Chương 62: Nhớ.
Lời sau khi nói xong, Nguyễn Nhuyễn mới ý thức được sai sai.
Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy người ngồi chung quanh đều nhìn chằm chằm vào cô, chỉ có Lục ly ngồi ở đối diện cô, ánh mắt thâm thúy, làm người không nhìn rõ bên trong rốt cuộc có ý gì.
Nguyễn Nhuyễn ho khan hai tiếng, nhìn Lục Tê cùng Cố Y còn sửng sốt, vội vàng giải thích nói: “Em nói thần tượng em thích là Lục Ly."
“Thật sự.” Cô còn bổ sung một câu, nhìn về phía Cố Y nói: “Chị không phải chưa biết chứ?"
Cố Y trầm mặc, ngơ ngác gật gật đầu.
Hồi lâu sau, Cố Y mới nói: “Hình như chị hỏi không phải thần tượng em thích là ai nhỉ?"
“A?” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, vẻ mặt mê mang nhìn cô ấy: "Vậy chị hỏi gì?"
Cố Y: “……”
Liếc mắt nhìn nhau với Lục Tê, cô quyết định dựa theo kế hoạch ban đầu hành sự.
"Chị hỏi là em có thích ai chưa, ví dụ như muốn tìm bạn trai?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn lơ đãng ngước mắt, vừa lúc chạm mắt Lục Ly, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, thấp giọng nói: "Không có."
Cố Y kéo dài giọng, à một tiếng: "Vậy chị đây giới thiệu cho em một đối tượng được không?"
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt: “A đối tượng gì?"
"Bạn trai nha!" Lục Tê vội vàng ở một bên trợ lực nói: “Thế nào, chị Nguyễn Nhuyễn, em cũng muốn tìm bạn trai, đáng tiếc em còn chưa tròn mười tám đâu."
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, đối với chuyện bản thân 22 tuổi mà chưa có bạn trai này, chẳng lẽ sẽ cho người ta cảm thấy rất đáng thương sao?
Cô suy nghĩ giây lát, lúc nhìn đến Lục Ly đang cúi đầu ăn cơm, cũng không biết vì sao, đột nhiên đồng ý.
"Được... Được." Cô oán giận nghĩ, ai bảo Lục Ly Lục Ly vẫn luôn trêu chọc mình chứ, cô liền muốn xem phản ứng của Lục Ly.
Đáng tiếc… Lục Ly không có bất kỳ phản ứng gì, ngay cả đầu cũng không nâng lên nhìn cô.
Nguyễn Nhuyễn vô cùng thương tâm khổ sở, đến cuối cùng hoàn toàn không nghe được Lục Tê cùng Cố Y đang nói cái gì, chỉ các cô nói gì cô liền đáp lời.
Sau buổi cơm tối, Nguyễn Nhuyễn còn có một cảnh diễn phải quay, Lục Ly hai cảnh.
Nguyễn Nhuyễn quay với một nam diễn viên khác, cô quay trước, Nguyễn Nhuyễn cũng không chịu thua kém, thật ra cô ngoài lúc đối diễn với Lục Ly thường bị hô cắt ra, diễn cùng diễn viên khác, vấn đề như vậy đều không phải ở trên người cô.
Hai người thử một chút, liền bắt đầu quay.
Người đàn ông ở bên trong kịch bản, hơi kính mến Nhuyễn Nhuyễn.
Cảnh diễn đối thoại này, cũng có chút ái muội.
Lục Tê cùng Cố Y còn có Lục Ly ngồi ở một bên, nhìn bên này quay chụp.
Trên mặt Lục Ly không có biểu tình dư thừa gì, vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng Cố Y cùng Lục Tê không như vậy, hai người nhìn Nguyễn Nhuyễn cùng nam diễn viên trong ống kính, nhịn không được khen: "Nguyễn Nhuyễn với hắn rất xứng đôi đấy chứ, em có phát hiện không."
Lục Tê a một tiếng, rướn cổ lên nhìn: "Không tồi không tồi, quan trọng chiều cao của hai người cũng chênh lệch không quá lớn, đúng không."
"Chị lên Baidu xem xem, nam diễn viên này cao bao nhiêu."
"Được."
Không bao lâu, Cố Y nhìn tư liệu biểu hiện trên Bách Khoa Baidu, nói: "Chiều cao chênh lệch 18 cm, nam diễn viên 1m78, cũng không tệ lắm."
Lục Tê cũng tỏ vẻ tán đồng: “ Đúng." Cô liếc mắt nhìn Lục Ly ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại, cố ý nói: "Như vậy Nguyễn Nhuyễn đi hôn người ta, cũng không đến mức hôn không được."
Cố Y cũng trợ lực: “Đúng không, hơn nữa trên mạng nói chênh lệch 18 cm là thích hợp nhất, làm gì cũng thích hợp."
"Đều có thể làm gì?" Lục Tê tò mò hỏi.
Cố Y nhướng mày, cong cong môi nói: “Em nói giữa người yêu còn có thể làm gì."
Lục Tê à một tiếng: "Hôn môi? Còn gì nữa không?"
Cố Y lôi kéo Lục Tê, thầm thì, nhưng âm lượng hết lần này tới lần khác, vừa lúc Lục Ly ở một bên nghe được.
“Còn có cái loại này…chuyện đó nha, trong kịch bản của chị có viết."
Lục Tê đỏ mặt, liếc mắt nhìn Cố Y nói: "Chị Cố Y, em còn chưa thành niên đâu."
Cố Y chậc một tiếng: "Vậy em vị thành niên đi qua bên kia ngồi, đừng xem kịch bản của chị."
Cô lão luyện nói: "Em là vị thành niên, nhưng Nguyễn Nhuyễn không phải là được."
Cố Y nâng cằm nhìn hai người cách đó không xa, hơi cảm khái nói: "Trong kịch bản những cảnh thân mật của nam nữ chính cũng bị giảm đi khá nhiều, nếu không cho nam hai cùng nữ chính thêm một chút? Đền bù tiếc nuối của tôi, anh thấy thế nào?"
Cô vừa dứt lời, Lục Ly một bên liền đứng lên, tay đút trong túi đi đến bên kia, lúc đứng dậy, không biết bởi vì rời đi quá nhanh hay do gì, cái ghế lại lật về sau, ngã trên mặt đất.
Lục Ly cũng không quản, trực tiếp đưa lưng về phía các cô liền đi.
Cố Y cùng Lục Tê nhìn nhau, hai người dùng ngôn ngữ ký hiệu nói chuyện.
"Anh em sao vậy?"
"Không biết, ghen sao?"
"Ghen là phản ứng này sao?"
"Em cảm thấy anh ấy có thể cũng không ý thức được mình ghen đâu nhỉ?"
Cố Y trợn tròn mắt: "Không phải chứ, anh em trì độn như vậy?"
Lục Tê quay đầu lại nhìn bên kia: "Em thấy có khả năng." Anh cô cũng chưa từng yêu đâu, nói không chừng cũng bị trì độn.
"Chúng ta có phải trêu chọc hơi quá không?"
Lục Tê trầm ngâm một chút: “Em cảm thấy không quá đâu, anh em quá trì độn, chúng ta thật ra có thể chơi lớn hơn chút nữa?"
"Ví dụ như?"
Lục Tê nghĩ, chỉ chỉ nam số 2 bên kia: "Nếu không, chị để cho Nguyễn Nhuyễn đi cho hắn số điện thoại di động?"
Nghe vậy, Cố Y nghiêm túc đánh giá Lục Tê một chút, thật lâu sau mới cảm khái: "Không tồi không tồi, em gái ruột này thật là khá."
Việc này cứ như vậy quyết định, còn ai đi tìm Nguyễn Nhuyễn nói chuyện này, vậy phải chơi đoán số quyết định.
*
Bóng đêm dày đặc, Nguyễn Nhuyễn từ trong cảnh diễn đi ra, liền bị Cố Y kéo sang một bên.
"Sao vậy chị Cố Y?"
Cố Y chớp chớp mắt với Nguyễn Nhuyễn: "Nói chút chuyện với em."
"Chị nói đi."
Cố Y tiến đến bên tai Nguyễn Nhuyễn lặng lẽ nói, Nguyễn Nhuyễn trầm mặc hồi lâu, mói tiêu hóa hết những lời cô ấy nói.
"Chị thích nam diễn viên kia sao?"
Cố Y da mặt dày đáp lời: “Đúng vậy, nhưng chị ngượng ngùng, em đối diễn với anh ấy, em giúp chị xin số điện thoại được không?"
Nguyễn Nhuyễn trầm ngâm một chút, “Cố đạo bên kia không có sao?”
"Chị ngại đi tìm ba chị." Cố Y dậm dậm chân, giả bộ như một người mới biết yêu, thẹn thùng như cô thiếu nữ.
Thấy người mình thích, ngượng ngùng đi xin phương thức liên hệ này.
Nguyễn Nhuyễn nhìn cô ấy: "Thật?"
"Thật."
Nguyễn Nhuyễn nhìn về phía nam diễn viên đang nghỉ ngơi bên kia, hắn hình như còn có cảnh diễn với Lục Ly, cho nên chuyên viên trang điểm ở một bên bổ trang.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn làm sao cũng không thể nghĩ được, Cố Y sẽ thích loại hình như bá đạo tổng tài này.
"Thật sự rất thích."
Cố Y lại lần nữa xác định: “Thật sự rất thích, em không đi, chị tìm người khác đi vậy." Cô ấy giả bộ vô cùng thương tâm khổ sở, chuẩn bị xoay người đi.
Nguyễn Nhuyễn a một tiếng: "Đừng đừng, em đi cho chị."
"Bây giờ phải không?"
Cố Y nhìn phía bên kia, Lục Ly vừa lúc cũng đứng cách đó không xa, vội vàng gật đầu không ngừng nói: "Đúng đúng, chính là bây giờ."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, không có hoài nghi đi qua bên kia.
Cô không chú ý tới, tầm mắt Lục Ly vẫn dừng ở trên người cô, Nguyễn Nhuyễn đi qua nam số 2 bên kia, vừa lúc cách Lục Ly không xa.
Nam số 2 gọi là Trần Tuấn Tường, Nguyễn Nhuyễn đi qua, người nọ liền cười hỏi cô: "Tìm tôi có việc gì sao?"
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, suy nghĩ giao phó của Cố Y nói thẳng: "Tôi có thể có số điện thoại của anh không?"
Trần Tuấn Tường sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn cô gái mặt đều đỏ lên ở trước mặt, "Số điện thoại của tôi?"
“Đúng vậy.” Nguyễn Nhuyễn vội vàng giải thích: "Tôi có mấy vấn đề về cảnh diễn muốn hỏi anh một chút."
Trần Tuấn Tường vừa mới chuẩn bị trả lời, Lục Ly đứng một bên liền để kịch bản xuống, gọi: "Quay phim, quay sớm một chút cho xong, về sớm chút."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trần Tuấn Tường ồ một tiếng, vội vàng nói: "Đợi lát nữa tôi cho cô, bây giờ đi quay trước."
Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn bóng lưng Trần Tuấn Tường chạy như bay đến bên kia, có chút khóc không ra nước mắt.
Cho dù đi qua, cũng phải vài phút nữa mới bắt đầu quay.
Nhìn bóng dáng hai người đi xa, Nguyễn Nhuyễn đi tới Cố Y bày tỏ xin lỗi, "Anh ta nói đợi lát nữa cho em."
Khóe miệng Cố Y giương lên ý cười không biết tên: "Không có việc gì không có việc gì, không cần gấp."
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, đơn giản ngồi xuống bên cạnh, tuy rằng cô không diễn, nhưng cô cũng không có xe để về, vẫn phải ngồi nhờ xe Lục Ly, nên đồng nghĩa phải chờ Lục Ly diễn xong, mới có thể cùng nhau về.
Cố Y liếc nhìn cô, thật cẩn thận nói: “Nguyễn Nhuyễn à."
"Sao vậy?" Nguyễn Nhuyễn đang cúi đầu xem kịch bản.
"Em có phải thích Lục Ly hay không?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn hơi giật mình, quay đầu nhìn về phía Cố Y, “A?”
Biểu hiện của cô, chẳng lẽ rõ ràng như vậy sao?
Cố Y ghé vào trên mặt bàn cười: “Em yên tâm đi, chị tuyệt đối sẽ không nói cho Lục Ly đâu."
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc, nhẹ ngàng gật đầu một cái: "Ừ."
"Không phải là thích đối với thần tượng, mà là thích với người khác giới đúng không?"
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nhìn về phía Cố Y nói: “Ừ."
"Chị Cố Y, người viết kịch bản, đều thông minh như vậy sao?"
Cố Y trầm ngâm một chút, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Không phải.”
Cô bổ sung: "Là biểu hiện của em quá rõ ràng."
Nguyễn Nhuyễn: “…… Thật sự rất rõ ràng sao?”
Cố Y gật đầu: “Đôi mắt em như muốn dính trên người Lục Ly vậy, em giải thích không rõ ràng."
Nguyễn Nhuyễn bị chịu đả kích, ai oán nhìn cô ấy.
Cố Y vỗ vỗ bả vai cô, tỏ vẻ an ủi.
"Chỉ là không có việc gì, chị nói cho em mấy biện pháp."
“Biện pháp gì? Theo đuổi Lục Ly sao?"
Cố Y chậc chậc: "Vì sao em muốn theo đuổi anh ta chứ, chúng ta phải cho Lục Ly tới theo đuổi em!"
Cô ấy nói xằng nói bậy, đặc biệt rất có tự tin.
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, hơi khó mà tin được: "Chị nói thật hay đùa vậy?"
Cố Y nghẹn nghẹn, liếc cô: "Thật, em không phát hiện Lục Ly đối với em rất đặc biệt sao?"
"Không... Không có bao nhiêu đặc biệt chứ ?"
Cố Y sắp không có biện pháp với tiểu bạch thỏ đơn thuần này rồi, "Lục Ly chưa bao giờ quay cảnh thân mật đúng không, nhưng lại quay cùng em, không phải sao?"
Nguyễn Nhuyễn: “……” Đúng thật, chỉ là cô cho rằng Lục Ly chỉ là chuyên nghiệp mà thôi.
Cố Y vừa thấy biểu tình của cô liền biết cô nghĩ gì, nhịn không được nói nhiều thêm mấy câu.
Nói xong lời cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn gần như tin Cố Y.
"Như vậy có thể sao?"
Cố Y tỏ vẻ không thành vấn đề: “Đương nhiên có thể, chị nói với em, Lục Ly nếu lát nữa không cho phép em muốn số điện thoại của nam diễn viên kia, nhất định là ghen."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: "Vậy vạn nhất anh ấy không ngăn cản em thì sao?"
Cố Y: “……”
Bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cô: "Vậy em liền... Tự cầu nhiều phúc.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Được rồi."
Vậy cô liền tự mình lên, hừ!
*
Hành động liên quan tới lát nữa cứ như vậy bị định xuống.
Lục Ly cùng Trần Tuấn Tường đóng phim, bị hô mấy lần cắt cuối cùng cũng qua.
Cũng đồng nghĩa, mấy người Lục Ly có thể về khách sạn nghỉ ngơi.
Trần Tuấn Tường vừa mới bị Lục Ly áp diễn, vừa nghe được Cố đạo hô qua, liền vội chạy tới.
Nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Tôi đi thay quần áo trước, đợi lát nữa cho cô số."
Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp đáp, Trần Tuấn Tường liền chạy tới phòng hóa trang.
Ngược lại Lục Ly chậm rãi khoan thai đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn, rồi sau đó đi qua từ bên cạnh cô, mang theo một cơn gió.
Không bao lâu, Trần Tuấn Tường cùng Lục Ly một trước một sau đi ra.
Trần Tuấn Tường đi đến trước mặt Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói: "Di động của cô đâu, lưu lại chút."
Nguyễn Nhuyễn ồ một tiếng, cầm điện thoại di động ra, thất thần nghe Trần Tuấn Tường đọc số điện thoại di động cho mình, mà Lục Ly, bất động thanh sắc đi qua trước mặt cô, hoàn toàn không để ý chuyện cả hai người.
Uể oải nhớ kỹ dãy số của Trần Tuấn Tường, Nguyễn Nhuyễn nói cảm ơn.
"Không cần khách khí, tôi đi trước."
"Được."
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn mắt bên kia, Trần Bân gọi cô: "Nguyễn Nhuyễn về thôi."
"Tới đây."
Nguyễn Nhuyễn đi theo lên xe, vừa lên xe, Cố Y liền chớp chớp mắt với cô, Nguyễn Nhuyễn giơ giơ điện thoại lên, cũng không quá sung sướng.
Bên trong xe chỉ có Lục Tê cùng Cố Y điều động không khí.
Nguyễn Nhuyễn cúi đầu chơi di động, nhìn dãy số vừa mới lưu, cảm thấy có chút bất lực.
Lục Ly… Cũng không giống như để ý không phải sao.
Cô ghé vào trên cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc xẹt qua bên ngoài.
Gió đêm ngày hè mang theo chút khô nóng, thổi bay tóc cô, cũng thổi bay suy nghĩ của cô.
Cũng không lâu lắm, liền đến khách sạn.
Nguyễn Nhuyễn im lặng cùng nhau xuống xe, bởi vì tâm tư của cô không ở trên người, cho nên Lục Tê cùng Cố Y còn có Trần Bân tránh ra khi nào cũng không biết.
Chờ tới lúc cô phản ứng lại, bên cạnh chỉ có một mình Lục Ly đứng, tay đút trong túi đi ở phía sau cô.
Sau khi vào thang máy, Nguyễn Nhuyễn ấn tầng của mình, nhìn Lục Ly, muốn nói chuyện, nhưng lại nghẹn lại, Lục Ly không ấn thang máy, cô cũng không hỏi.
Ai bảo Lục Ly không ngăn cô muốn số điện thoại chứ, Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ có chút xíu tức giận, chẳng lẽ... Lục Ly thật sự không thích cô? Là cô cùng Cố Y nghĩ sai rồi?
Cô ngước mắt nhìn thang máy đi lên tầng, Nguyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, rũ đầu xuống nhìn mũi chân của mình.
Không bao lâu, thang máy đến, Nguyễn Nhuyễn đi ra trước, Lục Ly hai tay đút vào túi đi theo sau lưng cô.
Nguyễn Nhuyễn vừa quay đầu lại, thấy người đi theo sau mình, hơi sửng sốt: "Lục lão sư, anh không phải ở tầng trên sao?"
Lục Ly nhướng mày, không trả lời cái vấn đề này của cô, chỉ cúi đầu nhìn cô: "Điện thoại di động của em đâu?"
“A?” Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại của mình ra, "Ở đây."
Lục Ly ừ một tiếng, vươn tay nhận lấy, hỏi mật mã khóa điện thoại của Nguyễn Nhuyễn, liền trực tiếp ấn vào phần thông tin, cúi đầu ấn ấn liền trả lại cho cô, thuận tay vỗ vỗ đầu cô, bổ sung nói: "Về sau đừng tùy tiện muốn số điện thoại của người đàn ông khác."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Ly xóa số điện thoại của Trần Tuấn Tường cô vừa lưu.
Cái này còn chưa đủ sao, Lục Ly nhìn điện thoại của cô, trực tiếp cúi đầu ghi dãy số của mình vào, mới ngẩng đầu nhìn cô: "Dãy số của nam diễn viên kia, nhớ kỹ sao?"
Nguyễn Nhuyễn ngốc lăng lắc đầu: “Không có.”
Lục Ly nhẹ ừ: "Không tồi.” Anh giơ cao điện thoại di động của Nguyễn Nhuyễn, giơ ở trước mặt cô, phía trên hiện lên số điện thoại di động của Lục Ly.
Anh thấp giọng nói: “Cái này có thể nhớ kỹ.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...