Năm Tháng Bình An


Hà thị đi tới xem náo nhiệt, phát hiện nhi tử ruột của mình vậy mà lại đang nhóm lửa, cho rằng Đồng Tuệ cố ý sai khiến nhi tử mình, tức giận gọi Tiêu Thiệp đi theo bà ta.

Tiêu Thiệp không nghe, Hà thị liền vặn tai cậu, hai mẹ con làm ầm ĩ.

Tiêu Dã thấy phiền, bực bội đuổi Tiêu Thiệp, Tiêu Thiệp lúc này mới miễn cưỡng đi theo mẹ ruột về Tây viện.


Tiêu Dã khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt về phía ngoài, sau đó nhìn Đồng Tuệ, lo lắng nói: “Nhị tẩu, tẩu sẽ không giống đại tẩu, sau này cứ mặc kệ bên kia chiếm tiện nghi của tẩu chứ?”

Đồng Tuệ nhìn bột ngũ cốc trên tay, nói: “Có thể một lần chứ không thể hai lần, lần đầu tiên ta nể mặt bà ấy là trưởng bối, việc ra chút sức lực ta không tranh giành với bà ấy, lần sau bà ấy còn muốn như vậy, đó chính là bà ấy cố ý bắt nạt ta, làm ầm ĩ lên cũng là ta có lý.



Mắt Tiêu Dã sáng lên, nói với Liễu Sơ: “Đại tẩu nghe thấy chưa? Nên như nhị tẩu nghĩ vậy, tẩu cũng học hỏi đi!”

Liễu Sơ cười khổ, nàng một là không có phu quân chống lưng, hai là không thể sinh con nối dõi tông đường cho Tiêu gia, đương nhiên là không có địa vị.




Buổi trưa, Liễu Sơ tranh thủ rửa sạch cái bát cuối cùng.


Đồng Tuệ duỗi thẳng lưng, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán và hai bên má, người đông nói ra thì hay, nghe cũng đẹp mắt, nhưng chỉ khổ cho nữ tử trong nhà phải lo cơm nước.


Cũng may Tiêu gia còn nuôi A Phúc, A Trân giúp giặt giũ quần áo, nếu không với thân thể yếu đuối của Đồng Tuệ có lẽ cũng không chịu nổi.



Nhìn thấy Liễu Sơ xoa eo, Đồng Tuệ quan tâm nói: “Mệt rồi sao? Tỷ mau về nghỉ ngơi, để muội dọn dẹp chỗ này.



Còn phải cất bát đũa vào tủ, đổ nước thải vào thùng cho heo ăn vào buổi tối, cuối cùng là dọn dẹp bếp.


Liễu Sơ lắc đầu, kiên trì ở lại giúp Đồng Tuệ dọn dẹp xong.


Hai người sóng vai trở về Đông viện, mỗi người trở về phòng của mình.


Đồng Tuệ gác tay lên đầu, nằm úp mặt xuống giường.


Nàng không yếu đuối như Liễu Sơ nhưng từ sáng đến trưa cộng thêm một trăm cái bánh nướng, bận rộn suốt cả buổi sáng, vai nàng cũng hơi ê ẩm.


Đang thiu thiu ngủ, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.


Đồng Tuệ uể oải nhìn qua, thấy là Tiêu Chẩn, nàng chỉ sửa lại tư thế nằm úp mặt có phần bất nhã thành nằm nghiêng, nhắm mắt lại.


Tiêu Chẩn lên giường, lấy cho nàng một chiếc gối.


Đồng Tuệ quay lưng về phía hắn nằm.


Tiêu Chẩn: “Nằm úp đi, ta xoa bóp cho nàng.



Đồng Tuệ nghĩ đến những trò hư hỏng của hắn tối qua, thản nhiên nằm úp sấp lại, để hắn hầu hạ.


Không ngờ Tiêu Chẩn vừa đặt tay lên vai nàng, Đồng Tuệ đã kêu lên một tiếng, còn lớn hơn cả đêm qua!

Tiêu Chẩn còn đang ngơ ngác thì thấy dái tai cô nương này như biến ảo mà đỏ bừng, ngay cả chiếc cổ thon dài trắng nõn cũng ửng hồng.


Hắn im lặng một lúc, hỏi: “Đau sao?”


Đồng Tuệ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gối trước mặt, chỉ hận không thể rút lại tiếng kêu vừa rồi.


Tiêu Chẩn hơi giảm lực tay: “Như vậy?”

Đồng Tuệ: “Được rồi.



Tiêu Chẩn: “Lần sau còn làm một trăm cái bánh nữa không?”

Đồng Tuệ: “! ”

Tiêu Chẩn: “Nhị thẩm đánh mắng nàng, ta có thể xen vào, còn loại tính toán vụn vặt trong lời nói này ta không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể dựa vào nàng phản bác lại.



Đồng Tuệ: “Ta biết, hôm qua tổ phụ ở đó, ta không muốn vừa mới gả đến đã tranh cãi với bà ấy trước mặt tổ phụ, khiến tổ phụ khó xử.



Nàng nhường nhịn Hà thị một lần trước mặt lão gia, chứng minh mình không phải là tôn tức phụ so đo tính toán, lần sau nàng không nhường nữa, lão gia sẽ biết nàng không phải là tôn tức phụ nhu nhược như Liễu Sơ.


Nàng đã hết lòng theo lễ số, còn lão gia thích hay không thích nàng như vậy, thì không liên quan đến Đồng Tuệ, nếu lão gia muốn nàng học theo Liễu Sơ để đảm bảo sự yên ổn trong nhà họ Tiêu, Đồng Tuệ tuyệt đối sẽ không để bản thân chịu uất ức.


Tiêu Chẩn: “Nàng biết suy nghĩ cho tổ phụ như vậy, khó trách người lại thích nàng.



Trong lòng Đồng Tuệ vui mừng: “Tổ phụ nói với chàng sao?”

Tiêu Chẩn nói: “Không cần nói, ta cũng biết ánh mắt tổ phụ nhìn nàng với nhìn đại tẩu, tam đệ muội không giống nhau.




Đồng Tuệ cố gắng nhớ lại, nhưng lão gia tử lúc không cười cũng rất uy nghiêm, ánh mắt nhìn mọi người dường như đều giống nhau.


Tiêu Chẩn ấn xong vai lưng nàng, hai tay liền đặt lên eo nàng.


Đồng Tuệ nhất thời cứng đờ, vội vàng né tránh: “Được rồi, không còn tê nữa, ta muốn ngủ một lát.



Tiêu Chẩn: “Nàng ngủ đi, ta ở bên cạnh đọc sách, chờ nàng tỉnh rồi chúng ta bàn bạc xem ngày mai mang gì về cho nhạc phụ nhạc mẫu.



Chẳng qua là rượu, trà, bánh trái, Đồng Tuệ liền yên tâm ngủ.


Có lẽ sợ nàng quá mệt mỏi, lúc về nhà mẹ đẻ tinh thần không tốt khiến nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng, đêm nay sau khi nằm xuống, Tiêu Chẩn ngoan ngoãn ngủ bên cạnh, không chạm vào nàng.


Hôm sau ăn sáng xong, Tiêu Chẩn chuẩn bị một chiếc xe lừa, mang theo Đồng Tuệ lên đường.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui