì sao? Tô Kỳ tự sát. Nhan Tống, chỉ có một mình cô bình an mà trốn thoát. Lâm Kiều ở bệnh viện nằm hơn một tháng, anh ấy yêu bóng rổ như thế, nhưng từ đấy về sau không còn cơ hội ra sân nữa. Tô Kỳ sau khi xuất viện bị trầm cảm, không lâu sau lại vào bệnh viện. Còn cô, cô biến mất năm năm, Lâm Kiều tìm cô khắp nơi. Vì tìm cô mà suýt cùng cha mẹ đoạn tuyệt quan hệ. Trong danh sách báo danh nhập học trung học, địa chỉ gia đình cô viết là địa chỉ thuê, đơn vị công tác của cha mẹ viết mẹ cô làm nội trợ, một tin tức hữu ích cũng không có, có thể tưởng tượng để tìm được cô khó khăn đến cỡ nào. Nếu ngay từ đầu cô đã chọn cách biến mất, vì cái gì không biến mất hoàn toàn mà năm năm sau còn xuất hiện ở trước mặt anh ấy? Nhan Tống, nhìn Lâm Kiều lại thần hồn điên đảo vì cô, cô hãnh diện lắm đúng không? Con người cô như thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng!”
Cô ta nói một hơi xong hổn hển thở, dừng lại quan sát phản ứng của tôi. Tôi nhìn cô ấy, không kiên nhẫn kéo chặt khăn quàng cổ, hỏi lại: “Như vậy thì sao?”
Cô ta mờ mịt nhìn tôi, nói năng lộn xộn: “Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, anh ấy luôn đi tìm cô, cô có lỗi với anh ấy, cô sẽ bị báo ứng.” Tôi Tới gần cô ta: “Đúng, tôi gặp báo ứng, tôi đã gặp phải báo ứng rồi, năm năm, có đủ hay không? Cô nói năm năm này tôi bình an tránh thoát, nếu tôi có thể coi là bình an tránh thoát, Iraq chắc cũng hòa bình lâu rồi. Nhưng cô nói cho tôi biết thì sao? Cô muốn tôi thông cảm cho Tô Kỳ và Lâm Kiều, muốn cho tôi cảm thấy áy náy? Tôi không phải là Bồ Tát, ai lại muốn đi tự vây khốn chính mình, ai sẽ tháo gỡ hộ tôi, nhiều năm như vậy, có ai làm không? Bây giờ, có phải cô muốn nói với tôi Lâm Kiều vì biết bản thân bị bệnh, không muốn tôi lo lắng nên mới không nói cho tôi biết, cũng không thừa nhận yêu tôi? Nếu đây là những điều cô muốn nói thì cô có thể đi rồi.”
Cô ta bị tôi dồn đến chân tường, sự oán hận lúc trước đã hoàn toàn không còn, vẻ mặt mờ mịt mở to mắt nhìn tôi: “Cậu không tin? Nhan Tống, cậu không thể không tin, Lâm Kiều yêu cậu, vẫn luôn luôn yêu cậu. Cậu thi vào ngôi trường này, tôi là người đầu tiên nhìn thấy cậu. Tôi ở bên cạnh Lâm Kiều năm năm cũng không thể làm anh ấy thích tôi, tôi nghĩ tôi đã chấp nhận số phận rồi. Tôi dùng tên cậu viết cho anh ấy một bức thư tình trên diễn đàn trường, tôi nghĩ trong hai người cần phải có một người chủ động. Tôi nhắn tin cho Lâm Kiều, nói tìm được cô rồi, cậu có biết anh ấy mừng thế nào không? Buổi sáng còn cùng giáo sư ở thành phố S tham gia hội thảo nghiên cứu, buổi chiều đã trở về trường. Xuống máy bay, hành lý cũng không kịp cất đã vội chạy đến nhà tìm cậu. Cậu nói khi đó cậu về nhà, mặc kệ đó có phải sự thật hay không, anh ấy không gặp được cậu, liên tục đứng đợi ở đó một tuần, cũng không đợi được. Cậu có biết anh ấy ngã bệnh ra sao không? Chờ cậu đến buổi tối ngày thứ bảy, trời mưa to, tôi đến tìm anh ấy, trong phòng đầy mùi rượu. Cả người anh ấy ướt sũng, ngất xỉu mà tay vẫn cầm chai rượu. Nhan Tống, cậu nhất định chưa bao giờ nhìn thấy một Lâm Kiều như vậy, nếu cậu nhìn thấy, cho dù chỉ một lần, cậu cũng sẽ không thể nào máu lạnh vô tình như bây giờ.”
Tôi cởi khăn quàng cổ xuống, đưa tay khoát lên ghế bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn cô ấy..
Đôi mắt Hàn Mai Mai ửng đỏ, tiếp tục nghẹn ngào: “Tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, là ung thư phổi giai đoạn đầu. Những ngày anh ấy trị liệu, ngoài cha mẹ, chỉ có tôi ở bên cạnh. Sau khi bình phục, anh ấy không hề nhắc đến cậu, khi đó tôi nghĩ tại sao tôi lại không tranh thủ thời cơ, rõ ràng thời điểm khó khăn nhất đều là tôi ở bên cạnh cùng anh ấy vượt qua, tôi không tin anh ấy không hề có cảm tình với mình. Tôi thổ lộ với anh ấy, tôi không ngờ rằng anh ấy lại chấp nhận, càng không ngờ anh ấy lại chấp nhận như vậy. Lâm Kiều nói, xác xuất chữa được ung thư phổi vô cùng nhỏ, nếu tôi muốn thỏa mãn nguyện vọng của mình, anh ấy sẽ giúp tôi. Khi đó tôi ngu ngốc, tôi lừa mình dối người, tôi đã nghĩ sự chân tình của tôi đã làm anh ấy cảm động. Đáng lẽ ra yêu một người không nên như vậy, hẳn là phải hy vọng người ấy sống tốt, hy vọng người ấy có cuộc sống vui vẻ, hy vọng người ấy vô ưu vô lo, yêu một người sẽ không làm cho người ấy phải vì mình mà hãi hùng lo lắng, sợ hãi bất an. Rất lâu sau tôi mới có thể hiểu được điều này, Lâm Kiều nhận lời đến với tôi, bởi vì anh ấy không thương tôi, cũng không cần tôi. Hai tháng trước, bệnh của anh ấy tái phát, sau khi chụp CT xong, phát hiện khối u đã di căn, đã là ung thư giai đoạn cuối. Buổi tối hôm chuẩn đoán đó, anh ấy sốt cao không hạ sốt được, trong lúc mê man liên tục nhắc tên cô, anh ấy nói, ‘Nhan Tống, thật may mắn’.” Cô ấy cúi đầu nhìn tôi, “Tôi thật ghen tị với cậu Nhan Tống ạ, cô nghĩ xem anh ấy muốn nói gì? Tôi thì luôn nghĩ, khi đó rốt cuộc anh ấy nói may mắn cái gì?”
Ngoài quán chà, những chiếc lá khô mùa đông khẽ lao xao, hai con cún nhỏ nằm lăn trên mặt đất. Tôi nói: “Cậu nói xong chưa? Tôi có thể đi rồi chứ?”
Khách uống trà đã bắt đầu rì rầm, hai mắt Hàn Mai Mai hừng hực ngọn lửa tức giận, nhìn tôi, tựa như không hề biết tôi, nắm chặt bả vai tôi lay mạnh, như thể muốn một tay bóp chết người đối diện: “Tại sao cậu còn có thể bày ra bộ mặt này? Tôi không hề nói sai điều gì, cậu là đồ không có trái tim, cậu quả nhiên không có trái tim. Nhan Tống, tại sao người mắc bệnh không phải là cậu, làm sao cậu có tư cách có được tình cảm của Lâm Kiều? Tôi biết rồi, ha ha, tôi biết, không phải là cậu sợ đi thăm Lâm Kiều sẽ làm Tần Mạc không vui? Cậu chính là loại người như thế, thật vất vả mới câu được đại gia độc thân như Tần Mạc, làm sao cậu dám chọc người ta tức giận? Cậu cút đi, cút đi, Lâm Kiều chết cậu cũng đừng đến, dù anh ấy có chết cũng không cần cậu đến!”
Tôi nói: “Được!” Tôi đứng lên cầm lấy khăn quàng cổ, đã đi ra cửa quán trà, cô ấy lại ở đằng sau gọi tên tôi, tôi quay đầu xem cô ấy còn có chuyện gì, bất ngờ lại là hai cái tát. Do nguyên nhân góc độ, cái tát này so với cái tát vừa rồi nhanh hơn, cũng mạnh hơn rất nhiều, tâm trí nổ tung như một quả bom. Tôi sờ sờ mặt, khi thần kinh kịp phản ứng, cảm giác đau đớn dội lại. Tôi bình tĩnh nhìn về phía cô ấy, cô ấy run run: “Tôi muốn đánh cho cậu tỉnh lại…”
Một tay tôi ấn cô ấy lên ghế, hai tay chặn lấy hai bên thành. Cô ấy thì thào: “Cậu… Cậu muốn làm gì?” Tôi nhìn cô ấy, gằn từng tiếng: “Lâm Kiều đối với cậu được không? Dịu dàng không? Quan tâm không?” Thần sắc cô ấy không chút do dự, mà là kinh hoàng, nặng nề gật đầu. Tôi nghe được mình cười một tiếng: “Không phải thế là đủ rồi sao? Cậu nói người anh ta thích thực sự là tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nhận được từ anh ta một chút quan tâm dịu dàng nào của người con trai dành cho bạn gái. Những lời anh ta nói với tôi, gây đau lòng nhiều hơn là thân thiết. Cô nói cô ghen tị với tôi, cô ghen tỵ cái gì đây? Một người, anh ta thực sự thích, nhưng chưa bao giờ đối tốt với người đó, ngược lại lại rất dịu dàng săn sóc cho một người khác, cho dù là lý do gì, cô không thấy quá hoang đường? Tôi là người bình thường, không thấy được cái nghĩa tiềm ẩn đấy , nếu anh ta thực lòng thích tôi, lại đối tốt với một người khác, không bằng anh ta đối tốt với tôi, trong lòng thích một người khác. Nhân sinh quan của tôi và anh ta không giống nhau. Với tôi mà nói, thực tế quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác. Nhưng mà chuyện đã đến nước này, nói yêu hay không yêu, đau khổ hay không đau khổ, cô cảm thấy còn ý nghĩa gì không?”
Cô ấy bị nhốt trên ghế, môi mấp máy, không gật đầu, cũng không lắc đầu, nhưng không thể nói gì.
Tôi đi ra khỏi quán trà, gió thổi đến bụi bay vào mắt. Một đứa bé bên cạnh nói với mẹ: “Mẹ ơi, dì kia đang khóc.”
Tôi dụi mắt, rốt cuộc không nhịn được, tìm một nơi vắng vẻ không người nức nở òa lên.
Tôi nghĩ quá khứ đã kết thúc, kết thúc vào thời khắc thôi viết “Sám hối”, nhưng tất cả đó chỉ là do tôi tự nhận định. Ngay trong cái lạnh buốt của tháng Mười Hai, những năm tháng đã quên lại được vớt lên hong khô lại, mỗi một chuyện đã qua lại đem tôi nuốt chửng. Cuộc sống muôn hình muôn trạng, tôi nghĩ rất lâu, đối với Lâm Kiều và Tô Kỳ mà nói, rốt cuộc tôi là người hại hay người bị hại, nghĩ mãi vẫn không ra kết quả. Lâm Kiều từng hỏi tôi, nếu có một ngày anh ấy chết, tôi có đau lòng không. Tôi không biết sự trống rỗng này có gọi là đau lòng hay không. Tôi có nhiều lắm nỗi dau lòng, nhưng sự đau lòng này quá khác biệt. Tôi nghĩ đến cái chết, nghĩ đến một ngày không còn nhìn thấy Lâm Kiều, nghĩ đến tro cốt của anh ấy dưới nấm mồ, tro cốt màu trắng, từ thứ bột mịn đó sao có thể tái hiện dáng vẻ khi còn sống của anh ấy. Nghĩ vậy tôi không khống chế được bản thân, cả người run lên. Tôi cảm thấy như bản thân mình đang bị một bóng ma lớn bao trùm, lại kỳ quái không cảm nhận được cảm giác bi thương.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi vẫn không đến bệnh viện thăm Lâm Kiều. Ăn cơm trưa xong tôi đúng giờ đến lớp Trung Quốc từ phú sử (một loại hình thơ ca cổ) và nghệ thuật văn học. Ngoài việc đi nhầm phòng học, không còn có nhầm lẫn gì khác, hơn nữa chỉ mất nửa tiết là cũng tìm thấy phòng học.
Giáo sư giảng gì đó hình như rất thú vị, mọi người đều cười, tôi cố gắng muốn nghe rõ ràng, từng từ từng từ chảy vào tai, lại vẫn không hiểu có ý nghĩa gì.
Nghỉ giữa tiết, bí thư chi bộ đến hỏi tôi: “Nhan Tống, có phải cậu ốm không? Sắc mặt nhợt nhạt quá, nhìn cũng không yên tâm, có muốn đi bệnh viện kiểm tra thử?” Tôi khéo léo từ chối ý tốt của cô ấy, đi WC rửa sạch mặt. Người trong gương nhìn rất bình thường, biểu cảm cũng rất phong phú, tôi không hề nhìn ra có gì bất thường. Nếu chết rồi làm sao có được biểu cảm phong phú như lúc này?
Lúc đi ra không cẩn thận đụng phải một người, đang định xin lỗi, vừa ngẩng đầu đã thấy là Chu Việt Việt. Đầu óc tôi hỗn độn, suy nghĩ hồi lâu: “KHoa kiến trúc của các cậu không phải có giảng đường riêng sao? Tại sao lại chạy đến khu giảng đường ban khoa học xã hội này?”
Cô ấy kéo tôi sang một bên, do dự hồi lâu, hỏi tôi: “Tống Tống, Lâm Kiều bị ung thư là thật sao?”
Vừa lúc đó chuông reo vào lớp, có một nam sinh vội vã chạy, sạt qua vai thiếu chút nữa làm tôi ngã, tôi khẽ chao đảo, đứng vững xong mới gật đầu: “Ừm.”
Chu Việt Việt cúi thấp đầu a một tiếng, nói: “Mình còn tưởng bọn họ nói bậy, tại sao có thể như thế…”
Tôi không nói gì.
Chu Việt Việt nhíu mày một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi: “Tống Tống, cậu nghĩ như thế nào? Cậu đừng vội nói với mình, suy nghĩ cho kỹ rồi nói sau.”
Tôi nói: “Mình không nghĩ thế nào, cũng không băn khoăn gì. Cậu nói mình đang bình thường thế này làm sao có thể nghĩ lộn xộn được…”

Cô ấy ngắt lời tôi: “Tần Mac gọi vài cuộc điện thoại cho mình, nói hai ngày nay cậu không hề nhấc máy điện thoại bàn ở nhà, hỏi mình cậu làm sao vậy. Tống Tống, cậu sẽ không vì Lâm Kiều bị bệnh mà rời xa Tần Mạc chứ? Mình nghe nói sáng nay cậu cãi nhau với Hàn Mai Mai ở quán trà…”
Buổi tối ngày hôm đó, tôi đem sự việc từ nhiều năm trước suy nghĩ lại một lần, một chi tiết nhỏ cũng không hề quên. Rất nhiều năm không nghĩ lại, càng nghĩ càng hỗn loạn, càng nghĩ càng đau đầu. Cuộc sống dù tàn khốc cũng chia thành từng giai đoạn, từ nguyên nhân đến hậu quả, những con người đó, những sự việc đó, tôi cứ nghĩ mình đã sớm đoạn tuyệt, nhưng sự thật vẫn không thể tránh thoát. Nếu như vận mệnh cũng có dáng hình, thì hẳn nó phải là hình cái lưới, vận mệnh của tôi và vận mệnh của Lâm Kiều nhất định là vướng mắc ở rất nhiều điểm, không biết bắt đầu từ khi nào tôi và anh ấy cùng làm đảo lộn cuộc sống của nhau, cuối cũng cũng không biết được là ai đã làm đảo lộn cuộc sống của ai. Bà ngoại tôi nói, con người ta sống không nên nhìn về phía sau mà phải luôn hướng về phía trước, nếu không sẽ bị quá khứ bủa vây, chẳng thể nào thoát được. Cứ khi mọi chuyện phát sinh xong hết rồi tôi mới có thể nhớ được những lời quý giá này của bà, tôi bị quá khứ đã qua vây khốn, không thể thoát thân, tôi cứ nghĩ mình đã thoát khỏi, nhưng giờ mới bàng hoàng nhận ra, đó chỉ là ảo giác. Tôi nói những lời cay độc với Hàn Mai Mai, nhưng không có cách nào bỏ mặc Lâm Kiều. Tôi nghĩ, không có tình yêu, con người ta chẳng đi về đâu cả. Trong lúc hỗn loạn, tôi đã quyết định một việc trọng đại, có lẽ nội dung không theo tâm ý, hình thức cũng phi logic. Nhưng nhiều năm sau nghĩ lại, cũng chưa từng một lần hối hận.
Trong phòng khách, Nhan Lãng hỏi tôi: “Mẹ, khi nào thì cha nuôi trở về?”
Tôi nói với nó: “Sau này hãy quên cha nuôi của con đi, chúng ta trở về phòng trọ trước kia.”
Nó mở to mắt: “Tại sao? Mẹ cãi nhau với cha nuôi? Con thay mặt cha xin lỗi mẹ.”
Tôi kiên nhẫn giải thích với nó: “Không phải, cha nuôi tốt lắm, chỉ là mẹ có rất nhiều thứ phải gánh vác, không thể bởi vì cha nuôi tốt mà làm phiền cha được.”
Nhan Lãng cúi đầu suy nghĩ: “Mẹ nói con nghe không hiểu, cha nuôi đối với con tốt lắm, con không thể tùy tiện bảo quên là quên, làm người không thể như thế, đó gọi là vong ân phụ nghĩa.”
Tôi nắm lấy tay nó hỏi: “Ý con muốn nói là gì?”
Nó do dự hồi lâu nói: “Con chỉ muốn hỏi một chút, nếu sau này cha nuôi hẹn con ra ngoài ăn cơm, con có thể thỉnh thoảng đồng ý một lần không?”
Tôi xoa xoa đầu nói: “Đến lúc đó nói sau.”
Ngày hôm sau, thành phố C giăng giăng mưa phùn, tôi đến cổng trường học mua một giỏ hoa quả, đi bệnh viện đại học T. Trong cửa hàng có sẵn những chiếc giỏ đầy đủ các loại quả. Tôi vẫn nhớ Lâm Kiều thích táo và cam, không ăn chuối, vì vậy nhờ ông chủ chọn riêng táo và cam vào trong một chiếc giỏ mới. Hai sắc đỏ vàng đặt trong chiếc giỏ bé, thoạt nhìn không tồi. Khi đó Lâm Kiều không để móng tay, không bóc được cam, thường dùng dao bóc, mạnh tay quá, quả cam bóc xong vẫn còn một tầng cùi dày, trên tay cũng đính đầy nước, anh ấy tự mình ăn một quả cam, nhìn qua tựa như phải liều chết chiến đấu với hoa quả một trận vậy. Tôi nhìn không đành lòng, mỗi lần đều giúp anh ấy bóc. Có đôi khi cũng dùng dao, tôi có thể đem vỏ cam và múi cam bóc hoàn hảo, vỏ là vỏ, múi là múi, muốn Lâm Kiều học tập, anh ấy lại lấy cuốn sách chống cằm: “Tay nghề của cậu tốt như vậy, tại sao tôi còn phải học.” Anh ấy vẫn không biết cách làm thể nào để bóc vỏ cam, tôi ở bên cạnh anh ấy nửa năm, rốt cuộc cũng không biết phải bóc bao nhiêu cân. Sau đó lại có Tô Kỳ. Tô Kỳ bóc cam cũng đẹp, mỗi lần anh ấy muốn ăn cam, không còn cần tôi giúp nữa. Cuối cùng thì tôi cũng có thể tự bóc cam cho mình.
Tôi hỏi thăm phòng bệnh của Lâm Kiều, đi vào khu nội trú.
Mưa càng rơi càng lớn, chiếc giấy bóng kính gói ngoài giỏ hoa quả dưới vòm ô bị mưa bụi đọng lại thành một tầng mọt nước. Tôi đem ô giơ cao lên một chút, để nhìn xem có phải tòa nhà số 10 không. Một giọng nói hoài nghi vang lên: “Nhan Tống?”
Tôi theo tiếng nói nhìn lại, phía trước là một người cô gái che chiếc ô hoa màu lam nhạt, tóc dài xoăn chấm thắt lưng, mái tóc xoăn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, một cô gái rất đẹp. Con gái đến mười tám tuổi sẽ thay đổi, tôi đã từng nghĩ cả đời này mình không thể nào quên được dung mạo và giọng nói của cô ấy, đột nhiên bây giờ nhìn lại lại hoảng hốt một hồi.  Từ cửa lớn phía sau một đôi vợ chồng trung niên bước ra, thấy tôi, trên mặt không hẹn mà đều xuất hiện sự kinh ngạc khó nói thành lời. Năm năm, suốt năm năm rồi. Vừa ôn lại một lần chuyện cũ, không ngờ đã được gặp lại toàn bộ cố nhân.
Mặt tôi không chút thay đổi cầm theo giỏ hoa quả bước lên bậc thang, người phụ nữ trung niên sửng sốt, sau một lúc lâu mới định thần lại được, hỏi tôi: “Cô là Nhan Tống?”
Tôi dừng bước, làm bộ như vừa nhìn thấy bọn họ, gật đầu nói: “Bác Lâm, thật trùng hợp.”
Ba của Lâm Kiều không nói, chỉ có mẹ anh ta không được tự nhiên cười: “Đẹp hơn nhiều rồi, tôi cũng không nhận ra được, cô đến…”
Lần duy nhất nhìn thấy mẹ của Lâm Kiều, tôi còn nhớ rõ, đó là mùa hè năm năm trước. Bà ấy phong thái hơn người, vẻ ngoài xinh đẹp, rõ ràng đã có con lớn như Lâm Kiều, mà nhìn qua như thể mới ngoài ba mươi. Vẻ ngoài nhìn là người điềm đạm, vậy mà ngay lần đầu gặp mặt đã cho tôi một cái tát, một nửa bên mặt tôi đỏ bừng, mắng tôi là hồ ly tinh. Tất cả đó đều đã là quá khứ, mặc dù đã không còn tức giận từ lâu, có thể bình tĩnh mà đối mặt, nhưng trong trí nhớ, nỗi đau ấy vẫn còn mơ hồ. Ba Lâm Kiều năm năm trước còn rất trẻ, vậy mà năm năm sau lại già đi quá nhiều, thần sắc tiều tụy, hai bên mai tóc đã bạc trắng. Tôi hơi nâng giỏ hoa quả: “Cháu đến thăm Lâm Kiều.”
Mắt bà ấy hoe đỏ, quay đầu đi chỗ khác lau khóe mắt, khi quay lại nhìn tôi đã là bộ mặt hiền lành tươi cười. Cùng là một người, khi cay độc sẽ là bộ dáng kia, khi dịu dàng sẽ là bộ dáng này. Bà ấy nhìn tôi muốn nói lại thôi, dường như khó có thể mở miệng, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cháu vào nói chuyện với Lâm Kiều một lát, việc trước đây… việc trước đây là chúng tôi có lỗi với A Kiều, cũng có lỗi với cháu, chứng kiến nó…”
Tôi ngắt lời bà ấy, đem ô thu lại: “Vậy cháu đi vào trước.” Nói xong quay người đi về phía cửa lớn. Sau lưng, làn mưa mùa đông giăng giăng, mẹ Lâm Kiều khẽ thở dài.
Đi đến thang máy mất hai mươi bước, tôi đứng trước thang máy lấy khăn tay lau nước mưa hắt trên giỏ hoa quả. Sau lưng vang đến tiếng giày cao gót vội vàng nện trên nền đất. Tôi quay đầu nhìn người đẹp tóc xoăn thoáng chạy chậm đuổi theo mình, cúi đầu, tiếp tục lau giấy bóng kính. Thang máy đến, bên trong không có một người, cô ấy bước vào trước tôi, ấn nút giữ cửa, thản nhiên nói: “Thế nào, cậu sợ tôi? Trước kia cậu cũng rất sợ tôi?”
Tôi cười đi vào, đưa tay ấn nút đóng cửa, nhẹ giọng nói: “Tô Kỳ, năm năm không gặp, cậu nói chuyện vẫn thật là hài hước.”
Tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi gặp Tô Kỳ ở chỗ này, căn bệnh của Lâm Kiều như một khối nam châm lớn, đem tất cả mọi người ở những ngóc ngách trong cuộc đời một lần nữa hội tụ. Năm năm yêu hận tình thù, cuối cùng đã tìm được một lần chung kết để khép lại, không ai có thể tránh né, trừ khi có người nào đó đã hoàn toàn buông xuôi. Nhưng những gì xảy ra trước mắt làm cho người ta ấn tượng sâu sắc, người bình thường rất khó có thể buông tay, tôi không thể, Lâm Kiều không thể, Tô Kỳ không thể, Hàn Mai Mai cũng không thể. À không, Hàn Mai Mai chỉ là tự chủ động quấn mình vào, chuyện năm đó căn bản không liên quan đến cô ta. Cho tới nay, mọi người đều giả bộ cho rằng cuộc sống của mình đã bình yên trở lại, tốt đẹp trở lại, giả bộ đến mức ngay cả bản thân mình cũng tin tưởng, nhưng kỳ thật, tất cả đều là lớp vỏ ngoài giả dối mà thôi.
Trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, Tô Kỳ nhìn thẳng phía trước, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu có biết vì sao tôi đột nhiên từ nước ngoài trở về không?”
Tôi nói: “A? Thì ra cậu còn ra nước ngoài? Khi nào vậy?” Lông mi cô ấy nhíu lại, thang máy định dừng ở tầng năm, cô ấy dùng tay ấn chặt nút đóng cửa, chiếc thang máy cũ kỹ lắc lư một hồi, lại chậm rãi đi lên phía trên. Cô ấy quay đầu nhìn tôi, dịu dàng nở nụ cười: “Tôi nghe nói Lâm Kiều bị bệnh giai đoạn cuối rồi, tôi muốn trở lại thăm anh ta. Thiện ác có báo, năm đó hai người đối với tôi như vậy, quả nhiên…” Cô ta nhấp miệng cười, nhưng không nói hết câu. Tôi đổi tay cầm giỏ hoa quả, trả lời chiếu lệ, “Đúng, cô là đóa sen tuyết tinh khiết không tỳ vết cuối cùng trên trần thế, chuyện năm đó xảy ra đều là lỗi của tôi và Lâm Kiều, cô không có chút lỗi lầm nào.” Một hồi lâu cô ta không nói nên lời. Từ khi bắt đầu trung học, khi cãi nhau chưa bao giờ cô ta thắng được tôi. Khi tôi và cô ta vẫn còn duy trì cái tình bạn dối trá giả vờ, ý kiến của chúng tôi thường xuyên không hợp nhau. Những lúc đó, cô ta thích nhất là tìm Lâm Kiều giúp mình chèn ép tôi. Cô ta chỉ cần ngọt ngào kêu lên hai tiếng: “Lâm Kiều, anh xem Tống Tống…” Ánh mắt Lâm Kiều nhẹ hướng về đây, nói một câu: “Nhan Tống, cậu nhường Tô Kỳ một chút.” Tôi sẽ chẳng còn gì để nói. Nhưng xưa đâu phải nay, Lâm Kiều không còn là chiếc phao cứu hộ của cô ta nữa, cho dù có thể, tôi cũng sẽ không ngồi chịu chết như trước kia. Tô Kỳ hổn hển nói: “Tại sao cậu dám nói như vậy với tôi, cậu còn châm chọc tôi sao? Cậu cướp bạn trai của tôi, cậu là kẻ thứ ba đáng ghét, cậu còn mỉa mai tôi?”
Thang máy lên đến tầng mười hai, nút đóng cửa vẫn bị cô ấy ấn, không có cách nào để mở ra, tôi nghiêng đầu nói với cô ấy: “Từ trước đến nay tôi vẫn nghĩ, việc xảy ra năm đó, cho dù kết quả như thế nào, tôi là người đầu tiên gây ra chuyện. Nhưng ngày hôm qua đột nhiên có người nói cho tôi biết, năm đó Lâm Kiều đuổi theo cậu là vì muốn cướp lại chiếc camera, Tô Kỳ, cậu nói xem, điều này có nghĩa là gì?”
Khuôn mặt trắng nõn của cô ta càng thêm trắng, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ dùng một đôi mắt sắc sảo lạnh lùng nhìn tôi.
Chuyện này làm tôi suy đi nghĩ lại cả đêm qua, thời gian cũng không lâu, đúng là ký ức vẫn còn mới mẻ, kể ra vẫn rất logic, trình tự vẫn rất rõ ràng. Tôi nhìn ngón tay, chậm rãi nói: “Lâm Kiều biết trong đoạn video đó có gì nên mới có thể trong thời gian ngắn đã phản ứng nhanh như vậy, đuổi theo cậu lấy camera. Nhưng hẳn là cậu không biết, cậu ta bị ám ảnh rất lớn với máy ảnh. Từ trước đến nay những bức hình tôi chẳng may dùng máy ảnh chụp trúng, cậu ta phải lập tức tìm cách xóa đi, chứ đừng nói xuất hiện trong video. Cậu xem đoạn phim kia, thực ra từ đầu đến cuối không hề xuất hiện Lâm Kiều đúng không? Tô Kỳ, cậu đã nói gì với tất cả mọi người, những người đó cũng giúp cậu che giấu. Vậy nếu không phải tôi với Lâm Kiều làm chuyện đồi bại, vậy trong đoạn phim đó rốt cuộc ghi lại nội dung gì, mà đến nỗi sau khi xem cậu uống nửa bình thuốc ngủ tự sát?”
Ngón tay cô ta ấn nút đóng thang máy buông ra, thang máy vững chắc dừng ở lầu tám. Có hai y tá đi vào, thang máy bắt đầu đi lên trên, lại lên tầng mười hai một lần nữa. Tôi đứng giữa hỏi thăm phòng 1218, y tá nói ở cuối hành lang tầng mười hai. Tôi và Tô Kỳ cùng trong thang máy đi ra, một ngã rẽ nữa là đến cuối cầu thang. Dường như cô ta đã điều chỉnh tốt trâm trạng, dừng lại ở giữa hành lang rộng, nơi này tối lại yên tĩnh, không có người qua lại. Cô ta cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Nhan Tống, cậu vẫn cứ chín chắn như thế, luôn thông minh vào những lúc không cần thông minh. Chuyện năm đó tôi có thể nói cho cậu nghe từng việc từng việc một, bởi vì cho dù những chuyện hiểu lầm có được tháo gỡ, thì cậu và Lâm Kiều cũng không thể nào quay lại được rồi, cậu cũng biết đấy, Lâm Kiều chẳng còn sống được bao lâu nữa.”
Tại nơi âm u này, mùa hè năm năm trước lại một lần nữa hiện ra trước mắt tôi. Một cảm giác nóng rát từ lòng bàn chân lan lên ngực, hơi thở oi nồng, tựa như ngay lập tức sẽ có mưa rào sấm chớp, làm cho người ta tự nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Tô Kỳ nói, cô ấy nói rất nhiều, đó là những việc mặc dù tôi có thể nghĩ tới, nhưng chưa bao giờ dám tin, là những điều mà năm năm qua tôi không hề hay biết. Nếu nói tôi nhìn nhận câu chuyện của năm năm trước dưới góc nhìn của mình, thì rốt cuộc cô ấy đem góc nhìn của Lâm Kiều, của cô ấy, của những người khác đồng loạt phác họa lại. Câu chuyện của năm năm trước như một khối lập thể một lần nữa tái hiện trong tôi, thời gian chính xác, không gian chính xác, và toàn bộ chân tướng. Tại khối lập thể năm năm đó, mỗi người đều đau khổ nhận một viết thương, trở thành người bị hại.
Tô Kỳ nói, buổi tối ngay sau ngày thi cao đẳng, Lâm Kiều nói lời chia tay, cô ấy không biết tại sao Lâm Kiều chia tay với mình, nhưng cô ấy không đồng ý. Sáng sớm sau khi chuyện không may của tôi và Lâm Kiều xảy ra, cô ấy đang đi dạo ở ngay gần đó, gặp được mấy nữ sinh cùng tham gia bữa tiệc ở nhà tôi tối hôm trước. Một sữ sinh hỏi buổi tối hôm trước tổ chức tiệc, tại sao Lâm Kiều tới mà Tô Kỳ là không có mặt, còn nói để quên camera ở nhà tôi. Sau khi uống xong mọi người cầm máy chụp loạn lên, chụp được rất nhiều ảnh không thể tưởng tượng được của Lâm Kiều.
Tô Kỳ nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên: “Nhan Tống, cậu nói không sai, trong đoạn phim kia không hề có mặt Lâm Kiều, toàn bộ là cậu, đủ loại biểu hiện, thật xứng đáng với những lời dịu dàng bộc bạch của anh ta, “Bảo bối, vẻ mặt này đẹp lắm. Bảo bối, mở mắt nào.” Xưng hô thật ngọt ngào. Khi anh ta qua lại với tôi, chưa bao giờ có những lời thân thiết như vậy, cho đến bây giờ anh ta vẫn gọi tôi Tô Kỳ Tô Kỳ Tô Kỳ, chưa từng gọi tôi thân thiết như thế. Hình ảnh cuối là tủ TV nhà cô, chỉ có một chiếc tủ TV cũ kỹ trống trơn yên lặng, nhưng tôi nghe được giọng nói của anh ta, anh ta nói, anh yêu em, anh yêu em. Anh ta nói với giọng rất tình cảm, tôi không nhìn được, nhưng tôi biết anh ta đang hôn cô. Tại sao tôi phải tự sát, lý do gì khiến tôi tự sát ư? Tôi chịu không nổi, bạn trai mình phản bội, đổi lại là cô, cô chịu được không? Anh ta xảy ra tai nạn, tôi không phải cố ý muốn chạy nhanh như vậy, tôi cũng không biết anh ta bị xe đụng phải. Khi đó tôi rất khó chịu, tôi chỉ nghĩ muốn về nhà. Tôi rửa ruột ở bệnh viện, vất vả trở về từ tay thần chết, mẹ tôi ứa nước mắt hỏi vì sao tôi muốn tự sát, tôi nói cho bà ấy là cô quyến rũ Lâm Kiều, cô làm cho Lâm Kiều phản bội tôi. Cô không cần nhìn tôi như vậy, tôi nói ít nhất có 50% là chính xác, không phải sao? Con người dù sao cũng phải vì chính những hành vi của mình mà trả giá, đó hẳn là cái giá mà cô phải trả. Sự thật rốt cuộc thế nào chỉ có cô và Lâm Kiều biết, nhưng sẽ không ai tin cô. Lâm Kiều nằm ở bệnh viện, bác sỹ nói anh ta không tỉnh ngay được, vì vậy anh ta sẽ không thể đứng ra biện minh là tôi sai. Sau khi Lâm Kiều tỉnh, lập tức muốn đi tìm cô. Tôi nói cho anh ta, cô hận anh ta, hận đến chết đi sống lại. Nhưng hận anh ta kỳ thật là tôi, cô nhất định sẽ không thể hận anh ta như tôi được. Anh ta bị cha mẹ nhốt trong nhà, nhưng bất chấp tất cả nhảy qua cửa sổ lầu ba, làm cho xương chân khó lắm mới lành gãy thêm một lần nữa, không bao giờ nữa có thể chơi bóng rổ nữa. Khi đó tôi nghĩ, tôi ở trong lòng Lâm Kiều đã bị cô giẫm nát, không buông tay không được.” Cô ta quan sát sắc mặt của tôi, đôi mắt lấp lánh, trong giọng nói bao hàm sự thỏa mãn đáng sợ, cô ta nói: “Nhan Tống, có phải cô cảm thấy rất đau khổ, nhất định rất đau khổ phải không? Cô và Lâm Kiều đáng lẽ có thể có bốn năm tốt đẹp, nếu chỉ cần tin tưởng lẫn nhau, cùng nhau cố gắng, nhưng hai người lại tự giẫm đạp lên nó. Bây giờ, anh ta chẳng sống được lâu, các người sẽ không bao giờ còn tương lai nữa.”
Tôi cố gắng khống chế giọng nói của mình, tôi nghĩ đã có thể chống đỡ được những ngày đã qua, cho dù đối mặt với cái gì đều không thể bóp nát được trái tim cứng rắn của mình, kỳ thật, làm sao có thể.
Mặt tôi không chút thay đổi, giọng nói lại run lên, tôi nói: “Tô Kỳ, năm ấy cậu mới mười tám tuổi, những việc khủng khiếp như vậy, làm sao cậu lại xuống tay được?”
Cô ta cười lớn hỏi lại tôi: “Nhan Tống, năm ấy cậu với Lâm Kiều cũng mới mười tám tuổi, hai người làm tổn thương tôi như vậy, làm thế nào các người lại xuống tay được?”
Đây dường như là lần đầu tiên tôi kết thúc cuộc tranh cãi với Tô Kỳ trong thất bại.
Năm năm trước, tôi làm tổn thương cô ấy, lúc đó, tôi ghen tị với cô ấy biết bao. Ngoài thành tích học tập, dường như ghen tỵ với cô ấy tất cả, nhưng chưa bao giờ tôi có ý nghĩ làm tổn thương cô ấy. Cuối cùng cũng đã làm cô ấy bị tổn thương, nhưng cũng phải cố ý, mà sự trả thù của cô ấy ập đến điên cuồng mà mãnh liệt. Nhưng cô ấy lại không nghĩ đến đi trả thù Lâm Kiều.
Từng lọn tóc xoăn của cô ấy phập phồng trước ngực một cách kịch liệt, cô ấy đả kích tôi thành công, dùng tư thái của người thắng cuộc bình tĩnh đi qua người tôi, tiến về phía hành lang sáng sủa, lại đột nhiên dừng bước, nói nhỏ: “Nếu Lâm Kiều không gặp phải cô, cũng không gặp phải tôi thì tốt rồi.” Cô ấy dùng hai tay ôm mặt. Một phút trước còn thỏa mãn cười mang theo khuôn mặt cứng rắn. Đó dù sao cũng là người cô ấy từng thích.
Cũng là người mà tôi từng thích.
Thật lâu sau khi Tô Kỳ rời đi, tay chân lạnh lẽo của tôi mới dần ấm áp trở lại.
Tô nghĩ lại một câu nói nổi tiếng, thời gian đúng gặp sai người thì sẽ thế nào? Thời gian sai gặp đúng người thì ra làm sao? Tôi và Lâm Kiều, chúng tôi khi còn trẻ gặp được nhau, đó là quãng thời gian đẹp nhất, ngây thơ nhất. Chúng ta cứ tưởng không thích cuộc sống yên bình lặng lẽ, thì ra chỉ là sai lầm…
Thì ra, tôi và anh ấy, chúng tôi vốn mong muốn thế.
Tôi lấy cánh tay che mặt, cố hết sức tựa vào vách tường, mắt đã khô ráo, mà trong lòng lại không có cách nào ngừng nhỏ lệ.
Tôi như vậy trong chốc lát, sau đó lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ sửa sang lại đầu tóc, phục hồi lại sắc mặt, cầm giỏ hoa quả, ung dung đi ra khỏi góc hành lang âm u.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui