“Lôi Hoan Ni!”
Giang Mạc Thần kêu lên trước: “Sao cô lại ở trên máy bay của chúng tôi?”
Vừa dứt lời, anh lại mặt lạnh: “Sao thế? Lôi gia các người dự định nói không giữ lời? Hay là cô đã thật sự từ bỏ Lôi gia và anh trai ruột của mình rồi, muốn tiếp tục bám lấy Nhất Hàng?”
Hoắc Nhất Hàng cũng nhíu mày: “Bây giờ tôi hỏi Lôi Đông Hãn chút......”
“Đừng nói cho anh em biết!” Lôi Hoan Ni liền chui ra từ trong ngăn tủ, nói với Hoắc Nhất Hàng: “Anh Nhất Hàng, em không thích anh nữa còn không được sao? Em...... em chỉ là muốn cùng mọi người rời khỏi thành phố C Thành đi nơi khác chơi một chút.”
“Cô? Chỉ là muốn đi chơi với chúng tôi?” Giang Mạc Thần hoài nghi: “Mục đích của cô lại đơn thuần như thế sao?”
Anh không tin tưởng người phụ nữ này, cho dù bây giờ Lôi Đông Hãn đã không còn che chở cho cô ta, sự điên cuồng mà cô ta đối với Hoắc Nhất Hàng, chưa hẳn biến mất hoàn toàn.
“Lôi Hoan Ni, những lời nên nói với cô và Lôi gia, đã nói rất rõ ràng rồi, cô lén lút trốn lên máy bay, rốt cuộc là có ý đồ gì?” Hoắc Nhất Hàng tỏ ra lãnh đạm: “Hay là, cô muốn cho chúng tôi trực tiếp quăng cô từ trên máy bay xuống?”
Trong đôi mắt lãnh đạm kia, nghiễm nhiên đã mang đầy sát ý.
Máy bay lúc này đang bay trên vùng biển quốc tế, ném một người xuống nhất định sẽ rơi xuống vùng biển rộng mênh mông, chết là cái chắc.
Hoặc là ngay từ đầu sẽ gặp phải loại cá lớn tấn công con người, trực tiếp bị cắn xé nuốt vào bụng, hoặc là sau khi chết bị các loại cá chia ra ăn, hoặc là thi thể chìm xuống đáy biển vĩnh viễn không thấy mặt trời...... Sẽ không để lại chút dấu vết nào!
Lôi Hoan Ni cũng không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra ý của Hoắc Nhất Hàng, bị dọa đến lùi về sau nửa bước, lại cảm thấy bản thân không nên sợ như vậy, lại bước trở về 1 bước: “Thế nhưng tôi là đại tiểu thư của Lôi gia, nếu như các người dám làm gì tôi, anh tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
“Dzo! Có gan bò lên máy bay của chúng tôi, lại không có gan đối diện với cái chết?” Giang Mạc Thần ngồi trở về ghế sô pha, nhìn Lôi Hoan Ni, giọng mang theo sự trào phúng: “Lôi Hoan Ni, cô biết tình huống hiện tại đối với chúng tôi mà nói gọi là gì không? Gọi là bắt ba ba trong hủ, cái tủ rượu mà cô vừa mới núp trong đó coi như là cái hủ, còn cô, chính là con ba ba trong đó!”
“Anh...... Anh dám mắng tôi là con rùa!” Lôi Hoan Ni thở hổn hển.
Ba ba, chẳng phải chính là rùa sao?
Giang Mạc Thần: “Cô không phải con rùa, tại sao phỉa trốn trong tủ rượu trên máy bay của chúng tôi?”
“Anh...... tôi chẳng qua là quá giang xe...... quá giang máy bay thôi mà? Lôi Hoan Ni nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa đến Vinh Thành rồi tôi sẽ lập tức xuống máy bay, cũng đâu phải thật sự bám lấy các người bắt các người dẫn tôi đi chơi......”
Cô nói thế này, ngược lại càng khiến cho Giang Mạc Thần và Hoắc Nhất Hàng nghi ngờ.
“Cho nên, cô rốt cuộc có mục đích gì?”
“Tôi không có mục đích gì cả!” Lôi Hoan Ni nổi nóng: “Sao mấy người không tin tôi chứ? Phải! Trước đây tôi thích anh Nhất Hàng, thế nhưng anh tôi cũng đã nói rồi, chọn anh Nhất Hàng thì không thể chọn Lôi gia, rời khỏi Lôi gia thì tôi cái gì cũng không phải, tôi ngốc như vậy sao? Vì một người đàn ông không bao giờ thích tôi, mà từ bỏ cuộc sống sung sướng thậm chí là tính mệnh của tôi?”
“Vậy rốt cuộc cô muốn làm cái gì?” Giang Mạc Thần không thể kiên nhẫn nữa: “Nói! Nếu không, tôi lập tức cho người mở ra cửa cabin ra ném cô xuống dưới!”
“Giang Mạc Thần, anh đừng quá đáng quá! Anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi tàn nhẫn như thế?” Nói không sợ, nhất định là giả, nhất là bây giờ vẻ mặt của Giang Mạc Thần và Hoắc Nhất Hàng đều u ám như thế.
Nhưng cô cũng đã lên máy bay rồi, máy bay còn đang bay giữa không trung, dù có chút hối hận, cũng đã trễ rồi.
Nghĩ tới đây, Lôi Hoan Ni đành phải nói chuyện nhẹ nhàng lại: “Các người đừng...... đừng nhìn tôi như vậy, tôi cam đoan, tôi chỉ đi nhờ máy bay của các người rời khỏi thành phố C, chờ khi máy bay hạ cánh, tôi lập tức biến mất! Máy bay lớn thế này, thêm một người như tôi cũng không nhiều, các người đửng vô tình với tôi như thế? Tốt xấu gì tất cả chúng ta cũng quen nhau, có phải không?”
Vân Khuynh cười, giật giật ống tay áo của Hoắc Nhất Hàng, nói: “Xem ra, thành phố C thật đúng là có thứ khiến cho Lôi tiểu thư đây sợ hãi, đến mức Lôi tiểu thư không thể không trốn?”
“Cô...... nói bậy gì đó? Ai lại sợ mấy tên đàn ông thô lỗ đó chứ!” Lôi Hoan Ni theo bản năng phản bác lại.
“Đàn ông thô lỗ? Ai vậy?” Cố du cũng hỏi lại một câu.
“Chính là quan chỉ huy tập đoàn lính đánh thuê gì đó, hình như gọi là Bạc Giản Thương, tên cũng không khó nghe, nhưng là cái một kẻ thô lỗ chỉ biết giết người, cũng không biết anh hai tôi là nghĩ gì, nhất định phải gả tôi cho hắn! Đêm qua, tôi còn nghe được anh hai gọi điện thoại bảo hắn đến thành phố C gặp tôi một lần, ai muốn gặp kẻ thô lỗ đó chứ!” Lôi Hoan Ni một hơi nói hết mọi chuyện ra, mới ý thức được bản thân bị trúng kế của Vân Khuynh và Cố Du, lại nói ra mục đích mà cô trốn trên máy bay tư nhân của Giang gia.
Trên mặt cô lập tức hiện lên nét có chút xấu hổ, lại cãi lại vài câu: “Tôi......tôi cũng không phải sợ anh hai tôi và tên Bạc Giản Thương đó, cũng không phải không có cách nào khác rời khỏi thành phố C, chỉ là vừa hay biết được máy bay của các người sáng sớm hôm nay cất cánh, tôi mới lên đây!
Tôi mới không lén lút, tôi là đường đường chính chính đi lên, chỉ là tối hôm qua sau khi bước lên, thấy trong khoang có rượu ngon, uống thêm mấy ly...... Không biết tại sao lại ở trong tủ rượu, có lẽ là hành vi sau khi say?”
Lôi hoan Ni vừa nói, vừa bước phía trước mấy bước, cái mông ngồi vào cái ghế sô pha trống, một bộ dáng ta sẽ ở lì chỗ này vậy.
Vân Khuynh nhìn lướt qua tủ rượu kia. ---------- Nhóm dịch: Boss - app iNovel--------
Ngăn tủ phía dưới vừa hay có thể giấu Lôi Hoan Ni, nhưng trong đó lại không có rượu, rượu đều ở trong ngăn chứa rượu phía trên, được bảo quản rất tốt, đồng thời, cũng không có dấu vết bị mở qua.
Lôi Hoan Ni đây là vì muốn để bản thân bớt xấu hổ mà mở to mắt nói dối!
Vân Khuynh cảm thấy, Lôi Hoan Ni chỉ cần không phải muốn tiếp tục quấn lấy chồng cô nữa, thật ra cũng chỉ là một cô gái trong sáng bị Lôi gia chiều hư mà thôi.
“Tối qua đã lên máy bay, bây giờ đã qua giữa trưa, chúng tôi cũng đã ăn xong bữa sáng và cơm trưa, cô còn chưa ăn gì nhỉ? Cô có đói bụng không?” Vân Khuynh vừa cười vừa hỏi Lôi Hoan Ni.
“Tôi không đói bụng...... Cô hỏi nhiều thế làm gì? Dù sao thì, các người cứ xem như là tôi đang quá giang máy bay đi, chờ sau khi tới nơi, các người cho tôi đi là được rồi.” Lôi Hoan Ni có chút không kiên nhẫn trả lời.
Thật ra, cô thật sự rất đói. Trước cơm tối hôm qua, nàng ngoài ý muốn nghe được cuộc gọi của anh hai và tên Bạc Giản Thương đó, cô liền tranh thủ thời gian dọn đồ bỏ chạy, ngay cả nước cũng không uống, luôn cố chịu tới bây giờ, sớm đã đói tới ngực cũng lép rồi!
Nhưng mà, cô có thể thừa nhận trước mặt Vân Khuynh sao? Mặc dù hiện giờ cô đã không còn cái suy nghĩ nhất định phải có được Hoắc Nhất Hàng, nhưng dù sao thì, Vân Khuynh cũng là tình địch của cô, cô có thể thừa nhận trước mặt tình địch sao?!
Nhưng ngoài miệng nói không đói, bụng lại rất thành thật, lời vừa dứt, liền phát ra tiếng kháng nghị “ục ục”.
Thế là, Lôi Hoan Ni luôn phách lối, mặt liền đỏ lên.
Ngẩng đầu, nhìn thấy không chỉ trong mắt của Vân Khuynh, ngay cả Giang Mạc Thần, Cố Du, thậm chí Hoắc Nhất Hàng đều mang ý cười.
Sắc mặt cô càng thêm xấu hổ: “Nhìn cái gì nhìn, tôi đây là...... tiêu hóa không tốt!”
“Em đi lấy chút đồ ăn cho Lôi tiểu thư.” Vân Khuynh chỉ là quay đầu, nói với Hoắc Nhất Hàng.
“Cũng chỉ có em mềm lòng,” Hoắc Nhất Hàng ôn hòa nói: “Em muốn đi thì đi đi, phiền phức cũng tự tìm tới cửa rồi, anh thật sự còn có thể ném cô ta xuống?”
Lôi gia chưa làm qua chuyện tàn nhẫn nào, Lôi Hoan Ni lúc trước ngoại việc điên cuồng bám lấy anh, cũng chưa từng có ý đồ xấu nào, thật sự phải hạ độc thủ với cô ta, đương nhiên cũng không thể.
Nhưng mà, anh lại không ngờ tới, Lôi Đông Hãn nhanh như thế đã muốn đem gả Lôi Hoan Ni đi.
Xem ra, Lôi Đông Hãn cũng không còn cách nào với cô em gái này rồi.
Bạc Giản Thương sao? Có gặp qua một lần, là người không tệ, Lôi Đông Hãn đương nhiên cũng sẽ không chọn một người không tốt cho Lôi Hoan Ni.
Anh có chút trầm tư, Hoắc Nhất Hàng nghĩ, có cần báo tin cho Bạc Giản Thương biết không ta?
Lời của Hoắc Nhất Hàng, khiến trái tim đang treo trên cao của Lôi Hoan Ni đã có thể yên tâm bỏ xuống —— Đây là đồng ý dẫn theo cô đến Vinh Thành rồi!
“Anh Nhất Hàng, em biết ngay là anh vẫn còn tốt với em, đáng tiếc em không phải mẫu người anh thích,” Lôi Hoan Ni nhìn Vân Khuynh đi vào trong cabin trước mặt, nhếch miệng, nói: “Bỏ đi, thế gian thiếu gì người tốt đẹp, lôi hoan Ni em muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, muốn gia thế có gia thế, người muốn cưới em không có một ngàn cũng có tám trăm, em cần gì phải treo cổ chết trên gốc cây của anh chứ......”
Nói đến đây, tầm mắt của cô bỗng nhiên rơi trên người của Giang Mạc Thần, khóe miệng khẽ nhếch: “Giang thiếu, hay là, hai ta yêu nhau đi?”
Trái tim Cố Du bỗng nhiên nhảy lên một cái, lại có chút khẩn trương.
Cô cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương như vậy.
Còn Giang Mạc Thần thì lập tức di chuyển đến bên người của Cố Du, cũng một tay ôm Cố Du ngồi lên đùi của mình, đồng thời nói với Lôi Hoan Ni: “Đừng! Lôi đại tiểu thư, tôi cũng không thích người như cô, tôi cũng có vợ rồi!”
Một từ “cũng”, Giang Mạc Thần nói rất mạnh.
Lôi Hoan Ni nhưng lại tức đến đen mặt, ánh mắt quét về phía Cố Du: “Một tiểu nha ngực phẳng như cô? Khẩu vị của anh cũng thật đặc biệt nha.”
“Ai nói tôi ngực phẳng?” Cố Du theo bản năng phản bác lại: “Tôi rõ ràng là 36C, C, C.”
Sau khi nói xong, cô mới ý thức được mình nói cái gì, lập tức xoay người hướng vào trong lòng Giang Mạc Thần, mặt hướng vào trong.
Mẹ nó, mất mặt quá, sao cô lại có thể ở trước mặt hai người đàn ông lớn là Giang Mạc Thần và Hoắc Nhất Hàng là cô có 36C chứ!
Lúc này đây, Vân Khuynh đã về tới, nghi hoặc hỏi một câu: “Cái gì C?”
Lôi Hoan Ni nhìn thấy dáng vẻ của Cố Du, cố ý nâng giọng nói lên: “Cô ta nói, ngực cô ta lớn mông thì tròn, thích hợp làm vợ!”
“A?” Vân Khuynh kinh ngạc nhìn Cố Du một chút, cười khẽ: “Lôi tiểu thư, Du nhi da mặt mỏng, cô cũng đừng nói giỡn với cô ấy, tôi đã bảo người làm cơm trưa cho cô rồi, khoảng mười phút nữa sẽ đưa tới, đến lúc đó, ít nhiều gì cũng ăn chút đi. Sau khi uống rượu ăn một chút đồ, tốt cho dạ dày.”
Câu nói cuối cùng này, coi như là che giấu lời nói dối giùm cho Lôi Hoan Ni.
Sắc mặt của Lôi Hoan Ni khẽ thay đổi, mạnh miệng nói: “Ăn thì ăn, đây là cô bảo tôi ăn, tôi sẽ không cám ơn cô đâu.”
Hành trình tiếp theo, Lôi Hoan Ni quả thật không có gây ra chuyện gì, máy bay rất nhanh đã đáp xuống sân bay tư nhân của Giang gia 1 cách an toàn.
Lôi Hoan Ni là người đầu tiên xuống máy bay, có lẽ do quá hưng phấn, cô mới chạy đến cửa xuống máy bay, dưới chân liền mất đi trọng tâm, sau đó, hoa lệ lăn từ trên lăn cầu thang xuống, với một tư thế cực kỳ chật vật, ngã ngay bên cạnh chân của một người đàn ông!
- --------Nhóm dịch: Boss - app iNovel-----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...