Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

63275.

Cũng cùng lúc đó.

Lôi Hoan Ni đang vui vẻ tung tăng trên đường Vinh Thành phồn hoa.

Sau khi cô xác định rõ Bạc Giản Thương không chỉ có cảm xúc “da thịt” với cô, còn có tình cảm với cô, cô dường như từ trong tâm tối phát hiện ra một tia sáng, cho dù tia sáng đó cách cô rất xa, nhưng chỉ cần nó tồn tại, một ngày nào đó cô nhất định sẽ nắm bắt triệt để.

Chính vì vậy, Lôi Hoan Ni đã an tâm nhiều.

Mà hôm nay, Bạc Giản Thương đồng ý đi dạo phố với cô, rời khỏi nơi biệt thự mà đi đâu cũng có người bám theo ấy, đến với con phố tự do, Lôi Hoan Ni chỉ cảm thấy cuộc đời mình giống như ánh sáng rực rỡ vậy.

Đặc biệt là đằng sau cô có một Bạc Giản Thương tay đang ôm đầy đồ đi sau.


Cô gái nhỏ đang nhảy tung tăng phía trước, trong miệng ngậm cây kẹo đường, người đàn ông cao to đầy soái khí đi sau đang cầm đủ các loại túi, thần thái lạnh lùng, nhìn cô gái phía trước đầy thương yêu, luôn duy trì khoảng cách “tình nhân” với cô gái bé nhỏ ấy, đi đường toát lên khí chất là lùng, đôi này, trong chốc lát thu hút ánh nhìn của mọi người trên phố.

Người phụ nữ thanh tú mỹ lệ trẻ trung, người đàn ông khí chất phi phàm, nhìn sao họ cũng thấy họ không hợp với khung cảnh này, hình như họ sinh ra là phải ngồi trên cao, hưởng thụ mọi sự ngưỡng mộ của mọi người, nhưng nụ cười tươi rói của cô gái, cũng cảm nhiễm rất nhiều người.

Rất nhiều người có ý định lấy điện thoại ra định chụp hình, nhưng bị khí chất lạnh như dao của người đàn ông liếc qua, không dám nhúc nhích.

“Thương! Mau qua đây!” Chạy một lúc, Lôi Hoan Ni chạy mệt, thấy có tiệm nữ trang trước mặt, liền xông vào đó.

“Bộ mà người mẫu đang mặc, lấy cho tôi thử.”

“Cô à, cô thật có mắt nhìn, đây là phiên bản có giới hạn mà nhà thiết kế chúng tôi mới thiết kế ra, dáng cô đẹp vậy, da lại trắng, mặc vào rất hợp với cô.” Cô bán hàng lấy đầm giống kiểu mà người mẫu mặc đưa cho Lôi Hoan Ni, vừa nói lời lấy lòng cô.

Bạc Giản Thương đi vào trong, thấy Lôi Hoan Ni đã vui vẻ vào trong phòng thử đồ, anh quét mắt nhìn trong phòng thử đồ, chỉ có thể vừa cho hai người, chỉ có một lối vào duy nhất, hướng vào phía hắn, cũng yên tâm,, ngồi lên ghế thấp chờ đợi.

Ba phút sau, Bạc Giản Thương nhăn mày, đàn bà này thay đồ không phải tốc độ điều rất nhanh hay sao?

Lúc cô và hắn ở riêng với nhau, hầu như là không mặc đồ, nhưng chỉ cần có thể mặc đồ, tốc độ rất nhanh, chỉ cần 30s là đủ, một phút là lâu quá.

Mà trước đây cũng mua đồ ở hai tiệm này, tốc độ thay đồ của cô cũng không quá 3 phút….vậy lần này có lẽ tìm được bộ cô tương đối thích?

Nghĩ vậy, Bạc Giản Thương lại đợi thêm 2 phút, nhưng vần không thấy Lôi Hoan Ni ra, trong lòng hắn có dự cảm không lành.

Hắn luôn nhìn vào cửa phòng thử đồ, xác nhận là Lôi Hoan Ni và người giúp cô thử đồ vẫn chưa ra…anh cũng không nghe thấy có âm thanh khác thường gì, nhưng….


Có gì đó không đúng lắm!

Anh vội đứng dậy, bước lớn đi về hướng phòng thử đồ.

Rất nhanh đến trước cửa, một nhân viên bán hàng khác cản anh lại: “Ngại quá, đây là phòng thử đồ nữ, phiền anh đợi bên ngoài một chút.”

Bạc Giản Thương lạnh lùng nhìn cô bán hàng, dọa đến nỗi thân thể cô bán hàng run lên, không dám cản anh.

Anh bước đến trước cửa phòng thay đồ, gõ cửa: “Ni à, em còn trong đó không? Ni?”

Bên trong không ai trả lời, trong lòng Bạc Giản Thương trầm lại, nhấc chân lên đạp lên cánh cửa.

Nhưng trước mắt anh, cánh cửa đã bị anh đạp hỏng một lỗ, cô bán hàng ngất đi đầu nghiêng về một phía.

“Đáng chết!” Bạc Giản Thương chửi nhỏ, lập tức giơ cổ tay lên, bóp đồ trên tay một cái: “Lập tức thông báo xuống, toàn bộ khu phố Xương Vinh, không, toàn bộ Vinh Thành đều niêm phong lại, Ni bị người khác dẫn đi rồi!”


Nói xong, hắn vào hai cái lỗ bên trong, đuổi theo.

Ai to gan vậy, lại dám bắt cóc người đàn bà của hắn trước mắt hắn.

Năm phút sau.

Lôi Hoan Ni và cô bán hàng vừa vào phòng thử đồ, Lôi Hoan Ni đã mẫn cảm ngửi thấy mùi khói thuốc, liền phàn nàn: “Phòng thử đồ này của các ngươi nam nữ dùng chung hả? Sao lại có mùi thuốc?”

Cô bán hàng đầu nghi hoặc: “ Điều này, không có, đây là tiệm nữ trang cao cấp dành cho nữ, toàn bộ tiệm là màu xanh không có khói thuốc, sao lại…” Cô chưa nói xong, mình cũng ngửi thấy chút mùi thuốc, quay đầu, thì thấy trên tường có một ống nhỏ ở đó, mùi thuốc là từ ống đi đi ra.

Lòng cô kinh ngạc, đang muốn nhắc nhở Lôi Hoan Ni, nhưng thân thể hai người đều mềm nhũn, rồi vô thức.

Bức tường rắn chắc đó rất nhanh xuất hiện một lỗ lớn, trong đó xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ gỗ, sau khi xác nhận xong, dẫn Lôi Hoan Ni vào trong lỗ đó, lén lút một hồi sau, bị người bên ngoài dẫn đến nắp của một ống thoát nước, rồi dẫn lên xe không biển số, xe đó rất nhanh từ cảng nhỏ rời đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui