Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 86: Bầu bạn
 
Cổng lớn Lục gia, Nguyễn Nhuyễn nhìn căn biệt thự quen thuộc này, chỉ cảm thấy chân mềm nhũn.
 
Tại sao... Vừa rồi não nhất thời bị rút đáp ứng Lục Ly, rồi sau đó cùng nhau tới.

 
Cô bây giờ khóc không ra nước mắt, cũng không biết hối hận có kịp hay không.
 
“Lục…… Lục Ly.”
 
"Ừ?" Lục Ly hơi nhướng mày, ghé mắt nhìn chằm chằm cô, ý tứ kia rất rõ ràng, nói tiếp đi.
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, trừng anh một cái: "Xuống xe."
 
Lục Ly cười khẽ, cong môi nói: “Tuân mệnh.”
 
Anh xuống xe, đưa Nguyễn Nhuyễn xuống, vươn tay nắm tay Nguyễn Nhuyễn an ủi: "Ba mẹ anh em cũng đâu phải chưa gặp, không khủng bố thế chứ?"
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, cạn lời nói: "Thân phận không giống nhau."
 

Hơn nữa khi đó là mèo, đều được mọi người cưng chiều, chênh lệch rất lớn với thân phận bây giờ đấy.
 
Lục Ly cười khẽ, nắm tay an ủi cô: "Không sao, ba mẹ anh rất sáng suốt."
 
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu ừ một tiếng: “Nhưng em cái gì cũng không chuẩn bị, quà tặng cũng chưa mua."
 
"Anh mang bạn gái về nhà, chính là quà tặng lớn nhất của họ."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……” Có chút không biết nói gì, nhưng cũng biết Lục Ly nói chính là thật, lần trước tới, mẹ Lục từng nói chuyện bạn gái này với anh.
 
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy quả thật không có gì đáng sợ.
 
Nhìn Lục Ly, cô cắn môi dưới nói: “Vào đi thôi.”
 
"Ừ."
 
“Lục Tê cũng đã trở về.”
 
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên: "Khi nào?"
 
Cô sao lại không biết chứ, Lục Tê cũng không nói ở trong nhóm.
 
"Tối hôm qua, lúc em ngủ."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……” Đỏ mặt đáp một tiếng, cô cười: "Như vậy sao."
 
Lục Ly nhìn cô đỏ mặt, cong môi cười nhạt, mang theo Nguyễn Nhuyễn đi vào nhà.
 
Lúc hai người đi vào, bên trong vô cùng náo nhiệt, Lục Tê du lịch về nhà, đang triển lãm chiến lợi phẩm của mình cho ba Lục mẹ Lục, còn có quà tặng mua cho mọi người.
 
Đi vào, Lục Ly gọi, trong nháy mắt ba người bên trong đều quay đầu nhìn lại đây, sau khi nhìn đến Nguyễn Nhuyễn, không ngoài dự đoán mẹ Lục cùng ba Lục hơi ngẩn ra, mới phản ứng lại đây: “Là Nguyễn Nhuyễn sao, mau vào đi.”
 
Nguyễn Nhuyễn dạ một tiếng, nói: "Cháu chào chú dì."
 
Mẹ Lục mỉm cười, đứng dậy nắm tay Nguyễn Nhuyễn vỗ vỗ: "Tới tới, mau ngồi ở đây."
 
Lục Tê bị xem nhẹ hoàn toàn, ho khan, vẫy vẫy tay với Nguyễn Nhuyễn: "Chị Nguyễn Nhuyễn."
 
"Đã trở về sao."
 
Lục Tê chớp chớp mắt với cô: "Đúng vậy, lúc em nhắn tin cho anh em chị còn đang ngủ, em liền không quấy rầy chị."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……” Mặt nháy mắt liền đỏ.
 
Lục Ly ở một bên nhìn, ho khan, nhìn về phía Lục Tê: “Mấy ngày không gặp, ngứa da?”
 
Lục Tê trừng mắt nhìn bọn họ: "Không đâu, em mang về quà tặng cho chị Nguyễn Nhuyễn đấy."
 
"Thật?"

 
"Đương nhiên, chỉ tốn tiền anh em thôi."
 
Mẹ Lục ở một bên nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, vừa lòng gật gật đầu, ban đầu Lục Ly nói anh có bạn gái, mẹ Lục còn chưa tin, còn một phen nói với Lục Tê Lục Ly lúc nào thì biết gạt người.
 
Không nghĩ tới Lục Tê nói là thật sự có, cô đã gặp qua người thật.
 
Mẹ Lục lúc này mới cảm thấy tính chân thật của câu chuyện này rất lớn, vội vàng gọi điện cho Lục Ly, hỏi tình huống cụ thể.
 
Cuối cùng được câu trả lời, sẽ dẫn người về nhà.
 
Mẹ Lục nhìn Nguyễn Nhuyễn hồi lâu, mới cười hỏi: “Nguyễn Nhuyễn bao lớn rồi?”
 
"Cháu 22 ạ." Thật xa xem như là 23, nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn theo thói quen nói mình 22, chắc cảm thấy trưởng thành, cho nên thích... Xem nhẹ đi cái tuổi mụ kia.
 
Hai mắt mẹ Lục sáng ngồi: "22 rất tốt, đã tốt nghiệp sao?"
 
Vấn đề này, Nguyễn Nhuyễn nháy mắt không biết nên trả lời thế nào.
 
Lục Ly ở một bên nói: “Còn chưa, cô ấy trước kia xảy ra chút chuyện, chậm trễ thi tốt nghiệp cùng lễ tốt nghiệp."
 
Nghe vậy, mẹ Lục ừ một tiếng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
 
Thật ra tới Lục gia cũng không khẩn trương như trong tưởng tượng của Nguyễn Nhuyễn, mẹ Lục cùng ba Lục đều rất tốt với Nguyễn Nhuyễn.
 
Chậm rãi Nguyễn Nhuyễn cũng thả lỏng, sau khi ngồi với mấy người mẹ Lục một lát, Lục Ly hỏi cô: "Có muốn đi lên lầu nhìn một chút không?"
 
"Phòng anh sao?"
 
Mẹ Lục vội vàng nói: "Đi thôi đi thôi, dì cùng ba nó đi ra ngoài mua đồ ăn, Nguyễn Nhuyễn buổi tối muốn ăn cái gì?”
 
"Cháu cái gì cũng được ạ."
 
"Có gì thích ăn không?"
 
Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp trả lời, Lục Ly đã nói ra.
 
Mẹ Lục vừa lòng gật gật đầu: “Được rồi, buổi tối cho cháu nếm thử tay nghề của dì."
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong môi đáp lời: “Vâng ạ, cảm ơn dì."
 
"Không cần khách khí, các cháu đi chơi đi."
 
"Dạ."
 
Nguyễn Nhuyễn đi theo Lục Ly vào phòng, tiến vào phòng liền bị Lục Ly ôm hôn, mới buông ra: "Anh làm gì vậy?"
 
Lục Ly cười khẽ, lắc đầu nói: “Không làm gì cả.”
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn liếc anh một cái, nhón chân hôn hôn cằm Lục Ly nói: "Lục Ly, cảm ơn anh."
 
Cô biết, Lục Ly sở dĩ mang mình về nhà, là muốn cho mình yên tâm, cũng muốn cho Nguyễn Nhuyễn cảm giác được an toàn cùng ấm áp anh mang lại cho mình.
 
Cha mẹ Nguyễn Nhuyễn đã sớm qua đời, nhiều năm như vậy đều ở một mình.
 
Nhưng thật ra tới mỗi ngày nghỉ lễ, hoặc là lúc khai giảng, vẫn sẽ cảm thấy thương tâm khổ sở, những người khác đều có cha mẹ bên cạnh, chỉ có mình, một thân một mình, vui sướng cùng bi thương, cũng chỉ có mình cùng mình chia sẻ.
 
Không có cha mẹ có thể cùng đi cùng nói, cùng chia sẻ.
 
Mà Lục Ly, đưa mình về nhà, là muốn cho cô cảm nhận được ấm áp gia đình.
 
Nếu nói ban đầu Nguyễn Nhuyễn không nghĩ tới, vừa rồi đối thoại cùng mẹ Lục, cũng có thể phát giác ra được.
 
...
 
Lục Ly bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu cô trêu ghẹo: "Nói cảm ơn với anh làm gì chứ." Anh dừng một chút, cười nói: “Về sau cũng không thể nói, anh hiện giờ là bạn trai em, tương lai còn sẽ là chồng em, những điều này là đương nhiên."
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn ho khan hai tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Anh sao lại chắc chắn như vậy?"
 
Lục Ly nhướng mày, duỗi tay nhéo cằm Nguyễn Nhuyễn nói: "Chẳng lẽ em còn muốn gả cho người khác?"
 

Nguyễn Nhuyễn quay đầu, không nhìn vẻ mặt anh, lẩm bẩm: "Nhưng vạn nhất anh nếu không thích em thì sao."
 
Vừa dứt lời, Lục Ly liền ở bên tai cô thấp giọng nói: "Sẽ không, anh sẽ không không thích em, cũng sẽ không thích những người khác.” Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn, gằn từng chữ: “Chỉ có em."
 
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, tránh né tầm mắt sáng quắc của Lục Ly, nho nhỏ mà ừ, "Em cũng chỉ có anh."
 
Hai người cười khẽ, Lục Ly ôm người, ôm vào trong lòng ngực.
 
Thật may mắn, bọn họ từ đầu đến cuối đều chỉ có đối phương.
 
*
 
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trong, thời tiết rất tốt.
 
Nguyễn Nhuyễn lúc này ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, xem cuốn sách từng được xuất bản của Lục Ly, quyển sách kia là lúc Lục Ly 22 tuổi viết cho chính mình, lúc ấy rất đắt hàng, nhưng sau này liền không xuất bản nữa.
 
Nguyễn Nhuyễn chỉ nghe nói qua, không mua được.
 
Cô si mê Lục Ly, lúc muốn mua, làm sao cũng mua không được.
 
Hơn nữa trên mạng rất nhiều người đều bán giá cao, vốn một quyển chỉ hơn bốn mươi đồng, lại chém tới mấy nghìn, lúc ấy Nguyễn Nhuyễn coi như muốn mua, cũng hữu tâm vô lực.
 
Cho nên vẫn không mua được, lúc ấy còn cảm thấy tiếc nuối.
 
Lúc này ngược lại một chút tiếc nuối cũng không có, cô mặc dù không mua được sách, nhưng cô lại có được người đấy.
 
Xem sách, suy nghĩ những chuyện này, không tự chủ liền thấp giọng cười ra tiếng, Lục Ly từ dưới lầu bưng đĩa trái cây đi vào, vừa lúc nghe được tiếng cười của Nguyễn Nhuyễn, anh kinh ngạc nhướng mày: “Cười cái gì?”
 
Nguyễn Nhuyễn nói chuyện sách cho anh, Lục Ly cười khẽ, đưa tay lấy trái cây tới bên miệng để cô ăn, vừa đút vừa nói: "Ừ, không sao cả, sau này cả người anh đều là của em, sách không quan tọng."
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, dựa vào một bên nhìn Lục Ly nói: “Anh vì sao không tiếp tục in ấn?"
 
Lục Ly nhướng mày: “Thứ gì hiếm thì mới có giá trị."
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, “Nhưng lại khổ cho những fans muốn lưu giữ sách của anh."
 
"Em muốn anh in thêm?"
 
"Muốn." Nguyễn Nhuyễn cười: “Sau đó ký tên cho em, ký mười quyển, em muốn đăng lên vòng bạn bè khoe, cho những người trước đó mua được khoe trước mặt em phải đỏ mắt."
 
Đối với ý tưởng ngây thơ như vậy của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly trầm ngâm chốc lát, nói ra một đề nghị hiệu quả: "Em có thể khoe ảnh em chụp chung với anh trong vòng bạn bè, như vậy có lẽ càng được những người khác ghen tị hơn đấy."
 
Nguyễn Nhuyễn liếc anh một cái, ghét bỏ nói: “Tự luyến quá đi."
 
Lục Ly đưa tay xoa xoa tóc cô: "Tự luyến ở đâu chứ? Đây là em nói mà."
 
Nguyễn Nhuyễn chậc chậc, nhìn Lục Ly từ trên xuống dưới: "Đúng là tự luyến mà."
 
Cô nói, vươn tay ôm Lục Ly nói: “Lục Ly.”
 
"Ừ?"
 
"Em còn chưa muốn công bố chuyện giữa chúng ta đâu được chứ?" Nguyễn Nhuyễn có ý tưởng của mình, làm một người mới, mới vừa vào vòng giải trí liền ở cùng với Lục Ly, sau này tất cả nhãn hiệu trên người cô, chắc đều tương quan với Lục Ly.
 
Cô không muốn Lục Ly mang đi thứ không tốt, cũng không muốn chịu một ít ảnh hưởng của ngoại giới.
 
Lục Ly ừ một tiếng, vỗ vỗ sau lưng cô an ủi: "Anh biết suy nghĩ của em, theo như em nói mà làm, chờ tới khi nào em muốn công bố nhớ nói cho anh, anh sẽ làm."
 
Nguyễn Nhuyễn cong cong môi nói: “Anh có thể để lộ anh có bạn gái, nhưng không thể nói là em."
 
Nghe vậy, Lục Ly vươn tay nhéo nhéo mặt cô, cười nhẹ nói: "Đươc, tiểu bạch thỏ."
 
Nguyễn Nhuyễn trừng anh một cái: "Nơi nào tiểu bạch thỏ chứ?"
 
Lục Ly nhướng mày, tầm mắt rơi vào trước ngực của cô, ý vị sâu xa cười một tiếng.
 
Nguyễn Nhuyễn đưa tay che nơi kia, giận trừng mắt nhìn Lục Ly nói: "Lưu manh."

 
"Anh có lưu manh hay không không phải tối hôm qua em đã biết sao?" Trên mặt Lục Ly hoàn toàn không có chút xấu hổ, ngược lại lời lẽ chính đáng nói.
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, tự biết không nói lại Lục Ly, dứt khoát không quấn quít chuyện này với anh nữa.
 
Cúi đầu tiếp tục đọc sách.
 
Lục Ly nhìn cô chằm chằm hồi lâu, vẫn luôn không lên tiếng quấy rầy, mặc cho Nguyễn Nhuyễn an tĩnh ngồi đó, ngước mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vừa lúc rơi vào trên người Nguyễn Nhuyễn.
 
Ngẫm nghĩ chốc lát, Lục Ly thận trọng lấy điện thoại di động ra, chụp cô mấy tấm, có thể nhìn ra được, cũng không thể nhìn ra là Nguyễn Nhuyễn.
 
Bất luận thế nào, Lục Ly đều giữ gìn.
 
Hai người ở trong phòng đợi hồi lâu, cho đến khi Lục Tê đến, Nguyễn Nhuyễn mới bị kéo đi đến phòng Lục Tê.
 
*
 
“Muốn xem cái gì vậy?”
 
Lục Tê cười hắc hắc, lôi kéo Nguyễn Nhuyễn tiến vào phòng mình nó: "Tặng chị quà."
 
Nguyễn Nhuyễn cười cười: "Được."
 
Cô đi theo Lục Tê vào phòng, vừa đi vào Lục Tê liền không nhịn được nói: "Đi ra ngoài du lịch mệt quá đi."
 
"Nhưng em thích mà."
 
"Đúng." Lục Tê cười nói, chớp chớp mắt với Nguyễn Nhuyễn: "Chị Nguyễn Nhuyễn, ở chung với anh trai em thế nào?"
 
Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm một lát, nhàn nhạt nói: "Cũng tốt."
 
Lục Tê ừ một tiếng, vỗ vỗ bả vai cô: "Nếu anh em không tốt với chị, chị hãy nói cho em hoặc mẹ em, bọn em chắc chắn sẽ thay chị đánh anh ấy."
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nhìn về phía Lục Tê, vội vàng đáp lời: “Được, chị sẽ."
 
Lục Tê cười, đưa quà tặng mình mang về cho cô.
 
"Mua cho chị một lọ nước hoa." Cô cười hì hì nói: "Mùi hương là em hỏi anh em đấy."
 
Hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, cười nói: “Cảm ơn em.”
 
“Không cần khách khí, dù sao cũng tốn tiền của bạn trai chị thôi."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Cười nhẹ ra tiếng, vươn tay nhận lấy quà tặng của Lục Tê, hộp rất xinh đẹp, đóng gói tinh xảo, là nước hoa của một nhãn hiệu lớn, Nguyễn Nhuyễn nhớ không lầm mà nói, hình như có tuyên truyền gọi là mùi hương thiếu nữ gì đó.
 
Lục Tê lại cho cô một thứ: "Đây là cho anh em."
 
"Sao em không tự đưa?"
 
Lục Tê không thèm để ý vẫy vẫy tay: “Cũng có bạn gái rồi, bạn gái thay em đưa qua là được."
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, không còn lời gì để nói.
 
Tuổi hai người không kém nhiều, Lục Tê cùng Nguyễn Nhuyễn ngược lại cũng có chuyện mà nói.
 
Từ đồ trang điểm cho tới trò chơi, Nguyễn Nhuyễn tuy rằng không chơi, nhưng lần trước cũng bị Lục Tê kéo chơi mấy ván, mặc dù vẫn luôn thua Lục Tê, nhưng Lục Tê cũng không từ bỏ ý niệm muốn cứu vớt cô, tiếp tục nói: “Chúng ta tới chơi trò chơi đi, đã lâu không chơi.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Đến cuối cùng, hai thiếu nữ nghiện mạng, nằm ở trên giường Lục Tê, chơi di động.
 
Lúc Lục Ly tiến vào, Nguyễn Nhuyễn đang chơi rất hăng say.
 
“Nguyễn Nhuyễn.”
 
"Ừm?" Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm màn hình di động, thuận miệng đáp: "Chuyện gì vậy."
 
Lục Ly nhìn chằm chằm hai người đang chơi điện thoại, ho khan: "Không có việc gì."
 
"À, vậy sao anh gọi em?"
 
Lục Ly nghẹn nghẹn, đưa tay vỗ vỗ đầu Nguyễn Nhuyễn, giọng chua lòm: "Anh còn không thể kêu em?"
 
“Có thể có thể có thể.” Nguyễn Nhuyễn thất thần đáp lời, đối thoại với Lục Tê: "Chị cùi bắp quá, ván này phải chơi giỏi hơn ván trước một chút chứ."
 
Lục Tê miễn cưỡng đồng ý: “Tốt hơn ván trước, nhưng chỉ một xíu thôi."
 
Nguyễn Nhuyễn chậc một tiếng: "Chị sẽ tiếp tục tiến bộ."
 
Lục Tê một bộ trẻ con dễ dạy: "Không tệ không tệ, chúng ta tiếp tục."

 
"Được." Mới vừa đáp lời, Lục Ly liền cầm đi di động của Nguyễn Nhuyễn, "Không có ván gì nữa." Lục Ly nhìn về phía Lục Tê, hơi dừng lại: "Đừng luôn chơi trò chơi, còn dạy hư Nguyễn Nhuyễn.”
 
Lục Tê: “……”
 
Cô còn oan hơn Đậu Nga đấy.
 
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, giữ lại tay Nguyễn Nhuyễn muốn lấy di động của mình về, nhàn nhạt nói: "Đi ra với anh."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Ủy khuất nhìn Lục Tê một cái, Lục Tê không tiếng động nói: "Đi đi đi đi."
 
Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể đi theo Lục Ly ra ngoài, trở về phòng Lục Ly.
 
"Có thể trả di động lại cho em chứ?"
 
Lục Ly thấp giọng ừ, cúi đầu nhìn thứ bên trong di động, qua loa trả lời một câu: "Chờ một lát."
 
"Anh đang làm gì vậy?"
 
Nguyễn Nhuyễn chụm đầu qua xem, đột nhiên hét lên một tiếng: "Anh sao lại gỡ trò chơi của em?"
 
Lục Ly cười nhạt, nhìn Nguyễn Nhuyễn: "Đã là người lớn, còn chơi trò chơi gì."
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, liếc anh một cái: "Rất nhiều người lớn cũng chơi trò chơi mà."
 
Lục Ly ừ một tiếng, trả điện thoại di động lại cho cô: "Em không thích hợp chơi trò chơi."
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cho Lục Ly một cái liếc mắt.
 
"Có muốn đi ra ngoài một chút không?"
 
"Đi đâu?"
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Chung quanh hàng xóm biết anh không?"
 
"Biết chứ."
 
"Bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ quái sao?"
 
Lục Ly bật cười, nhướng mày nhìn cô: "Kỳ quái cái gì?"
 
Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu suy nghĩ: "Người vẫn luôn thấy trên ti vi, đột nhiên xuất hiện ở trong cuộc sống của mình, không cảm thấy kinh ngạc sao?"
 
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm một chút: "Không biết, bọn họ đều nhìn anh lớn lên, nhưng lúc mới bắt đầu thấy anh ở trên ti vi, mỗi một người đều chạy tới nhà hỏi ba mẹ anh, nói có phải trong nhà không có tiền không, tại sao lại cho anh đi đóng phim."
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười: "Kết quả thì sao."
 
"Kết quả thì là mẹ anh nói anh thích, không phải nhà không nuôi nổi."
 
Nguyễn Nhuyễn thấp giọng cười ra tiếng, chơi hay lắm đấy.
 
Nhưng quả thật khó có thể tưởng tượng, cha mẹ đều là giáo sư, đứa trẻ của mình lại vào vòng giải trí, như nhà Lục Ly dòng dõi thư hương, nghĩ đến cũng thật làm người khó có thể tiếp thu.
 
"Lúc mới bắt đầu nhất, ba mẹ anh cho phép sao?"
 
“Cho phép.” Lục Ly nói: “Bọn họ tùy anh, thích là được."
 
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, cong môi cười: “Thật tốt.”
 
Lục Ly ừ một tiếng, vươn tay xoa xoa tóc cô nói: "Đúng rất tốt, về sau cũng sẽ là ba mẹ em."
 
Nguyễn Nhuyễn hơi nghẹn, tách ra cái đề tài này: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
 
"Được." Lục Ly nhìn cô một cái, không vạch trần tâm tư nhỏ của cô, theo cô cùng nhau ra cửa, đi dạo một vòng xung quanh.
 
Nhưng hai người mới vừa đi ra ngoài, Trần Bân liền gọi điện đến.
 
"A lô, chuyện gì?"
 
Lục Ly nhận, ghé mắt liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng ừ: "Được, chúng tôi đã biết, lập tức tới ngay."
 
Sau khi Lục Ly cúp điện thoại nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, "Chúng ta cần phải đi cục cảnh sát một chuyến.”
 
Nguyễn Nhuyễn vội đáp lời: "Được."
 
Hai người về nhà chưa bao lâu đã phải ra ngoài, vừa lên xe, Nguyễn Nhuyễn liền hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Sao đột nhiên muốn hai người đi cục cảnh sát, hay là nói sao đột nhiên muốn Nguyễn Nhuyễn đi cục cảnh sát.
 
Lục Ly ừ một tiếng, ngừng một chút nói: "Chứng cớ của Tư Đồ Nguyệt đầy đủ hết, nhưng người chạy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui