Chương 58: Nhớ.
Ngày mùa hè ánh mặt trời chói chang.
Sau khi Nguyễn Nhuyễn nói ra, không khí trong nháy mắt như đọng lại.
Cô trợn tròn hai mắt, khó có thể tin chính mình lại nói như vậy.
Còn Lục Ly, lúc này cười xấu xa, cong môi ý vị thâm trường trên dưới đánh giá cô nói: "Tôi chỉ muốn hỏi miệng tôi có bị dơ không mà làm cho em vẫn luôn sáng mắt nhìn thôi mà."
Anh khẽ cười, ý vị không rõ nói: "Không nghĩ tới thì ra em còn muốn hôn tôi."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Sốt ruột vội vàng xua tay nói: “Không đúng không đúng, em không có muốn hôn Lục lão sư."
Lục Ly cong cong môi, nhắc nhở cô: "Không sao hết, tôi có thể lý giải suy nghĩ của em."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Khóc không ra nước mắt nhìn anh, cô thật sự không có ý kia mà!! Chỉ là vẫn còn một chút dư vị khi làm mèo, thật sự bây giờ không có muốn hôn anh mà.
Nhưng vừa thấy đến ánh mắt mang theo bỡn cợt của Lục Ly, trong nháy mắt cô không biết nên giải thích như thế nào.
Hình như bất kể cô giải thích như thế nào, Lục Ly đều sẽ không tin tưởng.
Đến cuối cùng, Nguyễn Nhuyễn bất chấp tất cả, không giải thích gì cả.
Cô đứng ở dưới gốc cây cùng Lục Ly, mặt đối mặt đứng, qua một hồi lâu, Lục Ly lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, nhìn mặt cô, cùng với cổ đều nhiễm màu đỏ ửng, mới ho nhẹ, dời tầm mắt, nói về cảnh diễn cho cô.
“Vừa rồi đóng phim, vì sao mặt vẫn luôn đỏ vậy?" Lục Ly làm bộ cái gì cũng không hiểu hỏi.
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn khó có thể tin nhìn anh, anh thật sự không biết hay là giả bộ không biết vậy?
Cô suy nghĩ một lát, cảm thấy dựa theo tính cách của nam thần của mình, chắc thật sự không biết nhỉ.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn nhẹ giọng nói: “Lục lão sư, đợi lát nữa lúc quay anh có thể cách em xa một chút hay không?"
"Hử?" Lục Ly khom lưng tới gần, khóe miệng mỉm cười: “Cái gì?”
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, thay đổi cách nói chuyện: "Không đúng không đúng, thì là em muốn nói lúc Lục tiền bối nói chuyện, có thể cách xa tai em một chút không?"
Cô giải thích: "Tai em hình như có chút mẫn cảm."
Nguyễn Nhuyễn ngượng ngùng nói, tai cô không có lực miễn dịch với giọng nói của Lục Ly, âm thanh mê người như vậy gần như là điểm trí mạng của cô.
Nghe vậy, Lục Ly kéo âm a thật dài: "Như vậy sao, lát nữa tôi sẽ chú ý một chút."
Nguyễn Nhuyễn vô cùng cảm kích: "Vâng, cảm ơn Lục tiền bối."
Lục Ly nhẹ ừ: "Không cần khách khí, chiếu cố fan nên làm thôi."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô vì sao cảm thấy những lời này của Lục Ly lại có thâm ý khác nhỉ?
Nhưng lúc nhìn đến đáy mắt chân thành của Lục Ly, ít nhất sau khi cô cho rằng là chân thành, Nguyễn Nhuyễn phủ nhận ý nghĩ không tốt kia của mình.
Sau khi nghỉ ngơi, hai người tiếp tục đóng phim.
Chẳng qua vừa đến lúc đó, tai cùng mặt của Nguyễn Nhuyễn, thậm chí ngay cả cổ lộ ra, đều biến đỏ.
Cố đạo ho khan hai tiếng, "Nguyễn Nhuyễn, chuyện gì xảy ra vậy?"
Nguyễn Nhuyễn dậm dậm chân, trừng mắt nhìn Lục Ly một cái, ủy khuất nói: "Lục lão sư, không phải đã nói khi nói chuyện không nói bên tai em rồi sao?"
Vì sao còn còn gần hơn lúc ban đầu một ít chứ, mỗi khi Lục Ly nói câu kia, tai cô liền nhịn không được run rẩy, ngay cả tay Lục Ly, cũng dùng sức nắm lấy quần áo anh, muốn khống chế phản ứng chân mềm của mình.
Lục Ly nhướng mày, “Vậy sao, quên mất, tôi lát nữa nhất định sẽ chú ý."
Nguyễn Nhuyễn: “???” Không phải mọi người đều biết trí nhớ của Lục Ly rất tốt sao, hiện tại còn chưa trôi qua một giờ mà, quên mất???
Cô khó có thể tin nhìn Lục Ly từ trên xuống dưới, Lục Ly thản nhiên cho cô nhìn ho khan nói: "Bị phơi nắng có chút choáng váng đầu, nhất thời quên mất."
Nguyễn Nhuyễn: “Thế hả, vậy Lục tiền bối lát nữa có thể nhớ chứ?"
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Tiếp tục quay, cảnh diễn này, cuối cùng cũng qua.
Lúc nghe được Cố đạo kêu ' Qua ', Nguyễn Nhuyễn lệ nóng doanh tròng, thật không dễ dàng mà, vô cùng khó khăn.
Cô thật muốn khóc.
Cảnh diễn buổi sáng đã quay xong, bởi vì nắng hè chói chang, giữa trưa có hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, đồ ăn của đoàn phim không phải quá ngon.
Bởi vì cư dân phụ cận ít, trước khi tới đoàn phim liền đặt cố định một nhà ăn, mỗi ngày đúng giờ đưa tới.
11 giờ 50 phút, đồ ăn liền đưa đến.
Vừa lúc cũng quay diễn xong, Cố đạo tuyên bố để cho mọi người ăn cơm, nghỉ ngơi.
Nguyễn Nhuyễn không có trợ lý, cũng không có người đại diện, nhưng bởi vì là vai chính, bị Lục Tê lôi kéo cùng nhau ăn cơm với Cố đạo còn có Lục Ly.
Bọn họ ở đây bảy tám người vây quang một bàn, đạo diễn phó đạo diễn nhà làm phim, còn có mấy người Lục Ly.
Nguyễn Nhuyễn yên lặng muốn thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, nhưng còn chưa kịp tránh tới bên cạnh, liền bị Cố đạo sắp xếp ngồi ở bên cạnh Lục Ly, mỹ kỳ danh rằng, bồi dưỡng cảm tình.
“Nguyễn Nhuyễn cô ngồi cùng Lục Ly nhớ trao đổi nhiều một chút, miễn cho đến lúc diễn liền đỏ mặt."
Nguyễn Nhuyễn: “……” Cắn đũa, ủy khuất đáp lời: "Vâng Cố đạo."
Mặt đỏ cũng không phải lỗi của cô, nhưng cô lại không dám phản bác.
Quan trọng là phản bác cũng không ai tin tưởng, nếu không phải cô có ý nghĩ khác với Lục Ly, cũng không đến mức khi anh nói câu lời âu yếm mặt liền đỏ như vậy.
Nguyễn Nhuyễn dưới đáy lòng thở dài, có chút bất lực.
Cô tối nay muốn tìm Lâm Thanh thỉnh giáo một chút, làm sao mới có thể đối mặt với người mình thích mà tim không đập nhanh, có thể sử dụng tâm thái bình thường mà đối mặt.
Nói cách khác, cảnh diễn này cũng không biết phải bị Cố đạo kêu bao nhiêu lần cắt.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn liền nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.
Lúc cô cúi đầu ăn cơm, không nhìn đến Lục Ly ngẫu nhiên dừng tầm mắt ở trên người mình, nhưng Trần Bân cùng Cố đạo một bên lại âm thầm quan sát hai người.
Lục Tê sau khi tiếp thu ám chỉ của Trần Bân, liền nói chuyện với Nguyễn Nhuyễn.
"Chị Nguyễn Nhuyễn, em có thể gọi chị như vậy không?"
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt, gật gật đầu: “Có thể." Cô rất thích Lục Tê, lần trước lúc làm mèo, Lục Tê còn ôm cô đấy, còn cùng nhau chơi trong sân với cô đấy.
Lục Tê nhướng mày, cười tủm tỉm nói: “Chị Nguyễn Nhuyễn, nhà chị ở đâu vậy?"
Nguyễn Nhuyễn nói một địa chỉ, Lục Tê à một tiếng nói: "Gần với nơi anh em ở."
Nguyễn Nhuyễn cười gượng một tiếng: “Phải không.”
Cô đúng thật khá gần biệt thự mới của Lục Ly, chỉ là đi bộ cũng cần ba mươi phút.
“Đúng vậy.” Lục Tê đáp lời nói: “Anh em ở tại..."
Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, cắn đũa nhìn cô: "Em cứ như vậy nói địa chỉ của anh em ra, không sợ fans đi chặn nhà anh ấy sao?"
Lục Tê vẫy vẫy tay: “Người nơi này sẽ không nói ra đâu."
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc, trở tay chỉ chỉ chính mình: “Nhưng chị là fans nha."
Lục Tê im lặng, liếc mắt nhìn cô một cái: "Chị... Sẽ đi biệt thự chặn anh trai em sao?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng lắc đầu: “Không không… Sẽ không.”
Lục Ly nhìn tư thế giống như chuột nhỏ của cô, cười nhẹ: "Thì ra làm fans thật sự có tâm tính này sao?"
Anh nhìn Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng nói: “Đi đến nhà thần tượng chặn người?"
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu: “Không có không có, em tuyệt đối không có tâm tư này."
Thiên địa chứng giám, cô nào có dám đâu.
Lục Ly không thèm để ý ừ một tiếng: "Không sao, nếu là em, hoan nghênh tới."
Nguyễn Nhuyễn: “A?” Cô ngước mắt nhìn về phía Lục Ly: "Lục lão sư... Có ý gì vậy?”
Lục Tê ở một bên nghẹn cười, vỗ vỗ bả vai Nguyễn Nhuyễn nói: "Ý của anh em có thể là, chị bây giờ là vai chính, hoan nghênh tới nhà đối diễn."
“À, như vậy sao."
Nguyễn Nhuyễn ừm một tiếng: “Yên tâm đi, chị không cần tới nhà Lục lão sư đối diễn cũng có thể diễn tốt." Sau khi nói xong, Nguyễn Nhuyễn còn thuận tiện buông đũa xuống: "Tôi ăn no rồi, mọi người cứ từ từ ăn."
Cô đứng dậy rời đi, đi đến bên kia.
Bên kia, hiếm khi cô có một vị trí có thể nghỉ ngơi.
Nơi này đơn sơ, bên trong còn chưa hoàn toàn bố trí xong, chỉ dựng mấy cái lều trại, cho bọn họ nghỉ ngơi giữa trưa.
Nguyễn Nhuyễn chưa tiến vào bên trong lều trại, chủ yếu là quá nóng, chỉ ngồi ở dưới ô che nắng, rút kịch bản ra cúi đầu nghiêm túc xem.
Cô cảm thấy mình không thể lại mất mặt nữa, mặt không được luôn đỏ, ít nhất không thể để lại một ấn tượng không chuyên nghiệp cho Lục Ly.
Nguyễn Nhuyễn bên này an an tĩnh tĩnh đang xem kịch bản, mà Lục Ly bên kia, lại vô cùng náo nhiệt.
*
Cố đạo liếc nhìn Lục Ly, cười khẽ: "Lục Ly, đừng dọa nữ chính tôi vất vả mới tìm được chạy đi đấy."
Lời này vừa nói ra, chung quanh phó đạo diễn cùng nhà làm phim đều nở nụ cười.
Tôi nói Lục Ly sao mà cả ngày đều lạ lạ, thì ra là bởi vì điều này."
Trần Bân ở một bên thở dài: “Lục Ly.”
“Anh nói đi.”
Hắn trầm ngâm giây lát: “Thì ra cậu thích cô gái trẻ tuổi."
Lục Ly nhướng mày: “Tôi thích?"
Trần Bân nghẹn nghẹn, nhìn về phía anh: "Không thích?”
Lục Ly cười khẽ, lắc lắc đầu, không đáp lời.
Cô gái nhỏ ở bên kia, đang ngồi an tĩnh xem kịch bản, hoàn toàn không bị quấy nhiễu bên ngoài.
Lục Ly mím môi, lấy ly bên cạnh nhấp một ngụm, nói: "Không nên tùy tiện nói giỡn.”
Sau khi nói xong, anh đứng dậy rời đi, để lại mấy người ngồi quanh bàn đầu óc mờ mịt nhìn nhau.
“Lục Ly có ý gì vậy?”
“Không biết.”
"Cậu ta không thích cô gái nhỏ nhà người ta sao?"
“Không phải chứ, tôi thấy tôi không thể hiểu người tuổi trẻ bây giờ rồi."
Trần Bân hơi dừng, thành thật lắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết."
Mọi người cũng xem không hiểu, đến cuối cùng cũng mặc kệ, dù sao đối với bọn họ mà nói, giai đoạn hiện giờ quan trọng nhất là quay xong phim.
Sau bữa cơm trưa mọi người đều nghỉ ngơi, Nguyễn Nhuyễn ở bên kia nằm một hồi sau đó liền tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Cố Y thật ra sửa lại cốt truyện rất nhiều, những cảnh thân mật trước đó đều đánh dấu lên, cũng thay đổi phương án.
Nguyễn Nhuyễn xem rất chăm chú, mãi đến khi có người đứng bên cạnh, bóng tối rơi xuống, Nguyễn Nhuyễn mới ngước mắt nhìn.
Lúc nhìn thấy người đến, cô hơi ngừng, gọi: "Lục lão sư."
Lục Ly ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô: "Sao lại cố gắng như vậy?"
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc, thấp giọng nói: "Em là người mới, không thể luôn bị Cố đạo kêu cắt, cũng không thể để cho Lục lão sư diễn đi diễn lại một lần với em."
Điểm này, cho dù là Nguyễn Nhuyễn tính tình hoạt bát, cũng hiểu rất rõ.
Huống chi, cô là một người mới, bộ phim đầu tiên quay cùng Lục Ly, nếu không có gì bất ngờ xảy ra đến lúc đó võng hữu biết đến, sẽ đánh giá cô thế nào.
Nhưng có đánh giá như thế nào, Nguyễn Nhuyễn vẫ muốn quay thật tốt.
Bởi vì đây là một bộ phim, cô cùng Lục Ly đều muốn dùng để làm kỷ niệm.
Lục Ly vì mèo, mà cô vì Lục Ly cùng với thân mèo là mình, đó là ký ức giữa bọn họ, ký ức không thể quay về, nhưng nó sẽ được bộ phim khắc vẽ ra, cô muốn giữ lại, giữ lại thứ khó được nhất.
Nghe vậy, Lục Ly ghé mắt nhìn cô: "Ừ, không hiểu có thể tới hỏi tôi."
"Được."
Nguyễn Nhuyễn hơi ngừng, đột nhiên ghé mắt nhìn anh nói: "Lục lão sư, anh vì sao lại nguyện ý chọn em vậy?"
Thật ra vấn đề này, Nguyễn Nhuyễn lúc trước đã muốn hỏi, cô cho rằng, Lục Ly không có khả năng biết thân phận của mình, ít nhất thân phận mèo, là không có khả năng.
Vậy vì sao, Lục Ly lại vào lúc Cố đạo nói muốn cô tới diễn nữ chính, không phản đối.
Lục Ly cười: "Em khá phù hợp."
Nguyễn Nhuyễn rũ mắt, lúc nghe tới câu trả lời này, có một chút thương tâm, nhưng cũng hiểu rõ, đây là sự thật.
Diện mạo cùng chiều cao của cô, đều rất giống với người kịch bản miêu tả, không có trăm phần trăm, nhưng cũng có 90% trở lên.
Lục Ly nhìn vẻ mặt dần đi xuống của cô, không giải thích nhiều.
"Đợi lát nữa quay mấy cảnh diễn kia có xem không?"
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, vội vàng đáp lời: “Xem chứ."
Lục Ly ừ một tiếng, nhắc nhở nói: “Lúc trước đã từng quay cảnh hôn chưa?"
“Chưa ạ.” Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Lục lão sư, nhất định phải hôn thật sao?"
Nghe vậy, Lục Ly nhìn cô: "Không muốn quay cảnh hôn?"
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, thật ra cũng không phải không muốn quay, chỉ là không muốn quay với đóng thế thôi.
Lục Ly cười khẽ, nhìn vẻ mặt cô bổ sung nói: "Là không muốn quay cảnh hôn, hay là không muốn quay cảnh hôn với đóng thế của tôi?"
Anh chống một bàn tay trên mặt bàn, cúi đầu tới gần Nguyễn Nhuyễn, tiếng cười nhẹ rất rõ ràng, gần như làm tai kia của cô mềm nhũn.
Tai nhiễm đỏ ửng, Nguyễn Nhuyễn đưa tay niết niết vành tai có chút nóng của mình.
Còn chưa kịp trả lời, cô liền nghe được Lục Ly đáp một tiếng thật thấp, tiếp tục truy hỏi: "Nguyễn Nhuyễn là cái trước hay là người sau, hử?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...