Chương 89: Bầu bạn.
Buổi tối, gió đêm hơi lạnh.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ra cửa, tới Học Viện Điện Ảnh.
Cuối tháng tám, người ở trong Học Viện Điện Ảnh không phải là rất nhiều, đặc biệt là vào buổi tối.
Nhưng Lục Ly vẫn chuẩn bị võ trang đầy đủ, dẫu sao cũng không thể một cái liền bị người nhận ra.
Hai người tay nắm tay ra cửa, mặc dù lúc mới bắt đầu, Nguyễn Nhuyễn còn muốn ngồi xe điện ngầm, nhưng nghĩ đến Lục Ly bên cạnh, ý niệm này nháy mắt bị dập tắt.
Lái xe ra cửa, không bao lâu liền tới cửa Học Viện Điện Ảnh.
Đèn ở cửa chính Học Viện Điện Ảnh cũng không phải rất sáng, Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn ngừng xe ở cửa cách đó không xa, hai người liền từ cửa hông đi vào.
Người ở cửa hông cũng vừa phải, bên cạnh cửa hông Học Viện Điện Ảnh có một phố ăn vặt, vừa đi qua cửa liền có thể ngửi được mùi thơm.
Nguyễn Nhuyễn hít hít mũi, có chút đói bụng.
“Đói bụng?”
"Ừm." Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ nói: "Anh đi vào trong chờ em, em đi mua đồ tới?"
Lục Ly nắm tay cô, lắc lắc đầu: "Anh đi cùng em."
Nguyễn Nhuyễn có chút chần chờ: “Nhưng anh."
Lục Ly cười nhẹ: “Không có việc gì, sẽ không bị nhận ra đâu, yên tâm đi.”
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ giây lát, cũng cảm thấy có thể, bộ dạng của Lục Ly bây giờ, khó bị nhận ra, đương nhiên càng quan trọng hơn, phố mỹ thực bên kia mọi người đều vội vàng ăn, ánh đèn cũng không phải rất sáng, chỉ cần không đi đến nơi nhiều người, chắc cũng không có vấn đề quá lớn.
Cô cười nhẹ ra tiếng, kéo cánh tay Lục Ly, cong cong môi nói: "Được, vậy cùng đi thôi."
"Ừ."
Lục Ly cùng cô đi đến phố mỹ thực bên kia, vừa đến lối vào, hai người liền không ngoài dự đoán ngửi được mùi thơm, lúc Lục Ly học ở đây, cũng đi qua vài lần, nhưng ít lại càng ít.
Chỉ có vài lần các đồng học liên hoan mới tới.
Số lần Nguyễn Nhuyễn tới ngược lại rất nhiều, vẫn luôn hứng thú bừng bừng giới thiệu các món cho Lục Ly, còn nói mình khá thích ăn cái nào, lúc đi cùng Lâm Thanh đến, còn làm ồn ào không ít chê cười.
Lục Ly nghe thú vị, anh rất thích Nguyễn Nhuyễn chia sẻ chuyện của mình cho anh, cho nên vẫn luôn nghiêm túc nghe.
Đột nhiên ánh mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, chỉ một cửa hàng sữa chua cuộn nói: "Em muốn ăn sữa chua cuộn."
Lục Ly bật cười, gật gật đầu: “Được, anh đi mua cho em."
"Được."
Chủ tiệm đang bận rộn, bên cạnh cũng có mấy đôi yêu nhau, cho nên không quá chú ý tới Nhuyễn cùng Lục Ly, dẫu sao người ta cũng đang tình chàng ý thiếp.
Nguyễn Nhuyễn nắm tay Lục Ly, kéo anh dựa tới, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói: "Cũng may không có ai chú ý tới anh."
Lục Ly bật cười, cong cong môi: "Rất may mắn."
Hai người đứng ở bên cạnh chờ, không bao lâu Nguyễn Nhuyễn liền cầm sữa chua cuộn thơm ngon trên tay ăn, vừa ăn còn đút cho Lục Ly một hai miếng.
Nhưng không nhiều lắm, dù sao Lục Ly còn mang khẩu trang, cũng chưa được tháo ra.
Nguyễn Nhuyễn nhìn liền cảm thấy buồn cười, kéo Lục Ly nhanh chóng mua chút đồ ăn vặt đóng gói vào trường học, hai người đi vào một góc tối bên trong đình.
"Anh có thể tháo khẩu trang ra rồi." Nguyễn Nhuyễn nhìn cũng cảm thấy khó chịu.
Lục Ly bật cười, tháo khẩu trang xuống, mới vừa lấy xuống, Nguyễn Nhuyễn liền đút cho anh ăn, vừa nhìn anh ăn vừa hỏi: "Thế nào, mùi vị cũng không tệ lắm nhỉ?"
Cô rất thích nơi ăn vặt này, cho nên vội vàng muốn biết Lục Ly có thích hay không.
Lục Ly bật cười, sau khi ăn xong mới nói: "Thích, nhưng em không thể ăn nhiều."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Liếc Lục Ly một cái, cô nói: "Chỉ lần này mà thôi."
Lục Ly ừ một tiếng: “Thực phẩm không tốt vẫn nên ăn ít, ngẫu nhiên ăn một hai lần là được rồi."
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, cũng biết Lục Ly nói đúng, gật gật đầu đáp lời: “Em đã biết."
Hai người ngọt ngọt ngào ngào ở đây ăn đồ ăn vặt đóng gói từ bên ngoài, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Nhuyễn còn muốn đi dạo nơi khác một vòng, Lục Ly cũng theo cô, đi theo cô lên phía trước: "Còn muốn đi nơi nào?”
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên nói: "Anh biết nơi nào trong trường học thích hợp cho các đôi tình nhân hẹn hò nhất không?"
Lục Ly hơi giật mình, cúi đầu cười: “Muốn đến đó?"
"Có chút muốn."
Nghe vậy, Lục Ly nắm tay cô, đi một bên khác.
Nguyễn Nhuyễn nói chỗ đó, ở phía sau khu dạy học, là một nơi rất rộng rãi, nơi đó cây cối chung quanh rậm rạp, lớn nhỏ không đồng nhất, quan trọng nhất chính là, nơi đó còn có không ít ghế dài.
Lục Ly ban đầu còn chưa vào trường, liền có fans ở dưới bình luận nói nơi đó thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò nhất, ánh đèn không sáng không tối, còn có vị trí rộng rãi gì đó.
Mỗi lần chỉ cần đi qua nơi đó, vào buổi tối, liền có thể nghe thấy không ít lời đường mật của các đôi tình nhân.
Nghe nói chỉ cần là sinh viên Học Viện Điện Ảnh, có đối tượng đều sẽ hẹn hò ở đó, cho dù không nhiều lắm, nhưng một lần nhất định có.
Lục Ly nắm tay cô đi tới bên kia, hai người chuyên chọn những nơi tối để đi, vì phòng ngừa Lục Ly bị người nhận ra.
Trên đường đen như mực, người rất ít rất ít, ngẫu nhiên gặp được một hai đối tượng đều là đôi tình nhân ngọt ngào, đang anh anh em em, cũng không quá chú ý tới Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly bên này.
Phía sau một rừng cây nhỏ, Nguyễn Nhuyễn mang Lục Ly quen cửa quen nẻo chui vào.
Nhìn động tác Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Em đã tới đây?"
"Đã tới rồi." Nguyễn Nhuyễn không cảm thấy có là lạ ở chỗ nào, đúng lý hợp tình trả lời.
Lục Ly vươn tay nhéo nhéo lòng bàn tay cô, có chút dùng sức: "Tới với ai?"
Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngược lại phát giác Lục Ly khác thường, cô ôm cánh tay Lục Ly nũng nịu: “Cùng Thanh Thanh, khi đó khá tò mò với nơi này, nên lại đây xem chút."
"Sau đó thì sao?"
Sau đó? Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt: "Sau đó bọn em đúng lúc gặp một đôi tình nhân ở đây... Cái gì nhỉ."
Lục Ly nhướng mày, cố ý hỏi cô: "Cái gì?"
Nguyễn Nhuyễn trừng anh: "Anh nói đi?”
Lục Ly bật cười, cong môi cười: "Anh không biết mới hỏi em."
Nguyễn Nhuyễn dậm dậm chân, bị Lục Ly bức cho có chút bất đắc dĩ nói: “Hôn môi nha."
Lục Ly nhẹ ừ: "Như vậy sao, anh còn tưởng là gì khác chứ."
Tiếng nói vừa dứt, Nguyễn Nhuyễn liền trợn tròn mắt nhìn anh, vươn tay chỉ vào Lục Ly, một câu ở trong miệng nghẹn nửa ngày mới ra: "Anh lưu manh."
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, khom lưng tới gần Nguyễn Nhuyễn, hô hấp tới trên mặt cô, anh cười khẽ: “Nơi nào lưu manh.” Nói xong, nhìn Nguyễn Nhuyễn từ trên xuống dưới nói: "Anh hôm nay còn chưa làm chuyện gì lưu manh đâu."
Anh cúi đầu cọ cọ chóp mũi Nguyễn Nhuyễn, cố ý trêu ghẹo cô: "Nếu không giờ làm một lần?”
Nói xong, cũng không chờ Nguyễn Nhuyễn phản ứng lại, Lục Ly đưa tay giữ lấy đầu cô, cúi đầu hôn xuống.
Nơi này vốn dĩ rất tối, đèn đường không quá sáng, Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn đứng dưới một cây đại thụ, càng làm người không thấy rõ cảnh tượng bên trong.
“Ưm……” Nguyễn Nhuyễn vươn tay ôm cổ anh, nhón chân cho anh hôn.
Quanh thân không khí dần dần ái muội.
Nguyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, không biết bị Lục Ly hôn bao lâu, cô rốt cuộc có thể hít thở được không khí trong lành.
Hai người không tiếng động nhìn nhau, hô hấp quanh quẩn bên tai.
“Còn muốn đi vào bên trong không?"
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không đâu."
Lại đi vào bên trong, cô sợ mình muốn ra cũng không được.
Ôm Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi.”
"Được." Giọng Lục Ly khàn khàn, như có cái gì đó chặn lại, có chút gian nan nói ra tiếng.
Anh cùng Nguyễn Nhuyễn mười ngón tay đan vào nhau, hai người cúi đầu đi ra ngoài.
Lần này trở về trường học, hai người coi như khá điệu thấp.
Không bị bất kỳ người nào phát hiện, cũng không xuất hiện bất kỳ tin tức gì liên quan tới Lục Ly.
*
Sau ngày kia Nguyễn Nhuyễn dành thời gian rất dài trầm mê bên trong kịch bản, còn Lục Ly trước kia cũng nói qua nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cho nên vẫn luôn ở nhà cùng cô.
Nhận được điện thoại Cố Y, đã là một tuần sau.
Nguyễn Nhuyễn có chút kinh ngạc: "Chị Cố Y."
Cố Y ừ hừ một tiếng: "Đang làm gì vậy?"
“Ở nhà.” Nguyễn Nhuyễn từ sau khi chuyển tới nhà Lục Ly bên này, chủ yếu là nơi này tính bảo mật tốt hơn, cho nên vì nhiều phương diện suy xét, cô cùng Lục Ly ở đây, sẽ tốt hơn nhà mình.
Cố Y à một tiếng: "Phim truyền hình suy xét thế nào rồi?”
"Suy nghĩ kỹ." Nguyễn Nhuyễn rũ mắt nhìn chằm chằm tay bị Lục Ly nắm trong tay, "Làm sao vậy?"
"Sắp thử kính, em báo danh chưa?"
Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình: “Khi nào thử kính?”
“Ba ngày sau, hiện giờ báo danh sàng lọc."
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: "Được, em trực tiếp có thể tới phỏng vấn đúng không?"
"Đúng vậy, chị đề cử em cho đạo diễn, nhưng em vẫn phải báo danh, nếu em cân nhắc kỹ, chị sẽ nói cho em."
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Vậy không cần đâu, người đại diện của em sẽ báo, em không thể luôn đi cửa sau đâu."
Cố Y không thèm để ý nói: "Đi cửa sau thì sao, có cửa sau để đi chẳng lẽ còn không đi sao."
Nguyễn Nhuyễn cười: "Ừ ừ không sao, em sẽ làm theo quy trình chính thức."
"Vậy được, ba ngày sau gặp lại."
"Được." Nguyễn Nhuyễn ngừng một chút nói: "Chị Cố Y, vai nam chính là ai?"
Cố Y bên kia trầm mặc hồi lâu mới nói: "Chị tạm thời còn chưa biết, nghe nói có điều động nội bộ hai diễn viên, nhưng chị còn chưa thấy người đâu."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: "Như vậy sao, vậy nếu chị biết trước thì nói cho em một tiếng?"
"Được, không thành vấn đề.”
"OK, vậy trước như vậy."
"Hiểu rồi."
Cúp điện thoại, Lục Ly nhướng mày nhìn cô: "Sắp đi phỏng vấn?"
"Ừm, ba ngày sau.” Nguyễn Nhuyễn ghé mắt nhìn vẻ mặt anh, chần chờ vài giây hỏi: “Anh thật sự đồng ý em đi quay bộ phim truyền hình này?”
Lục Ly bật cười, cong cong môi nói: “Em thích không phải sao?”
"Ừm." Cô thích, nhưng sợ Lục Ly không thích.
Lục Ly duỗi tay xoa xoa tóc cô, khuyên bảo cô: "Thích liền làm, anh kết giao với em, anh cũng sẽ không hạn chế em quá nhiều thứ, đây là nghề nghiệp của em, cũng là hứng thú yêu thích của em biết không?"
Nghe vậy, cả người Nguyễn Nhuyễn đều dựa vào trên người Lục Ly, cười nhẹ nói: “Lục Ly.”
"Ừ?"
"Anh thật tốt."
Lục Ly nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô: "Tốt thế nào?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trong nháy mắt liền không muốn nói nữa, cô nhìn ánh mắt Lục Ly, có chút bất đắc dĩ nói: "Anh nhìn đi đâu vậy?"
"Anh không nhìn đâu cả."
Nguyễn Nhuyễn ừ hừ một tiếng, ôm cánh tay Lục Ly nũng nịu: "Vạn nhất em không qua thử kính thì sao đây."
"Không thể nào." Đối với kỹ thuật diễn của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly vẫn có lòng tin, huống chi kịch bản này cũng đều bị Nguyễn Nhuyễn xem cho nát rồi, lúc ngẫu nhiên, Nguyễn Nhuyễn còn muốn lôi kéo Lục Ly cùng nhau đối diễn.
Lục Ly vẫn tin tưởng với năng lực của cô ở phương diện này.
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Vạn nhất kỹ thuật diễn của người ta tốt hơn em thì sao?"
Lục Ly trầm ngâm một chút, an ủi cô nói: "Không sao cả, em có hậu đài, lại có kỹ thuật diễn.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, liếc anh nói: "Loại chuyện hậu trường này, nói ra có chút mất mặt."
"Mất mặt đâu, có hậu đài phải lợi dụng thật tốt, đặc biệt là phải lợi dụng anh một chút biết không?" Lục Ly nói, duỗi tay nhéo nhéo mặt Nguyễn Nhuyễn, nghiêm túc nói: “Anh không ngại bị em lợi dụng, nếu như vậy có thể để cho em ở trong cái vòng này tốt hơn an toàn hơn."
Nguyễn Nhuyễn an tĩnh hồi lâu, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, nghĩ nghĩ mới nói: "Em biết."
Cô biết Lục Ly vì tốt cho mình, nhưng thật ra Nguyễn Nhuyễn càng muốn dùng thực lực của mình đi chứng minh.
Nhưng bây giờ xem ra, trên người cô không thoát khỏi cái danh bạn gái Lục Ly rồi, nhưng cũng không sao, cho dù có cái danh như vậy, cô vẫn sẽ cố gắng, cho dù có hậu đài phía sau, cô cũng sẽ nghiêm túc diễn mỗi một kịch bản mình nhận được.
Hai người trò chuyện một hồi, Nguyễn Nhuyễn liền mệt nhọc, nằm ở trên đùi Lục Ly, trực tiếp chuẩn bị cứ như vậy ngủ một hồi.
"Em buồn ngủ."
“Ngủ đi.” Lục Ly vươn tay xoa xoa tóc cô, an ủi.
"Được."
Nguyễn Nhuyễn nghiêng nghiêng người, nghĩ nghĩ lại lần nữa mở mắt nhìn Lực Ly nói: "Em cùng người khác quay cảnh diễn thân mật... Anh không ăn giấm?”
Nghe vậy, Lục Ly cong môi cười nói: “Em đoán xem."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Cô không cần đoán cũng biết, Lục Ly chắc chắn ghen, Nguyễn Nhuyễn vẫn có một chút tự tin nho nhỏ đối với cảm tình của mình cùng Lục Ly.
Cười ra tiếng, Nguyễn Nhuyễn cũng không hỏi anh nữa.
Dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó rồi nói sau.
Nói không chừng, sẽ có kinh hỉ khác thì sao.
*
Ba ngày thoáng một cái đã qua, lúc Nguyễn Nhuyễn xuất hiện ở công ty để thử kính, Cố Y vừa lúc ở bên trong, khi thấy Nguyễn Nhuyễn liền chớp chớp mắt với cô, rồi đi vào bên trong.
Thẩm Tích liếc nhìn hỗ động giữa hai người, hỏi: "Hai người quen nhau?"
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Ừm, con mèo cuối cùng là chị Cố Y viết."
Nghe vậy, Thẩm Tích gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “ Con gái Cố đạo phải không?"
“Đúng vậy, người rất tốt."
Thẩm Tích có chút kinh ngạc nhìn mắt Nguyễn Nhuyễn, không thể không nói, Nguyễn Nhuyễn cười rộ lên thật sự đẹp, kiểu hình ngọt ngào này, hai má lúm đồng tiền rất được người yêu thích.
"Đúng rồi em có weibo chưa?"
"Rồi ạ." Lần trước Cố Y nhắc nhở cô, Nguyễn Nhuyễn lại lần nữa tạo một cái, nhưng cũng chỉ là một weibo không hay đăng gì thôi, cô bây giờ xem tin tức bát quái đều dùng tài khoản trước kia của mình, dù sao tài khoản trước kia có thể tùy tiện chia sẻ tin tức về Lục Ly, cũng có thể tùy tiện bình luận, không bị người khác lấy ra thảo luận.
Thẩm Tích đáp: "Vậy được rồi, nếu lần này qua thử kính, em đến lúc đó thì chia sẻ weibo một chút."
"Được, em đã biết."
"ID mới?"
Nguyễn Nhuyễn bật cười, gật gật đầu: “Ừm, cái trước kia... Đều có rất nhiều tin tức về Lục Ly." Cô có chút ngượng ngùng cười cười, “Không quá tiện."
Thẩm Tích hiểu rõ, trong mắt chứa ý cười nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Thật đúng là fan trung thành của Lục Ly."
"Ừm."
"Tài khoản trước kia của em là gì?"
Nguyễn Nhuyễn trực tiếp lấy di động ra cho Thẩm Tích xem.
Thẩm Tích nhướng mày, vô cùng kinh ngạc: “Thì ra tài khoản này là của em?"
"Ừm." Nguyễn Nhuyễn có chút xấu hổ nói, là bởi vì chủ nhân tài khoản này, cũng là chính cô, đã từng làm rất nhiều video cắt nối biên tập về Lục Ly, làm hiệu quả không tôi, fans cũng khá nhiều, cho nên nếu cô xóa nội dung trước đó, lại đổi tên thì toang thật.
Đoán chừng không cần một ngày, có thể bị tuôn ra chuyện nữ chính của con mèo cuối cùng là fans trung thành của Lục Ly.
Thẩm Tích biết tài khoản này, đã từng xem qua rất nhiều video ngắn, cùng với một ít ảnh chụp chỉnh sửa, đều từ tài khoản này đăng lên, fans cũng rất nhiều, Nguyễn Nhuyễn chỉ làm về Lục Ly, fans liền mấy chục vạn, hơn nữa cô còn thuộc về kiểu fans không tích cực.
Video không nhiều lắm, hình ảnh cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một cái cắt nối biên tập ra hiệu qua không tồi, cho nên fans trung thành cũng nhiều.
Trầm Tích chậm rãi tiếp thu tin tức này, đột nhiên cười nói: “Không tồi không tồi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tích ở trêu chọc chính mình.
“Lục Ly biết em là người này sao?”
“Biết ạ." Nguyễn Nhuyễn ho khan nói: "Trước đó không lâu biết đến.”
Nguyễn Nhuyễn hồi tưởng một chút, lúc ấy cô hình như đang nằm trên sô pha, Lục Ly nói chuyện với mình, cô vẫn luôn không phản ứng, bởi vì trầm mê lướt weibo, không nghe thấy.
Lục Ly trực tiếp đưa tay cầm lấy di động của cô, khi nhìn đến tài khoản quen thuộc trên màn hình, không biết trêu ghẹo Nguyễn Nhuyễn bao lâu.
Cuối cùng…… Nguyễn Nhuyễn trực tiếp dùng chính mình bồi thường, Lục Ly mới xem như không nhắc lại chuyện này.
Hiện tại ngẫm lại, liền cảm thấy thật thua thiệt.
Cô thở dài, ủy khuất nhìn về phía Thẩm Tích nói: “Mỗi ngày đều ở bên nhau, sao có thể không biết.”
Thẩm Tích bật cười, vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Không sao không sao, nói không chừng sau khi biết Lục Ly tốt hơn với em."
Nguyễn Nhuyễn bật cười, bất luận có biết hay không, Lục Ly cũng đều rất tốt với cô.
Hai người ngồi ở bên ngoài đợi hồi lâu, tới lúc thử kính mọi người đều lục tục đến.
Thẩm Tích trò chuyện với cô: "Đúng rồi, hình như đã quyết định được nam chính rồi đấy."
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, vội vàng hỏi: “Là ai vậy?”
“Không biết, hình như cũng có thử kính hôm nay, lát nữa em đi vào thì biết."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, có chút hiếu kỳ.
Cũng không lâu lắm, liền đến giờ thử kính, mấy người cùng nhau đi vào bên trong, Nguyễn Nhuyễn đi ở cuối cùng, vừa đi vào, khi nhìn đến người ngồi bên cạnh đạo diễn kia.
Nguyễn Nhuyễn liền ngây ngẩn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...