"Tôi là Hoàng Lỗi, bạn cấp hai của Hứa Minh Trạch cũng là bạn học của em."Tôi bỗng nổi lên hứng thú.
Đối với Hứa tiên sinh, khoảng thời gian tôi muốn tìm hiểu về anh cũng là lúc anh không muốn nhắc đến nhất.
Mặc dù hai chúng tôi cùng học một trường cấp ba."Tôi là Cố Thiển, bà xã của Hứa Minh Trạch."Lần đầu tiên tự giới thiệu như vậy trước mặt người ngoài, tôi có chút xấu hổ, cúi xuống uống cà phê."Em thực sự không nhớ ra tôi sao?" Hiển nhiên anh ta không chịu từ bỏ vấn đề này.
Mà tôi thì không có chút ấn tượng gì về anh ta.Bối rối lắc đầu, tôi khẳng định chưa từng gặp bạn học nào có kiểu tóc Hanawa này ở trường học.Anh ta có vẻ bất lực, cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra, để lộ chiếc áo len trắng.
Áo len này hơi nhỏ, nhìn qua đã cũ, bên trên có hình một quả lê.
Một chiếc áo như vậy mặc trên người của một người đàn ông 24-25 tuổi có cảm giác rất buồn cười.Tôi ngồi đó, cảm thấy ánh mắt thúc giục của đối phương.
Mà anh ta cũng không có vẻ quan tâm lắm.
Đặt hai tay lên bàn, hỏi tôi giờ có nhớ ra cái gì hay không.
Tôi ăn ngay nói thật, bảo không nhớ."Cố Thiển, từ rất lâu rồi tôi đã nghe người ta nói em vô tình.
Không ngờ em không chỉ vô tình mà còn hay quên."Hoàng Lỗi không nhanh không chậm mặc áo khoác vào.
Quả lê vàng lúc nãy còn giương nanh múa vuốt trong không khí phút chốc bị giấu dưới lớp áo đen lạnh băng.Anh ta cũng không cho tôi thời gian thắc mắc, trái lại bắt đầu kể chuyện cũ cho tôi nghe."Tôi biết em từ rất lâu rồi.
Lúc đó chúng ta đều học lớp mười một.
Tôi và Hứa Minh Trạch cùng lớp, còn em ở lớp bên cạnh.
Tôi cũng không biết em và Hứa Minh Trachh quen nhau.
Tôi biết em cũng là tình cờ.Có một hôm mẹ tôi đến trường, mang theo rất nhiều đồ ăn đồ uống, còn mang theo quần áo mùa thu.
Khi đó mọi người đều mặc áo khoác mỏng mùa thu, bên trong là áo cộc.
Chiếc áo kia quả thực vừa dày vừa nóng.
Tôi không muốn mặc, lại không dám trái ý mẹ.
Thế nên tôi vốn định đợi mẹ về rồi cất đi.Nào ngờ mẹ ở lại lớp, đợi tôi ăn xong thì bắt tôi mặc áo rồi mới đi.
Tôi không chịu, nhưng mẹ kiên quyết không mặc không về.
Lúc đó ra chơi nên trong phòng không có ai.
Nhưnglast nữa nhất định mọi người sẽ về lớp.
Tôi đành mặc áo vào rồi đưa mẹ về.
Nào ngờ vừa ra đến cầu thang lại gặp bạn cùng lớp.Nhìn dáng vẻ giật mình của nó, tôi biết được cái áo rất xấu.
Nó cười phá lên hỏi tôi đang mặc cái gì?Hanawa!Tôi chưa kịp cãi lại thì nghe thấy giọng nói thanh thúy vang lên từ phía sau.Em và một cô bạn khác đi qua chúng tôi.
Em cười tươi như hoa, vừa kéo tay cô bạn kia vừa nói.
Mà câu nói Hanawa kia dường như chỉ là xuất hiện trùng hợp khiến tôi giải vây, em không hề liếc chúng tôi một cái.Lúc đó tôi thật ngốc.
Vốn dĩ là em chỉ trùng hợp đang nói chuyện với bạn, tôi lại cho rằng em cố ý.Từ đó về sau tôi bắt đầu chú ý đến em.Thành tích học tập của em bình thường.
Nhan sắc khá xinh nhưng không quá nổi bật.
Tôi còn cố ý tìm điểm số cao nhất của em, phát hiện em học rất tốt môn văn lại cố tình chọn lớp vật lý.Lúc đó tôi chỉ cho là do ông trời an bài, sau này mới biết tại sao.Sau này tôi phát hiện em thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của tôi, dù tôi không cố ý tìm kiếm.Ví dụ như khi chúng tôi tan học, tôi đang nói chuyện với bạn cũng thấy em đi ngang, ánh mắt thờ ơ liếc qua.
Đó là ánh mắt muốn tìm kiếm cái gì lại cố ý che giấu.
Cả khi chơi bóng rổ, em cũng xuất hiện ven sân đấu.
Lúc chạy thể dục tôi cũng bắt được ánh mắt em.Haha, lúc đó tôi cho rằng em lén tìm tôi, còn mừng thầm nhiều lần.Tôi cảm thấy em rất hay.
Vóc người nhỏ nhắn, không thích nói chuyện, không có cảm giác tồn tại nhưng lại khiến người ta nhớ kĩ.Ngày biểu diễn Tết Nguyên Đán lớp mười một, tôi nhìn thấy em men theo vách tường đến sân thể dục.
Tôi muốn đi theo làm quen, lại bị thầy chủ nhiệm ngăn lại theo kỷ luật.Sau đó trở về ký túc xá, tôi nghĩ nếu em cũng thích tôi, tôi không thể chờ em chủ động được.Tôi lấy số điện thoại của em mà tôi đã có từ lâu.
Nhưng điện thoại của tôi vừa mất, tôi đành mượn của Hứa Minh Trạch.Ban đầu cậu ấy cũng không cho mượn, nhưng tôi bám theo, nói nếu cậu ta không cho thì nhà họ Hoàng tôi sẽ tuyệt hậu.
Ba mẹ tôi phải đau lòng đến chết, tôi sẽ đau khổ cô độc suốt quãng đời còn lại.
Cậu ta mới phiền chán ném điện thoại cho tôi.Em có biết tôi phát hiện cái gì trong máy cậu ấy không?"Đột nhiên Hoàng Lỗi dừng lại hỏi tôi."Không biết." Có điều hình như liên quan đến tôi."Lúc đó tôi mới hiểu được, hóa ra là tôi đã hiểu nhầm.
Lúc tôi nhắn xong tin nhắn, bắt đầu nhập số điện thoại.
Tôi cảm thấy kỳ lạ vì trong danh bạ của Hứa Minh Trạch có một số giống hệt của em nhưng không có tên.Tôi theo đó mở ra mục thư nháp.
Trong đó có 113 tin nhắn, toàn bộ đều là gửi cho em.
Mỗi tin đều rất ngắn: "Hôm nay thấy cậu ở lan can tầng hai" hay "khi chạy, tóc cậu rất đẹp." Càng có nhiều tin nhắn lặp đi lặp lại: "Tớ rất nhớ cậu, bao giờ cậu mới chịu nói chuyện với tớ."Đúng, lúc đó biểu hiện của tôi cũng giống như em bây giờ, rất khiếp sợ! Phải biết rằng Hứa Minh Trạch không những đẹp trai, học giỏi mà con gái theo đuổi cậu ấy cũng rất nhiều.
Vậy mà người trong lòng cậu ấy lại là em!Lúc ấy ngoài khiếp sợ ra tôi còn đau lòng nữa.
Vì nếu người thích em không phải cậu ấy, tôi còn phải cố tranh thủ.
Nhưng nếu đối phương là cậu ấy, tôi biết tình cảm này xong rồi.Nhưng, có lẽ tôi chưa buông tay được, vẫn lặng lẽ thích em nhiều năm như vậy.Nói xong Hoàng Lỗi bình thản uống cà phê.Còn tôi im lặng, đang cố gắng ép mình tiêu hóa tin tức này.***------------------------****Cho tới bây giờ tôi vẫn cho rằng tôi là một người không đáng cho người ta thích.
Kể cả sau này khi ở bên Hứa tiên sinh, tôi vẫn tự ti.Song, nhiều năm như thế tôi lại được người khác yêu thầm lâu như vậy.Đối với câu chuyện Hanawa của cậu ta tôi vẫn có chút ấn tượng.
Lúc đó tôi đang bàn về nhân vật hoạt hình với bạn thân.
Nó hỏi tôi thích nhân vật nam nào nhất.
Tôi buột miệng đáp Hanawa.
Lại không ngờ khiến cậu bạn này nhớ lâu đến vậy, khiến cậu ta giữ chiếc áo này lâu như thế.Tôi đột nhiên thấy hối hận vì sự lỗ mãng năm ấy.
Nếu có thể trở lại tôi sẽ quay mặt nhìn cậu bé mặc áo len trắng đang đỏ mặt ấy.Thì ra trong thanh xuân của người khác, tôi không cẩn thận làm nữ chính một lần, lại không hay biết gì."Cảm ơn anh đã nói với tôi, cũng cảm ơn anh đã thích tôi.""Không có gì.
Chỉ là cảm thấy nên chào tạm biệt tuổi thanh xuân đã qua của mình.
Nếu người trong lòng em không phải là Hứa Minh Trạch, tôi đã sớm ra tay.
Đáng tiếc năm đó người em tìm kiếm là cậu ấy.
Hazz, chỉ trách tôi tự mình đa tình.
Đúng rồi, chuyện này em đừng nói với cậu ấy.
Nếu không ghen lên cậu ấy lại ném tôi về thành phố B mất.""Haha, làm sao có thể!"Hai người hàn huyên chuyện cũ hồi cấp hai.
Lúc anh ta phải về công ty, chúng tôi cùng bước xuống gara.
Tôi đứng trước xe mình, nhìn cậu ta cầm tờ giấy ghi lời xin lỗi và cách liên hệ của tôi, trên trán rơi xuống mấy vạch đen."Hahaha, Cố Thiển, sao em có thể dễ thương như vậy?"Khi Hoàng Lỗi cầm tờ giấy cười nói với tôi, tôi đột nhiên thấy anh ta giống Hứa tiên sinh năm đó đã nói "Đi thôi!" với tôi.Về đến nhà đã bảy giờ tối.
Tắm rửa xong xuôi, tôi nhận được điện thoại của Hứa tiên sinh.
Tôi ôm Tam Tam trong ngực, bận rộn cùng nó nằm trên sô pha làm báo cáo tiến trình hằng ngày với Hứa tiên sinh.Anh có vẻ bận rộn, nói chuyện với tôi không tập trung lắm.
Đôi khi còn nghe thấy tiếng gõ bàn phím bên kia nữa.
Tôi sợ anh vừa làm vừa nói chuyện sẽ phân tâm, nên kêu buồn ngủ, không muốn nói nữa.Anh dường như hơi giật mình.
Bình thường giờ này nếu tôi không làm ầm ĩ như là đọc sách nghe chuyện cũ thì cũng là trêu ghẹo những chuyện lặt vặt trong nhà."Chiều nay, em không xảy ra chuyện gì chứ?"Có, vợ anh quẹt phải xe Caddilac của người ta.
Chủ nhân muốn em đi làm áp trại phu nhân để gán nợ."Khi anh học trung học, nếu em thật sự không để ý đến anh, anh cũng sẽ không để ý đến em?"Tôi thình lình hỏi một câu như vậy, đầu bên kia im lặng không một tiếng động."Không đâu, anh sợ em đi cùng người khác, đâu dám không để ý đến em.""Ừm, cả đời này em chỉ đi theo anh."Tôi chậm rãi vùi đầu vào bụng Tam Tam, khiến nó kêu meo meo ầm ĩ.
Sau khi Hứa tiên sinh cúp máy, căn phòng quay trở về tĩnh lặng.
Đây đã là năm thứ mười tôi biết anh.---------- Hết chương 2: ---------Bảo Bối Nhỏ, 14/02/20181800 chữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...