Nam Thần

Nhạc Chí hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra nhiều năm về trước, khi hắn vừa quen biết Mục Sân. Người nọ trời sinh tuấn mỹ, cứ ngỡ là một quý công tử phong nhã, ngờ đâu lại là một gã công tử câm.

Y sẽ chẳng nói chẳng rằng suốt mấy ngày liền, thấy Nhạc Chí thì cũng làm thinh, như thể y muốn ngăn cách hết thảy vạn vật thế gian ở bên ngoài vậy.

Nhạc Chí biết có một loại người cuồng tu luyện, những người này chỉ có một chấp niệm trong lòng, đó là tu luyện thành tiên, những điều khác chỉ như mây bay, không lọt được vào mắt bọn họ, càng không thể chạm đến lòng họ.

Đó là lần đầu tiên Nhạc Chí gặp được, nên hắn có hơi tò mò.

Nhạc Chí và Tất Cảnh giận dỗi nhau, hắn rời khỏi Vạn Yêu Tông, ngày ngày lang thang nhàm chán, thế là bèn lẽo đẽo theo đuôi Mục Sân suốt ngày.

Mục Sân quá lạnh lùng, Nhạc Chí luôn nghĩ hẳn là y sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Mãi đến khi hắn gặp Kỷ Nhược. Thật ra bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt một lần, lúc ấy hắn cảm thấy vị cô nương này mặt dày quá, thậm chí còn dày hơn cả hắn.

Tính tình Mục Sân lãnh đạm, còn Kỷ Nhược lại nhiệt tình táo bạo, thế là cô nàng bày ra đủ mọi biện pháp lấy lòng y.

Sau đó Nhạc Chí quay về Vạn Yêu Tông, nhiều năm về sau, hắn nghe nói Mục Sân kết đạo lữ, lại không ngờ vị đạo lữ đó chính là cô nương trước kia lì lợm đeo đuổi y.

Nhạc Chí nhìn nụ cười hé nở trên mặt Kỷ Nhược, nét cười ấy trông hơi gượng gạo, hoàn toàn không hợp với tính cách của cô nàng.

“Bổn cô nương tốt gái thế này, vậy mà chàng không biết quý trọng, đúng là có mắt như mù.” Kỷ Nhược bĩu môi nói.

“Tâm niệm của y quá trấn định, vạn vật trần thế đều không lọt được vào mắt y. Trước đây khi biết y kết đạo lữ với người khác, tại hạ nghe mà sợ chết khiếp. Loại người lãnh đạm như y mà lại để người khác tiến vào thế giới của mình, còn cả cái người dám cùng y kết đôi kia nữa, không biết là mình đồng da sắt cỡ nào mà có thể chịu nổi tính tình của y.” Nhạc Chí nói.

“Mình đồng da sắt gì đâu, chỉ cần da mặt dày tí là được, chàng bị ta bám riết mãi, chịu hết xiết, thế là phải nhận lời ta thôi.” Kỷ Nhược chọc chọc mặt mình, nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Nhưng đã kết thành đạo lữ, còn có con nối dõi, vậy thì giữa hai người đâu phải là không có cảm tình.” Nhạc Chí nói.

Kỷ Nhược trượt người dọc theo bức tường, rồi ngồi thụp xuống bậc thang đại điện.

“Tuy chàng không dịu dàng chìu chuộng ta, nhưng hai ta vẫn chung sống hòa hợp êm thắm. Có điều không ngờ được…” Kỷ Nhược dộng gáy vào bức tường sau lưng.

Nhạc Chí cũng ngồi xuống cạnh nàng, Kỷ Nhược tựa đầu trên vai Nhạc Chí, ánh mắt mông lung.

“Vậy là… Cô nương biết chuyện Tuyệt Tình Đan sao?” Nhạc Chí hỏi, hắn bỗng thấy hơi tàn nhẫn.

Kỷ Nhược xoa xoa chiếc mũi, nàng hít vào một hơi rồi nói với giọng nhạt thếnh: “Biết chứ, mặc dù chàng giấu ta, nếu không phải ngày nọ ta nhìn thấy thư từ ngươi gửi cho chàng thì… Đến lúc chàng cho ta một viên Tuyệt Tình Đan, ta lại tưởng ấy là kẹo mà hí hửng ăn hết đó chứ.”

Nếu như Kỷ Nhược không biết chuyện Tuyệt Tình Đan mà ăn đan dược vào, rồi cứ thế quên tình, tuyệt tình, thì cũng là chuyện tốt.


Nhưng giờ đây nàng đã biết rồi.

“Tại hạ từng nói muốn đền đáp cho cô nương một nguyện vọng.” Nhạc Chí nói.

Kỷ Nhược lập tức ngồi ngay ngắn trở lại, nàng nhìn Nhạc Chí bằng đôi mắt đen như mực: “Ta muốn gì ngươi cũng đồng ý sao?”

Nhạc Chí cũng nhìn Kỷ Nhược, hắn nghĩ nguyện vọng của Kỷ Nhược chỉ có thể là hủy hoại Tuyệt Tình Đan, đây vốn là việc hắn đã đồng ý với Mục Sân, nếu làm vậy, sẽ thất tín với y.

Nói cũng khéo, tính tình Mục Sân lãnh đạm như thế, vậy mà y lại trở thành hảo hữu của Nhạc Chí, còn Nhạc Chí hắn đã sống mấy trăm năm, cũng chỉ có Mục Sân là bằng hữu.

Nhưng nếu để một cô gái si tình như Kỷ Nhược ăn Tuyệt Tình Đan, hắn lại không đành lòng.

Nhạc Chí băn khoăn quá đỗi.

Thời gian chậm chạp trôi qua, sương mù trong lòng hắn tan đi, cũng đã có đáp án, bèn gật đầu: “Được.”

Kỷ Nhược chằm chặp nhìn Nhạc Chí, răng cắn chặt môi, nghiến đến mức tơ máu rỉ ra, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt long lanh.

Qua một lúc lâu, nỗi xúc động tan biến, Kỷ Nhược chợt nở nụ cười, cười rất kiêu hãnh: “Nhạc Chí, gọi ‘bà bà’ ta nghe xem nào!”

Nhạc Chí: “…”

Đôi mắt hạnh của Kỷ Nhược trợn lên: “Ngươi đã bảo bất kể ta muốn gì thì ngươi cũng chịu mà!”

Nhạc Chí thở dài một hơi, hắn bỗng thấy nụ cười của Kỷ Nhược sao mà chói mắt quá.

“Cô nương yêu y đến vậy à.”

“Đã là mộng tưởng của chàng… Sao ta lại nhẫn tâm hủy hoại chàng chứ. Tuyệt Tình Đan thì Tuyệt Tình Đan, nếu chàng đã muốn thì cho chàng toại nguyện. Chờ đến lúc chàng phi thăng thành tiên, một mình ta canh giữ ở thế gian này, cũng mong chàng được thỏa mãn.” Kỷ Nhược nói.

“Thật ra, vốn ta đến tìm ngươi là muốn bắt ngươi hủy Tuyệt Tình Đan, nếu ngươi không chịu, sẽ giết quách. Lúc nãy, ngươi hỏi ta muốn gì, ta cũng nghĩ đến điều đó… ” Kỷ Nhược lúng ta lúng túng nói.

“Nhạc Chí, ngươi nhìn ta như thế làm gì, cứ như ta muốn chết không bằng.”

“Dù ngươi có nhìn ta như thế, cũng không thể không gọi ‘bà bà’ đâu, gọi lẹ lẹ lên coi nào!”

Nhạc Chí cắn môi, không nói tiếng nào.


“Thôi, bà đây không ép uổng nhà ngươi nữa, khi nào ta nghĩ được muốn cái gì, sẽ nói cho ngươi nghe.”

Kỷ Nhược thè lưỡi trêu Nhạc Chí, rồi đi khỏi đại điện.

Nhạc Chí bước từng bước một lên bậc thang, hắn đi tới trước giường, nhìn người đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường.

Chân mày Tất Cảnh rất đậm, giờ lại nhíu sát vào nhau, trông rất khó coi.

Nhạc Chí vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về hàng mày của y, nhưng có dỗ dành thế nào đi chăng nữa cũng không làm dịu nó được.

“Ta cứ nghĩ mình yêu ngươi rất đậm sâu, giờ đây thấy nàng mới vỡ lẽ, hóa ra chỉ là ham muốn của bản thân ta.”

Viên Ký Tình Đan mà hắn đã gạt Tất Cảnh ăn nọ, Nhạc Chí đã hối hận tột cùng.

Kỷ Nhược tình nguyện đánh đổi chân tình của mình để giúp Mục Sân được như nguyện, còn hắn lại cưỡng ép Tất Cảnh yêu mình.

Trước mặt Kỷ Nhược, tình yêu của hắn sao mà nhỏ mọn đến thế.

Mọi oán giận trong phút chốc tan biến vào hư không, hắn chẳng thể oán Tất Cảnh, chỉ có thể oán chính mình.

Nhạc Chí khom lưng, vùi đầu vào trong ngực Tất Cảnh lắng nghe từng tiếng tim đập, khi thanh âm quen thuộc vang lên, hắn từ từ khép mắt lại.

Tất Cảnh hôn mê rất lâu, lâu đến mức Nhạc Chí nghi ngờ Kỷ Nhược đã động tay động chân gì đó trong tấm phù chú kia.

Hắn bèn đi tìm Kỷ Nhược, nàng nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.

Nhạc Chí dùng ánh mắt nghiêm túc đánh giá cô nàng.

Kỷ Nhược mở to mắt giãi bày: “Bổn cô nương là một thiếu nữ lương thiện mà…”

“Nếu cô là cô nương tốt, vậy sao y vẫn chưa tỉnh?” Nhạc Chí nói, mặt không đổi sắc.

“Chỉ là ngủ thêm mấy ngày thôi, cũng tốt cho y mà. Yên tâm đi, ta không làm hại y đâu.” Kỷ Nhược nói xong, gương mặt bỗng lộ vẻ thẹn thùng, nàng nũng nịu nói: “Người ta chỉ muốn được bên chàng mấy ngày thôi mà~”

Nhạc Chí: “…” Lòng hắn âm thầm chấn động, toàn thân nổi da gà.


Kỷ Nhược lôi kéo Nhạc Chí đi đến con đường lớn bên ngoài cung Vạn Yêu, ở đó thỉnh thoảng sẽ có tu giả đi qua, còn có Yêu tu, rồi nhân tu, cũng có cả người thường với đủ loại trang phục.

Hai người cứ thế ngồi xuống ven đường, nhìn ngó người ta đi tới đi lui.

“Chúng ta ngồi đây làm gì vậy?” Nhạc Chí nghi ngờ hỏi.

Hắn nhìn chỗ trống phía trước bọn họ, ở đấy cũng không đặt chén bát* gì.

*Giải thích: Nhạc Chí cảm thấy hai người họ không phải cái bang, không mang chén bát ăn mày lăn lê vệ đường.

“Xem quá khứ của người khác.” Kỷ Nhược chống cằm nói, “Trước đây, mỗi khi nhàm chán, ta sẽ tìm người có quá khứ phức tạp rồi xem chuyện xưa của bọn họ.”

“Không phải cô nói đọc tàn ảnh sẽ rất tổn hao chân khí sao?” Nhạc Chí nghi ngờ, liếc mắt nhìn Kỷ Nhược.

“Thi thoảng nghịch một tí cũng vui mà, hôm nay chúng ta chỉ xem một người thôi, người này cho ngươi chọn.” Kỷ Nhược hưng phấn nói.

Nhạc Chí đành chiều ý nàng, hắn bèn nghiêm túc chọn lựa, chỉ là lựa tới lựa lui, vẫn không người nào khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Làn gió nhẹ vờn qua mặt, Nhạc Chí như ngửi từ trong hơi gió một làn hương đặc biệt, đó là linh khí mỏng manh. Là linh khí từ phương xa phiêu tán đến.

Trong không gian dần tràn ngập một bầu không khí đầy áp lực, Nhạc Chí mở to hai mắt: “Có tu giả cao cường xuất hiện.” Hơn nữa tu vi của người này hẳn phải cao hơn Tất Cảnh, vì loại khí thế áp bức này còn dữ dội hơn so với y.

Khi hắn quay đầu qua, Kỷ Nhược đã hoàn toàn ngây dại, đôi mắt hạnh mở thật to, miệng hơi hé, trông thật là ngố.

Nhạc Chí đã đoán được chuyện gì.

Hắn quay lại, quả nhiên thấy một đám mây lướt đến từ trên không trung, đám mây sà xuống mặt đất, tan thành hư vô.

Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Nhạc Chí.

Vẫn toàn thân áo đen như trước, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm sâu trầm tĩnh.

Kỷ Nhược đã ngồi bệt xuống mặt đất, đôi mắt vẫn nhìn trân trân vào người đang từng bước đến gần.

Nhạc Chí từ dưới đất đứng lên, phủi phủi cát bụi trên người.

Mục Sân đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Kỷ Nhược đang ngồi trên mặt đất một thoáng, rồi lại nhìn sang Nhạc Chí bằng khuôn mặt lạnh như băng mà nghiêm túc, y hỏi: “Tuyệt Tình Đan đâu?”

“Còn cần ba mươi năm nữa.” Nhạc Chí nói.

Dường như Mục Sân thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt y lại nhìn Kỷ Nhược lần nữa.

Kỷ Nhược nhảy dựng lên từ dưới đất, lầu bầu nói: “Sân ca, ta hổng có tí hứng thú gì với Tuyệt Tình Đan của chàng hết nhá!”


Mục Sân gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Kỷ Nhược bất chợt xáp lại, cô nàng ôm lấy cánh tay Mục Sân, đôi mắt ẩn chứa khát vọng nhìn y, nói: “Sân ca, nhiều ngày nay chàng có nhớ ta không?”

Mục Sân nghiêm túc nhìn Kỷ Nhược, dường như đang ngẫm nghĩ.

Kỷ Nhược lắc lắc cánh tay y, làm nũng nói: “Có hay không vậy?”

Mục Sân rất đứng đắn gật đầu: “Có.”

Kỷ Nhược bèn cười rúc rích, đỏ mặt nói: “Lời ngon tiếng ngọt thế này, lại còn có người ngoài ở đây… Thiệt mắc cỡ à… Người ta ngại chết mất thôi~”

Người ngoài Nhạc Chí: “…”

Thế mà Mục Sân còn xoa xoa đầu Kỷ Nhược, bỗng dưng nàng nhón mũi chân, đặt một nụ hôn lên môi y.

Nhạc Chí: Còn có người ngoài ở đây đó!

Nhạc Chí khụ khụ: “Mục Sân, huynh giấu vị đạo lữ này kín đáo quá, giờ ta mới được gặp đấy.”

Cuối cùng Mục Sân cũng nhìn Nhạc Chí: “Kỷ Nhược.” Như thể đang giới thiệu vậy.

Nhạc Chí gật đầu: “Chẳng biết năm nay đã qua mấy xuân rồi?”

Mục Sân nghĩ nghĩ: “Một ngàn năm thọ.”

… Quả nhiên là lão bà bà, hèn gì da mặt dày thế. Có điều, một ngàn năm tuổi như vậy quả thật có thể xưng là bà của hắn.

Kỷ Nhược ló đầu ra từ trong lòng Mục Sân: “Sân ca đến tìm ta rồi, ta không chơi với ngươi được nữa đâu, thôi đừng luyến tiếc, cũng đừng vấn vương nhé.”

Nhạc Chí: “… Tại hạ không nhớ cô đâu.”

Kỷ Nhược nghiêm nghị gật đầu: “Thế thì bà bà đây yên tâm rồi, Sân ca, mình đi thôi.”

Mục Sân nhìn Nhạc Chí một thoáng: “Ba mươi năm sau, ta sẽ đến tìm ngươi.”

Nhìn hai người bọn họ tay trong tay cùng sánh bước, Nhạc Chí thở hắt ra một hơi dài. Hiện giờ thân mật là thế, nhưng ba mươi năm sau, Kỷ Nhược ăn Tuyệt Tình Đan, Mục Sân phi thăng thành tiên, thế là đường ai nấy đi, hóa thành người dưng.

Kỷ Nhược thật đáng nể, quá si tình cũng quá thông minh, dù trong lòng muôn vàn đau khổ, trên mặt vẫn không lộ nửa phần.

Khi thân ảnh hai người biến mất, Nhạc Chí đứng tần ngần một lúc, rồi quay về Vạn Yêu Tông.

Tất Cảnh vẫn còn thiêm thiếp ngủ, không biết y mơ giấc mộng đẹp gì mà đôi mày vốn nhíu lại nay đã giãn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui