Vân Khuynh quay lại và nhìn Hoắc Nhất Hàng một cách nghiêm túc.
Anh ta chưa từng nói từ “chết”, nhưng hôm nay anh ta đã nói. Xem ra, anh ta thật sự đã chuẩn bị tất cả để đối phó với Lục gia rồi. Hơn nữa, muốn tạo một cú đấm, khiến Lục gia không còn khả năng phản đòn!
Vì thế, cô ấy hỏi: “Anh đã lên kế hoạch như thế nào? Em có thể biết không? Hoặc là, có cần em giúp việc gì không?” đối phó với những người trong Lục gia thì cô ta không có bất kỳ nghi ngờ gì.
“Đương nhiên là có!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Với việc đối phó với Lục gia thì chúng ta cần phải mạnh mẽ và đoàn kết! Khuynh Khuynh, em giúp anh việc này….”
Trong đêm yên tỉnh, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng sau khi bàn xong việc thì vui vẻ và cùng nhau đi ngủ.
Cao Thuý Lan vừa đến nhà, chưa bước vào cửa thì Lục Bác Dương đi trước đột nhiên quay lại, hung hăng và tát vào mặt bà ta, bà ta không kịp phản ứng và ngay cả chiếc xe lăn cũng ngã xuống đất.
“Lục Bác Dương, ông điên rồi phải không, tại sao đánh tôi!” Với cơn đau đớn trên khuôn mặt, Cao Thuý Lan nhìn chằm chằm Lục Bác Dương với sự bực tức.
“Tại sao? Bà còn dám hỏi tôi tại sao?” Lục Bác Dương thở hổn hển và tức tưởi, ông ta bước lên phía trước nhặt quần áo của Cao Thuý Lan, đỡ bà ta dậy và ném lên các bậc thang: “Cũng là do bà là một người không nhìn xa, không có kiến thức sâu rộng! Nếu không phải là do tâm nguyện của bà muốn cái con độc ác đó làm con dâu thì mặt mày của Lục gia có khó coi đến vậy không? Mắt bà mù rồi sao, không nhìn thấy những vị khác nhìn Lục gia với vẻ cười nhạo sao? Hay là điếc rồi, không nghe thấy sự chế giễu của họ đối với Lục gia chúng ta sao?
Cái gì mà Vân Khuynh rất dứt khoát, không thích hợp làm vợ? Cái gì mà trong lòng Vân Khuynh không có Văn Bân, trong lòng đã có những suy nghĩ khác? Cái gì mà Dương Liễu yêu Văn Vân, chỉ cần chúng ta đối xử tốt với cô ta thì cô ta sẽ chết vì chúng ta? Cái gì mà Vân Khuynh tính cách mềm yếu, chỉ cần bị ép buộc bởi quyền lực thì có thể đưa cổ phần cho Dương Liễu? Cái gì mà Dương Liễu sẽ lấy hết toàn bộ của Vân gia đưa cho Lục gia, sẽ ở nhà an phân dạy dỗ con cái?-----Đây đều là những điều trước đó bà nói trước mặt tôi và ba, nhưng câu nói nào là thật?
Vân Khuynh và Văn Bân ly hôn rồi, không chỉ lấy đi những gì cô ta trước đó đã đưa cho Lục gia, mà còn lấy đi rất nhiều từ Lục gia, Lục gia chịu tổn thất nặng nề!
Hơn nữa, tính cách của cô ta cũng không mềm yếu, mà là do cô ta đã từ bỏ Vân gia. Vân gia cũng không còn nữa, chẳng lẽ đây không phải một tay cô ta làm nên sao? Năng lực của cô ta không dùng trên sự nghiệp của Lục gia, nhưng lại dùng để đối phó với Lục gia và Vân gia, đây đều là bà, đều là do đứa con của bà sinh ra tạo nên!
Tôi và ba đã đồng ý cho Dương Liễu vào cửa, nhưng cái cô Dương Liễu đó có đức tính gì? Vừa bước chân vào lục gia thì đã không có gì tốt, vừa kết hôn đã quậy đến khó coi như vậy, cô ta có phải là người tự kỷ luật không? Tôi nghĩ rằng cô ta khi không có chuyện cũng sẽ làm chuyện trở nên nghiêm trọng!
Trong lòng cô ta đang gào thét dữ dội, cầm tiền trong tay nhưng không đưa toàn bộ cho Lục gia, chỉ sinh một đứa con cho Lục gia thì đã thay đổi nét mặt, làm dẻ làm dáng và chỉ đem lại cho Lục gia sự xấu hổ và tai hoạ.
Tôi thật hối hận, tại sao tôi lại đồng ý các người đưa sao chổi đó vào nhà!
Lục Bác Dương càng ngày càng tức giận, lại không chịu được và đạp Cao Thuý Lan mấy cái!
Khi Cao Thuý Lan bị ném trên bậc thì lưng đã bị đập vào nền đá cẩm thạch cứng, đau đến khó chịu. Chưa kịp phản ứng lại thì lại bị Lục Bác Dương đạp thêm mấy cái. Cả khuôn mặt của bà ta tối lại.
Trong lòng bà ta rất ghét, rất tức giận, nhưng từ khi bị Lục Bác Dương đánh đập thì bà ta không dám kiêu ngạo trước mặt Lục Bác Dương nữa.
Chỉ có thể chịu đựng nỗi đau, sự bất bình và giải thích để tự bảo vệ mình: “Tôi…Tôi cũng là bị cái con tiện nhân đó lừa dối, tôi đâu biết rằng con tiện nhân đó với bề ngoài ngoan ngoãn nhưng trên thực tế thì ác độc như vậy? Cũng là do Vân Bính Hoa và Tô Tương hai con người ngu ngốc đó, là họ không dạy dỗ tốt con gái ruột của mình và cũng dạy hư đứa con nuôi của mình!
Nhưng tiệc cưới, đó không phải là lỗi của tôi, đó là do con tiện nha đầu Vân Khuynh đó phá hỏng! Tôi dám chắc, cô ta sớm đã cùng phe với Hoắc Nhất Hàng rồi, cố tình đến hôn lễ phá hỏng nó!
Còn cái người Hoắc Thành Quân đó, không phải nhiều năm trước đã đi nước ngoài sao? Bà ta chắc chắn về đây để trả thù Lục gia, nhưng sự việc có lỗi với bà ta về trẻ mồ côi và goá phụ không phải do tôi…”
Câu cuối cùng, Cao Thuý Lan nói rất nhỏ, nhưng Lục Bác Dương cũng nghe thấy.
Khuôn mặt ông ta bỗng ảm đạm.
Lúc đó, chồng của Hoắc Thành Quân đã qua đời. Ông ta và ba của ông ta Lục Lợi Quần trừng mắt nhìn đám tan mới đó, Hoắc Nhất Hàng lúc đó chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện thì đã dành lấy Lục Thị. Từ một con ký sinh trùng ăn bám Lục thị, đã trở thành ông chủ của kiểm soát của Lục thị! Mặc dù ông ta và Lục Lợi Quần không thừa nhận việc đó nhưng chuyện này thật sự có một chút khốn nạn?
Nhưng nhân tham tài nhi tử, điểu tham thực nhi vong. Vào thời điểm đó, Hoắc Thành Quân vì cái chết của Lục Kiến Phong đã rất buồn, vì thế đã không quan tâm đến Lục thị. Hoắc Nhất Hàng còn nhỏ như vậy cũng không thể chịu được gánh nặng của Lục thị, ông ta và ba Lục Kiến Phong tại thời điểm đó có thể đẩy mạnh Lục thị thì cũng là công sức?
Hơn nữa, những năm qua nếu như không phải là vì ông ta và ba chăm sóc cho Lục thị thì Lục thị sớm đã mất rồi. Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất hàng có tư cách gì quay về trả thù họ?
“Người người đàn bà chết tiệt này! Bà biết thế nào là hối lỗi và xin lỗi không? Xem ra là gần đây bà đã không bị đánh đập nên cơ thể bắt đầu ngứa ngáy rồi phải không….”
Chưa nói dứt lời, Lục Bác Dương lại kéo Cao Thuý Lan lên và kéo bà ta xuống bậc thang. Đá đấm bà ta, vừa đánh vừa chửi mắng: “Cái loại Thành sự bất túc, bại sự hữu dư. Còn dám cãi với tôi, bà nghĩ rằng những năm qua tôi không đụng vào bà là tôi không dám sao? Cũng không nghĩ xem, Cao gia các ngươi luôn được Lục gia giúp đỡ, nếu như không có sự ủng hộ của tôi thì bà được xem là phú gia ngàn kim không?”
“Sĩ diện? Lúc trước cũng là do tôi sĩ diện nên mới lấy bà, nhưng bây giờ tôi còn mặt mũi gì nữa? Mặt của tôi đã sớm bị bà và đức con trai bất hiếu mà bà sinh ra ném đi rồi! Nếu như không phải vì dự án hải ngoại chưa thành công, sợ rằng ly hôn với bà sẽ mang lại cho Lục gia nhiều tác độc bất lợi thì tôi đã sớm ly hôn với bà rồi!”
Đây là lần đầu tiên Lục Bác Dương phẫn nộ và nói về việc ly hôn. Cao Thuý Lan đã bắt đầu trở nên hoang mang.
Luôn nghĩ rằng bà ta là một người đàn bà quý tộc giàu có nhưng đều là do bà ta là vợ của Lục Bác Dương, dù cho Lục Bác Dương có nuôi bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài, sinh ra bao nhiêu đứa con, thì bà ta chỉ cần là vợ của Lục Bác Dương thì bà và con trai bà bất cứ thứ gì cũng có. Nếu như Lục Bác Dương ly hôn với bà ta…..không! Trong trường hợp đó, bà ta thậm chí không dám nghĩ đến.
Bà ta, Cao Thuý Lan là một người vợ quý tộc giàu có, tuyệt đối không được từ bỏ! Tuyệt đối không được trở thành trò cười của toàn Vinh Thành! Tuyệt đối không thể để phụ nữ bên ngoài của Lục Bác Dương dành vị trí của mình!
“Chồng ơi! Chồng ơi tôi sai rồi.” Cao Thuý Lan đột nhiên ôm lấy chân Lục Bác Dương, nói một cách khiêm nhường: “Tôi không nên tin lời nói của con tiện nhân Dương Liễu đó, không nên giúp cô ta thuyết phục ông và bố ông vào cửa nhà Lục gia, nhưng tôi thật sự là bị cô ta lừa dối. Tôi nghĩ rằng cô ta cuối cùng đã sinh cho Lục gia một đứa con, hơn nữa cô ta và Văn Bân đã quen nhau trước Vân Khuynh. Vân Khuynh không tốt, mọi người chúng ta đều biết, nhưng tôi đâu biết rằng Dương Liễu cũng không tốt? Nhưng mà, tôi làm mọi thứ đều là vì con của chúng ta, đều là vì Lục gia, đều là vì ông….”
“Đừng nói những điều hay như vậy!” Lục Bác Dương hất tay của Cao Thuý Lan ra, lạnh lùng và nói: “Bà vì con trai của bà là thật, bà vì bản thân mình là thật, vì tôi và vì Lục gia thì có ma mới tin. Đừng tưởng rằng tôi không biết những mánh khoé bà làm sau lưng tôi! Khi toà án kết án ly hôn của Văn Bân và Vân Khuynh, dưới tên của Văn Bân có nhiều tài sản đó là đến từ đâu? Chuyện này tôi chưa từng hỏi bà!”
“Cao Thuý Lan! Bây giờ tôi thấy bà hối lỗi! Nếu như bà không muốn ly hôn với tôi thì hôm nay dọn ra ngoài ở, tôi đã hứa với Kiều Kiều để cô ấy dọn vào ở!”
Trong lòng Cao Thuý Lan chìm xuống, thì ra đây là mục đích áp đặt của Lục Bác Dương?
Ông ta muốn để bà ta dọn ra sau đó để Ngô Kiều Kiều con tiện nhân đó và nhà>
“Không được!” Cao Thuý Lan nói: “Tôi không đồng ý dọn ra ngoài, càng không đồng ý để Ngô Kiều Kiều dọn vào, cô ta là gì? Cô ta có tư cách gì để sống trong nhà cũ của Lục gia? Lục Bác Dương, tôi mới là vợ của ông, những năm qua ông ở ngoài chơi bao nhiêu phụ nữ tôi đều mắt nhắm mắt mở. Nhưng ông muốn đuổi tôi ra ngoài để đưa con tiện nhân đó vào thì tôi tuyệt đối không đồng ý!”
“Bà nói Kiều Kiều tiện? Bà cao quý đến mức nào?” Lục Bác Dương chế nhạo Cao Thuý Lan, khuôn mặt ông ta đầy sự kiêu hãnh: “Không phải bà nói như vậy sao? Sinh một đứa con cho Lục gia, không có công lao thì có khổ lao, thì có thể để cô ta vào nhà? Dương Liễu cái con sao chổi đó có thể cưới cho con trai bà, Kiều Kiều của tôi cũng sinh cho tôi hai con trai một con gái, tại sao không thể bước vào nhà?
Tôi nói cho bà biết, tôi không những đưa Kiều Kiều vào nhà mà còn đưa Ngọc Lan, Dao Dao, Hồng Nhi, Giai Giai đều đưa vào hết! Và bà hãy cút ra khỏi nhà!
Chuyện này tôi không bàn luận với bà, bà không có quyền nói. Nếu như không nghe lời thì tôi sẽ đánh toàn thân! Sau đó ly hôn, đến lúc đó ba giao cho tôi Lục thị, một phần tôi cũng không chia cho mẹ con bà!”
Lục Bác Dương nói dứt câu, lại hung hăng đạp Cao Thuý Lan và kéo Cao Thuý Lan xuống đất và tự đi vào trong biệt thự.
Cao Thuý Lan cảm thấy cơ thể rất đau đớn, nhưng nỗi đau trong lòng không thể chịu đựng hơn nỗi đau cơ thể. Cao Thuý Lan dành phần lớn cuộc đời mình sống trong những vì sao, nhưng khi con trai bà kết hôn thì bà đã bị người chồng chán ghét và đến mức bỏ rơi?
Bà ta quỳ trên mặt đất, tức giận căm ghét và điên loạn trong tâm trí, đối mặt với sự đánh đập và bắt nạt của Lục Bác Dương, bà ta không còn khả năng chống cự.
Vì vậy, bà ta đã đặt tất cả sự oán giận lên người Vân Khuynh.
Cái con nha đầu chết tiệt, mọi thứ đều là từ khi Vân Khuynh kết hôn với Văn Bân. Bà ta Cao Thuý Lan bây giờ thảm như vậy đều là do Vân Khuynh, bà ta tuyệt đối không bỏ qua cho Vân Khuynh!
Cao Thuý Lan trừng mắt nhìn, mặt bà như một con ma nham hiểm. Đã có một kế hoạch xấu xa trong tâm trí bà ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...