Nửa tiếng trước.
Hoắc Nhất Hàng đi vào Lôi gia, Lôi Hoan Ni liền nhiệt tình nghinh đón, cô lại thay một bộ đồ, áo đầm liền ôm mông màu đen cổ áo sâu, còn mang một đôi giày cao gót.
Lôi Hoan Ni từ nhỏ đã đi theo Lôi Đông Hãn đánh đánh giết giết, lại thích những môn thể thao cảm giác mạnh, thân hình sớm đã luyện tập rất tốt, chỉ là ngày thường cô không mấy chú trọng về sửa soạn làm đẹp, hôm nay vì muốn thuận lợi cua được Hoắc Nhất Hàng, cũng cố gắng rồi, ngay cả ngày thường không mang giày cao gót cũng đã mang luôn.
Thân hình nóng bỏng, cộng thêm một khuôn mặt nhỏ nhắn, rất nhiều người trong nhà đều lén lút nhìn vào đại tiểu thư.
Hiệu quả như thế, bản thân Lôi Hoan Ni vô cùng hài lòng, cô mặc như thế chính là vì muốn có thể để Hoắc Nhất Hàng nhìn cô thêm vài mắt sao?
Trước đó, nghe nói Hoắc Nhất Hàng sắp xếp chỗ ở tạm thời ở đối diện Lôi gia, trong lòng cô rất vui, anh nếu như không có chút tình ý gì với cô, làm sao có thể cố ý ở gần như thế?
Trong lòng cô điệu đà lên, ở trong phòng ngủ lựa qua lựa lại rất lâu, mới mặc được một bộ đầm hồng tươi qua đó.
Gặp qua vẻ mặt yếu ớt tội nghiệp kia của Vân Khuynh, tuyệt đối là sai lầm của cô, cô cho rằng Hoắc Nhất Hàng đại khái thích kiểu phụ nữ ngoan ngoãn dịu dàng một chút, bản thân trước đó ỷ vào thế lực của Lôi gia, ngang tàng ép buộc anh, đại khái là dùng sai cách rồi, mới khiến anh không thích cô như thế.
Cho nên, cô quyết định sửa soạn bản thân thành một cô gái ngoan, lấy việc này để đổi mới ấn tượng của Hoắc Nhất Hàng với bản thân.
Nhưng trên sự thật, cho dù cô biểu hiện đã rất văn tịnh, quyến rũ và chu đáo, nhưng Hoắc Nhất Hàng lại đối xử lạnh băng với cô?
Sau khi về nhà, cô quyết định lại đổi một phong cách khác, đại khái là anh thích thùy mị một chút?
“Anh Nhất Hàng, anh xem em mặc như vậy đẹp không?” Lôi Hoan Ni đứng trước mặt Hoắc Nhất Hàng, đặt ra tư thế phong tình vạn chủng.
Nhưng Hoắc Nhất Hàng lại chỉ lạnh lùng nhìn cô một mắt, sắc mặt không hề thay đổi, “Lôi Đông Hãn ở đâu?”
Lôi Hoan Ni có chút tức giận, phải biết rằng, cô là lần đầu tiên mang đôi giày cao gót cao như thế qua đây, chân đau muốn chết, nhưng anh tại sao vẫn không đếm xỉa gì đến cô.
“Anh Nhất Hàng, không lẽ anh không thấy em vì anh, thay đổi rất nhiều sao?”
“Xin lỗi, tôi nhìn không ra.” Hoắc Nhất Hàng trả lời, khách sáo xa lạ.
“Anh Nhất Hàng, anh……” Sắc mặt Lôi Hoan Ni thay đổi, rất ấm ức nói, “Anh Nhất Hàng, em biết là anh không thích em ép buộc anh, nhưng em trước đó cũng tại vì thích anh muốn anh ở lại bên cạnh em, hơn nữa, em đã đang vì anh thay đổi rồi, anh thích vẻ mặt của em như thế nào, em sẽ trở thành vẻ mặt như thế đó. Vì anh, muốn em làm gì cũng được, không lẽ như vậy còn không đủ sao?”
“Em chỉ là thích anh thôi, như vậy cũng có lỗi sao? Anh có cần thiết căm ghét em như thế, đặt ra cái bộ mặt khó chịu cho em xem không?”
Hoắc Nhất Hàng nghĩ ngợi một hồi, nói, “Lôi tiểu thư, tôi ngày trước có nói qua, nếu như cô quên rồi, tôi không ngại nói thêm một lần nữa, Hoắc Nhất Hàng, không có tình ý gì với cô cả, thích tôi là chuyện của cô, không liên quan đến tôi, bất kể cô thay đổi thế nào, tôi đều không thể thích cô được, nếu như cô nhất định hỏi tôi hi vọng cô làm cái gì, vậy thì, tôi có thể vô cùng rõ ràng nói cô nghe, tôi hi vọng chuyện của cô làm là đừng bám lấy tôi nữa!
Tôi đã kết hôn rồi, có vợ của bản thân rồi, tôi không hi vọng vì cái gọi là thích của cô với tôi, tạo thêm bất kì quấy nhiễu nào cho cô ấy!
Cô cảm thấy ấm ức, cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy không can tâm, chỉ là vì cô đang đi trên con đường sai lầm, lựa chọn một người sai lầm, nếu như cô cố chấp không hiểu, hậu quả cũng là cô tự mình gánh lấy! Cho nên, tôi khuyên nhủ cô, sớm bỏ đi ý nghĩ này đi!”
“Bây giờ, nói tôi nghe Lôi Đông Hãn ở đâu? Nếu như anh ta không ở nhà, hay là cô nói anh ta đến tìm tôi chỉ là một cái cớ?”
Hoắc Nhất Hàng ánh mắt như đuốc, Lôi Hoan Ni bất đắc dĩ lui về nửa bước, “Anh, anh tôi làm sao có thể không có ở nhà! Anh ấy ở phòng sách, anh đi tìm anh ấy đi!”
Nói xong, cô như là chịu phải một đả kích to lớn vậy, quay lưng liền bỏ đi, còn xém tí trật chân nữa.
Người đàn ông này, anh làm sao có thể đối xử vô tình tàn nhẫn với cô như thế được?
Lôi Hoan Ni cô đây rốt cuộc có điểm nào không bằng cái đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt kia? Về thân hình? Thân hình này của cô đi làm người mẫu còn dư sức!
Về khuôn mặt? Khuôn mặt này của cô đi làm minh tinh tuyệt đối nổi tiếng khắp thế giới!
Về tình cảm sâu nặng với Hoắc Nhất Hàng, cô thích người đàn ông này đến mấy năm rồi, tính cho cùng, cũng nhiều hơn so với người phụ nữ đến sau chứ?
Nhưng tại sao, Hoắc Nhất Hàng lại không nhìn được cái tốt của Lôi Hoan Ni cô đây?
Là thị lực của anh có vấn đề?
Hay là thủ đoạn của người phụ nữ kia quá cao minh?
Hứ! Bất kể người phụ nữ kia cao minh như thế nào, qua được tối nay, Hoắc Nhất Hàng chính là của Lôi Hoan Ni cô đây rồi, cô tuyệt đối sẽ không từ bỏ bất kì cơ hội có thể sở hữu được Hoắc Nhất Hàng!
Phòng sách của anh hai, đang có thứ tốt chờ đợi Hoắc Nhất Hàng đấy!
Có người giúp việc qua đến, cung kính dẫn Hoắc Nhất Hàng đến trước cửa phòng của Lôi Đông Hãn, “Hoắc tiên sinh, mời ngài.”
Hoắc Nhất Hàng nhìn vào cánh cửa đóng chặt, hơi hơi cau mày lại, nhưng nghĩ đến trước đó Lôi Đông Hãn đã sinh lòng kiêng kị với anh rồi, hơn nữa với tính cách của Lôi Đông Hãn, không biết mai phục anh, liền bước vào.
Ai biết được, anh vừa mới bước vào, người giúp việc kia không ngờ liền bùm một tiếng đóng cánh cửa lại, hơn nữa, lập tức truyền đến âm thanh chìa khóa khóa cửa.
Sắc mặt của Hoắc Nhất Hàng tức thời căng lại.
Trong phòng sách yên ắng, Lôi Đông Hãn không hề ở phòng sách.
Hoắc Nhất Hàng lập tức xác định, anh vẫn là bị Lôi Hoan Ni gạt rồi!
Lôi Đông Hãn căn bản không có tìm anh, thậm chí, Lôi Đông Hãn không có ở nhà! Là Lôi Hoan Ni mượn danh của Lôi Đông Hãn lừa anh qua đây, cô muốn làm gì?
Lại muốn dùng biện pháp mạnh với anh à? Tên phụ nữ điên dại chết tiệt này!
Hoắc Nhất Hàng cúi mắt xuống, lại ngửi được trong phòng này đang lan tỏa một mùi thơm nồng nặc, không hề bình thường.
Anh lập tức dùng cổ áo bịt mũi của mình lại, đi về phía trước.
Quả nhiên nhìn thấy cái lò hương trên bàn trà đang đốt mùi thơm lạ, anh mở nó ra, lấy một ly nước, dập tắt đi.
Đây là hương liệu có thể khiến người khác chóng mặt ngất xỉu, Lôi Hoan Ni vì muốn chiếm lấy anh, còn học được dùng những thủ đoạn hạ lưu này! Tưởng rằng như thế sẽ đắc ý sao? Nằm mơ!
Không còn nguồn hương, Hoắc Nhất Hàng lại đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, gió bên ngoài thổi vào, mùi thơm trong nhà rất nhanh trở nên nhạt chút.
Hoắc Nhất Hàng vốn dĩ muốn lập tức rời khỏi đây, nếu như đã biết đây chỉ là cú lừa gạt có mục đích riêng của Lôi Hoan Ni kế hoạch, và anh đã phá hoại được cú lừa gạt này, ở lại thêm nơi đây, cũng không còn ý nghĩa gì.
Anh nhìn ra cửa sổ bên ngoài, ở đây, là tầng ba, với thân thủ của anh, xuống dưới không thành vấn đề nào, nhưng lúc này, ánh nhìn của anh nhìn thấy những tủ sách cao lớn kia, tâm tư hơi động, lại thay đổi chủ ý.
Phòng sách của Lôi Đông Hãn có thể gọi là chỗ tập kết bí mật của Lôi gia, nếu như Lôi Hoan Ni rộng lượng mời anh vào như thế, không cầm chút nhược điểm của Lôi gia trong tay, đây chẳng phải có lỗi với sự mời gọi nhiệt tình của cô sao?
Anh còn muốn xem thử, người phụ nữ này, rốt cuộc muốn làm cái gì!
Quyết định được chủ ý, Hoắc Nhất Hàng đóng cửa sổ lại, sau đó còn rất chuyên nghiệp rà soát đồ vật có giá trị với bản thân.
Đại khái là phòng sách của Lôi Đông Hãn trước giờ chưa có ai dám đặt chân vào, hoặc là căn phòng sách này vốn dĩ có rất nhiều cạm bẫy, nhưng đã đều bị Lôi Hoan Ni tắt đi, hành vi của Hoắc Nhất Hàng rất là tiện lợi, rất nhanh liền tìm được rất nhiều bí mật liên quan đến Lôi gia.
Anh hài lòng đem những thứ này “bỏ vào trong túi”, sau đó, liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Anh đi vài bước đến sofa ngồi xuống, sau đó nửa nằm giả vờ đã bị mùi thơm đó làm ngất đi!
Người bước chân vào, là Lôi Hoan Ni.
Cô cầm lấy khăn tay bịt mũi và miệng của mình, phát hiện mùi thơm trong nhà đã đốt hết, lại nhìn thấy Hoắc Nhất Hàng đã “dính chiêu” rồi, phản ứng đầu tiên, cũng là đi mở cửa sổ trước.
Cô bỏ là loại thuốc mê rất hiệu quả, nhưng không thể để bản thân cũng ngất đi được.
Qua được vài phút, Lôi Hoan Ni mới trở về bên sofa, lấy khăn tay xuống, nhìn vào vẻ mặt của Hoắc Nhất Hàng, cô có chút đắc ý, “Em đã nói trên đời này không có người đàn ông nào mà Lôi Hoan Ni này không xử lý được! Người phụ nữ Vân Khuynh kia dám giành với em, cứ đợi khóc đi nhe!”
“Quả nhiên là người đàn ông em thích, khuôn mặt đẹp đến thế, vẻ mặt bị ngất đi cũng mê người đến thế!”
Lôi Hoan Ni một bên nói, một bên cởi áo khoác của mình ra, lại tháo một sợi dây áo lót của mình, ngồi lên trên sofa.
“Đại tiểu thư, người phụ nữ kia đến rồi.” Ngoài cửa, có người nhắc nhở nhỏ tiếng một câu, “Đã lên lầu, lập tức đến phòng sách.”
“Tốt, tôi biết rồi, ngươi tránh đi trước!” Lôi Hoan Ni cũng hạ thấp giọng đáp lại một câu.
Cầm điện thoại ra trước, kề sát Hoắc Nhất Hàng, chụp vài tấm hình, sau đó cố ý đề cao giọng nói, “Anh Nhất Hàng, em biết là trong lòng anh có em mà, chúng ta đã có tình cảm mấy năm nay rồi, năm xưa cũng xém tí đã kết hôn, anh làm sao có thể ruồng bỏ em mà đi thích người phụ nữ khác?
Anh về nước của bọn anh xong, lúc cô đơn một mình đi tìm phụ nữ khuây khỏa tinh thần, chuyện này em hoàn toàn có thể lý giải được, anh yên tâm, em sẽ không vì thế trách anh hoặc oán hận anh, anh của em đã đang bận chuẩn bị hôn lễ của chúng mình, chỉ đợi anh và phụ nữ kia ly hôn, chúng ta lập tức kết hôn ngay.
Ai da, anh Nhất Hàng, anh đừng gấp như thế, em sớm là người của anh rồi, tối hôm nay, chúng ta có là thời gian mà, đừng hôn chỗ đó, xấu hổ lắm đấy.”
Vân Khuynh vừa đi đến cửa cầu thang, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nhõng nhẽo của Lôi Hoan Ni.
Nếu như cô chưa từng nghe qua tiếng của Lôi Hoan Ni lại chẳng cảm thấy là có gì, quan trọng là lúc ở bệnh viện cô đã nghe qua tiếng của Lôi Hoan Ni rồi, lúc này, âm thanh cố ý thay đổi này tức thời khiến cô cảm thấy nổi cả da gà lên.
Những lời nói này, mang đến cảm giác khó chịu cho cô vẫn là có đấy, trong lòng cô cũng cộp một tiếng, không lẽ là Hoắc Nhất Hàng say rượu rồi nhận nhầm Lôi Hoan Ni thành cô? Đây là điều cũng không hoài nghi Hoắc Nhất Hàng sẽ chủ động phát sinh chuyện gì với Lôi Hoan Ni.
Sớm biết Lôi Hoan Ni phiền phức, nhưng nếu như cô ta dám nhân lúc chồng của Vân Khuynh sau khi say rượu lại muốn làm gì anh, vậy cô khẳng định là sẽ không nhịn!
Nghĩ như thế, Vân Khuynh lập tức đi nhanh bước chân, đi đến hướng phòng sách, ngay cả cửa cũng không gõ, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào đó.
Cảnh tượng trước mắt, khiến cô đột nhiên trố to mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...