63309.
“Tống Tây Hoa, anh nhất định thấy mình chỉ làm một chút chuyện nhỏ? Chẳng qua là thêm một người đàn bà, chẳng qua là cúp điện thoại, có sao đâu? Đúng không?
“Tôi…” Tống Tây Hoa á khẩu không nói nên lời.
Trước đây anh vốn nghĩ vậy, nhưng từ khi nhận thức được mình cũng có tình cảm với Tống Nhan, anh đã không cho rằng như vậy.
Giờ đây, những lời đó, lại không dám nói ra.
“Xin lỗi.” Anh chỉ cúi thấp đầu, thành thật nhận lỗi.
Tống Nhan cười nhạt: “Nhưng không phải mỗi câu xin lỗi, đều có thể đổi thành Không sao.”
Cô vốn thân thể yếu ớt, lại bị kích động mạnh, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối lại, thân thể ngã nhào phía trước, nhanh chóng ngất đi, Tống Tây Hoa đưa tay ra ôm cô, tim thắt lại, nhìn phòng phẫu thuật xíu, ôm lấy Tống Nhan chạy, miệng sợ hãi hét lên: “Bác sĩ! Bác sĩ! Ở đây có người ngất đi.”
Bác sĩ nghe thấy tiếng kêu cứu, vội vàng đến kiểm tra, kiểm tra xong, quay lại nhìn ánh mắt lo lắng của Tống Tây Hoa, nói:
“Đừng lo lắng, chỉ là hỏa ngược tâm nên ngất đi, nghỉ ngơi nhiều là được.”
Tống Tây Hoa chỉ đành đưa Tống Nhan về giường bệnh, truyền nước, ở bên cạnh cô, cách hai phút lại đến phòng cấp cứu coi thử tình hình.
Thời gian phẫu thuật khá dài, anh chạy hết 10 mấy lần vẫn chưa xong, trong lòng vừa hoảng vừa loạn.
Lần nữa về đến bên giường bệnh của Tống Nhan, anh nắm chặt lấy tay Tống Nhan, ánh mắt đầy đau khổ: “Nhan Nhan, em biết không? Đối với chuyện tình cảm nam nữ, anh thật ra rất ngốc, anh cứ cho rằng mình yêu Vân Vân, nhưng Vân Vân đối với anh chỉ là chấp niệm của thời trẻ, nghĩ cũng đúng, nếu anh không còn cô ta cũng mất cả mạng, lúc đầu sao lại không chịu tranh giành, để cô ta gả cho Lục Văn Bân?”
“Hơn nữa là đã quen với việc làm bạn cùng cô ấy, thói quen dần dần, khiến anh cho rằng cô ấy là người vợ lý tưởng trong anh, chính là dáng vẻ kiên cường thông minh đó, nghĩ lại, cô ấy cái gì cũng tốt, thứ anh có thể làm vì cô, thực ra lại ít đến đáng thương, nhưng em thì khác, em thích anh, trong mắt em chỉ có anh, em mới cần anh.
Em xuất hiện bên anh, không giữ gì cho riêng mình, dành trọn tình yêu cho anh, cho dù anh không hề để tâm, lúc đó nhìn bộ dạng của em, lòng anh rối bời, ở một mức độ nào đó, anh thấy bóng dáng mình qua bộ dạng em.
Anh tốt với Vân Vân, em tốt với anh, Vân Vân còn có Hoắc Nhất Hàng tốt với cô ây, nhưng em lại…
Là anh cứ cố chấp kẹp giữa Vân Vân và Hoắc Nhất Hàng, khiến cả bốn người đều đau khổ và khó xử, nếu anh quay đầu nhìn em một lần, sớm phát hiện ra tình cảm của mình đối với em, có lẽ, sẽ là kết thúc viên mãn cho cả bốn người chúng ta.
Là anh có lỗi với em, có lỗi với con.
Em và con rời xa anh, lúc đó anh có cảm giác bầu trời sụp đổ, tuy anh đã đưa Ngô Mỹ Lệ và những người có ý xấu với em vào ngục, nhưng một ngày không thấy em, anh thấy con người anh trống rỗng.
Người khác toàn nói anh thông minh, thực ra anh rất ngốc, anh sống bao nhiêu năm nay cũng không biết thật lòng đối diện với mình thế nào, cho đến khi họ nói với anh em chết rồi, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, không còn ai quan tâm anh đang ở đâu? Ăn ngon không? Không còn ai điện thoại hỏi anh về nhà không, anh mới thấy em quan trọng biết bao, thì ra vừa mới bắt đầu không phải em rời xa anh em không sống nỗi, mà là từ đầu đến cuối, không có em anh không sống nổi.”
Lời này, tình cảm thật lòng của Tống Tây Hoa, tiếc là người đang nằm trên kia đã hôn mê, không nghe thấy lời hối hận này…
Một tiếng sau, phẫu thuật cũng đã kết thúc, cửa mở ra, Tống Tây Hoa lập tức vào trong với bộ mặt lo lắng.
“Bác sĩ, con tôi sao rồi?”
Bác sĩ thấy đột nhiên có thêm người cha ở đây, hơi ngây ra chút, tháo khẩu trang ra, nói thật với Tống Tây Hoa: “Phẫu thuật rất thành công, nhưng do lúc té cầu thang, đầu bị va đập mạnh, máu tụ đã được dọn sạch, nhưng tạm thời không biết khi nào nó tỉnh lại, cho dù tỉnh lại, cũng không đảm bảo được trí tuệ nó có bị ảnh hưởng không.”
Nghe tới lời này, sắc mặt Tống Tây Hoa trắng bệch, tay tự nắn lại, khẩu khí anh có phần run: “Vậy là ý gì!”
Bác sĩ thở dài, tiếp tục giải thích: “Là nó có thể trong 1 2 ngày sẽ tỉnh, cũng có thể cả đời không tỉnh, dù có tỉnh cũng có thể biến thành thiểu năng trí tuệ.”
“Sao có thể, con trai tôi Tống Tây Hoa sao có thể thành người thực vật hoặc tên ngốc được? Tuyệt đối không thể, mời Viện Trưởng các anh quan đây, tôi biết ông ta là bác sĩ y có tiếng trong nước, còn bác sĩ phụ trách của con tôi, Vân Khuynh nhờ anh ta, anh ta nhất định có thể chữa cho con tôi.”
Bác sĩ chính có chút bất lực, chỉ đành gật đầu. Ở Vinh Thành, Tống Tây Hoa là người có tiếng tăm, con anh ta, cũng là đứa trẻ Hoắc Gia, Vân gia muốn bảo vệ.
Sau 10 phút, Tống Tây Hoa đứng ngoài phòng bệnh ICU, thông qua tấm kính trong suốt nhìn khuôn mặt con mình, con anh vốn dĩ cũng có thể lớn lên như thé, cha con lâu rồi gặp lại, mà lại trong tình huống này, trong lòng Tống Tây Hoa đau không thở nổi.
Anh bất lực bỏ tay lên tấm kính, cúi đầu nhìn đứa trẻ trong phòng bệnh nói: “Con ngoan, là…ba có lỗi với con, xin lỗi..”
Mấy ngày nay anh nói xin lỗi rất nhiều, nên có chút sợ.
Nhưng ngoài ba từ này, anh không biết nói gì, làm gì, lần đầu tiên, anh thấy mình bất lực như thế!
Tống Nhan tỉnh dậy, liền nhìn lên trần nhà, ngửi mùi thuốc khử trùng đầy trong phòng, mắt quay vài vòng, trong lòng tỉnh ra, vội bật dậy, lớn tiếng hét: “Tiểu Hy!”
Cô gỡ chăn ra, ngay đến dép cũng không mang, vội và chạy khỏi phòng bệnh…
Tống Tây Hoa vừa nói xong với Viện trưởng, bác sĩ phụ trách bệnh tình của Tiểu Hy, Tống Nhan đã đâm vào, đầu cô rối bời, sắc mặt trắng bệch, tinh thần có chút kích động, ánh mắt nhìn Tống Tây Hoa, rồi qua chất vấn: “Tống Tây Hoa, con tôi đâu? Anh đem con tôi đi đâu?”
Cô đến phòng cấp cứu trước, nhưng cấp cứu xong rồi cũng không ai nói cô con cô ở đâu, tình huống ra sao.
Tống Tây Hoa vội ôm cô: “Con không sao, Nhan Nhan, em đừng nôn nóng, anh dẫn em đi thăm nó.”
Vừa nói, Tống Tây Hoa ôm Tống Nhan, gật đầu nhìn Viện Trưởng và bác sĩ phụ trách, rồi ôm cô đến phòng bệnh ICU.
Tống Nhan thấy con xong nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng cô không dám khóc lớn,sợ tiếng khóc của mình quấy rầy con.
“Tiểu Hy con mau tỉnh lại, mẹ ở đây, sau này mẹ tuyệt đối không xa con lâu như vậy, xin lỗi Tiểu Hy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...