Lâm Thủy thôn là một thôn lớn nhất vùng này, có hơn ba trăm hộ dân.
Tiêu gia khi xưa xem như là người nơi khác đến, nhà xây ở góc Tây Bắc, muốn về Đồng gia phải đi từ phía Tây qua thôn, đi lên con đường đất phía Đông thôn.
Tiêu gia ở trong thôn quan hệ chắc hẳn rất tốt, xe lừa đi qua nơi nào, hễ gặp bá tánh, những người đó đều cười chào hỏi Tiêu Chẩn, đồng thời cũng tò mò đánh giá Đồng Tuệ đang ngồi giữa xe, muốn xem thử tân nương tử nhà họ Tiêu trông như thế nào.
Đây đều là lẽ thường tình, Đồng Tuệ khi xuất phát đã chuẩn bị tâm lý, mỗi lần Tiêu Chẩn giới thiệu đối phương, Đồng Tuệ liền mỉm cười, theo cách gọi của Tiêu Chẩn mà gọi một tiếng Trương thúc, Lý thẩm gì đó.
Tuy không phải người hoạt bát thích nói chuyện, nhưng cũng không quá câu nệ.
Khi xe lừa đi xa, mấy người phụ nhân mặc áo vải thô tụ tập lại bàn tán:
“Tiểu nương tử thật xinh đẹp, trông rất hiền lành.
”
“Làn da trắng trẻo, mấy năm nay ta chưa từng thấy cô nương nào xinh xắn như vậy.
”
“Mấy lang quân nhà họ Tiêu thật có phúc khí, ba nàng dâu không ai là không đẹp.
”
“Đó là đương nhiên, ngươi xem thử nhà họ Tiêu có điều kiện ra sao, chẳng qua Tiêu thiên hộ không tranh giành, nếu không chức lý chính trong thôn chúng ta đã sớm đổi người rồi, đâu đến lượt Tôn gia chiếm giữ mãi.
”
Bởi vì lão gia tử Tiêu Mục từng làm thiên hộ, bá tánh gần đó khi nhắc đến ông vẫn luôn kính xưng một tiếng “Tiêu thiên hộ”.
Trên xe lừa, Đồng Tuệ cười suốt dọc đường, nhìn thấy sắp ra khỏi thôn, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Chẩn nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó liếc mắt ra hiệu về phía mình: “Ngồi gần một chút được không?”
Đồng Tuệ trước tiên đem hai vò rượu, một cái chân giò hun khói cùng hai gói trà bánh bên cạnh đẩy về phía trước xe, sau đó mới dịch người lại gần, lưng dựa vào lan can chắn xe cao chừng một thước, cùng Tiêu Chẩn một người hướng về phía Tây, một người hướng về phía Đông.
Phu thê nhà người ta ngồi cạnh nhau khi đánh xe vì để tiện nói chuyện, kết quả Đồng Tuệ ngồi một lúc lâu, nam nhân gọi nàng lại gần lại chẳng có chút ý tứ muốn trò chuyện nào.
Đồng Tuệ cũng không tiện dịch người về chỗ cũ, chỉ lặng lẽ đánh giá Lâm Thủy thôn sắp khuất bóng, quan sát cánh đồng rộng lớn đối diện.
Mạ non được gieo trồng vào mùa thu năm ngoái sau một mùa đông ẩn mình đã lại xanh mướt, ruộng đất còn trống thì để dành trồng ngô, đậu phộng hoặc khoai lang.
Bá tánh nông thôn nhìn thấy ruộng đồng bằng phẳng cũng giống như nhìn thấy phụ mẫu ruột thịt, Đồng Tuệ nhớ lại hồi nhỏ cùng các ca ca chạy nhảy khắp thôn.
Đào Hoa Câu vị trí hẻo lánh, bá tánh so với những thôn khác tuy nghèo hơn một chút, nhưng mọi người đều có thể no bụng, không cần phải dòm ngó lương thực nhà người khác, cũng không cần lo lắng nam nhân trong nhà bị triều đình chiêu mộ đi lính, lo lắng nữ tử bị bọn cướp bóc hãm hại.
Đường đất gập ghềnh, xe lừa thỉnh thoảng sẽ xóc nảy, Đồng Tuệ vẫn ngẩn ngơ nhìn ruộng đồng kia.
Tiêu Chẩn cũng tùy ý nhìn nhà cửa ruộng vườn xa gần, mãi đến khi xe lừa rẽ vào con đường nhỏ phía Đông, mấy bóng người lúc ngồi xổm lúc ngồi bệt bỗng nhiên xông vào tầm mắt.
Tiêu Chẩn nhíu mày, nhìn chằm chằm mấy người kia, thấp giọng nhắc nhở tiểu cô nương phía sau: “Là người của Tôn gia, quan hệ với chúng ta không tốt lắm.
”
Vừa dứt lời, đối diện đã có người không khách khí lên tiếng khiêu khích: “Tiêu lão nhị, dẫn tân nương tử về nhà mẹ đẻ à.
”
Giọng nói nghe rõ ràng là không có ý tốt.
Đồng Tuệ nghiêng đầu, ánh mắt men theo tấm lưng thẳng tắp của Tiêu Chẩn liếc về phía trước, liền thấy bốn nam tử mặc áo vải thô cao thấp khác nhau từ ven đường đứng dậy.
Hai người phía trước dáng người cao lớn vạm vỡ, ngũ quan đoan chính giống nhau như đúc, thần sắc kiêu ngạo, hai người phía sau ốm hơn một vòng, lùn hơn một khúc, vừa nhìn là biết là tay chân.
Bốn người đồng thời nhìn về phía Đồng Tuệ.
Đồng Tuệ cúi đầu, thân thể hơi ngửa về sau, mượn Tiêu Chẩn che chắn cho mình.
Bốn người dàn thành hàng ngang chắn giữa đường, Tiêu Chẩn đành phải dừng xe.
Tôn Điển đi tới bên cạnh Tiêu Chẩn, nhìn chằm chằm Đồng Tuệ mấy cái, cười lưu manh nói: “Tiêu lão nhị, sao không giới thiệu với chúng ta một chút?”
Tiêu Chẩn nói với Đồng Tuệ: “Vị này là trưởng tử của lý chính Tôn Điển, còn kia là thứ tử Tôn Vĩ.
”
Đồng Tuệ mười phần khách sáo cười với hai huynh đệ, chỉ hơi nhếch môi.
Khoảng cách gần, nàng chú ý đuôi mắt phải Tôn Điển có một vết sẹo rõ ràng, dữ tợn như con rết, Tôn Vĩ so với ca ca trắng trẻo hơn một chút, trông có vẻ nho nhã hơn.
Tôn Điển vòng quanh xe lừa một vòng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Đồng Tuệ: “Không tệ, không ngờ nơi rách nát này còn giấu một cô nương xinh đẹp như vậy, đại lang nhà ta mất cũng đã mấy năm, bà mối Phương còn chưa kịp giới thiệu cho ta, lại để ngươi vừa mới từ chiến trường trở về cướp mất.
”
Một tên tay chân cười hì hì nói: “Điển ca đừng trách oan bà mối Phương, bà ấy biết rõ trong lòng ngươi chỉ có ý trung nhân, giới thiệu người khác chẳng phải là tự rước lấy nhục nhã sao.
”
Tôn Điển cười ha ha hai tiếng, lại trở về bên cạnh Tiêu Chẩn: “Tiêu lão nhị, hiện tại ngươi đã có nương tử rồi, hẳn là biết trong chăn ấm nệm êm có bao nhiêu khoái hoạt, như thế nào, chẳng lẽ chỉ cho phép nương tử ngươi bị ngươi…”
Hắn còn chưa nói hết, Tiêu Chẩn đột nhiên nhảy xuống xe, vung một quyền vào mặt Tôn Điển, đánh cho Tôn Điển liên tục lùi về sau mấy bước, nếu không phải Tôn Vĩ kịp thời giữ hắn lại, Tôn Điển đã ngã dúi dụi xuống mừu nước giữa đường đất và ruộng lúa.
“Ngươi dám đánh Điển ca của ta?”
Hai tên tay chân xắn tay áo muốn xông lên.
“Cút!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...