11.
Cái ôm tối hôm đó giống như một giấc mộng vậy.
Sau đó, chúng tôi lại cùng đi ăn lẩu.
Có điều vẫn là Tần Từ trả tiền.
Hắn vừa giúp tôi nhúng thịt, vừa hưng phấn nói: "Tôi có nhân vật mới rồi, là nam phụ số ba."
"Trâu bò nha."
Nói là ăn lẩu.
Nhưng tên nhãi này dường như là có quan niệm quản lý dáng người, cho nên chỉ ngồi một bên nhúng đồ ăn rồi lại nghiêm túc nhìn tôi ăn.
"Đã nghĩ xong muốn chọn công ty quản lý nào chưa?"
"Vẫn đang lựa chọn," Tần Từ nói, "Có quen một đoàn đội đạo diễn casting đáng tin cậy, trước đi theo nhìn xem có thể nhận được tài nguyên tốt một chút không đã."
"Ừ."
Từ cái này ra, cũng không còn chuyện gì khác.
Năm hai kết thúc.
Sau khi thi xong cuối kỳ, Tần Từ liền tiến tổ.
Thái độ của bố Tần ra sao, từ sau khi nhà tôi chuyển đi, tôi cũng không còn rõ nữa.
Nghỉ hè, tôi về nhà ở.
Đây là kỳ nghỉ đầu tiên từ sau lần Tần Từ mời tôi ăn lẩu không lâu.
Nhưng trên điện thoại vẫn luôn nhận được tin nhắn mới từ hắn.
Ngày nào quay cảnh đêm, đoàn phim có quy tắc ngầm gì, hôm nay có được đạo diễn khen ngợi hay không, nam chính đang hot thế mà lại là người thích chơi game Otome...
Không có câu nào là câu tôi muốn nghe, nhưng tôi lại rất thích nghe chúng.
Hôm nay, lúc Tần Từ nhắn tin tới, đúng lúc bố tôi đi ngang qua sau lưng tôi:
"Nói chuyện với ai thế? Cười vui vẻ như vậy."
Tôi thuận miệng đáp: "Tần Từ ạ."
Bố tôi không nói gì.
Ông ngồi xuống sofa, yên lặng pha ấm trà.
Năm nay ông cũng không thường xuyên tới nhà hàng của mình nữa, tuyển mấy người cửa hàng trưởng, việc làm ăn càng ngày càng lên.
Một lúc sau, hương trà khoan thai thổi tới, ông mới mở miệng: "Đứa nhỏ kia gần đây đang làm gì?"
"Tiến tổ làm phim, đang đóng phim ạ."
Bố tôi thở dài, "Mấy năm nay lão Tần sống cũng không dễ dàng, đứa nhỏ kia lại không hiểu chuyện, một hai cứ muốn đi theo con đường này."
Lòng tôi hơi trùng xuống, không nói gì.
Bố tôi lại nói tiếp: "Con cũng đừng ngày nào cũng dính lấy nó nữa, nó phân tâm như vậy, thành tích có thể tốt được sao? Vốn dĩ cho rằng nó thi được vào đại học A là thực lợi hại.... haizz, các con không phải người chung một đường."
"Bọn con đều chỉ có một đường." Tôi đứng lên, nhìn chằm chằm bố mình, gằn từng chữ một, "Đó là con đường làm giàu cho xã hội chủ nghĩa của dân tộc Trung Hoa."
"Con..."
Tôi trở lại phòng, đóng cửa lại.
Thật ra, đây không phải lần đầu tiên bố tôi nói với tôi những cái này.
Ông thường nói, lão Tần là người cố chấp, con cái phỏng chừng cũng là đứa cố chấp.
Tính cách con cái có đứa nào là không chịu ảnh hưởng từ gia đình đâu?
Sau lại nói, làm diễn viên có thể có mấy đường lui chứ? Tương lai của Tần Từ mịt mờ không rõ một chút nào.
Đến giờ lại nói thẳng, hai con không phải người chung một đường, hai con không hợp nhau.
Giống như tôi đã đoạt hắn về tay rồi không bằng vậy.
Buổi tối, bố tôi đưa mẹ và tôi ra ngoài ăn cơm.
Vừa tới nơi, tôi liền cảm thấy có cái gì đó sai sai.
Bởi vì, đối diện còn có ba vị trí trống.
Cơm tây, ánh nến, phong cách nhà hàng kín đáo riêng tư, một bữa cơm lần này có thể tiêu hết cả tháng tiền lương của một nhà bình thường.
Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi:???
Mẹ tôi nhướng mày: ~
Giây tiếp theo, bố tôi đứng dậy.
"Lão Thẩm, tới... ôi đây là Thẩm Tụng sao? Đẹp trai quá nhỉ."
Tôi cho rằng mình nghe nhầm, cả người cứng đờ, quay đầu lại.
Đối diện với gương mặt kinh ngạc của Thẩm Tụng.
"Cô Giang?"
"Cô Tiểu Giang, thật sự là cháu sao!" Dì Cố hiển nhiên rất hưng phấn, "Trước kia cô còn tưởng là trùng tên nữa chứ. Lão Giang, con gái anh ưu tú thật đó, điều kiện trong nhà tốt như vậy còn ra ngoài vừa học vừa làm gia sư. Nếu không phải nhờ cô Tiểu Giang thì sao Thẩm Tụng thi đại học có thể được 90 điểm môn Toán chứ?"
Tôi hoàn toàn sửng sốt.
Mẹ tôi chần chờ: "... Giang Sanh, con... đi dạy thêm?"
Mà bố tôi còn phản ứng nhanh hơn: "Cái điện thoại lần trước Tần Từ đăng trên vòng bạn bè..."
Tức khắc.
Không khí trầm mặc đi.
Mẹ tôi lấy lại tinh thần, lập tức chào hỏi: "Đó cũng là do Tiểu Thẩm thông minh... Giang Sanh đứa nhỏ này, từ nhỏ đã có chí cầu tiến rồi."
Thẩm Tụng ý tứ sâu xa liếc tôi một cái.
Bữa cơm này ăn xong mà không biết mùi vị của nó là gì.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tụng nói cậu có hẹn với mấy đứa bạn đi xem phim.
Mẹ Cố bảo cậu đưa tôi theo.
Tôi vốn cũng không muốn đi, nhưng nghĩ tới biểu tình ban nãy của bố tôi, vẫn là yên lặng đi theo.
Vừa mới đi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Tụng nói: "Nói đi, muốn xem phim gì?"
Tôi sửng sốt: "Không phải cậu hẹn bạn rồi à..."
Thẩm Tụng cười: "Tôi là thấy chị ngồi đó không chịu nổi nữa cho nên mới cố ý làm người tốt kéo chị ra đây, lại nói, cũng quá xấu hổ rồi, nào có ai mới 18 nồi bánh trưng đã bị bắt đi xem mắt chứ."
Tôi tiếp câu: "Người 20 nồi cũng bị bắt đi xem mắt đây."
Chúng tôi nhìn nhau, một lúc lâu sau cùng bật cười.
Gần đây cũng không có bộ phim nào hay.
Thẩm Tụng nhìn điện thoại, dò hỏi: "Hôm nay C Club có buổi diên, hồi học cấp ba tôi thường xuyên tới đó hát, có muốn đi xem không?"
Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu: "Cũng được."
12.
Ban đêm, C Club thực sự náo nhiệt.
Thẩm Tụng đúng là có vẻ thường xuyên tới thật, vừa mới vào cửa đã được những người xung quanh chào hỏi.
Đám bạn của cậu nhìn tôi, ý tứ sâu xa, còn có một người ôm đàn ghi-ta "ồ" lên một tiếng: "Chị dâu nha."
Thẩm Tụng sợ hãi xua tay: "Đừng có nói bậy, chị ấy là gia sư cấp ba của tôi thôi."
Tay đánh ghi-ta kia càng mập mờ gian xảo hơn: "Anh Thẩm, thì ra anh thích kiểu này à..."
Được rồi.
Dù sao cũng chỉ tới có lần này thôi.
Thẩm Tụng giống như là đi vào địa bàn của mình, có vẻ hưng phấn đến lạ.
Cậu gọi cho tôi một đĩa trái cây, hỏi tôi có muốn nghe cậu hát hay không:
"Tháng sau tôi định sẽ đăng ký vào cuộc thi âm nhạc, chị còn chưa nghe tôi hát đúng không?"
Vừa hỏi vừa lải nhải, "Chị nói đúng, Toán học của tôi đủ tiêu chuẩn để vào đại học C... tuy rằng không phải là trường tốt gì cho lắm, nhưng cũng đã vượt qua mong đợi của mẹ tôi. Bà ấy cũng không còn quản tôi nữa, ngày nào cũng kéo tôi tới KTV hát cho đám chị em bạn dì của bà ấy nghe nữa."
"Muốn nghe bài của ai?"
Tôi suy nghĩ: "Ngũ Nguyệt Thiên đi."
"Chị cũng thích Ngũ Nguyệt Thiên!"
Tôi nhướng mày: "Đương nhiên."
Thẩm Tụng đi tới hậu đài chào hỏi với mọi người, sau đó liền quay đầu đi lên sân khấu.
Khúc nhạc dạo của [Quật cường] vang lên, tôi hơi sửng sốt, lồng ngực lại nổi lên chua xót không thể xem nhẹ.
Là... bài này sao.
Giọng hát của Thẩm Tụng đúng là rất dễ nghe.
Tôi cảm thấy, cậu hát cũng không thua kém gì những ca sĩ hát ở phòng trà cả.
[Quật cường] vốn là bài hát sôi động, giờ lại là nửa đêm, cảm xúc của mọi người rất nhanh đã được kích động lên.
Âm nhạc có khả năng kích hoạt ký ức của con người.
Có một số việc, có lẽ bạn đã quên, nhưng âm nhạc lại nhớ rất rõ.
Khi ai đó nghe được một đoạn nhạc ở một khoảng thời gian nào đó, như vậy khi âm nhạc đó vang lên, bạn sẽ nhớ lại khoảng thời gian đã từng trải qua ấy.
Ở trong quán bar ồn ào náo động như vậy, tôi lại có thể xuyên qua thời gian trở về tiệc tối Nguyên Đán năm đó.
Tôi cũng từng cho rằng, tôi không có để ý như vậy, không có được cũng không sao cả.
Nhưng Tần Từ thật sự đã cho tôi quá nhiều hy vọng... nhiều tới mức nếu không có được kết quả, tôi sẽ bởi vì một lần thất bại này mà tức giận rất nhiều.
WeChat hiện lên thông báo có tin nhắn.
Tôi cúi đầu, là Tần Từ.
[Đây là ai?]
Tôi mở điện thoại lên, nhìn thấy ảnh chụp hắn gửi.
Là ảnh chụp của tôi và nhà họ Thẩm.
Tôi phản ứng lại, xem vòng bạn bè mới biết được, bố tôi đã đăng bức ảnh đó lên vòng bạn bè của ông...
Không uống rượu, nhưng tôi lại cảm thấy đại não mình không quá thanh tỉnh.
Tôi đáp lại: [Đối tượng xem mắt.]
Tần Từ nhắn tới một chuỗi dấu ba chấm.
Giây tiếp theo, hắn gọi điện thoại tới.
"Nghe hay không?"
Thẩm Tụng đột nhiên xuất hiện.
Tôi giật mình, lỡ tay ấn nút từ chối.
"Cái gì vậy, chị không nghiêm túc nghe à?"
"Không có, nghiêm túc nghe mà." Tôi cười nhìn Thẩm Tụng, "Nghe êm tai lắm."
Thẩm Tụng hơi nhướng mày, "Không nghe máy sao? Nghe xong đi rồi tôi đưa chị về, mẹ tôi vừa mới gọi hỏi xong."
Tôi nhìn điện thoại lại rung lên lần nữa.
Gật đầu với cậu, đi ra bên ngoài quán bar.
Ấn nút nghe.
Tôi nghe thấy tiếng Tần Từ hơi gấp gáp, "Alo?"
"Giang Sanh, nói chuyện."
Tôi: "Đây."
Tần Từ bị tôi làm cho tức tới bật cười, "... Cậu mới 20 tuổi, xem mắt cái mẹ gì?"
Tôi không uống rượu, lại như đang say.
Không biết cọng dây thần kinh nào không phản ứng kịp, tôi buột miệng thốt ra, "Đúng thế, tớ mới 20 tuổi, nhưng chúng ta cũng đã quen nhau 20 năm, lại tiếp 20 năm nữa thì tớ cũng sẽ 40, chúng ta còn có mấy cái 20 năm?"
Lúc này tới lượt Tần Từ trầm mặc.
Tôi không biết vì cái gì, lúc này chỉ nghĩ muốn nói ra hết: "Tần Từ, tớ không biết cậu nghĩ cái gì. Hồi cấp ba vì cái gì mà cậu muốn lên sân khấu với tớ, lên đại học vì cái gì mà cậu lại chọn đại học A... rõ ràng, trước kia cậu nói sau này không muốn ở thành phố A, cậu muốn đi Thượng Hải cơ mà. Còn có, khoảng thời gian trước cậu bảo tớ chờ, cậu bảo tớ chờ cái gì?"
"Hồi cấp ba, Tiếu Hằng gọi cho tớ vào hôm tốt nghiệp ấy, lần đó tớ có tới, cậu cũng thấy tớ rồi có đúng không..." Thời gian lại như quay trở lại ngày ở KTV hôm đó.
Cây xanh che khuất thân hình của tôi, vách tường của KTV được trang trí bằng kính, lúc tầm mắt tôi đảo qua, từ trong gương nhìn thấy được Tần Từ đang nhìn mình.
Tôi chạy trối chết.
"Chị dâu nhỏ? Chị... a chị đang gọi điện thoại sao, em xin lỗi."
Tôi ngẩn ra, trước mặt là người đàn ghi-ta ban nãy.
Cậu ta hướng tôi ra dấu xin lỗi, sau đó liền rời đi.
Tần Từ: "Ban nãy có người gọi em?"
Tôi tức giận: "Đúng, gọi tớ, làm sao?"
Tần Từ thở ra một hơi: "Em đừng ở bên cậu ta."
"Tại sao?"
Tần Từ lại trầm mặc.
Đúng, lại là một người đột ngột im lặng.
Đừng nói nữa, cứ nghẹn chết hắn đi. Tôi quyết đoán cúp điện thoại.
Quay đầu liền đụng phải Thẩm Tụng.
Tôi đang định nói gì đó, điện thoại lại rung lên.
Tôi vẫn là nhịn không được, ấn nghe.
Thanh âm kiên định của Tần Từ vang lên ở đầu bên kia: "Tôi thích em, Giang Sanh."
"Bởi vì thích em, cho nên... em đừng ở bên cậu ta có được không? Cầu xin em."
Thích... là cái gì.
Tôi đối mặt với biểu tình nghi hoặc của Thẩm Tụng, đột nhiên tìm được đáp án cho câu hỏi này.
Người đó cho bạn thất vọng rồi lại hy vọng, lại có thể kéo bạn từ trong cảm xúc lo được lo mất ra ngoài.
Sau đó, ở trong đầu bạn đốt một chùm pháo hoa.
Cảm giác này, chính là thích.
13.
[Đóng phim quá mệt mỏi rồi ~]
[Là tự anh muốn đóng.]
[Thật vô tình mà...]
[Vợ ơi...]
Tôi đang định trả lời lại thì lại bị hai chữ này làm cho như bị lửa đốt.
Nói thật, có lẽ là sau khi xác nhận quan hệ lại chưa từng gặp mặt nhau, tôi cũng không quá có cảm giác mãnh liệt rằng "tôi thế nhưng lại ở bên Tần Từ rồi".
Nhưng ngày nào hắn cũng không biết xấu hổ gọi loạn như vậy.
Bây giờ cách khai giảng còn có một tháng.
Cách ngày Tần Từ đóng máy còn có 28 ngày.
28 ngày nữa...
Tôi lên Weibo lướt xem.
Bộ phim này vì có nam chính là lưu lượng đang hot nên có rất nhiều ảnh chụp bị leak ra.
Tôi ngẫu nhiên sẽ bắt được dấu vết của Tần Từ từ những tấm ảnh này.
Có đôi khi, có người chụp được Tần Từ thì sẽ có người vào nói anh trai nhỏ này thật đẹp trai.
Cũng có người nhận ra, đây chính là anh trai nhỏ đã từng hot trên mạng khi vừa mới bước chân vào đại học A.
Nhất thời, khen chê không đồng nhất.
[Đại học A ngành tài chính, một trường tốt như vậy, cho hỏi vì cái gì mà cứ một hai muốn vào giới giải trí thế?]
[Người ta thích làm gì thì làm, cô quản người ta lắm thế.]
[Thời buổi bây giờ có thể lấy ra mấy người như anh ấy chứ? Cảm ơn trời đất, cảm ơn các nhà sản xuất, cuối cùng cũng có được một người có thể diễn được rồi.]
Lúc này, Khương Khương đột nhiên xuất hiện:
[Hiểu biết về Tần Từ của chúng tôi chút ha, hot boy Tần Từ của đại học A, cao 185.37 cm, là một đại soái ca thuần tự nhiên, không phẫu thuật, không photoshop.]
Tôi còn định nói gì đó.
Khương Khương đã nhắn tin WeChat cho tôi:
[Yên tâm, tớ là fan sự nghiệp thôi.]
[Anh ấy thích yêu đương, tớ sẽ không cản.]
[Hai cậu ở bên nhau rồi thì nhớ tham khảo cái công thức kia xem có đúng hay không nhé. Hí hí hí.]
Cái công thức này... cậu có thể quên nó đi được rồi đấy.
Tôi thở dài, tắt điện thoại.
Lần trước ăn cơm với Thẩm Tụng xong, bố tôi đã không thèm quan tâm tới tôi nữa.
Tôi cũng không muốn về nhà, cho nên liền dứt khoát ngâm mình trong thư viện.
Từ nhỏ, tôi đối với những con số đã rất nhạy cảm, lên đại học chọn ngành tài chính cũng là vì môn Toán của tôi rất tốt.
Ở thư viện, tôi có thể ôm sách chơi trò chơi giải Toán cả một buổi trưa.
Tần Từ hẳn là đã kết thúc công việc.
Hắn nhắn tin cho tôi: [Đang làm gì thế?]
Tôi chụp lấy sách giải Toán của mình.
Ngẩng dầu, vừa lúc là cảnh hoàng hôn.
Ráng đỏ rất đẹp.
Nghĩ nghĩ, tôi lại chụp ảnh đám mây bên ngoài.
[Ở thư viện?]
[Ừ.]
Tần Từ không trả lời lại.
Sắc trời dần tối, mẹ tôi nhắn tin gọi tôi về nhà ăn cơm.
Tôi thu dọn sách vở, lúc đi xuống dưới lầu, sắc trời đã tối mịt, đèn đường bật sáng.
Lúc này trên đường cũng không có nhiều người.
Khi về nhà sẽ phải đi qua một con ngõ hẹp, hai bên đường là hàng cây ngô đồng tươi tốt che trời.
Tai nghe phát bài [Đầy đủ] của Ngũ Nguyệt Thiên, điện thoại bỗng nhiên vang lên từng tiếng.
Là Tần Từ gọi tới.
Tôi ấn nghe.
"Có thể nghe máy, ra khỏi thư viện rồi?"
"Ừ." Gió đêm thổi tan cảm giác nóng bức, thoải mái cực kỳ, thanh âm tôi lười biếng, "Đang về nhà ăn cơm. Anh thì sao, diễn xong rồi sao?"
"Ừ."
Tần Từ nói, giống như đang đi trên đường.
"Em..."
"Quay đầu đi."
Chúng tôi đồng thời mở miệng.
Tôi sửng sốt, giây tiếp theo, phản xạ có điều kiện mà quay đầu lại.
Cách đó không xa, Tần Từ cầm điện thoại đứng ở nơi đó.
Hắn mặc một cái áo thun màu trắng, màu da đen đi một chút.
Hai mắt hắn sáng lấp lánh, bên trong giống như... chỉ có tôi.
Nơi nào đó ở trong tim bỗng dưng như có sức sống, đâm chồi nảy lá.
Hắn đi thẳng tới chỗ tôi, bước chân càng lúc càng nhanh, cho tới khi... kéo tôi vào trong ngực mà ôm.
Tôi còn muốn hỏi hắn sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng chính hắn đã cho tôi một đáp án.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Tần Từ nắm cằm tôi.
Giữa môi nóng lên, tôi không thể tin được trợn mắt nhìn.
Tần Từ xoa xoa đầu tôi.
"Ngày mai có cảnh hôn, tuy rằng là chỉ quay góc."
Hắn dừng một chút, "Nhưng vẫn muốn để dành nụ hôn đầu tiên, cho cô gái mà anh thích nhất."
14.
"Yêu đương rồi?"
Mẹ tôi hỏi tôi.
Tôi sửng sốt: "Rõ ràng như vậy sao?"
Mẹ tôi thở dài: "Có ai mà ngày nào cứ ngây ngô cười một cách vô tội vạ với cái điện thoại như con không?"
Tôi có chút khẩn trương, mẹ tôi lại nói: "Vẫn giận dỗi với bố con hả?"
"Lần trước không nói với con trước là bố mẹ sai, nhưng Tiểu Thẩm cũng không tệ mà..."
"Là nhà cậu ấy không tệ đi." Tôi chặn lời mẹ tôi, "Thành tích của Tần Từ tốt hơn cậu ấy nhiều, đừng cho là con không biết, vì con dạy cậu ta mà."
Trên mặt mẹ tôi hiện lên vẻ xấu hổ.
"Là bố mẹ đã nghĩ nhiều, nhưng bố mẹ chỉ có mình con là con gái, cũng muốn suy nghĩ nhiều chứ."
Tôi ngồi xếp bằng trên ghế, nghe mẹ nói chuyện:
"Mẹ là người rõ ràng nhất, một người muốn bắt đầu từ con số 0 phải phấn đấu bao nhiêu mới có được thành công, thực sự rất khó con ạ, bố mẹ cũng chỉ là hy vọng sau này con có thể sống nhẹ nhàng một chút. Nhưng... nếu đây là quyết định của con sau khi đã suy nghĩ kỹ rồi, bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con."
"Hai ngày nay con không để ý tới bố con, lão già đó buồn lắm đấy."
Bố tôi làm bộ lơ đãng đi qua phòng tôi, ho khan một tiếng, lại không được tự nhiên nhìn thoáng qua bên trong: "Mua vải con thích ăn rồi đấy."
Tôi rầm rì một tiếng, ra hiệu "OK" với bố tôi.
Có lẽ là do từ khi tôi còn nhỏ, bọn họ đã đặt nhiều sự chú ý lên công việc hơn tôi cho nên bình thường họ đều rất chiều theo tôi, nhiều nhất cũng chỉ dong dài hai câu liền tùy ý để tôi quyết định.
Mẹ tôi bẹo má tôi: "Con gái yêu đương phải luôn nhớ bảo vệ mình cho tốt, dù là người quen lâu hay mới quen thì cũng vậy, nhớ chưa?"
Đáy lòng tôi nóng lên, gật gật đầu.
Khai giảng năm ba, tiết học đã bắt đầu ít đi.
Tôi chọn mấy môn tự học, ngày nào cũng ngâm mình ở trên lớp.
Về phía Tần Từ, hắn lại nhận được vai mới, lại tiếp tục tiến tổ.
Công ty quản lý mà hắn nhắm tới là giải trí Tinh Vực nổi tiếng trong giới, trước mắt đang trong giai đoạn đàm phán.
Đoạn thời gian này theo như cách nói của tôi chính là cả hai đều đang chạy trên con đường hướng tới tương lai của mỗi người, có cuộc sống của riêng mình, sự nghiệp của riêng mình, cuối cùng là cùng về một đích đến.
Có một khoảng thời gian, Tần Từ oanh tạc WeChat của tôi mỗi ngày.
Hoặc là một ít lời âu yếm ngọt ngấy linh tinh.
Hoặc là ảnh tự sướng hắn chụp.
[Đẹp không em?]
[Cũng được.]
[Tạo hình mới không thể leak ra ngoài, nhớ giữ bí mật nha.]
[Anh cũng tuân thủ hợp đồng bảo mật ghê quá nhỉ.]
[Trách sao được, tại em là vợ anh mà.]
Nói xong còn nhắn qua một nhãn dán, trên đầu nhãn dán còn có dòng chữ: [Vợ ơi he he... Vợ ơi he he he...]
Tôi: [Thu lại cái vẻ yêu đương sến sẩm này của anh đi.]
Chuyện hai chúng tôi ở bên nhau, bạn cùng phòng đều biết.
Có một hôm, bạn cùng phòng Khương Khương trộm đi tới bên cạnh tôi, sắc mặt nghiêm túc: "Công thức kia rốt cuộc có chuẩn không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngắm Bắn Hồ Điệp
2. Vị Hôn Phu Hoàn Mỹ
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Đầu Quả Tim
=====================================
Tôi...
Nến nói hay không nhỉ, thật ra tôi cũng có hơi tò mò.
Gặp mặt ngày càng ít, tin tức trên mạng thật ra lại ngày càng nhiều.
Tần Từ còn có cả siêu thoại.
Còn có tên fans, gọi là "Từ Chuyên", không biết là do kẻ nào có cái đầu thông minh nghĩ ra nữa.
Bộ phim kia của Tần Từ đã có poster tuyên truyền.
Phiên vị của hắn không được tuyên, nhưng lại có cả một bài viết dành riêng cho hắn.
Trước kia mọi người đều chú ý tới nam nữ chính, hiện tại đều là tới xem Tần Từ.
Không biết vì cái gì, nhìn ảnh chụp của hắn, tôi thế mà lại cảm thấy có chút xa lạ.
Khương Khương lướt tới tấm ảnh chụp Tần Từ đi làm, liền gửi cho tôi:
[Ảnh chụp này chính là Hạ Thanh Thanh?]
Tôi sửng sốt.
Ấn mở.
Là một ảnh chụp lén, nhưng chụp mặt Tần Từ rất rõ, cô gái đứng cạnh nói chuyện với hắn chính là Hạ Thanh Thanh.
Con người, có lẽ thật sự là sinh vật có lòng tham không đáy.
Trước kia khi chưa ở bên nhau, đối với sự khiêu khích của Hạ Thanh Thanh, tôi coi như không thấy.
Sau khi ở bên nhau, thấy ảnh chụp như vậy tôi lại cảm thấy không quá thoải mái.
Tôi nhìn mặt Tần Từ, dứt khoát tắt đi.
Đáp: [Chắc vậy.]
Buổi chiều, lớp tự chọn.
Hạ Thanh Thanh ngồi ngay phía trước tôi.
Đúng là âm hồn không tan.
Cô ta đang chỉnh trang ở trong gương, cũng nhìn thấy tôi từ trong gương.
Con ngỗng này lại bắt đầu giãy cánh phành phạch cho mà xem.
Nữ sinh đi cùng cô ta cũng thấy tôi, cố ý hỏi: "Thanh Thanh, đoàn làm phim có thú vị không?"
Hạ Thanh Thanh: "Cũng bình thường, dù sao tớ đi suốt ấy mà."
"Nhưng thật ra có một số người ấy à, có muốn đi cũng không được. Trước kia tớ đã nói rồi, không phải người chung một thế giới thì căn bản không thể tới với nhau, nhưng có người nào đó lại không nghe."
"Có người sau này nổi tiếng rồi, còn có thể tiếp tục đóng vai gia đình với một người bình thường sao? Thật đúng là coi trọng bản thân quá rồi."
Khương Khương ngồi cạnh tôi lập tức bốc hỏa: "Cô..."
Tôi kéo cô ấy, đứng lên, rất nghiêm túc nói với Hạ Thanh Thanh: "Không nói chuyện với ngỗng."
Hạ Thanh Thanh ngẩn ra: "Cái gì?"
Khương Khương lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa phụt cười: "Ừ ừ, người chứ có phải ngỗng đâu."
Hạ Thanh Thanh hỏi bạn, "Có phải cô ta đang mắng tớ không?"
Bạn của Hạ Thanh Thanh cũng ngân ra.
Sau Tần Từ lại nghe được chuyện này, hắn cười tới mức không thẳng được eo: "Bố cô ta là người đầu tư cho phim đó, ngày hôm ấy cô ta đi qua đó chào hỏi anh, nhưng anh không quan tâm."
Tôi không nghĩ tới Tần Từ sẽ giải thích.
Trong lòng khẽ động.
"Ừ."
Gió hoàng hôn thổi qua sân thể dục, Tần Từ nắm tay tôi.
Làm tôi nghĩ rằng, thời gian trôi qua thật sự chậm, tương lai vẫn còn rất dài.
15.
Một năm học trôi qua thực sự nhanh.
Tôi đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ.
Mà Tần Từ đã ký với giải trí Tinh Vực.
Vốn tưởng rằng sự nghiệp sẽ một đường thăng lên.
Lại không nghĩ tới chỉ mới có nửa năm.
Công ty lớn như vậy, một người đại diện dẫn dắt tận 30 nghệ sĩ.
Trước khi ký hợp đồng, họ hứa hẹn một kiểu, sau khi ký lại thay đổi lật trời lật đất như thế.
Diện mạo lẫn kỹ thuật diễn của Tần Từ không tệ, sau khi bộ phim kia lên sóng thì cũng thu hút được một nhóm fan rất nhiệt tình.
Nhưng, giới giải trí mà, có quá nhiều người.
Người miệng ngọt hơn hắn cũng có, mà đẹp trai hơn hắn cũng có.
Tần Từ không phải là người có thể làm mọi việc mà không từ thủ đoạn, hắn không chiếm được niềm vui của nhà đầu tư, còn đắc tội với người ta trên bàn cơm.
Thế là liền bị người đại diện ném ra sau đầu.
Tần Tự tự mình đi casting, nhưng đều không nhận được kết quả tốt.
Ngẫu nhiên có vài nơi có thể cho hắn vai diễn, nhưng lại không thể có được độ nhận diện quá lớn.
Thù lao đóng phim còn chưa tới mấy ngàn lại bị công ty phân đi hơn một nửa, còn bị người đại diện ăn bớt, tới được trong tay hắn lại ít đến đáng thương.
Thời điểm Tần Từ khổ sở nhất, ban ngày hắn phải đóng phim, buổi tối thì tới cổng trường bán đồ ăn vặt.
Tôi ngồi ở ghế đá bên cạnh giúp hắn thu tiền.
Tôi hỏi hắn: "Giờ chú Tần vẫn quản anh làm diễn viên sao?"
Tần Từ hơi dừng tay, không nói gì, chỉ là lắc đầu.
Đám đông dần tản đi.
Tần Từ ngồi bên cạnh tôi, lưng dựa vào tường xi măng ở phía sau.
Tôi theo bản năng cản lại: "Bẩn..."
Nhưng nhìn ánh mắt của hắn.
Tay đang muốn cản lại dừng lại.
Trong mắt hắn trống rỗng, không biết đang nhìn cái gì.
Làm tôi đột nhiên nghĩ tới buổi tối ngày hôm đó.
Trong tay hắn có kịch bản dán đầy ghi chú, hắn nói đó là kịch bản của nam chính.
Khi đó hắn cũng là góc độ này, biểu tình này, nhưng ánh mắt lại không có phức tạp cùng mệt mỏi như vậy.
Nhiều năm như thế, Tần Từ lần đầu tiên nói rằng: "Em nói xem có phải anh không nên đi trên con đường này hay không? Anh hẳn là nên chuyên tâm học tập, đi từng bước..."
"Không có con đường nào được chú định là phải đi, đừng tô điểm cho cái con đường mà mình không thích." Tôi nắm tay Tần Từ, mười ngón đan xen với hắn, "Bán đồ ăn vặt cũng rất tốt mà, bố mẹ em lúc đó cũng là từ một quán ăn sáng mở ra cái nhà hàng bây giờ đó."
Tần Từ bị tôi chọc cười: "Sao anh có thể để em chịu khổ như vậy chứ?"
Sau lại ngẫm lại, nếu trở lại ngày đó.
Tôi sẽ nói với Tần Từ.
Thật ra khổ một chút cũng không sao, ai mà chẳng có nỗi khổ.
Không khổ cái này thì sẽ khổ cái khác.
Đáng tiếc, mũi tên lao đi là không thể quay đầu lại, thời gian cũng một đi không trở lại.
Mặc dù chỉ một giây thôi, cũng là một chớp mắt mà chúng tôi không thể quay đầu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...