Chương 01 – Gặp lại anh giờ đây đã không còn như xưa
♥♥♥
Lúc tôi hồi phục lại tinh thần, anh chàng tuấn tú ngồi ở đối diện đã chuyển đề tài từ Chu Dịch đến Chu Ân Lai.
Tôi nhẹ nhàng thở ra.
Anh chàng dân kỹ thuật xuất thân danh giá này, khả năng tưởng tượng phong phú thật làm cho người khác giận sôi máu. Khi anh ta nói từ tài năng củaMendelssohn[1] đến sự nổi tiếng của núi Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm[2], chuyển sang Chu Dịch, tôi liền lo lắng anh ta sẽ từ Chu Dịch nói đến Dịch Cân Kinh.
Trước khi ra ngoài, để bồi đắp cho lần gặp mặt này, cũng bởi ký thác rất nhiều kỳ vọng, cô bạn chí cốt Chu Việt Việt chân thành khuyên tôi: “Tống Tống, người bạn này của tôi đặc biệt coi trọng những cô gái tài năng, nhất là những cô gái tài năng cùng chung chí hướng. Cậu phải biết nắm lấy cơ hội. Đợi đến khi nắm chắc anh ta trong tay rồi, nhanh chóng đưa anh ta đến gặp Lâm Kiều và Hàn Mai Mai, bảo đảm tức giận thế nào cũng giải tỏa được hết, khí huyết lưu thông là khí huyết lưu thông.” Dứt lời khoác lên vai tôi chiếc áo choàng giá ba mươi lăm đồng tiền phong cách Bohemian, cũng ra lệnh cưỡng chế tôi đem đôi giầy đế bằng đổi thành một đôi giầy Converse thời thượng, làm tôi có thể thêm tự tin làm một cô nàng tài năng.
Bởi vì hai mươi lăm năm sống ở trên đời tôi chưa từng mặc loại áo choàng này nên phô diễn không đủ thuần thục, cho nên khi cùng đối tượng hoành tráng này dùng cơm, vô ý quết qua ly nước làm ướt nguyên bộ dao nĩa. Anh chàng hoành tráng được giáo dục rất tốt kia liền nhíu nhíu đầu mày.
Tôi gánh vác sứ mệnh nắm chắc anh ta trong tay, vì không muốn phụ sự kỳ vọng của Chu Việt Việt, cũng không dám tỏ ra chán nản. Nhưng câu chuyện của anh ta cứ lắt léo quanh co đổi đề tài liên tục, nhưng lại không lắt léo đến sự thật sau việc chia tay của Quách Tinh Tinh và Điền Lượng hay Lý Gia Hân cho tới nay có tổng cộng bao nhiêu đại gia theo đuổi mà tôi hiểu biết. Lúc tôi dường như tuyệt vọng, “vị hoành tráng” rốt cuộc ý thức được đã không cho tôi cơ hội lên tiếng là vi phạm nguyên tắc bình đẳng được đặt ra trong lần gặp mặt đầu tiên này, cầm chiếc ly trong tay cười nói: “Cô Nhan bình thường thích đọc sách gì, nghe nhạc gì?”
Tôi đem miếng thịt cuối cùng nuốt xuống, hai mắt tỏa sáng đắc chí nói với anh ta: “Kim Bình Mai, Nhục Bồ Đoàn[3], nhạc thì thỉnh thoảng nghe Hồng Hồ Thủy hoặc là những câu chuyện ma quỷ chém giết chặt đầu.”
Nụ cười của anh ta cứng lại.
Lúc “vị hoành tráng” trả tiền sắc mặt không tốt lắm, thấy được rằng anh ta không mấy vừa lòng với tôi, cảm thấy bỏ tiền ra cho buổi xem mặt này quả là một sự đầu tư vô nghĩa, thật mệt mỏi. Tôi vốn định an ủi anh ta, xã hội hiện đại có rất nhiều áp lực, mỗi cuối tuần không thể không tốn tiền đến bác sỹ tâm lý xin tư vấn. Bác sỹ tâm lý thu phí hai giờ so với số tiền bỏ ra cho bữa cơm của chúng tôi hôm nay nhiều hơn rất nhiều, nếu anh ta thật là không nghĩ thông suốt được thì có thể làm như hai giờ này kỳ thật là đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng đột nhiên nhớ tới Chu Việt Việt đã nhắc vị hoành tráng này rất quan tâm đến thể diện, vì thế tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Ngoài cửa sổ thành phố đã lên đèn, tôi thu mình trong chiếc áo choàng đi sau vị hoành tráng, Lúc đi qua một bàn ăn, bỗng dưng cảm giác có một tầm mắt sắc bén chiếu đến. Tôi phản xạ có điều kiện quay đầu, thấy một người Trung Quốc đang ngồi cùng hai người ngoại quốc. Ây, cũng có thể là một Hoa Kiều và hai người ngoại quốc.
Tấm mắt sắc bén chiếu về phía tôi là của vị khách Trung Quốc hoặc Hoa Kiều kia.
Lúc đầu tôi tự sướng trong lòng, cảm thấy ánh mắt này có thể hướng về mình, nhưng ngay sau đó, lập tức phủ định giả tưởng này. Không phải trên TV thường xuyên diễn như vậy sao, người đẹp ở phố đối diện vừa vẫy tay đối với nhân vật chính làm các động tác ám chỉ quyến rũ, làm nhân vật chính điên đảo chạy đến định ôm ấp người đẹp, nhưng người đẹp bĩu môi một cái gọi “Honey” rồi phấn chấn lao vào vòng tay ôm ấp của mãnh nam sau lưng nhân vật chính…
Mỗi bộ phim điện ảnh của Chu Tinh Tinh mười năm như một đều nhắn nhủ chúng ta một điều: “Hiểu lầm tình ý của người khác là một chuyện đau thương.”
Dựa theo định luật của Chu Tinh Tinh, vị khách người Trung Quốc hoặc Hoa Kiều này có khi đang nhìn một người đẹp kinh hoàng nào đó. Tôi thèm nhỏ rãi nhìn khuôn mặt ưa nhìn của anh ta, thức thời cất bước vừa kịp lúc vị hoành tráng quay đầu, hai bước sau liền đuổi kịp vị hoành tráng.
Tôi với vị hoành tráng đó chia tay ở cửa nhà ăn, theo dự kiến, anh ta cũng không hỏi số điện thoại của tôi. Việc này tôi có thể hiểu được. Nhưng cái làm người ta tức giận là, anh ta không định đưa tôi về nhà, lại chỉ gọi một chiếc taxi, bảo tôi ngồi vào. Việc này làm tôi không thể không uổng phí mười một đồng đồng tiền, thay vì đó tôi có thể đi bộ đến bến xe đối diện, dùng một đồng tiền xu ngồi chiếc xe số 230 về thẳng đến cửa tiểu khu.
Lúc đang tắm tôi dường như nghe thấy tiếng xột xoạt của lá cây ngoài cửa sổ, gió đêm nay thật hung hãn.
Tôi mơ hồ cảm thấy người dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn mình ở trong nhà ăn vừa rồi có chút quen mặt, lúc lau tóc đột nhiên nhớ ra anh ta nhìn giống người tình trong scandal của nữ ngôi sao mà Nhan Lãng thích. Hai ngày trước Nhan Lãng còn chỉ cho tôi nhìn trên TV, khó trách quen mắt, người đó gọi là Tần cái gì đó? Tôi quyết định chờ đến khi Nhan Lãng tan lớp học thêm buổi tối về sẽ hỏi nó xem sao.
Lau tóc được một nửa, Chu Việt Việt ở ngoài đập cửa réo to tên tôi. Cánh cửa kia rung lên vô cùng đáng thương, tôi không thể không buông khăn mặt chạy đến tiếp cô ấy.
Chu Việt Việt căm hận rót một cốc nước, căm hận uống một ngụm, căn hận chỉ vào tôi quở trách: “Cậu thật là đồ vô dụng, tên kia vừa rồi gọi điện mắng tôi, nói cậu ta rõ ràng yêu cầu giới thiệu một cô gái thông minh, tôi lại giới thiệu một cô gái ham mê dục tính. Cậu thử nói xem cậu đã phạm phải điều gì. Không phải tôi nói cho cậu rồi sao, giả ngây thơ giả u sầu thì khó, giả thông minh cũng không giả được sao? Lại chẳng cần cậu ngửa mặt bốn mươi lăm độ lên trời nhỏ lệ, người ta nói cái gì cậu mỉm cười đáp lời là được. Vì để cậu có thể thành công, tôi còn đặc biệt cho cậu mượn đôi giầy Converse của mình. Đồ hư đốn, thật làm cho người khác thất vọng!”
Tuy rằng tôi cảm thấy rất có lỗi với Chu Việt Việt, nhưng tôi không thể không nói một sự thật: “Đôi giầy Converse kia của cậu là hàng fake đúng không?”
Chu Việt Việt tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Lần này tuy thảm bại ra về, nhưng nó thành công cải tạo nhân sinh quan và thế giới quan của tôi.
Từ buổi tối hôm nay trở về trước, do chịu nhiều ảnh hưởng của tiểu thuyết ngôn tình, tôi đối với hai chữ “tài tuấn” này vẫn ôm một ảo tưởng không thực tế. Trong ảo tưởng đấy của tôi, soái ca đương nhiên là tài giỏi, hơn nữa là đẹp trai, giống như Kim Thành Vũ trong “Xích Bích”, cười một cái có thể làm cỏ cây ưu sầu, gió mây thất sắc, tùy tiện có thể đánh đàn, ngẫu nhiên có thể luyện binh, khi không còn có thể đỡ đẻ cho chiến mã.
Cho nên khi Chu Việt Việt nói với tôi đối phương là một tài tuấn, có thể nghĩ được tôi kích động đến thế nào. Nhưng vị tài tuấn này, ấn tượng đầu tiên về cái đầu lưa thưa tóc cùng với bộ dạng lạch bạch con vịt làm cho tôi hoàn toàn phải định nghĩa lại một từ “tuấn”, phải dùng điển tích Quan Công đánh Tần Quỳnh cùng với việc rầm rộ phát hiện hóa thạch của “người Đứng Thẳng[4]” ở Chu Khẩu Điếm để hình dung một chữ “tài”. Khi tôi vất vả điều chỉnh tâm lý để nghe anh ta kể chuyện lịch sử, anh ta lại dùng một câu cảm thán “Tư Mã Thiên sau khi chịu nhục hình, cơ thể hoàn toàn thối rữa, thật là đau khổ” mạnh mẽ đả kích tôi.
Tôi không hiểu được vì sao anh chàng tài tuấn này nhất định phải tìm những cô gái thông minh làm đối tượng, nhưng tôi chắc chắn anh ta muốn thực hiện ý muốn này là điều hơi bất khả thi.
Tám giờ ba mươi Nhan Lãng mới trở về, bỏ lỡ tập 306 phim Naruto trên TV. Tôi thỏa thuận với nó, chỉ cần bài trắc nghiệm kiểm tra ngữ văn tuần này có thể vượt qua tám mươi điểm sẽ nói cho nó mật khẩu máy tính ở nhà, nó tỏ vẻ chấp nhận.
Đề ôn thi của giáo viên dạy thêm hỏi: “Trong mười phòng, có chín phòng bật đèn, một phòng tắt đèn. Nếu mỗi lần có thể tắt mở đèn của bốn phòng, hỏi có thể đem toàn bộ đèn ở các phòng tắt đi hay không?” Tôi làm cho nó bát cơm rang, bảo nó ngồi dưới ngọn đèn tự giải, một mình đi ngủ trước.
Tôi đã quên hỏi người bạn trai trong scandal của nữ ngôi sao mà nó thích rốt cuộc tên là Tần gì.
Chu Việt Việt không nói chuyện với tôi ba ngày liền. Thật là hiếm khi mới được rảnh rang như vậy. Trong bảy mươi hai giờ hiếm có khó tìm này, tôi làm cho A Hồng bị máu trắng chết nơi đất khách quê người, vì vậy đã hoàn thành câu chuyện dài kỳ của mình, “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc”. Biên tập tỏ ra khá hài lòng, xem xong đề nghị tôi viết lại kết thúc một lần nữa, đổi bệnh máu trắng thành ho lao, cô ta cảm thấy “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc” là một tác phẩm mang đậm tính dân tộc, không nên sử dụng bệnh máu trắng thời thượng sặc mùi Hàn Quốc như vậy. Tôi nghiêm khắc đưa lời từ chối đề nghị của cô ta, tỏ vẻ văn hóa dân tộc và văn hóa thời đại cùng dung hợp là một chiều hướng phát triển tốt. Trong tác phẩm này, cái tôi muốn đề cao đó là sự hòa hợp của nhiều yếu tố văn hóa cùng bắt tay tồn tại. Biên tập uy hiếp tôi nếu không thay đổi thì quyển sách này xuất bản sẽ khó tiêu thụ, tiền nhuận bút của tôi sẽ bị khất vô thời hạn. Tôi đem thẻ của ngân hàng công thương, ngân hàng xây dựng, ngân hàng đầu tư và phát triển, ngân hàng nông nghiệp, tất cả thống kê tài sản lại một lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng tỏ ý thỏa hiệp với biên tập.
Buổi chiều ngày thứ tư, trong lớp văn hóa, Chu Việt Việt nhắn tin đến, mời tôi đi ăn canh gà sau giờ học. Cô ấy nói đêm qua sinh nhật cậu cô ấy, rốt cuộc cũng gặp được anh chàng tuấn tú đã từng cùng tôi ăn cơm kia. Cô ấy cảm thấy cực kỳ có lỗi với tôi, trước kia cô ấy nghe cậu mình tán thưởng anh chàng tài tuấn này bộ dạng giống như một vĩ nhân, vì vậy mới nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nhưng cô ấy tuyệt nhiên không thể ngờ được anh chàng tuấn tú này giống như quả bóng cao su phiên bản của Chu Nguyên Chương.
Tôi chỉ biết, một anh chàng tuấn tú béo bệu không hủy diệt được tình bạn keo sơn của tôi với chu Việt Việt, trời đất chứng giám cho tình hữu nghị thâm sâu giữa chúng tôi, vì vậy tôi vui vẻ nhận lời.
Một khi con người có mục tiêu để theo đuổi, đêm ngày thấm thoát trôi rất nhanh, năm tháng qua như thoi đưa, thời gian trôi vùn vụt. Trong sự đấu tranh vật vã nên đi cửa bắc ăn gà Trần Ký hay đến cửa Nam ăn gà Liêu Ký, cuối giờ văn hóa tôi liền âm thầm chuồn mất.
Tôi và Chu Việt Việt mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định đến cửa Nam ăn gà Liêu Ký.
Cửa Nam trường học có một tiệm bán báo, Chu Việt Việt đột nhiên nhớ ra phải đi mua một tờ tin tức. Sau đó tôi cực kỳ hối hận mình khi ấy đang ở trong toilet, không có cơ hội ngăn lại hành vi quá khích của cô ấy.
Số là trong lúc mua tờ tin tức, xuyên qua đống tạp chí màu sắc, Chu Việt Việt liếc mắt một cái là nhìn trúng một vị mỹ nam lịch lãm trên trang bìa của một cuốn tạp chí in trên chất giấy xa xỉ. Cuốn tạp chí này tên là “Danh Trúc”, không phải là tác phẩm nổi tiếng, nhưng bản mỏng nhất cũng mất đến ba mươi sáu đồng. Chu Việt Việt chỉ mang theo trong người bốn mươi đồng, tuy rằng vẫn nhớ lời thề mời tôi ăn canh gà, tính để ngày mai đến mua nhưng tạp chí này chỉ còn lại một cuốn cuối cùng, làm sao dám chắc từ nay đến mai không xuất hiện một tên Trình Giảo Kim[5] nào đến cuỗm đi mất. Vì vậy, cô ấy dứt khoát bỏ tiền mua, thảm kịch cuối cùng là chỉ có thể mời tôi ăn một cái bánh nướng.
Tôi đem cuốn tạp chí kia lật đi lật lại, phần lớn trong đó là mô hình các khách sạn du lịch, thì ra đây là tạp chí Kiến trúc.
Trước khi ăn xong chiếc bánh nướng trong tay, tôi luôn luôn tò mò không biết tại sao Chu Việt Việt mua tạp chí kiến trúc, cuối cùng cũng nhớ ra cô ấy là nghiên cứu sinh của khoa kiến trúc.
Sau khi ăn xong bánh nướng, chúng tôi quyết định đến khu rừng vui vẻ phía sau giảng đường nghỉ chân một chút.
Sau khi trời chuyển lạnh, khu rừng vui vẻ cũng không còn là nơi vui vẻ của những cặp tình nhân như hồi mùa xuân hay mùa hạ. Những cặp trai gái không có tiền thuê phòng đến đây dã chiến cũng thưa thớt dần. Màn đêm bao phủ khu rừng vui vẻ sặc mùi cấm dục.
Tiếng côn trùng từng trận kêu vang, tôi đang chuẩn bị lấy điện thoại di động ra tính toán một chút xem còn có thể dư tiền mua cho Nhan Lãng một chiếc áo len vào mùa đông hay không, thì Chu Việt Việt một giây trước còn đang nghiêm túc ôm cuốn tạp chí đột nhiên hét lớn một tiếng rồi ôm chầm lấy cổ tôi.
Một đôi nam nữ đi qua dưới ánh đèn.
Nữ nói: “A, nhìn kìa, Lesbian.”
Nam nói: “A! Lesbian! A? Lesbian là cái gì?”
Nữ nói: “Lesbian anh cũng không biết? L-e-s-b-i-a-n.”
Nam nói: “L-e-s-b-i-a-n là cái gì?”
Nữ cả giận nói: “L-e-s-b-i-a-n là cái gì anh cũng không biết, tiếng anh của anh đã qua cấp bốn chưa? Nếu tiếng anh chưa qua cấp bốn thì tôi sẽ không qua lại với anh nữa.”
Nam sợ hãi nói: “Tiếng anh của anh đã qua cấp bốn, anh còn được bảy mươi chín điểm, từ này nghe quen lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra, em từ từ, từ từ anh tra từ điển Văn Khúc Tinh[6].”
Nam lấy từ trong túi sách ra cuốn từ điển Văn Khúc Tinh chầm chậm bước, nữ xoay người chạy. Nam ở phía sau vừa chỉnh lại túi sách vừa kêu: “Tiểu Lệ, em quay lại đi, tiếng Anh của anh quả thật đã qua cấp bốn, em không tin thì quay lại anh cho xem giấy chứng nhận…”
Tôi vỗ vai Chu Việt Việt: “Cậu xem, người ta tưởng chúng ta là Lesbian kìa.”
Cô ấy buông tôi, ánh mắt phóng ra ánh sáng điên cuồng, cô ấy nói: “A… Tống Tống, Tống Tống, Tống Tống, Tần Mạc đến thành phố C, anh ấy lại đến thành phố C. Mình chưa bao giờ nghĩ được trong cuộc đời này có may mắn được cùng anh ấy hít thở bầu không khí trong cùng một thành phố, làm sao bây giờ Tống Tống, Tống Tống, mình cảm thấy rất kích động, rất kích động, rất kích động… Mình muốn ngất, muốn ngất, muốn ngất…”
Tôi nói: “Nữ hiệp!!! Xin cậu đừng để móng vuốt đầy đường bánh dính vào áo len của mình!!!”
Tôi nghe thấy miệng Chu Việt Việt sùng bái nhắc tới người tên Tần Mạc này không chỉ một lần. Nghe nói người này là một kỳ tài trong giới kiến trúc, là cử nhân khoa kiến trúc học viện Massachusetts, hai mươi bảy tuổi cùng với một người mở công ty kiến trúc riêng ở New York, là kiến trúc sư rất có kinh nghiệm, năm sáu năm qua đã thiết kế rất nhiều tác phẩm, bảo tàng gì gì đó của nước Mỹ cùng với nhà tưởng niệm gì gì đó chính là một thiết kế của anh ta.
Tôi nhớ rõ hồi học trung học có một cô bạn học cùng rất nhiều lần được điểm tối đa thi toán, chúng tôi đều rất đố kỵ với cô ấy. Cô bạn này sau đó thi vào đại học Thanh Hoa, năm kia ra nước ngoài du học, chính là đến học viện Massachusetts này. Tên của cô ấy tôi cũng không còn ấn tượng gì, chỉ nhớ khi đó mọi người cũng không gọi tên cô ta, mà thân thiết gọi là người ngoài hành tinh.
Lúc tôi và Chu Việt Việt rời khỏi khu rừng vui vẻ, nhìn thấy phía sau một gốc cây đại thụ, Hàn Mai Mai và Lâm Kiều đang hôn nhau. Bọn họ nấp ở một vị trí khá khuất. Chu Việt Việt đại khái cũng không nhìn thấy được, bởi cô ấy đang vội vàng diễn thử cảnh tượng khi cô ấy và Tần Mạc gặp nhau lần đầu tiên, huống hồ cô ấy còn bị cận thị nặng. Tuy rằng tôi cũng bị cận thị, không chỉ có cận thị còn bị loạn thị, nhưng cái chính là, kính áp tròng của tôi còn dùng rất tốt.
Chu Việt Việt vẫn còn đang đắm mình trong trạng thái hoang tưởng, tôi lo lắng một cái bánh nướng không thể duy trì được sự hứng khởi của cô ấy trong một buổi tối. Sự lo lắng của tôi rất nhanh biến thành sự thật, cô ấy vô liêm sỉ ở nhà chúng tôi đun một ấm nước rồi pha mì. Lúc gần đi còn thuận tiện ngốn thêm chiếc bánh mì, mặc cho tôi ám chỉ đó là bữa sáng ngày mai của Nhan Lãng.
Bài thi ngữ văn của Nhan Lãng vẫn không vượt qua được tám mươi điểm, từ khi lên lớp ba cho đến nay, chưa lần nào bài thi ngữ văn của nó được trên tám mươi điểm, nhưng môn toán lại rất nhiều lần đạt đến hơn chín mươi lăm điểm, việc này vi phạm nghiêm trọng tính chất gene của tôi. Tôi từng vô cùng đau khổ thảo luận với Chu việt Việt, Nhan Lãng có lẽ không phải tôi sinh ra. Chu Việt Việt nói việc đó không thể nào, cậu xem tiếng Anh của cậu với tiếng Anh của nó rất giống nhau. Luận cứ này của cô ấy quá cường đại, lập tức dập tắt hoàn toàn nghi ngờ của tôi.
Nhan Lãng ăn xong mì tự giác đi rửa bát của mình, sau đó ngồi vào trước mặt tôi, ý đồ dùng ánh mắt tội nghiệp làm tôi xiêu lòng.
Tôi nói: “Nhan Lãng, lần một bảy mươi tám, lần hai bảy mươi tám, ba bốn năm sáu bảy tám lần con vẫn được bảy mươi tám, có thể duy trì điểm số ổn định như thế cũng thật không dễ dàng.”
Nó khiêm tốn nói: “Không dám, không dám, mẹ quá khen.”
Vì thế tôi cho nó đem luôn cái bát Chu Việt Việt dùng đi rửa nốt.
Không xem được Naruto tập 306, Nhan Lãng có vẻ tiếc nuối. Vì để giải quyết sự tiếc nuối này, nó ngồi trên sô pha xem tạp chí. Tôi ngồi ở trước máy tính, sử dụng công cụ tìm kiếm để search thông tin bệnh ho lao, chuẩn bị sửa kết thúc của “Cô gái khỏa thân đối diện ngôi nhà trúc”. Nhan Lãng đột nhiên a lên một tiếng, chỉ vào trang bìa tạp chí, giọng nói tức giận vang lên: “Đây không phải là bạn trai của Trịnh Minh Minh sao? Mẹ, tại sao mẹ lại mua tạp chí này? Vừa nhìn thấy người đàn ông tên Tần Mạc này con lại bực mình, đàn ông hơn ba mươi tuổi rồi, sao có thể là đối tượng của những cô gái trẻ hơn hai mươi được.”
Cuốn tạp chí trên tay Nhan Lãng đúng là của Chu Việt Việt quên mang về. Tôi nhìn kỹ gương mặt của người đàn ông lịch lãm trên trang bìa, đột nhiên giật mình phát hiện, người đàn ông dễ nhìn có ánh mắt sắc nhọn buổi tuối hôm tôi cùng vị hoàng tráng kia đi dùng cơm, cùng với người đàn ông trên trang bìa tạp chí hôm nay của Chu Việt Việt chính là một.
Tôi ho một tiếng: “Không phải bạn trai trong scandal sao?”
Nhan Lãng tiếp tục dùng giọng tức giận: “Không phải là quan hệ nam nữ mà chỉ là tin đồn thôi.”
[1] Nhà soạn nhạc nổi tiếng người Đức
[2] Địa danh ở Bắc Kinh Trung Quốc có di chỉ người vượn. Mendelssohn phiên âm Hán Việt là Môn Đức Nhĩ Tùng, từ chữ Môn kéo sang Long Môn Sơn Chu Khẩu Điếm, rồi lại từ chữ Chu kéo đến Chu Dịch, nên thế Nhan Tống mới sợ kéo tiếp đến Dịch Cân Kinh.
[3] Là hai cuốn dâm thư cổ của Trung Quốc
[4] Tên khoa học là Homo erectus yuanmouensis, còn được gọi là Yuanmou Man, các hóa thạch của Homo erectus đã được tìm thấy ở Trung Quốc.
[5] Ý là tên phá đám
[6] Một loại từ điển của Trung Quốc
Chương 02 – Đâu hình bóng cũ
♥♥♥
Chu Việt Việt nói tôi phải quản lý Nhan Lãng cho thật tốt, nó mới tám tuổi mà đã biết băng vệ sinh dùng để làm gì, mà Chu Việt Việt lúc tám tuổi còn hồn nhiên nghĩ băng vệ sinh dùng để lót giầy. Tôi nói Nhan Lãng nhà tôi quả thật không thể so sánh với loại tám tuổi trong nhà trẻ bình thường, có thể dùng thành ngữ “Như hổ thêm cánh” giải thích thành “Con hổ thêm cánh thì có thể bay lên trời”, Chu Việt Việt tức đến nỗi đạp cho tôi một cái.
Hôm sau là cuối tuần, Nhan Lãng không cần đến trường, cũng không cần đến lớp học thêm, vì vậy ở nhà xem phim “Lương Sơn Bá, chúc Anh Đài” do Ngô Kỳ Long diễn vai chính. Chu Việt Việt lại tìm đến ăn chực, từ trong bếp lấy ra một ổ bánh, vừa ăn vừa nói: “Cậu để cho Nhan Lãng xem thứ lừa tình này, không sợ nó xem không hiểu sao?”
Nhan Lãng cắn bánh mì nói: “Cơ bản vẫn có thể hiểu được, cháu chỉ là không rõ Chúc Anh Đài giả trai lâu như thế cũng không bị bạn học phát hiện, điều đó cho thấy cô ấy bộ dạng rất giống con trai. Một cô gái giống con trai lại có nhiều người thích như vậy, quả thật khiến người ta phải suy nghĩ.”
Chu Việt Việt nói: “Thực ra đây là một bộ phim đồng tính, Lương Sơn Bá vốn thích con trai, nhưng vì trong xã hội phong kiến, con trai thích con trai không phù hợp với ngũ giảng, tứ mĩ, tam nhiệt ái[1], hắn chịu áp lực rất là lớn. Vừa lúc gặp được Chúc Anh Đài bộ dạng giống đàn ông, như vậy là thỏa mãn nguyện vọng thích đàn ông của mình, cảm thấy rất thích hợp, thế là yêu.”
Nhan Lãng nói: “Aiz, đáng tiếc Chúc Anh Đài thì có nhiều mà Lương Sơn Bá lại quá ít.”
Chu Việt Việt nói: “Hả?”
Nhan Lãng nói: “Nếu Lương Sơn Bá cũng nhiều như Chúc Anh Đài thì dì cũng không đến nỗi đến bây giờ chưa gả đi được.”
Chu Việt Việt trầm mặc một lát, run run nói: “Tống Tống, câu nói xem thằng oắt con này là từ thời nào xuyên không đến?”
Tôi khó tin chăm chú nhìn Nhan Lãng, tức giận nói: “Thì ra con biết nhiều thành ngữ như vậy!!! Nếu con biết nhiều thành ngữ tại sao thi ngữ văn không bao giờ hơn được tám mươi điểm?”
Nhan Lãng xấu hổ nói: “Bởi vì thi ngữ văn không chỉ kiểm tra mỗi thành ngữ.”
Chu Việt Việt cho rằng Nhan Lãng là đứa trẻ lớn sớm, qua những tình huống thực tế của nó, xem ra nhưng phán đoán của cô ấy là hoàn toàn có lý.
Một ngày nào đó tháng trước, lúc kiểm tra túi sách của Nhan Lãng, phát hiện ra ba bức thư tình của mấy cô bé gửi cho nó xong, tôi lâm vào khủng hoảng.
Chu Việt Việt nói, tại sao cậu có thể kết luận ba bức thư tình kia là của mấy cô bé mà không phải là của mấy thằng bé gửi cho nó? Tôi lại lâm vào một cuộc đại khủng hoảng tiếp.
Sau đó tôi không thể không cúp cua nửa buổi, đến nhà chủ nhiệm lớp của nó một chuyến, xác định được đó là ba cô bé đích thực hàng thật giá thật, trong lòng mới có thể yên tâm được.
Sau khi về nhà, tôi lập tức bắt tay vào chuẩn bị một cuộc hội đàm, tính cùng với Nhan Lãng dựa trên nguyên tắc bình đẳng, ngang hàng và tự nguyện khơi thông một số việc về vấn đề yêu sớm. Nhưng cuộc hội đàm của tôi còn không kịp mở màn, nó đã oanh oanh liệt liệt tuyên bố đời này kiếp này không phải là nữ minh tinh điện ảnh Trịnh Minh Minh không cưới, vội vàng đem cuộc hội đàm của tôi bóp chết từ trong trứng nước.
Chu Việt Việt nói với Nhan Lãng: “Trịnh Minh Minh năm nay đã hai mươi mốt tuổi, so với mẹ mi nhỏ hơn ba tuổi, mi mới tám tuổi, mi cưới cô ta, bảo mẹ mi làm sao chịu nổi đây?”
Nhan Lãng nói: “Dương Chấn Ninh[2] tám mươi hai tuổi, Ông Phàm hai mươi tám tuổi, mẹ Ông Phàm vượt qua như thế nào, mẹ con vượt qua như thế.”
Chu Việt Việt nói với tôi: “Học thức của con cậu thật uyên bác.”
Tính cách Nhan Lãng thật sự không có một chút gì giống tôi, xét thấy từ thơ cổ đến viết chính tả cho tới bây giờ không giống nhau, không thích ăn mứt hoa quả, cũng chưa bao giờ hát “Thương Hải nhất thanh tiếu”, trên cơ bản chúng tôi phủ nhận giả định nó từ đời khỉ nào đó xuyên qua đến đây. Vì vậy, Chu Việt Việt cho rằng, tính cách của Nhan Lãng hẳn là kế thừa toàn bộ từ cha nó.
Không thể không nói, đây là một giả định càng khó chứng thực. Bởi vì tám năm trước tôi bị một chiếc xe Buick đâm bị thương, làm cho tôi không còn nhớ được người cha của Nhan Lãng trong bụng là ai. Nhưng sinh mệnh của tôi và Nhan Lãng đều rất dẻo dai, cú va chạm này chỉ làm cho não tôi bị chấn động một chút, nó sinh non một chút. Sau khi xuất viện, chúng tôi trở thành hai người không nơi nương tựa, không một người quen biết, chủ của chiếc xe Buick sau đó trở thành mẹ nuôi của tôi, bà nội nuôi của nó. Nhoáng một cái, tám năm trôi qua.
Chủ Nhật, có một học viện y học mở một buổi khám chữa bệnh từ thiện, bởi vì không mất tiền, nên tôi phải đi xin tư vấn một chút, hỏi xem trẻ con trưởng thành quá sớm có vấn đề gì hay không.
Có thể vấn đề tôi xin tư vấn mang tính chuyên ngành quá cao, năm sinh viên y trên ghế không một ai lập tức trả lời vấn đề. Vì thế bọn họ quyết định trước mở một buổi nghiên cứu thảo luận, mời tôi đến bên cạnh đợi hai tiếng. Tôi nghiêm khắc từ chối đề nghị này, bởi tôi cực kỳ bận, phải nhanh chóng đi vá lốp xe đạp.
Trong đó có một sinh viên nhìn ra tôi là một người không dễ thỏa hiệp, nhưng bọn họ chờ cả nửa ngày mới gặp được một người khách là tôi, không đành lòng để tôi thất vọng, liền tự tiện đưa ra một quyết định, quyết định thỉnh đại sư huynh của cậu ra xuống núi.
Cậu sinh viên lấy từ trong túi một chiếc di động, sau khi ấn gọi liền cúi đầu khom lưng nói: “Sư huynh, làm phiền anh đến giúp đỡ tiếp một vị khách… Đúng, là hội sinh viên kết hợp với hiệp hội nghiên cứu sinh lý, hiệp hội nghiên cứu sức khỏe đường tiết niệu và các bệnh liên quan đến bàng quang làm một hoạt động công ích… Cái chính là do phỏng đoán sai tình hình, tưởng rằng những bệnh như giang mai, bệnh lậu, cách chăm sóc sau phá thai nhiều người cần tư vấn, nên những sinh vên được điều đến đều thuộc lĩnh vực này, nhưng chắc là chúng em lạc hậu mất rồi, người ta con cũng đã sinh rồi, giờ đến xin tư vấn về việc trẻ con trưởng thành sớm, chúng em không thống nhất được đáp án.”
Phỏng chừng bên kia đang nói gì đó, cậu ta ngừng lại một lát, ngượng ngùng nhìn tôi liếc mắt, xoay người che miệng nói: “Tóc dài, đúng đúng đúng, giống kiểu người tình trong mộng của Lưu Đức Hoa, cô gái này bộ dạng không tồi, không biết tại sao lại có con trai rồi. Thật là mùa màng thất bát, thời đại này không còn cô gái xinh đẹp nào là gái trinh sao…”
Rõ ràng cậu sinh viên này chẳng cập nhật tình hình gì cả, những cô gái đẹp còn trinh trong thời đại này còn thưa thớt hơn cả những cô gái xinh đẹp làm trưởng phòng rồi.
Cậu sinh viên ý cứ cam đoan với tôi, đại sư huynh của cậu ra cũng tư vấn miễn phí, vì thế tôi mới chịu thỏa hiệp.
Nhưng tôi không thể ngờ được vị đại sư huynh của cậu sinh viên này là Lâm Kiều, Nếu sớm biết vậy có cho tôi tiền tôi cũng không đến chỗ này xin tư vấn.
Lâm Kiều ngồi trước mặt, mặc áo chiếc áo đen cashmere cổ chữ V, tay phải cầm một chiếc bút bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính gọng vàng đen mà trầm mặc.
Tôi đã từng si mê ánh mắt này của anh ta.
Tôi bắt đầu cùng anh ta đối thoại.
Anh ta nói: “Nghe nói Lãng Lãng bị bệnh mộng tinh rồi?”
Tôi nói: “Mẹ kiếp, anh nghĩ rằng Nhan Lãng nhà tôi do siêu nhân sinh ra à, có đứa trẻ nhà nào tám tuổi bị mộng tinh không hả?”
Anh ta đẩy gọng kính: “Không phải bảo nó trưởng thành sớm sao?”
Tôi nói: “Mẹ nó, anh mới là trưởng thành sớm ấy!”
Anh ta nhíu mày: “Em không thể nói chuyện tử tế với anh sao?”
Tôi nói: “Mẹ kiếp, là anh giở trò lưu manh trước.”
Anh ta thở dài: “Thế rốt cuộc Lãng Lãng bị làm sao?”
Tôi nói: “Chuyện vớ vẩn không cần anh quan tâm.”
Chiếc chút trong tay anh ra rắc một tiếng gẫy thành hai đoạn: “Nhan Tống, chúng ta nói chuyện tử tế.”
Tôi nói: “Xin lỗi, tôi bận đi vá lốp xe đạp.”
Sau đó xoay người ngồi lên xe, chẳng bao lâu biến mất sau sân thể dục.
Điều này làm cho tôi ý thức được tính ưu việt của xe đạp so với BMW Audi sang trọng trên đường: Mặc kệ thủng lốp hay không, chỉ cần có cái vòng thép, xe đạp vẫn có thể xé gió lao đi.
Không biết Lâm Kiều muốn nói với tôi chuyện gì, nhưng thật sự tôi không có gì để nói với anh ta.
Năm ấy tôi bị mẹ tôi, cũng chính là mẹ nuôi đâm cho hỏng óc, trừ bỏ chuyện Nhan Lãng thực sự là còn mình không thể phủ nhận được, còn lại mặc kệ là chuyện gì xảy ra hay chưa đều bị xóa hết, ngay cả chuyện cực kỳ quan trọng đó là trước khi xô xe trong túi tôi rốt cuộc có bao nhiêu tiền cũng không may mắn thoát được.
Mà trên đời lại có những chuyện trùng khớp đến như vậy. Mùa xuân năm đầu tiên sau đó, con gái mẹ tôi đột nhiên gặp rủi ro trên máy bay qua đời. Mẹ tôi thấy tôi không còn nhớ được gì, bên cảnh sát cũng không có cách nào xác nhận thân phận của tôi, vì vậy lợi dụng chút chức quyền, đem tôi và Nhan Lãng nhận nuôi.
Nghe nói đứa con đã mất của bà tên là Nhan Tống, cho nên cũng gọi tôi bằng cái tên đó. Sau đó tôi nhiều lần tra xét xem bà ấy còn người thân người quen nào đã chết kêu Nhan Lãng hay không, tra xét hơn nửa năm, không có kết quả.
Lúc Nhan Lãng tròn một tuổi, mẹ tôi cảm thấy tôi phải đi học cái gì đó, để làm người có văn hóa. Vì thế lại lợi dụng chút quan hệ, đem quẳng tôi vào trường tiểu học trung tâm học lớp một. Nhưng rõ ràng bà ấy đã xem nhẹ chỉ số thông minh của tôi rồi.
Cuối tuần sau đó, chủ nhiệm lớp của tôi đến văn phòng tìm bà ấy khóc thét, nói không dạy được tôi, thực sự tôi quá thông minh. Mẹ tôi kinh ngạc, lập tức ra một bài toán số học lớp hai cho tôi làm, tôi lập tức giải xong. Vì thế bà ấy lại cho tôi bài toán của bọn lớp ba, tôi cũng lập tức tìm ra kết quả. Cứ như thế, đến khi tôi làm xong bài toán lớp sáu tiểu học, dùng phương pháp tỷ lệ nghịch giải bài toán khó nhất trong đề thi Olympic, mẹ tôi bị sốc toàn tập luôn.
Ngày hôm sau, bà ấy cẩn thận sàng lọc một lượt mạng lưới quan hệ của mình, móc nối đến cấp thành phố, cuối cùng tìm được một người bà con xa làm ;ái xe cho bí thư tỉnh ủy, ý đồ ném tôi đến một ngôi trường trọng điểm quốc gia học trung học.
Nghe nói người bà con kia là em trai thư ký phía đối tác của tình địch chị họ mẹ nuôi tôi, tôi và bà ngoại đều cho rằng cơ hội rất xa vời, nhưng đáng sợ là bà ấy có thể thành công được. Vì thế, tôi không thể không rời xa Nhan Lãng mới tròn một tuổi cùng với thành phố sát biên giới phong cảnh như tranh này, đến một thành phố cách xa hơn ba trăm cây số học.
Chính tại ngôi trường trọng điểm quốc gia này, tôi gặp Tô Kỳ và Lâm Kiều. Nhiều năm sau nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn luôn không kìm lòng được thốt ra hai tiếng chửi thề, mẹ nó chứ, thật là một mối nghiệt duyên.
Marie Curie nói, phụ nữ một khi đã sinh con rồi rất hay quên. Vì vậy, từ khi tôi mười sáu tuổi, cũng giống như những người phụ nữ bình thường đã có con, cực kỳ chóng quên.
Hiện tại tôi đã vô tư mà quên đi năm đó hồ đồ thế nào mà trở thành bạn tốt với Tô Kỳ, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ, bản thân từng bước như thế nào mà lâu ngày nảy sinh tình cảm với Lâm Kiều, tựa như dòng suối nhỏ trông thấy đáy, những chú cá nhỏ, từ màu sắc đến chủng loại đều có thể phân biệt rõ ràng. Có thể thấy được ở những người phụ nữ mắc bệnh đáng trí, bộ nhớ của người bình thường đối với họ là vô cùng đáng sợ. Bởi vì những điều họ có thể nhớ kỹ thực sự không nhiều lắm, cho nên nó rất quý giá. Nếu không phải là cực kỳ bất đắc dĩ, bọn họ nhất định không bao giờ từ bỏ chúng, nên mới dễ dàng nhớ kĩ như vậy.
Mẹ của mẹ tôi, cũng chính là bà ngoại của tôi, đặc biệt thích tiểu thuyết Quỳnh Dao, Lúc tôi ở cữ, không có thứ gì giải trí, vì thế mỗi ngày bà đều xung phong đến bệnh viện niệm tiểu thuyết Quỳnh Dao cho tôi nghe. Từ “Mai hoa tam lộng” đến “Bích vân thiên” rồi “Giấc mộng sau rèm”, bà mưu toan làm tôi tin tưởng vững chắc, mỗi người đàn bà đều là một thiên sứ, mặc kệ cho việc không nhớ ra ai là cha của đứa bé, chỉ cần tôi là nữ nhân vật chính, tôi nhất định có thể hạnh phúc. Nhưng nếu muốn thành nữ nhân vật chính, trước hết tôi phải trở thành một nữ thanh niên yêu văn chương.
Khi đó tôi chỉ mười sáu tuổi, đúng cái tuổi dễ uốn nắn nhất, huống hồ những cô gái thì luôn luôn ôm ấp những mơ mộng, nên lập tức bị những tiểu thuyết đó chinh phục, giải phóng chính cá tính của mình, dấy lên nguyện vọng mãnh liệt muốn vì Nhan Lãng bé nhỏ mà tìm bố dượng cho nó. Nhưng một thị trấn nhỏ sát biên giới như chỗ này, dân sinh có vẻ khó khăn, nam thanh niên từ mười lăm đến hai mươi lăm tuổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Không đến nửa tháng, tôi phát hiện tìm một người cha dượng anh tuấn đẹp trai ấn chứa nét u buồn đi xe Porsche cho Nhan Lãng bé nhỏ là điều vô cùng khó thực hiện. Một lần nữa tôi rơi vào trạng thái phủ định thế giới, phủ định bản thân, phủ định ngôn tình tiểu thuyết, rằng cuộc đời chỉ là con sóng nhỏ. Phạm vi phóng xạ của cơn sóng nhỏ này tuy không rộng nhưng thời gian lại tương đối lâu dài.
Ở thành phố này, Lâm Kiều chính là cơn sóng nhỏ xô vào cuộc sống của tôi.
Bởi vì trong vấn đề giáo dục, đầu tiên mẹ tôi phạm vào chủ nghĩa bảo thủ sai lầm, ngay sau đó lại lập tức tái phát chủ nghĩa liều lĩnh sai lầm, khiến một khoảng thời gian dài tôi không theo kịp chương trình của ngôi trường trung học trọng điểm quốc gia này, tuột lại phía sau so với bạn học.
Cho dù tôi có mối quan hệ vững chắc phía sau làm bệ đỡ, chủ nhiệm lớp cũng không thể không cho tôi lưu ban. Nhưng cho dù lưu ban cũng không cách nào ngăn cản tôi kéo chân các bạn trong lớp lại. Vì tránh thảm kịch tôi từ trung học chuyển xuống tiểu học, sau khi tôi lưu ban cô giáo chủ nhiệm lập tức sắp xếp một học sinh xuất sắc trong lớp đến kèm cặp cho tôi.
Học sinh xuất sắc này chính là Lâm Kiều.
Nghe nói Lâm Kiều là nam sinh đẹp trai nhất từ trước đến nay của trường trung học trọng điểm quốc gia. Mà trường trung học trọng điểm quốc gia này đến nay đã có một trăm linh tư năm lịch sử. Vẻ đẹp của anh ta thậm chí làm cảm động các chị em trong trường, đã từng có không ít cô gái tình nguyện ở trước Phật cầu nguyện năm trăm năm, cầu Phật để cho mình cùng với Lâm Kiều kết một đoạn trần duyên…
Lâm Kiều luôn luôn mặc áo đồng phục trắng, quần dài đen, hoặc áo đen, quần dài vàng nhạt, suốt bảy năm qua, tôi chỉ nhìn thấy anh ta mặc ba màu này. Khi đó, óc tôi bị đâm cho hỏng rồi, con người cũng trở nên cực kỳ thuần phác, căn bản không hiểu được thời trang hay hàng hiệu gì đó, còn thầm nghĩ có khả năng gia đình Lâm Kiều rất nghèo, không có tiền mua vải cho anh ta làm quần áo. Anh ta kèm cặp miễn phí cho tôi, tôi rất biết ơn, khi mang theo đồ ăn trưa thường chia cho anh ta ít thịt lợn trong bát của mình, bởi vì khi đó tôi cảm thấy, không mua được vải tất nhiên cũng không có tiền mua thịt lợn.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi chia thịt cho Lâm Kiều, anh ta mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không thể tin nổi. Tôi sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, vì vậy làm bộ rất ghét ăn thịt, nói: “Thứ này khó ăn quá, bỏ đi thì lãng phí, không bằng cậu ăn giúp tôi đi. Không ăn chính là khinh thường tôi, ăn mau, ăn mau.”
Vì thế, anh ta không thể không dùng hành động thực tế chứng minh mình cũng không hề khinh thường tôi, cau mày đem thịt lợn ăn. Tôi chảy nước miếng nhìn anh ta ăn hết thịt lợn, có một cảm giác đã giúp được người khác, mĩ mãn vì giá trị nhân sinh được thăng hoa trào lên trong ruột.
Nhưng cho đến sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi mới hiểu được, trong cà mèn của Lâm Kiều chỉ có rau dưa không có thịt, là bởi anh ta phải ăn kiêng nghiêm ngặt. Có thể tưởng tượng được, ba năm này anh ta vì nể mặt tôi, ăn của tôi nhiều thịt lợn như vậy, là cỡ nào đau khổ, cỡ nào khó chịu.
Cứ sớm sớm chiều chiều cùng nhau thế này, tôi không thích Lâm Kiều quả là nhiệm vụ bất khả thi.
Anh ta bề ngoài đẹp trai như vậy, hơn nữa khi tôi còn chưa biết ứng dụng tiên đề như thế nào thì cả hình học lẫn giải tích anh ta đều pro, quả thực là tài sắc vẹn toàn. Tôi thật sự rất khâm phục.
Có một buổi chiều, khi anh ta nghiêng đầu giải đề vật lý cho tôi, vừa lúc có ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào một bên mặt. Ngón tay anh ta thon dài, đốt ngón tay trỏ hơi dùng lực, năm đồng tiền hình ngũ giác đồng tâm trên chiếc bút bi lập tức xoay vòng như nước chảy mây trôi. Vì thế, một nữ thanh niên yêu nghệ thuật như tôi đã bị sét đánh trúng.
Chính vào hôm đó, tôi cảm thấy mình thích Lâm Kiều, trải qua một loạt các phản ứng quang học, tình yêu đã thành công thăng hoa.
Tôi yêu Lâm Kiều rồi.
Tôi quyết định viết một phong thư tình thổ lộ với Lâm Kiều. Vì thế vào lúc ban đêm, tôi trở về đọc cuốn sách của nhà xuất bản Dịch Lâm, “Thư tình trăm năm bách khoa toàn thư”. Quyển sách này thu thập gần trăm bức thư tình của hơn mười vị danh nhân châu Âu trong gần hai trăm năm qua, một bức lại một bức đánh thẳng vào tâm hồn người ta, cực kỳ có giá trị tham khảo. Hơn nữa, hay nhất là mỗi bức thư trong quyển sách này đều có phụ lục đối chiếu Anh –Trung.
Trực giác của tôi mách bảo, đánh thẳng vào tâm hồn của Lâm Kiều là vô dụng. Là một thằng đàn ông, có lẽ anh ta thích đánh trúng vào tâm hồn của phụ nữ hơn chứ không phải bị phụ nữ chăn dắt. Nhưng về điểm này, thực ra tôi cũng không dám hoàn toàn khẳng định. Cho nên tôi quyết định thêm một lượt bảo hiểm, viết một bức thư tình toàn bằng tiếng Anh. Nếu anh ta không thích tôi đánh thẳng vào tâm hồn mình, thì thân là đội trưởng kiêm đại biểu khoa Anh ngữ, ít nhất anh ta cũng sẽ đối với trình độ tiếng Anh cao thủ đến mức viết được thư tình của tôi mà tỏ vẻ khen ngợi.
Nhưng làm người giả mạo văn hóa đích thực là chuyện vô cùng khó khăn. Trước hết tôi đối với gần một trăm bức thư tình này tiến hành tổng hợp bằng tiếng Trung, sau đó, lại căn cứ vào thiên tổ hợp này tìm kiếm nguyên văn tiếng Anh để lắp ghép. Công tác đó kéo dài đến bốn giờ sáng hôm sau.
Tôi ôm bức thư tình tiếng Anh khó khăn mới viết xong này, nhiệt huyết sôi trào nằm trên giường, trơ mắt nhìn mặt trời mọc đằng đông.
Bức thư tình ấy cuối cùng cũng không đến được tay Lâm Kiều. Bởi vì lúc tôi còn chưa bước vào phòng học, Tô Kỳ cao hứng phấn chấn chạy tới nói với tôi, cô ấy với Lâm Kiều mới xác lập mối quan hệ, Lâm Kiều là bạn trai của cô ấy.
Đúng rồi, Tô Kỳ, chuyện cũ này nói chung không thể thiếu được nguyên tố thứ ba. Tôi vẫn cố gắng để trong ký ức gạt bỏ sự tồn tại của cô ấy, như vậy có thể chế ra một loại “Thực ra thời trung học tôi một mình cùng Lâm Kiều bên nhau một thời gian rất lâu” Nhưng mà sự thật là, từ khi tôi kéo Tô Kỳ vào nhóm học của tôi với Lâm Kiều cho đến nay, không còn là tôi một mình cùng Lâm Kiều bên nhau nữa.
Ây, kỳ thật cũng có một mình ở chung một lần.
Đó chính là mùa hè tốt nghiệp cấp ba.
Tôi uống rượu, đầu óc hàm hồ.
Vì thế tôi phải chịu trả giá, cái giá đó thực sự quá mức trầm trọng, không thể không làm cho người ta một bài học nhớ đời.
[1] Ngũ giảng: Giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức. Tứ mĩ: tâm hồn đẹp, lời nói hay, hành động đúng mực, hoàn cảnh tốt. Tam nhiệt ái: Yêu tổ Quốc, yêu Đảng cộng sản, yêu xã hội chủ nghĩa.
[2] Một nhà khoa học nổi tiếng của Trung Quốc từng đạt giải Nobel Vật Lý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...