EDITOR: LAM
Nấm Lùn đỏ mặt, chửi một câu “vô liêm sỉ” rồi bỏ đi cùng tập văn kiện.
Tống Hàng sờ mặt, thầm nghĩ “Tớ chỉ dựa vào khuôn mặt này là đã có thể chinh phục được cậu không phải sao, lại bảo không đúng đi?”.
Nấm Lùn trở về tòa soạn báo, chưa kịp ngồi vào chỗ mà đã bị Thái Dịch Dịch giữ lại: “Ủa tiểu thụ, mới đi gặp bạn trai đấy hả, ngó cái vẻ thẹn thùng này mà xem.”
Nấm Lùn trừng mắt liếc cô một cái: “Tổng biên tập đại nhân, ngài không bận việc à? Mỗi ngày nhìn chằm chằm em như vậy thú vị lắm hay gì?”
Thái Dịch Dịch cốc đầu cậu: “Đương nhiên là bận! Nhưng nếu không nhìn chằm chằm em thì chị lại không có hứng thú làm việc nha.”
Nấm Lùn cáu kỉnh che đầu: “Em có một câu MMP (*) không biết có nên nói hay không!”
Chú thích:
(*) MMP: Thuật ngữ mạng, là một câu chửi thề khẩu ngữ Tứ Xuyên, MMP là viết tắt của “Mụ mại phê” – “Mā mài pī” tức là “Đ* má nó”/Đ*t mẹ, là một câu chửi tục được xếp vào hạng nặng ở Trung Quốc.
(Theo baidu)
Thái Dịch Dịch cười mỉm chi ngồi trở lại vị trí của mình: “Không trêu em nữa, nhanh làm việc đi, đọc cho kĩ bản hợp đồng, chớ có nếm trái đắng rồi mới tới tìm chị!”
Nấm Lùn phớt lờ cô, cậu đắm mình trong bản hợp đồng.
Thật ra Nấm Lùn không hề ghét Thái Dịch Dịch, từ khi chân ướt chân ráo bước vào công ty, Thái Dịch Dịch vẫn luôn chỉ bảo tận tình cho cậu.
Chỉ có điều, Nấm Lùn thuộc tuýp thù dai, cậu không thể nhẫn nhịn một kẻ đã từng dừa lối mình, càng chẳng thể chấp nhận một kẻ đã lừa mình đến tận bảy, tám năm! Cho nên cậu vẫn luôn có định kiến với Thái Dịch Dịch!
Về phần tại sao Nấm Lùn lại nói Thái Dịch Dịch lừa dối cậu bảy, tám năm; việc này có lẽ nên kể từ khoảng thời gian nghỉ hè khi cậu đã tốt nghiệp xong cấp hai và chuẩn bị nhập học cấp ba.
Một tuần trước khi nhập học, Nấm Lùn bị đau ruột thừa phải nhập viện phẫu thuật nên mới không thể tham gia khóa quốc phòng.
Bố Chu, mẹ Chu bận bịu công việc không có thời gian trông nom Nấm Lùn vì vậy mọi việc đều đổ dồn lên người Tống Hàng.
Nằm chung phòng với Nấm Lùn là một chị gái, cả hai tuy rằng nằm trên giường bệnh nhưng lại tìm được rất nhiều chủ đề chung, họ trò chuyện với nhau khá là vui vẻ.
Truyện Phương Tây
Thời điểm Nấm Lùn xuất viện, chị gái khóc lóc bảo mình mắc bệnh nan y chẳng biết có được xuất viện không, tâm nguyện lớn nhất đời này của chị là có thể trông thấy hai cậu con trai hôn nhau.
Chị gái đau đớn rơi lệ, Nấm Lùn mềm lòng bèn lôi kéo Tống Hàng hôn nhau trước mặt chị gái.
Chị gái vô cùng thỏa mãn còn tặng cho Nấm Lùn một món quà nhỏ.
Mấy năm nay Nấm Lùn vẫn luôn trân trọng món quà nhỏ bé đó, lâu lâu còn tự hỏi liệu bệnh tình của chị có tốt hơn không? Có đúng là chị không thể ra khỏi bệnh viện như lời chị từng nói?
Song, khi Nấm Lùn nhìn thấy Thái Dịch Dịch vào ngày đầu tiên đi làm, cậu liếc một cái là đã nhận ra ngay.
Đậu má! Đây chẳng phải là chị gái lúc trước nằm chung phòng bệnh với mình sao?
Nấm Lùn vui mừng khôn xiết, mở miệng ân cần hỏi han: “Hóa ra chị vẫn còn sống à? Em thật sự đã nghĩ chị không thể rời khỏi bệnh viện!”
Thái Dịch Dịch cũng nhận ra Nấm Lùn, cô bước tới vỗ lên bả vai cậu: “Sao chị lại chết được! Chẳng phải chỉ là viêm ruột thừa thôi ư? Lẽ nào tiểu thụ một khi đã yêu vào thì đều trở nên ngốc nghếch vậy hả?”
Từ đó về sau, thù này kết thành.
Cũng bởi vì chuyện này, Nấm Lùn vừa về đến nhà là đã ngay lập tức kể cho Tống Hàng nghe: “Cậu có còn nhớ người chị gái nằm chung phòng bệnh lúc tớ bị đau ruột thừa không? Chị đó lừa bọn mình đấy, chị ấy chẳng mắc bệnh nan y gì hết!”
Tống Hàng nhịn cười: “Nhớ chứ, nhưng tất cả những người nằm chung phòng bệnh với cậu vốn dĩ đều bị đau ruột thừa mà, hóa ra tới tận bây giờ cậu vẫn không biết gì luôn hả? Được rồi được rồi, tình yêu à đừng nghĩ tới chị gái đó nữa, bọn mình đi ngủ nha, tớ thèm quá.”
Nấm Lùn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Đi ra ngoài!”
Tội cho Tống Hàng phải ngủ cả một đêm trong thư phòng.
HẾT CHƯƠNG 31
EDITOR: Vừa lòng tui lắm.
=]].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...