Chương 67: Nhớ.
Trong phòng an tĩnh, ánh sáng trong đáy mắt hai người lưu động.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn lúc này không biết nên phản ứng như thế nào, cô cũng không quá rõ, những lời này của Lục Ly là có ý gì.
Trầm mặc hồi lâu, ngước mắt nhìn anh, không biết vì sao lại biến thành như bây giờ.
Cô suy nghĩ một chút, lắp bắp nói: “Lục lão sư… Anh bây giờ có ý gì vậy?"
Thật ra, đáy lòng có một ý niệm, nhưng Nguyễn Nhuyễn, lại sợ mình suy nghĩ nhiều, cho nên cũng không dám xác định.
Nguyễn Nhuyễn thật ra là một cô gái không có gì để tự tin, tuy rằng nhìn qua vẫn luôn rất hoạt bát rộng rãi, nhưng trên chuyện của Lục Ly, cô cũng không có bao nhiêu tự tin.
Lúc này sau khi hỏi xong, chỉ im lặng nhìn Lục Ly, chờ anh trả lời.
Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi, lại gần cô một chút, đè thấp giọng nói: "Ý mà em đang nghĩ đấy."
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt nhìn anh: "Em đang nghĩ gì, Lục lão sư biết không?”
Lục Ly nhẹ ừ, nhéo nhéo chóp mũi cô, cúi đầu nhìn cô: "Có phải muốn hôn anh không?"
Nguyễn Nhuyễn nhấp môi, sau đó chớp chớp mắt, đắm chìm bên trong đôi mắt Lục Ly, không tự giác liền nói ra lời nói thật: “…… Một chút.”
Lục Ly cười khẽ, ôm Nguyễn Nhuyễn lên: "Thích anh?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn không nói lời nào, không trả lời.
Cô cảm thấy mình quá ngốc, kiên quyết không trả lời.
Lục Ly cúi đầu cọ cọ chóp mũi cô, nhẹ giọng nói: "Ừ, anh thích em."
Nguyễn Nhuyễn ngơ ngác, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng dường như, đúng là cô nghĩ như vậy, liền hơi thu liễm một chút xíu.
Hai người đối mặt nhau, Nguyễn Nhuyễn không lên tiếng, sau khi Lục Ly nói xong câu kia, cũng không có kế tiếp.
Một lát sau, Lục Ly mới đưa tay ôm người lên: "Không nói lời nào sao?"
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, nhìn về phía Lục Ly nói: “Cho nên Lục lão sư gần đây vẫn luôn trêu chọc em?"
Lục Ly hơi giật mình, không hiểu được Nguyễn Nhuyễn đang chỉ có ý gì.
"Hử?"
Nguyễn Nhuyễn ừ hừ một tiếng, từ trong ngực Lục Ly chui ra, đến một bên nói: "Lục lão sư anh thật quá đáng."
Cô vừa nói vừa tránh sang một bên.
Thích cô như vậy còn đùa giỡn cô, hại Nguyễn Nhuyễn gần đây vẫn luôn thấp thỏm bất an, suy nghĩ phản ứng gần đây của anh, rốt cuộc có chán ghét cô không.
Lục Ly đưa tay nắm lại cổ tay Nguyễn Nhuyễn, bị Nguyễn Nhuyễn né tránh.
Nguyễn Nhuyễn quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Lục lão sư, em phải đi về."
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày: "Tức giận?"
Nguyễn Nhuyễn buồn bực, không nói lời nào.
Lục Ly đứng dậy, đứng ở trước mặt cô, cao hơn Nguyễn Nhuyễn một cái đầu, Nguyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn, cảm thấy vô cùng mỏi.
Đưa tay xoa xoa cổ, Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt nói: “Lục lão sư, anh vì sao lại thích em?"
Lục Ly hơi giật mình, không nghĩ tới Nguyễn Nhuyễn sẽ vấn đề này.
Vì sao thích cô, thật ra bản thân Lục Ly cũng không rõ.
Vẫn luôn cảm giác, Nguyễn Nhuyễn ở trong lòng anh rất đặc biệt, ngoài tên giống mèo ra, Lục Ly còn có một ít cảm giác khác.
Lúc trước khi cô còn hôn mê, Lục Ly liền đi xem cô, thật ra bắt đầu từ lúc ấy, Lục Ly đã cảm thấy không thích hợp.
Anh không phải không có fans nhiệt tâm hơn, Lục Ly thậm chí từ khi anh mới bước vào vòng giải trí vẫn luôn bị fans theo đuổi, nhưng sẽ không cho Lục Ly cảm giác mãnh liệt như vậy.
Cảm giác đó, quá khó khăn để hình dung.
Cho đến ngày phỏng vấn đó, sau khi nghe được giọng cùng tên cô, Lục Ly một lần nữa bị hấp dẫn, tiến vào đoàn phim cũng giống vậy, vẫn luôn cảm thấy rất huyền huyễn, có đôi khi sẽ cảm thấy Nguyễn Nhuyễn rất giống mèo mình, nhưng anh lại vô cùng rõ, hoàn toàn không giống, một là mèo một lại là người.
Nói tóm lại, đối với Lục Ly mà nói Nguyễn Nhuyễn là đặc biệt.
Lúc trước, Trần Bân cũng từng nhắc nhở Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn ở trong lòng anh có địa vị gì.
Trước kia vẫn luôn không suy nghĩ cẩn thận, nhưng gần đây, cảm giác kia càng ngày càng mãnh liệt.
Lục Ly cúi đầu nhìn cô, đưa tay xoa xoa mái tóc có chút rối bời của cô, môi lúc này còn dính bọt nước, vô cùng mê người.
"Nguyễn Nhuyễn." Giọng Lục Ly hơi khàn, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Nguyễn Nhuyễn khẽ cắn môi, vừa nghĩ tới Lục Ly thích mình liền cảm thấy kích động không thôi, nhưng cô lại lo lắng Lục Ly đang lừa gạt mình.
Cô hơi trầm mặc, nhìn về phía Lục Ly nói: “Anh có phải... Bởi vì vừa mới hôn em, cho nên mới nói như vậy không?”
Lục Ly ho khan, lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, à một tiếng: "Lục lão sư thích em, nhưng em lại không cảm thấy như vậy đâu."
Lục Ly: “……”
Nguyễn Nhuyễn cười khẽ, bắt đúng thời cơ chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Lục lão sư ngủ ngon, em đi trước."
Cô dừng một chút, ghé vào trên cửa nói: "Thanh Thanh cùng chị Cố Y nói, lời nói của đàn ông lúc này không thể tin, cho nên ngày mai nếu Lục lão sư còn nói lời như vậy, em lại suy xét thêm."
Sau khi nói xong, ngay trước mặt Lục Ly, ' cạch ' một tiếng, đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, Nguyễn Nhuyễn vỗ vỗ trái tim nhỏ đang nhảy lên quá nhanh, nhẹ thở hổn hển hai cái, mới đỡ tường, chân có chút nhũn ra đi đến cầu thang.
Còn Lục Ly, nhìn cửa bị đóng lại, cùng với lời nói cuối cùng của Nguyễn Nhuyễn, bị giận cười.
Vươn tay xoa xoa mi tâm, ngón tay Lục Ly, chẳng biết tại sao lại rơi vào trên môi, anh nhớ tới cảm giác cô gái nhỏ bị đè dưới người kia.
Hơi híp mắt, liếm liếm môi.
*
Nguyễn Nhuyễn sau khi trở lại phòng, bị Cố Y cùng Lâm Thanh tra hỏi chút vấn đề.
Cuối cùng, Cố Y suy nghĩ một hồi, mới thấp giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn, chị nói với em, hiện tại là Lục Ly thổ lộ trước đúng chứ?"
"Ừm."
Cố Y cười, liếc nhìn Lâm Thanh: "Em đừng đáp ứng anh ấy, cho dù ngày mai anh ấy lại thổ lộ lần nữa cũng đừng vội đáp ứng, chị nói với em, loài sinh vật gọi là đàn ông này, em đáp ứng càng nhanh thì hắn càng không quý trọng, em phải câu lấy anh ta."
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt: “A? Như vậy sao?”
Lâm Thanh tỏ vẻ tán đồng: “Đúng, chính là như vậy, cậu không nghĩ lại xem, cậu thích Lục Ly bao lâu, anh ấy mới thích cậu bao lâu chứ, ít nhất phải kéo dài một tháng mới đáp ứng đúng không chị Cố Y."
Cố Y nghiêm túc gật đầu: "Nói không sai, nhưng mà nhìn tiểu bạch thỏ Nguyễn Nhuyễn này... Có thể kéo dài một tuần mới đáp ứng đã không tệ rồi."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Lục Tê một bên ho khan hai tiếng: "Em cảm thấy em nên vì anh em mà nói một câu."
“Nói.”
Lục Tê giơ tay nhỏ nói: “Một tháng thật sự lâu lắm, anh em cũng độc thân 28 nồi bánh chưng rồi, cũng sắp 29 rồi đấy, cũng nên cho anh ấy yêu đương đi chứ."
Cô chớp chớp mắt nói: “Nếu không thì một tuần đi nhỉ, đúng không chị Nguyễn Nhuyễn, một tuần sau em liền sửa miệng thế nào?"
Mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ hồng, không nói lời nào.
Một bên Cố Y nói: “Tùy ý đi tùy ý, dù sao đừng ngày mai liền đáp ứng là được."
Chuyện này cứ như vậy định xuống.
Mấy người Cố Y đi rồi, sau khi Nguyễn Nhuyễn cùng Lâm Thanh rửa mặt xong nằm ở trên giường, Nguyễn Nhuyễn thở dài: “Thanh Thanh, cậu nói xem Lục Ly thật sự thích tớ sao?"
Lâm Thanh bật cười: “Thật đấy, anh ấy không phải tự mình nói rồi sao?"
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, vẫn cảm thấy khó có thể tin: “Nhưng tớ cảm thấy tớ không có ưu điểm gì cả."
"Thích một người ấy mà, không nhất định phải có ưu điểm, cậu tốt như vậy, Lục Ly vì sao lại không thích cậu chứ?"
"Tớ tốt ở đâu?"
“Tiểu bạch thỏ, rất đáng yêu."
Nguyễn Nhuyễn: “……" Cô vẫn luôn cảm thấy nhũng lời này của Lâm Thanh có nghĩa khác, cô tiểu bạch thỏ ở đâu nào???
Lâm Thanh bật cười, vỗ vỗ đầu cô nhẹ giọng nói: "Được rồi được rồi, không phải tiểu bạch thỏ, là tiểu khả ái.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, trừng mắt nhìn cô, thở dài nói: "Thật ra, tớ không cự tuyệt được Lục Ly."
Không biết vì sao, đáy lòng dường như không thể cự tuyệt được.
Mới bắt đầu Lục Ly đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, là tín ngưỡng, là người xa xa không thể với tới, cho nên khi biến thành mèo, mỗi ngày đều sớm chiều chung đụng, rồi sau đó đến bây giờ.
Thật ra thì cảm giác đó của Nguyễn Nhuyễn đối với Lục Ly, đã không tồn tại nữa.
Càng thêm thích Lục Ly hơn, cô rất thích Lục Ly, điểm này Nguyễn Nhuyễn rất rõ ràng.
Lâm Thanh nhìn cô, ừ một tiếng nói: “Nguyễn Nhuyễn, thích một người ấy à, phải có dũng khí đối mặt theo đuổi, nghĩ nhiều không bằng làm thực tế, huống chi hiện tại các cậu thích nhau, tại sao không ở cùng nhau chứ, đúng không."
Nguyễn Nhuyễn đáp lời, cảm thấy Lâm Thanh nói có lý.
"Ừ, tớ biết."
Lâm Thanh cười: "Nhưng mà xét thấy cậu cũng thích Lục Ly như vậy nhiều năm, thế nào cũng phải cho anh ấy ăn mệt chút, không thể nhanh chóng đáp ứng biết không."
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi: "Được."
Hai người trò chuyện hồi lâu, cho đến khi không chống cự nổi cơn buồn ngủ, mới cùng nhau ngủ.
*
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh phải về nội thành.
Vừa lúc bên này cũng có xe buýt có thể về, cho nên rất sớm đã đi.
Nguyễn Nhuyễn đưa Lâm Thanh đến trạm xe mới chuẩn bị đi đến phim trường, cô hôm nay chỉ có cảnh diễn buổi chiều, cho nên cũng không cần vội.
Vào buổi sáng, cô cũng không chạm mặt Lục Ly.
Giữa trưa ở bên cạnh khách sạn tùy tiện ăn chút gì đó, Nguyễn Nhuyễn liền chuẩn bị đi phim trường.
Mới vừa thay quần áo xong từ khách sạn đi ra, còn chưa gọi xe liền thấy một chiếc xe quen thuộc lái tới.
Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra, đúng lúc xe dừng lại, Lục Ly hạ cửa kính xe xuống nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Lên xe.”
Dừng một chút, Nguyễn Nhuyễn vẫn không cự tuyệt đi lên, cô vừa muốn đi xuống ngồi phía sau, Lục Ly liền thấp giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn, ngồi phía trước."
Nguyễn Nhuyễn nhấp môi, thẳng tắp nhìn về phía anh: "À."
Cuối cùng cũng không cự tuyệt, Nguyễn Nhuyễn ngồi ghế phó, nhìn về phía Lục Ly: "Lục lão sư, anh sao lại trở lại?"
Lục Ly ừ một tiếng: "Tới đón em."
Nguyễn Nhuyễn quay đầu, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, yên lặng à một tiếng: "Như vậy sao."
Lục Ly liếc nhìn cô, nhướng mày nói: “Thẹn thùng?”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, trừng mắt nhìn anh: "Không có."
"Anh còn tưởng rằng, bởi vì cảnh diễn tối hôm qua chúng ta diễn thử, mà đến giờ em vẫn còn đang thẹn thùng đấy."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô đột nhiên cảm thấy, Lục Ly thật sự rất xấu xa, trừng mắt nhìn Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn nhớ tối chuyện làm tối hôm qua, hai má đột nhiên đỏ ửng.
Khẽ cắn môi dưới, Nguyễn Nhuyễn phủ nhận: “Em không có thẹn thùng."
Lục Ly cười khẽ, nhìn lỗ tai cô đỏ lên, cong môi cười, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo vành tai nóng lên của cô, đè thấp giọng nói: "Nguyễn Nhuyễn."
"Hả?" Nguyễn Nhuyễn nói, tự nhiên đáp lời, "Gì vậy?"
Lục Ly nhìn tắc đường phía trước, trực tiếp tháo dây an toàn ra, cúi đầu lại gần, tay phải giữ lấy sau ót Nguyễn Nhuyễn, cúi đầu hôn lên, lại cười nói: “Thật đáng yêu.”
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, nhìn đôi môi bị chiếm tiện nghi, liếc mắt nhìn Lục Ly, nghiêm túc nói: "Lục lão sư, em còn chưa đáp ứng anh đâu, anh hiện tại đang làm bậy sao?"
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày: "Như vậy à, vậy không làm loạn nữa."
Anh cúi đầu lần nữa cài dây an toàn, sắc mặt không đổi tiếp tục lái xe tới phim trường.
Nguyễn Nhuyễn hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc.
Không phải giống như cô nghĩ sao?
Vì sao Lục Ly nhanh như vậy liền từ bỏ.
Cho tới khi xe lái tới một nơi khá vắng vẻ ở phim trường, bên này hiếm khi có xe tới, lúc Lục Ly dừng xe, Nguyễn Nhuyễn hơi ngơ ngác, ngây ngốc hỏi: "Lục lão sư, vì sao lại dừng xe vậy?"
Lục Ly nhẹ ừ, thuận miệng đáp lời: "Chuẩn bị hoàn thành việc làm bậy một chút." Anh cúi đầu hôn xuống, hàm hồ giải thích: "Nếu Nguyễn Nhuyễn đã chụp cái mũ làm bậy cho anh, vậy anh phải hoàn thành không phải sao?"
Nguyễn Nhuyễn: “Ưm……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...