Vừa cài xong chưa được bao lâu, bên ngoài lại có tiếng người đến, Đồng Tuệ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nín thở tập trung lắng nghe.
Tiêu Chẩn đẩy cửa, lên tiếng: "Là ta.
"
Trong lòng Đồng Tuệ bớt lo lắng, di chuyển đến đầu giường giúp hắn mở then cửa.
Tiêu Chẩn sau khi vào trong, cũng không hỏi nàng vì sao lại đóng cửa, hắn đi rửa tay, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn nàng hỏi: "Mệt rồi sao?"
Đồng Tuệ lắc đầu, cúi mắt đáp: "Không có việc gì làm nên ta về phòng nghỉ ngơi.
"
Tiêu Chẩn nói: "Ta cũng vậy, gần đây bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên mới rảnh rỗi, đợi đưa nàng về nhà xong, huynh đệ chúng ta sẽ lên núi săn bắn hái thuốc, cho đến tận lúc xuống giống.
"
Đồng Tuệ tò mò hỏi: "Mọi người cũng đi săn sao?"
Tiêu Chẩn: "Đúng, kiếm thêm được đồng nào hay đồng ấy, sau này tứ đệ và ngũ đệ thành thân cũng đều cần bạc.
"
Đồng Tuệ hiểu ra, những người dân khác không biết võ công, mạo hiểm vào núi rất nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào trồng trọt mà sống, còn huynh đệ nhà họ Tiêu ai nấy đều giỏi võ, vào núi rất dễ dàng kiếm được thu hoạch, đương nhiên so với việc ở nhà thì tốt hơn nhiều.
"Ta thấy nhà chúng ta cách núi hơi xa.
"
"Cưỡi la, năm dặm, chạy nhanh một chút là tới.
"
Đồng Tuệ chợt nảy ra ý, hỏi: "Vậy đi đến nhà ta thì mất bao lâu?"
Tiêu Chẩn: "Đi xe ngựa chậm rãi thì mất khoảng một canh giờ, còn cưỡi la chạy nhanh thì khoảng hai khắc.
"
Đồng Tuệ im lặng.
Tiêu Chẩn hỏi: "Nàng biết cưỡi la không?"
Đồng Tuệ lắc đầu.
Tiêu Chẩn nói: "Chiều nay ta dạy nàng, sau này đi lại cũng tiện hơn.
"
Đồng Tuệ: "Học ở đâu?"
Tiêu Chẩn: "Ở hậu viện cũng được, hoặc ra đường cái ngoài thôn cũng được.
"
Đồng Tuệ: "Vẫn là ở hậu viện đi.
"
Nàng vừa mới gả đến đây đã kéo phu quân ra ngoài học cưỡi la, người trong thôn chắc chắn sẽ bu lại xem náo nhiệt.
Trong phòng lại chìm vào im lặng, Đồng Tuệ đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý đến chiếc quần vải bố của mình, còn rất mới, liền đổi ý: "Hay là đợi sau khi về nhà mẫu thân rồi học sau, đợi ta mang theo quần áo cũ ở nhà sang đây đã.
"
Nàng sợ trong lúc học cưỡi la sẽ làm rách quần áo mới, lãng phí đồ tốt.
Tiêu Chẩn đáp: "Cũng được.
"
Đồng Tuệ cố gắng tìm việc làm: "Chàng có y phục nào rách không? Để ta rảnh rỗi may vá giúp chàng.
"
Thật ra Tiêu Chẩn có một chiếc áo khoác ngoài bị rách ở tay áo nhưng vì bận nhiều việc nên quên mất chưa sửa.
Hắn đi đến tủ quần áo lấy ra, trùng hợp là trong của hồi môn của Đồng Tuệ có một bộ kim chỉ, đỡ phải đi mượn A Phúc hoặc Liễu Sơ.
Chọn sợi chỉ màu xám xỏ vào lỗ kim, Đồng Tuệ lật ngược tay áo, may từ bên trong.
Ban đầu, Tiêu Chẩn ngồi, chẳng mấy chốc đã đổi thành nằm, hai tay gối sau đầu, liếc mắt nhìn tiểu tức phụ đang chăm chú may vá trên giường.
Đồng Tuệ có việc chính đáng để làm, nên không để ý xem hắn có nhìn hay không.
Chờ đến khi cắn đứt đầu chỉ, nàng mới quay sang nhìn Tiêu Chẩn, phát hiện người này chẳng biết từ lúc nào đã nhắm mắt.
Chắc là cũng mệt rồi, hôm qua lên đường đón dâu đã mất một ngày, buổi tối lại phải tiếp khách khứa, đêm khuya còn!
Gần đến giờ ngọ, Miên Miên, Diệu Ca Nhi tan học trở về, mỗi người cầm một xâu kẹo hồ lô ngồi dưới mái hiên sân trong, ăn ngon lành.
Tiêu Chẩn đến thư phòng gặp lão gia tử, Đồng Tuệ thì đến phòng bếp.
Tiêu Ngọc Thiền đang nhóm lửa, Hạ thị, Tiêu cô mẫu người thái rau người xào, Liễu Sơ thì múc cơm dọn bát.
Nhìn thấy Đồng Tuệ, Hạ thị khịt mũi một tiếng nặng nề: "Đến sớm như vậy làm gì, học theo tam đệ muội của ngươi, chờ khi nào đồ ăn đã nấu xong hết rồi mới đến ăn, thật tốt, ai cũng có mệnh thiên kim tiểu thư.
"
Tiêu cô mẫu lên tiếng: "Nhà chúng ta nhiều người như vậy, A Mãn đến đây cũng không có phần cho nó làm.
"
Liễu Sơ áy náy nhìn Đồng Tuệ, kỳ thực hôm nay nữ quyến đại phòng không nên xuống bếp, do trước đó nàng muốn vun vén cho phu phụ nhị đệ nên mới lấy cớ đến đây giúp đỡ, bây giờ lại liên lụy Đồng Tuệ bị Hạ thị nhắm vào.
Đồng Tuệ đã biết tính tình của Hạ thị, chỉ coi như gió thoảng bên tai, không để ý đến, tự mình đi giúp Liễu Sơ.
Tiêu Ngọc Thiền gọi nàng: "Nhị tẩu, muội đi gọi tam tẩu đến dùng cơm, tẩu trông lửa giúp muội nhé.
"
Tiêu cô mẫu lên tiếng: "Không cần đâu, Diệu Ca Nhi, đi gọi tam thẩm con, nói mọi người sắp ăn cơm rồi.
"
Vì có kẹo hồ lô để ăn nên Diệu Ca Nhi rất sẵn lòng giúp đỡ, giòn giã đáp một tiếng, co giò chạy đi.
Tiêu Ngọc Thiền: "! "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...