Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

“Không!”

Nghĩ càng nhiều, lòng Lục Văn Bân càng hoảng, như là đang trong “hàng rào ma giới”, quên mất bản thân đang ở trên tòa.

Đột nhiên anh lớn tiếng, sau đó gấp gáp nhìn Vân Khuynh: “Anh không muốn ly hôn với em! Vân Khuynh, anh biết lúc đầu anh lừa em kết hôn với anh là lỗi của anh, nhưng anh… anh cũng thích em mà, anh đẹp như vậy, lại có năng lực, lại cống hiến nhiều cho Lục thị như vậy, anh làm sao có thể không thích em?

Anh lo cho Dương Liễu chỉ vì sinh cho anh 1 đứa con, mới quyết định ly hôn với em, nhưng không quan tâm chuyện gì, cô ta cũng đã là tiểu tam rồi, chỉ cần anh không nhận đứa con cô ta đẻ, con của cô ta chỉ là con hoang, anh có thể không nhận đứa con đó, thật đó!”

Ai cũng không ngờ, Lục Văn Bân lại có thể nói lời này trên tòa.

Vị trí thính giả như bị bùng nổ.

“Không phải chứ? Lục Văn Bân hối hận rồi? Lần đầu tiên tôi thấy có người sắp bị phán ly hôn, còn nói là không muốn ly hôn, trước đó làm nữa gì mà không nói?”

“Đúng đó, quả thật kì lạ! Nhưng mà, các người nghe kỹ lời hắn nói đi, nói thích Vân Khuynh, còn không phải phát hiện người khác xinh đẹp, có tài năng, đây là còn muốn giữ Vân Khuynh lại bên mình để nhận được lợi ích sao, hắn còn tưởng Vân Khuynh ngốc thật, đến lúc này còn tin hắn ta sao?”

“Tôi thấy Lục thiếu này cũng là người vô tình vô nghĩa, có Vân Khuynh muốn Dương Liễu, có Dương Liễu… nghe nói còn ngủ với phục vụ nhà hàng? Bây giờ sắp mất đi Vân Khuynh lại không nỡ, không lẽ tính 1 mình hưởng phúc 3 thê thiếp?”

“Tôi sớm biết tên đàn ông này không phải thứ tốt lành gì, hôm nay tôi cố ý qua xem, chính là muốn xem trò cười của bọn họ khi họ thua kiện.


“Dương Liễu đó nghĩ mọi cách để phá hoại hôn nhân của chị mình, bây giờ thế nào, Lục Văn Bân chính miệng nói cô ta là tiểu tam, đứa con cô ta sinh là con hoang! Cho nên mới nói, vẫn nên sống có lương tâm, có đạo đức, làm tiểu tam không có kết cục tốt…”

“Đàn ông rác rưởi thấy không ít, nhưng rác rưởi đến độ của Lục Văn Bân còn cảm thấy bản thân rất tốt, phụ nữ đều mong muốn ở bên hắn, tôi thật sự lần đầu thấy qua, hắn không xấu hổ, tôi cũng xấu hổ thay hắn!”

“Chính là như vậy, Lục gia và Vân gia còn xem hắn là bảo vật, tôi nếu có đứa con và con rể như vậy, sớm mượn gậy đánh chết nó rồi! Lưu lại trên đời hại người làm gì? Bởi vì tính sáng nắng chiều mưa của hắn, Vân thị và Lục gia chắc bị lỗ lớn rồi…”

“Nếu đến Dương Liễu, tôi lại nhịn không được muốn nói thêm vài câu, người có mắt đều có thể thấy được, Dương Liễu đó như kỹ nữ vậy, Vân Khuynh tốt biết bao, mà ba mẹ của người lại như mù mắt vậy!” Người nói lời này, ngồi sau lưng Vân Bính Hoa và Tô Tương, cô còn cố ý cao giọng, hướng người về phía trước, xém tí nữa là dán vào tai Vân Bính Hoa và Tô Tương.

Cơ thể Tô Tương bắt đầu run rẩy, biên độ ngày càng lớn.

Thực ra, sớm từ khi luật sư của Vân Khuynh đưa bằng chứng ra, lương tâm của bà đã bắt đầu giày vò.

Những chứng cứ đó, nếu chỉ đơn độc lấy từng phần ra, hình như Vân Khuynh cũng không bị bắt nạt nhiều lắm, chỉ là mất đi 1 người không yêu cô, cô cũng không yêu người đàn ông đó, nhưng khi tất cả chứng cứ được đưa ra, bà mới biết Vân Khuynh chịu tổn thương nặng như thế nào.

Hôn nhân của cô là trò lừa, người thân dùng mọi cách áp bức cô, chồng cô ngoại tình với chính em của mình, mẹ chồng cô vì ép cô ly hôn mà lần này đến lần khác tính kế cô, bọn họ không quan tâm đến tôn nghiêm của cô, không quan tâm đến thanh danh của cô, không quan tâm đến đau khổ của cô, thậm chí, không quan tâm đến sinh mệnh của cô.

Sau Hoắc lão phu nhân qua đời, cô thật sự không còn gì cả, bây giờ đứng ở đây, muốn ly hôn, muốn lấy lại những thứ thuộc về cô, là chuyện hết sức bình thường, nhưng bọn họ, ngược lại còn lăng nhục cô, chỉ trích cô, chửi mắng cô, tranh đấu với cô, giành giật với cô.

Người đó, dù gì cũng là đứa con ruột Tô Tương bà mang thai 10 tháng đẻ ra, bà đối xử với con ruột như vậy, thật sự sẽ không hối hận sao?


Đến Lục Văn Bân cũng bắt đầu hối hận rồi?

Tô Tương không dám nghĩ sâu, sợ nghĩ nhiều 1 tí, sẽ chịu sự chỉ trích của đạo đức và truy hỏi của lương tâm.

Cô nắm chặt tay Vân Bính Hoa: “Bính Hoa, em.. em có chút không thoải mái, chúng ta … đi trước đi!”

Không biết từ lúc nào, bà sợ đối diện với ánh mắt trong suốt của Vân Khuynh, nhưng phải từ bỏ Dương Liễu sao? Vậy… cũng không nỡ, nhiều năm như vậy, bà bỏ nhiều tình thương và tâm huyết lên người Dương Liễu… cuối cùng bà chỉ dám trốn tránh.

Vân Bính Hoa biết --- chuyện đến mức này, Lục Văn Bân thua chắc, dù cho hắn không muốn ly hôn, Vân Khuynh cũng sẽ không đồng ý, mà tòa án sẽ dựa trên chứng từ mà Vân Khuynh cung cấp, phán cô và Lục Văn Bân tình cảm vợ chồng tan nát, cho phép giải bỏ quan hệ vợ chồng trên pháp luật của cô và Lục Văn Bân, còn về Lục gia cuối cùng vẫn phải trả tiền bồi thường cho Vân Khuynh, đó là chuyện của Lục gia, ông hoàn toàn không quan tâm.

Vợ yêu của ông có chuyện, ông lập tức đứng dậy, đỡ bà rời đi.

Lục Bác Dương vẫn luôn không nói chuyện, mặt của ông đã tức đến tái xanh.

Mà Lục Bác Dương không nói chuyện, Cao Thúy Lan cũng không dám nói, bà mới xuất viện, vết thương trên người còn chưa lành hết, hai chân cũng đã không thuận tiện, trước khi đến, cô đáp ứng Lục Bác Dương, tuyệt không nói nhiều, bà bắt đầu sợ Lục Bác Dương, không dám làm trái ý của ông.

Cho nên, lúc này, dù cho bà thật sự muốn trực tiếp xông qua, nói với Lục Văn Bân, không được nói bậy, tự hủy đi thanh danh! Nhưng không thể không nhịn lửa giận trong bụng, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận, nhìn chằm chằm Vân Khuynh.

Con nha đầu đê tiện đáng chết này, đã sắp ly hôn với con bà, lại rót cho con bà loại canh** gì, khiến nào không quan tâm mặt mũi, trước tòa phản đối ly hôn?


Vân Khuynh không hồi đáp, chỉ quay đầu lại, trên mặt hiện lên sự mỉa mai dễ thấy, như nhìn rác mà cô đã bỏ đi, nhìn Lục Văn Bân 1 cái.

Lục Văn Bân mặt đầy kỳ vọng trở thành mặt đầy tức giận: “Vân Khuynh, cô… biểu tình của cô là gì? Cô xem thường tôi đúng không? Tôi nói cô biết, tôi và cô chưa ly hôn, cô chính là vợ của tôi, tôi nói cái gì, cô cũng không thể từ chối!”

“Cô còn muốn gì nữa? Tôi đã đáp ứng không ly hôn với cô, còn không tính thừa nhận Dương Liễu và con của cô ta, tôi đã nhượng bộ rất lớn rồi, cô đừng được voi đòi tiền, lòng tham không đáy!”

“Vân Khuynh, em thấy thế này có được không? Nếu em vẫn còn tức chuyện lúc đầu anh lừa em kết hôn, chúng ta ly hôn trước, tiền của bà nội em đầu tư và hồi môn của em trả em trước, sau đó em dùng tiền đó mua 1 mảnh đất, chúng ta lại kết hôn thêm lần nữa, ở mảnh đất đó xây ngôi nhà thuộc về chúng ta? Anh nhớ, trước đây em có 1 ước mơ chính là như thế, đúng không?”

“Nếu em còn quan tâm chuyện Dương Liễu và đứa con, không sao, anh có thể đưa họ ra nước ngoài! Anh có thể…”

“Nghịch tử! Câm miệng cho tao!” Lục Bác Dương cuối cùng cũng nhịn không nổi quát lên 1 câu: “Còn muốn về Lục gia, thì đừng nói bậy, nếu không, Lục Bác Dương tao không có đứa con như mày!”

Trước mặt mọi người nói ra lời này, có thể nói Lục Bác Dương thật sự giận điên lên rồi, nếu Lục Văn Bân không im miệng nữa, Lục Bác Dương rất có khả năng biến lời nói của mình thật sự thật.

Lục Văn Bân ngây người 1 lúc, cuối cùng cũng phản ứng lại mình đang làm gì, cụp mắt xuống, bộ dạng u ám, 1 chữ cũng không nói nữa.

Luật sư của Vân Khuynh đứng dậy nói: “Bị cáo ở trên toàn nhục mạ thân chủ của tôi, dùng lời lẽ uy hiếp thân chủ tôi, tôi muốn yêu cầu tòa thêm 1 điều vào chứng cứ mà tôi cung cấp lúc nãy, ở tòa trang nghiêm như vậy, bị cáo còn dám không chút kiêng kỵ bừa bãi đối đãi với thân chủ của tôi, đủ để chứng mình, quan hệ vợ chồng của họ, sợ đã rạn nứt, với lại, hôn nhân này, gây tổn thương không thể bù đắp đối với thân chủ của tôi, tôi đề nghị tòa án phán bị cáo phải bồi thường phí tổn thất tinh thần…”

Luật sư của Lục Văn Bân lúc này cũng không còn cách nào khác, vậy mà dám lấy sổ khám bệnh của bác sĩ ra, nói Lục Văn Bân có lịch sử bệnh thần kinh, có 1 vài hành vi không thể khống chế được, với lại, bệnh thần kinh của anh đã có từ trước khi kết hôn với Vân Khuynh.

Nhưng đây chỉ là tự mình gạt mình, căn bản không thể chứng minh điều gì, còn bị luật sư của Vân Khuynh dùng chuyện không nói với bên nữ lịch sử bệnh thần kinh trước khi kết hôn, cũng có thể phán là lừa hôn, tăng tội lỗi của Lục Văn Bân trong hôn nhân lên.


Cuối cùng, thẩm phán trưởng phán Vân Khuynh và Lục Văn Bân ly hôn, Lục gia trả lại Vân Khuynh 100 triệu tiền đầu từ và của hồi môn trị giá 3 triệu 640 tệ, đồng thời tài sản chung của vợ chồng phải chia cho Vân Khuynh 80%, và bồi thường cho Vân Khuynh 5 triệu tệ.

Án vừa được phán, Lục Văn Bân như khúc gỗ bị đục lỗ vậy, hoàn toàn quên mất nên phản ứng như thế nào.

Tài sản chung của vợ chồng đó, phần lớn đều là Cao Thúy Vân từ Lục gia và Cao gia từ chút lấy ra đưa anh đứng tên, anh như vậy, giống như là lấy phần lớn tài sản của mẹ con anh để bồi thường.

“Tôi không đồng ý ly hôn? Tôi không đồng ý phán quyết, tôi muốn kiện! Vậy không công bằng, bây giờ tôi muốn kiện!” Lục Văn Bân như mấy bà đầu đường xó chợ vậy, điên cuồng chửi mắng, chửi xong luật sư chửi thẩm phán, kết quả bị cảnh sát bắt lại.

Lục Bác Dương không có cách nào, chỉ có thể dựa vào quan hệ đưa tiền để mang người về.

Vì tránh hiểu lầm, Hoắc Nhất Hàng không đến ngồi nghe, nhưng vụ án kết thúc, anh liền kêu người đưa Vân Khuynh an toàn rời khỏi tòa, những ký giả đứng ở ngoài đến mặt nghiêng của Vân Khuynh cũng không chụp được 1 tấm, cuối cùng chỉ có thể rời đi, ngược lại không có ai giúp Cao Thúy Lan vây dòng nước chảy không ngừng đó lại. Các loại câu hỏi hướng về Cao Thúy Lan, bà trả lời cũng không được, không trả lời cũng không được, chịu đựng đúng 1 tiếng hơn, cuối cùng đến khi ngất đi, mới được giải thoát…

Vân Khuynh về Quân Tì sơn trang, mới đến thang máy, trước mắt xuất hiện 1 bó hoa hồng lớn tuyệt đẹp.

Hoắc Nhất Hàng mặc đồ nghiêm túc, như là cầu hôn vậy đưa hoa cho cô, miệng giương lên độ cong vui vẻ: “Khuynh Khuynh, chúc mừng quay lại độc thân. Đưa giấy ly hôn anh kiểm tra 1 chút.”

Hoa tươi và mỹ nam, cộng thêm mới đánh xong “trận chiến”, tâm trạng Vân Khuynh rất tốt, không nghĩ nhiều, nhận hoa, lấy giấy ly hôn từ trong túi xách đưa cho Hoắc Nhất Hàng.

“Chứng minh của em cũng đưa anh.” Lúc Vân Khuynh lấy giấy ly hôn ra, Hoắc Nhất Hàng nhanh tay lẹ mắt từ trong ví tiền của cô lấy ra chứng minh của cô.

“Khuynh Khuynh, em đi nghỉ trước, anh đi 1 chuyến, khi về sẽ ăn mừng với em!” Hoắc Nhất Hàng ôm lấy Vân Khuynh, đổi vị trí của 2 người, sau đó đóng cửa thang máy lại.

Số trên thang máy tiếp tục giảm, Vân Khuynh ôm đóa hoa lớn, biểu tình có chút mông lung --- Hoắc Nhất Hàng đây là… có tiết mục gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui