Chương 57: Nhớ.
Cố đạo còn đang hứng thú bừng bừng nói, đang chuẩn bị chào hỏi mọi người chuẩn bị cảnh diễn này.
Hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Lục Ly có bao nhiêu khó coi.
Nguyễn Nhuyễn cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cảnh diễn đầu tiên lại là cảnh hôn.
Cô dừng một chút, ho nhẹ, muốn đề nghị một ý kiến nho nhỏ, nhưng suy nghĩ một lát, cô cảm thấy mình cũng không có tư cách đề nghị ý kiến, thế nên chỉ an an tĩnh tĩnh đứng ở bên cạnh.
Chủ yếu là Lục Ly không quay cảnh diễn thân mật, mọi người đều biết.
Cô hiện tại chỉ có thể chờ đợi xem Lục Ly lát nữa phản ứng như thế nào, Nguyễn Nhuyễn trộm liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lục Ly.
Mới vừa nhìn lén, liền bắt gặp tầm mắt của Lục Ly.
Nguyễn Nhuyễn bị dọa, nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình, làm bộ chưa có gì xảy ra, lang thang không có mục tiêu nhìn chằm chằm nơi nào đó, phát ngốc.
Lục Ly cong cong khóe môi, nhìn cô gái chỉ cao tới vai của mình, cười khẽ: "Cố đạo."
“Sao vậy? Đóng thế chưa tới sao?"
Lục Ly nhẹ ừ: "Đóng thế chưa tới đây, mà coi như tới đây ông cũng không thể để cho cô gái nhỏ người ta ngày đầu tiên liền diễn cảnh hôn chứ, cô ấy mới vừa tốt nghiệp, cũng phải để cho cô ấy có thời gian thích ứng không phải sao?"
Nghe vậy, Cố đạo nhìn Nguyễn Nhuyễn, thấp hỏi: “Nguyễn Nhuyễn cô cảm thấy như thế nào?"
Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, lập tức trả lời: “Tôi cảm thấy Lục lão sư nói rất đúng, nếu không Cố đạo cho chúng tôi qua mấy ngày nữa rồi lại diễn cảnh như vậy được không?"
Cố đạo nghĩ nghĩ, suy nghĩ thật lâu sau, gật đầu đáp lời nói: "Vậy cũng được, chỉ là cảnh diễn bên này vốn không nhiều lắm, hai người vẫn phải vào lúc không diễn bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn chút, đến lúc đó bộ phim ra lò mới có thể cuốn hút, mới có cảm giác yêu đương."
Nguyễn Nhuyễn đáp lời: "Được... Được."
Cô nhìn Lục Ly, trong mắt Lục Ly hiện lên ý cười : “Không thành vấn đề.”
Cố đạo: “……”
Ông vì sao lại cảm thấy bầu không khí giữa hai diễn viên chính của mình có gì đó sai sai nhỉ???
Chỉ là Cố đạo không có thời gian nghĩ nhiều, an bài tiến hành quay chụp cảnh diễn khác.
Nhưng nơi này, cho dù là không quay cảnh hôn, cũng có cảnh diễn thân mặt khác, ví dụ như ôm.
Cho nên ngày đầu tiên không quay cảnh hôn, đổi thành quay cảnh ôm.
Lần này Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ, thật ra thì cũng không có khác biệt quá lớn, nhưng bất đồng duy nhất có lẽ chính là. . . Cảnh ôm không cần thế thân lên sân khấu.
Cố đạo hô một tiếng: "Bắt đầu."
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly gần như cùng thời gian nhập diễn.
“Chu Uyên, em là một người đặc thù như vậy, anh thật sự có thể tiếp nhận sao?" Nhuyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong, cô không biết bản thân từ một con mèo lại biến thành người như vậy, Chu Uyên có thể tiếp thu hay không.
Lại hoặc là, sẽ giống như những người khác, sẽ lại lần nữa bắt mình đi làm thực nghiệm.
Cho dù là Chu Uyên đã biết tất cả bí mật của Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn cũng vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó, sau khi Chu Uyên tỉnh táo lại, liền vứt bỏ cô.
Làm một con mèo biến dị, cô thật ra có rất nhiều cảm tình với nhiều người.
Mèo rất khó sinh ra ỷ lại với người, có thể cô không giống như vậy, cô khát vọng được yêu, khát vọng được chú ý, khát vọng mọi người đều nhìn cô như một người bình thường.
Đôi mắt Chu Uyên hơi trầm xuống, nhìn qua cũng không phải người đàn ông có nghề nghiệp đứng đắn, nhưng cố tình lại là một người đàn ông huyết khí phương cương, lời thề của mình với phụ nữ, bất cứ lúc nào cũng có trọng lượng hơn.
Giọng của hắn khàn khàn vang lên ở bên tai Nhuyễn Nhuyễn: “Nhuyễn Nhuyễn.”
Tiếng vừa vang lên, đôi mắt của Nguyễn Nhuyễn hơi lóe lên.
Quả nhiên, Cố đạo hô một tiếng ‘ Cắt ', Cố đạo nhíu nhíu mày, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Nguyễn Nhuyễn, vừa rồi lúc Lục Ly gọi cô vẻ mặt có chút không đúng, không phải là như vậy, biết không?"
Bởi vì Nguyễn Nhuyễn lần đầu tiên đóng phim, Cố đạo tận lực làm cho giọng của mình nghe khá ôn nhu, không để cho Nguyễn Nhuyễn sợ ông.
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, “Xin lỗi, tiếp tục đi ạ, sẽ không như vậy nữa đâu.”
Cố đạo nhắc nhở một câu: “Tuy rằng cô cũng gọi là Nguyễn Nhuyễn, nhưng mà cô bây giờ phải đi vào nhân vật Nhuyễn Nhuyễn bên trong kịch bản, biết không?"
Nguyễn Nhuyễn đáp lời: "Vâng."
Vẻ mặt Lục Ly làm cho người nhìn không rõ, con ngươi thâm thúy nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn hồi lâu mới thấp giọng giải thích cho cô: "Không cần có áp lực quá lớn, chỉ cần biểu đạt tình cảm chân thật nhất ra ngoài, em tiến vào nhân vật Nhuyễn Nhuyễn bên trong kịch bản là được rồi."
Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng ngùng cười cười, ừ một tiếng.
Vừa rồi… Cô chỉ là nghĩ tới mình lúc làm mèo, Lục Ly cũng sẽ ôn nhu gọi cô như vậy.
Trong nháy mắt, cô liền thay bản thân mình vào, dùng Nguyễn Nhuyễn thay thế Nhuyễn Nhuyễn.
"Vâng, Lục lão sư em sẽ không thất thần."
Lục Ly nhẹ ừ, chẳng qua quay chụp kế tiếp, vẫn bởi vì một câu nói của Lục Ly, cô thất thần.
Cố đạo nhìn hai người, cũng biết không thể đặt áp lực quá lớn.
“Nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục, Lục Ly cậu nói cho cô ấy cảnh diễn một chút."
"Được."
Lục Ly nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn còn đứng tại chỗ, mím môi suy nghĩ chốc lát nói: "Tới uống nước."
“A?” Nguyễn Nhuyễn ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, đợi kịp phản ứng, vội vàng đáp lời: "Vâng."
Cô tung ta tung tăng đi theo Lục Ly qua.
Sau khi đi tới, Lục Tê cùng Trần Bân vừa lúc ở bên kia hóng mát.
"Anh, anh muốn uống chút gì không?"
Lục Ly đưa tay chỉ: "Rót cho cô ấy ly nước ấm."
Lục Tê nhướng mày, vội vàng đáp lời: “Được rồi!”
Cô đi rót một ly nước cho Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn đưa tay nhận lấy sau đó vội vàng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn.”
Lục Tê không thèm để ý vẫy vẫy tay: “Không cần khách khí, em hiện tại là trợ lý của Lục Ly, chuyện nên làm mà thôi."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, nhấp một ngụm nước nho nhỏ, cô đặt cái ly ở trên bàn bên cạnh, ngước mắt nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly nhàn nhạt nhìn cô một cái: "Lại đây nói cho em về cảnh diễn."
"Vâng."
Nguyễn Nhuyễn không có cách, chỉ có thể đi theo Lục Ly.
Sau khi đi qua, hai người mặt đối mặt, Nguyễn Nhuyễn thấp hơn Lục Ly một đoạn, ở bên này an tĩnh đối mặt, hai người Lục Tê cùng Trần Bân không có việc gì chỉ có thể vụng trộm đi qua ở một bên quang minh chính đại quan sát bọn họ.
*
"Em cảm thấy anh của em có gì đó sai sai."
Trần Bân tỏ vẻ tán đồng: “Tuy rằng anh biết là như vậy, nhưng anh cảm thấy anh em hình như khá tốt với nữ diễn viên đó."
Lục Tê tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, còn để cho em đi rót nước cho cô ấy đúng không."
“Đúng vậy, hơn nữa nữ diễn viên kia còn nói là fans của anh em, nhưng cô ấy lại không dám nhìn vào mắt của anh em."
Lục Tê nhướng mày: “Người đại diện Trần quan sát không tồi."
Trần Bân chậc một tiếng, đặc biệt tự hào: "Đúng vậy anh tốt xấu gì cũng đã lăn lộn mười mấy năm trong giới giải trí không phải sao?"
Lục Tê: “…… Anh nói xem bọn họ đang nói chuyện gì?"
“Chắc là về cốt truyện.”
Lục Tê nhìn bên kia, khi nhìn thấy đôi tay của Nguyễn Nhuyễn co quắp bất an, kiên định lắc đầu: “Em cảm thấy không phải, em cảm giác anh em đang trêu chọc cô gái nhỏ nhà người ta thì có."
Cô đặt một giả thiết lớn mật: "Anh nói xem anh trai em có phải thích cô gái nhỏ nhà người ta không?"
Nghe vậy, Trần Bân trợn tròn hai tròng mắt suy nghĩ giây lát: “Nhất kiến chung tình?”
“Có khả năng.”
"Vậy sẽ không đâu, Lục Ly không phải người nhìn vào mặt đâu, giới giải trí nhiều nữ diễn viên đẹp mắt như vậy sao cậu ta lại không thích."
Lục Tê nhíu mày nghĩ nghĩ, hít sâu một hơi nói: “Chẳng lẽ anh em thích cô gái vị thành niên sao, biến thái như vậy?"
Trần Bân nghẹn nghẹn, hai người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Lúc hai người bọn họ nhìn ra, Nguyễn Nhuyễn đúng là rất trẻ, đầu tiên tuổi tác hai người chênh lệch không lớn, sáu tuổi, Lục Ly thoạt nhìn còn trẻ hơn đàn ông hai mươi tám tuổi bình thường, nhưng Nguyễn Nhuyễn càng khoa trương, một mét sáu, thật sự có chút thấp, quan trọng nhất chính là mặt cô tròn tròn, càng có vẻ non nớt, giống như học sinh cao trung vậy.
Nhìn qua tuổi không khác Lục Tê là bao.
"Anh em có trường hợp yêu em gái không?"
"Không có đâu nha." Lục Tê không cảm thấy anh trai mình có sở thích cổ quái này.
Trần Bân nhíu mày: “Vậy thì thật sự không đúng rồi."
Lục Tê gật đầu thật mạnh: "Em cũng cảm thấy không đúng, đợi lát nữa đi tìm hiểu một chút."
"Được."
Bọn họ bên này thảo luận khí thế ngất trời, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly bên kia vẫn luôn vô cùng an tĩnh, bầu không khí có chút xấu hổ.
*
Hai tay Lục Ly đút vào túi, bởi vì mặc quần áo bình thường, nhìn qua rất anh tuấn tiêu sái, so với anh Nguyễn Nhuyễn thấy trước kia, cũng trẻ hơn một ít.
Lục Ly khom khom lưng, cúi đầu sát lại gần cô, cười nhẹ: "Em vì sao vừa nghe đến tên Nhuyễn Nhuyễn này liền thất thần?"
Nguyễn Nhuyễn a một tiếng, tìm cớ thích hợp nhất: "Chắc là bởi vì giống với tên của em nhỉ."
Cô dừng một chút, giải thích nói: “Luôn có cảm giác như đang gọi mình vậy."
Nghe vậy, Lục Ly trầm ngâm chốc lát, mới thấp giọng nói: "Vậy liền xem như đang gọi chính em đi."
“A?” Nguyễn Nhuyễn đầu óc mơ hồ nhìn anh, chớp chớp mắt: “Cái gì… Có ý gì ạ?” Làm như là đang gọi chính mình, nhưng cô cũng không phải là Nhuyễn Nhuyễn bên trong kịch bản nha.
Cô thích Lục Ly Nguyễn Nhuyễn, mà không phải thích Chu Uyên của Nhuyễn Nhuyễn.
Lục Ly nhẹ ừ: "Như vậy mà nói rất khó khăn với em sao?"
"Cũng không hẳn."
Lục Ly tiếp tục chỉ điểm cho cô mấy câu: "Không có gì khó khăn cứ suy tính như vậy đi, em bây giờ chính là Nhuyễn Nhuyễn bên trong kịch bản, trước quên đi chính mình ở hiện thực, tôi biết tên giống nhau đối với em mà nói khẳng định có chút khó khăn, nhưng em phải thử tiếp nhận, hiểu không?"
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn mím môi trầm mặc, sau một hồi, cô mới đáp lời: "Hiểu ạ."
Thật ra thì vẫn luôn hiểu, chỉ là sau khi nhìn đến Lục Ly, liền nhớ tới khoảng thời hian bọn họ cùng nhau trôi qua kia, cho nên liền không tự chủ được thất thần.
Nhớ tới lúc mình làm mèo, lúc anh gọi ôn nhu.
Lục Ly cười khẽ: "Qua đi đi, không nên chậm trễ quá nhiều thời giờ.”
"Được."
Quay chụp kế tiếp, thuận lợi ngoài ý muốn.
Cố đạo lo lắng hồi hộp, tới sau khi Nhuyễn Nhuyễn nói ra câu nói kia, vẻ mặt Nguyễn Nhuyễn vẫn như cũ liền yên tâm.
Sau khi diễn qua, Cố đạo liền cân nhắc cảnh ôm của hai người.
Sau khi hô vô số lần ‘ Cắt ', Cố đạo cũng tức lên, "Nguyễn Nhuyễn, cô không được xấu hổ đỏ mặt, cô hiện tại là Nhuyễn Nhuyễn bên trong kịch bản, cô phải biết rằng tính cách của cô bên trong kịch bản gan rất lớn. . . Ngay cả nhiều cảnh diễn thân mật đều là cô chủ động trước, cho nên hiện tại Lục Ly ôm cô cô vì sao lại đỏ mặt?"
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cố đạo tôi thua rồi.
Lục Ly đứng ở trước mặt cô, cười nhẹ, tiếng cười tê tê dại dại truyền vào truyền vào tai, Nguyễn Nhuyễn nháy mắt cảm thấy lỗ tai của mình cũng đỏ.
Cô làm sao khống chế mặt đỏ cùng tai hồng đây!!!
Thật sự bị Cố đạo hô quá nhiều lần cắt, sau khi nghe thấy tiếng cười của Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn thật sự là không thể nhịn được nữa, cũng không xem Lục Ly như thần tượng của mình, trực tiếp trừng mắt nhìn anh một cái, liền đi đến bên kia.
Cố đạo tiếp tục nghỉ ngơi.
Cô thích Lục Ly, thích được người ôm, sao có thể tim không đập nhanh hơn được chứ, sao có thể mặt không đỏ, như vậy là không có đạo lý không phải sao?
Nguyễn Nhuyễn oán hận nghĩ, có hơi bất đắc dĩ với kịch bản này, Cố Y vì sao lại muốn viết một cô gái lớn mật như vậy chứ!!!
Lục Ly nhìn bóng lưng đi ra, cong cong khóe môi, mới đi đến Cố đạo bên kia.
Cố đạo liếc mắt Lục Ly: “Cậu vừa rồi có phải cố ý không?"
Lục Ly làm bộ cái gì cũng đều không hiểu: "Cố ý cái gì?”
Cố đạo cười nhạo: "Bên trong kịch bản, hai người chỉ ôm một chút, sau đó cậu nói một câu, vừa rồi tuy rằng tôi chỉ quay tới bên này, nhưng tôi biết, cậu có phải nói gì đó với cô gái nhà người ta? Còn cố ý thay đổi giọng của mình?"
Nếu không, cũng không đến nổi Lục Ly vừa lên tiếng, tai Nguyễn Nhuyễn liền nhanh chóng đỏ ửng.
Nhìn Cố đạo tức giận như vậy.
Lục Ly nhướng mày: “Phải không, tôi vì sao lại không biết."
Cố đạo tặc lưỡi, nhìn về phía anh: "Lục Ly, tôi cảm giác cậu có chút không thích hợp?"
"Cái gì không thích hợp?"
"Cậu có phải, có chút tình cảm khác với nữ diễn viên đó? Bởi vì cô ấy cũng gọi là Nguyễn Nhuyễn?"
Nghe vậy, Lục Ly hơi ngẩn ra một chút, cười: "Đều không có."
Anh dừng một chút, giải thích nói: “Người tên Nguyễn Nhuyễn có nhiều như vậy, ngài thấy tôi có thể có thái độ tốt với tất cả người kêu Nguyễn Nhuyễn như vậy sao?"
"Vậy thì cậu. . ." Cố đạo lần này cảm thấy mê mang.
Lục Ly cười nhẹ, thứ trong mắt, chính anh cũng không có chú ý tới.
“Không biết, không rõ ràng lắm.”
Cho Cố đạo một đáp án không xác định, Lục Ly liền đi đến Nguyễn Nhuyễn bên kia.
Cố đạo nhìn bóng lưng của anh, nhịn không được nói thầm : “Không thể nào… Lục Ly chẳng lẽ là thích cô gái nhỏ nhà người ta?"
Nguyễn Nhuyễn ở bên này đang đứng ở phía dưới một cây đại thụ, suy tính đợi lát nữa phải diễn xuất như thế nào mới không đỏ mặt.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lục Ly đứng ở bên cạnh.
Lục Ly nhìn cô: "Diễn rất khó khăn?"
“Không khó khăn.”
“Vậy em vì sao tôi vừa nói liền đỏ mặt?"
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, tìm đáp án đáng tin cậy nhất: "Chắc là bởi vì em là fans của anh?"
Lục Ly cười nhạo: "Fans nói chuyện cùng thần tượng sẽ mặt đỏ sao?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Chắc là vậy, có thể có một bộ phận sẽ chứ.
Chủ yếu là bởi vì cô có những ý tưởng khác fans.
Lục Ly dừng một chút, khom lưng lại gần cô, hai người dựa vào rất gần, hô hấp của hai người quanh quẩn, bên này an an tĩnh tĩnh, Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, cũng có thể nghe được tiếng hô hấp của Lục Ly, ánh mắt của cô không biết vì sao, đột nhiên dừng ở trên môi của Lục Ly.
Nhớ không lầm mà nói… Lúc Nguyễn Nhuyễn làm mèo, hôn rất nhiều lần.
Xúc cảm… Hình như rất tốt rất tốt.
Cô nghĩ, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, mím môi lui về sau một bước.
Lục Ly tới gần, nhìn sắc mặt biến hồng của cô, cười nhẹ ra tiếng: “Em vừa rồi. . . Có phải có suy nghĩ khác phải không?"
“Không có!”
Nguyễn Nhuyễn trợn tròn hai mắt nhìn anh, che môi lại, chớp chớp mắt nhìn anh, một đôi mắt ướt, vô cùng mê người.
“Thật sự không có?” Lục Ly tiếp tục tới gần.
Nguyễn Nhuyễn nhìn anh, cảm thấy Lục Ly nếu lại gần thêm chút, cô nhón chân thêm chút. . . Chắc là có khả năng có thể trực tiếp chạm vào nhau, sau đó hôn Lục Ly.
Nhưng ý tưởng này, cô chỉ dám suy nghĩ một chút thôi.
Hiện tại tuyệt đối không có lá gan đi làm.
Lục Ly đè thấp giọng, tiếng nói trầm thấp gợi cảm truyền tới tai Nguyễn Nhuyễn.
"Tôi không nhìn lầm mà nói. . . Tầm mắt vừa rồi của em vẫn luôn dừng ở trên môi tôi......." Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Nguyễn Nhuyễn liền nhanh chóng ngắt lời anh, nói thẳng: "Không có không có, em tuyệt đối không có suy nghĩ muốn hôn anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...