Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 50: Nhiệm vụ thứ hai mươi ba.
 
' Oanh ' một tiếng, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy mình chỉ mới nghe được câu này liền bắt đầu đỏ mặt.
 
Nếu như không phải có lông trên người, cô đoán chừng bây giờ toàn thân cô đều là màu đỏ.

 
Cô bị hệ thống làm cho một câu cũng không nói nên lời, mãi một hồi lâu sau, Nguyễn Nhuyễn mới hỏi: "Mi không có trêu đùa ta đấy chứ?"
 
"Thật sự không có, nhiệm vụ hai mươi điểm, chính là như vậy. . . rất thú vị."
 
Nguyễn Nhuyễn: "Mi nói gì, thú vị?"
 
Cô quả thật hết chỗ nói rồi, nhiệm vụ này làm như thế nào đây, quá xấu hổ.
 
Tuy rằng cô lúc trước vẫn luôn thầm thì khe khẽ làm fans bạn gái, nhưng fans bạn gái. . . Cũng không phải như vậy mà.
 
Bây giờ là một con mèo, để cho cô cào nơi đó, còn có thể làm bộ như không phải cố ý, chỉ là cào một cái?
 
Đây không phải có chút quá đáng sao.
 

Cô dám khẳng định, nếu thật sự làm như vậy mà nói, cũng không biết Lục Ly sẽ đối xử với mình như thế nào.
 
Nguyễn Nhuyễn nháy mắt… Không muốn biến thành người.
 
Cô lớn như vậy, nói thật, đều chưa có nhìn thấy qua những thứ đó. . . Thứ kia, bây giờ để cho cô đi thực hành, thật có chút khó khăn.
 
Hệ thống rất bất đắc dĩ với cô: "Cô làm bộ cái gì cũng không biết đi thử một lần đi chứ, bằng không cô liền chờ tới lúc Lục Ly ngủ len lén làm là được rồi."
 
"Có thể cách quần áo đúng không?” Cô thấp thỏm hỏi.
 
Hệ thống trầm mặc một lát: "Có thể cách quần."
 
Nguyễn Nhuyễn: ". . . À."
 
Suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
 
"Nhưng mà nhiệm vụ này, thật sự quá biến thái mà."
 
"Cô không có nhiệm vụ cùng tắm rửa với Lục Ly đã tốt lắm rồi đấy, tắm chung mới chính là nhiệm vụ khó khăn đấy, Lục Ly lúc ấy cái gì cũng không mặc. . ."
 
"Dừng." Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, "Mi đừng nói nữa, nhiệm vụ này ta sẽ cố gắng hết sức làm, cho dù nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ đi làm."
 
Hệ thống ừ một tiếng: "Không phải cố gắng, mà nhất định phải hoàn thành, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, nhiệm vụ sau tương đối dễ."
 
Nguyễn Nhuyễn cười nhạo: "Năm điểm có thể có bao nhiêu khó khăn chứ? Ta cũng biết nhiệm vụ hai mươi điểm không đơn giản, nhưng mà mấy người cũng quá biến thái đi!"
 
Hệ thống trầm mặc một hồi nói: “Bản sắc nam nhi, bản sắc nữ nhi, đây không phải là cơ bản nhất sao, biến thái ở đâu? Không biến thái cô cũng không thể ra đời không phải sao?"
 
Nguyễn Nhuyễn: ". . ."
 
Được, cô thua, triệt triệt để để bại bởi một hệ thống.
 
"Mi đi đi, nhiệm vụ này, ta sẽ làm."
 
Hệ thống ừ một tiếng: “Cố lên, tôi xem trọng cô."
 
Nguyễn Nhuyễn thở dài: “Vẫn đừng quá xem trọng ta, chính ta cũng không xem trọng bản thân mình."
 

"Cô nếu nghĩ như vậy, nhanh chút làm xong nhiệm vụ sau, cô có thể biến thành người, theo đuổi Lục Ly nói chuyện trước khi biến thành người, vậy không phải đối tượng yêu đương liền có thể là cô sao, nghĩ như vậy, có phải có động lực tràn đầy hay không."
 
Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, không chút tức giận trả lời: "Cũng không có."
 
Hệ thống: ". . ."
 
*
 
Nhiệm vụ kế tiếp, Nguyễn Nhuyễn  lúc này nhìn thấy Lục Ly đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
 
Sau khi trở lại khách sạn, Lục Ly đứng ở bên kia uống thuốc, tầm mắt của Nguyễn Nhuyễn, không tự chủ dừng lại ở nơi đó.
 
Nhưng một giây sau, cô liền bị chính mình dọa đến, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt của mình.
 
Như vậy qua lại nhiều lần, Lục Ly ngẫu nhiên bắt được tầm mắt cô, cúi đầu nhìn, nhịn không được sặc một cái.
 
“Khụ khụ…” Lục Ly nghẹn nghẹn, đột nhiên nghĩ đến cuộc nói chuyện ở bệnh viện hôm nay, anh có chút đau đầu, chẳng lẽ mèo của mình, đối thoại như vậy cũng có thể nghe hiểu sao?
 
Trong nháy mắt, Lục Ly cảm thấy đầu còn đau hơn lúc chưa uống thuốc.
 
Xoa xoa ấn đường, Lục Ly đứng xa xa nhìn Nguyễn Nhuyễn, ho khan: "Nhuyễn Nhuyễn, lại bên ta nào?"
 
Nguyễn Nhuyễn chần chờ một chút, ngồi ở tại chỗ không động đậy.
 
Cô luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ, cảm giác không nói nên lời, bây giờ khoảng cách xa như vậy, tầm mắt cô đều sẽ không tự chủ được dừng ở vị trí kia của Lục Ly, càng đừng nói đi qua.
 
Cô lo lắng mình vừa đi qua, liền sẽ không nhịn được đi làm cái nhiệm vụ kia.
 
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy mình muốn điên rồi.
 
Tại sao phải có loại nhiệm vụ hai mươi điểm này chứ! ! !
 
Có chút quá mức biến thái.
 
Lục Ly nhướng mày, nhìn Nguyễn Nhuyễn một hồi lâu, mới hỏi: “Thật không tới?"
 
Nguyễn Nhuyễn: "Meo meo."
 
Không đi qua đâu, vô cùng xấu hổ, cô là một con mèo biến thái, không còn mặt mũi nhìn nam thần của mình.
 
Lục Ly nhíu mày một cái, ngẫm nghĩ chốc lát liền đi tới Nguyễn Nhuyễn bên này, bế cô lên, đưa tay nhéo lỗ tai cô một cái, thấp giọng hỏi: "Mày lúc ở bệnh viện có thể nghe hiểu sao?"
 
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, nhanh chóng phe phẩy cái đuôi.
 
"Meo meo."
 
Không có không có, tuyệt đối không có, tuyệt đối không biết Lục nam thần anh gần đây. . . Dục cầu bất mãn, thật sự thật sự không có.
 
Nhưng càng là như vậy, Lục Ly càng biết cô nghe hiểu.
 
Ho khan, Lục Ly ôm mèo đi đến bên kia, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi một hồi, đợi lát nữa đi đến hiện trường quay phim."
 
Nguyễn Nhuyễn: "Meo."
 
Một người một mèo nghỉ ngơi, nghỉ ngơi xong liền đi đến phim trường đóng phim.
 
Bởi vì buổi sáng nghỉ, buổi chiều đóng phim, mọi người đều vô cùng nhiệt tình, tràn đầy tinh thần.
 
Cảnh diễn của mèo không có bao nhiêu, ở trong kịch bản, mèo trực tiếp biến thành người ở trước mặt Chu Uyên, cho nên rất thuận lợi tránh đi những giáo sư nghiên cứu muốn tới nghiên cứu mèo.

 
Chẳng qua, mèo biến thành người cần có thời cơ, mà thời cơ này, là lúc mèo hôn mê suốt ba ngày ba đêm, mới biến thành người.
 
Bởi vì do Tề Quân, tin tức Chu Uyên có một con mèo lan truyền nhanh chóng, mọi người đã biết hết.
 
Mọi người đều thì thầm muốn tới xem mèo, các nhà nghiên cứu cũng muốn bắt mèo làm nghiên cứu, dù sao nó cũng là con mèo cuối cùng trên thế giới.
 
Vô cùng trân quý, hi hữu.
 
Bởi vì Chu Uyên không ở nhà, mèo bị đuổi tới trên núi lúc ban đầu, từ nơi đó ngã xuống, rồi sau đó cũng may Tề Quân còn có một chút lý trí, thông báo cho Chu Uyên.
 
Lúc Chu Uyên ôm mèo về nhà, mèo đã ở trong trạng thái hấp hối.
 
Trực tiếp hôn mê ba ngày ba đêm, mới tỉnh lại.
 
Sau khi tỉnh lại, liền biến thành người.
 
Cảnh quay trên núi liền quay hoàn thành, mà hiện tại, cảnh Nguyễn Nhuyễn phải diễn chính là ở trong chăn, diễn lúc trong trạng thái hôn mê.
 
Tất cả cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, Lục Ly để cho Nguyễn Nhuyễn nhắm mắt lại, nằm ở trên giường không lộn xộn.
 
"Đợi lát nữa không thể trừng mắt biết không?"
 
"Meo."
 
"Cũng không thể lộn xộn?"
 
"Meo."
 
Lúc hôn mê,  đương nhiên không thể lộn xộn, điểm này Nguyễn Nhuyễn vẫn biết đến.
 
Dừng một chút, Lục Ly nhìn về phía đạo diễn: “Quay phải mất bao nhiêu thời gian?"
 
"Tất cả cũng phải năm ba ngày."
 
"Được."
 
Ôm Nguyễn Nhuyễn nằm xong, liền tiếp tục quay.
 
Cũng may Nguyễn Nhuyễn đặc biệt an tĩnh, chỉ có lúc lơ đãng, sẽ lộn xộn bị Cố đạo hô NG ra, còn lại cũng không có.
 
Quay chụp thuận lợi, nhiệm vụ cả ngày của Nguyễn Nhuyễn liền hoàn thành.
 
Cô chắc còn hai cảnh diễn nữa liền đóng máy, đóng máy cũng ở trong phòng này, chắc ngày mai hoặc ngày mốt liền có thể hoàn thành.
 
Hoàn thành cảnh diễn của mèo, Cố đạo lại sốt ruột.
 
Cố đạo gọi Lục Ly tới: "Diễn viên nữ làm sao bây giờ? Cảnh diễn của mèo cũng sắp đóng máy, tìm được nữ diễn viên thích hợp chưa?"
 
Lục Ly mím môi trầm mặc, "Chưa có."
 
Cố đạo nhíu nhíu mày, “Nếu không thì là học sinh lần trước đi? Hình như gọi là. . . Lâm gì nhỉ, có thể chứ, tôi cảm thấy kỹ thuật diễn của cô ấy không tồi, tuy rằng diện mạo thiên về diễm lệ, nhưng có thể diễn ra cảm giác thanh xuân, cùng với tính cách hoạt bát của con mèo bên trong cũng không tệ."
 
Nghe vậy, Lục Ly trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Ngài để cho tôi suy xét một chút."
 
Cố đạo có chút nóng nảy: "Không còn thời gian suy xét đâu."
 

Lục Ly gật đầu một cái nói: "Sau khi mèo đóng máy xong liền cho ngài câu trả lời."
 
Cố đạo ừ một tiếng, nhắc nhở nói: “Mèo của cậu thật ra cũng rất thích cô sinh viên kia không phải sao, tôi thấy rất thích hợp."
 
Lục Ly trầm mặc, không nói nữa.
 
Mèo của mình thích học sinh kia, nhưng đồng thời, đáy lòng Lục Ly  cảm thấy không quá thích hợp, phải nói người thích hợp hơn, có khả năng là học sinh đang hôn mê kia, càng thích hợp hơn.
 
Nghĩ nghĩ, Lục Ly gọi Trần Bân lại: "Để anh điều tra mọi chuyện rõ ràng chưa?"
 
Trần Bân ngừng lại, nháy mắt hiểu được đang nói gì.
 
"Không có." Hắn nhíu mày nói: “Tôi cũng đi cục cảnh sát hỏi qua, đều nói là không cẩn thận ngã xuống, chủ yếu là nơi đó cũng không có camera, căn bản rất khó tra được.”
 
"Nơi khác cũng không có camera?"  Lục Ly nhắc nhở: “Đi vào nơi đó trên đường tóm lại là có camera chứ?”
 
Nghe vậy, đôi mắt Trần Bân sáng ngời, nhưng chỉ một cái chớp mắt liền thở dài nói: “Qúa nhiều người, coi như là tra cũng tra không ra vấn đề gì."
 
Lục Ly nhíu nhíu mày, thấp giọng ừ: "Cũng xem một chút đi, có thể giúp một tay liền tận lực giúp một chút."
 
"Được."
 
Mặc dù không hiểu Lục Ly rốt cuộc là vì sao, nhưng Trần Bân cũng chỉ có thể đáp ứng, ai bảo hắn là người đại diện chứ.
 
*
 
Buổi chiều cùng buổi tối quay vô cùng thuận lợi, trên căn bản đoàn phim này, ngoại trừ mấy vấn đề nhỏ ra, diễn viên tìm đều tương đối thích hợp, đều là diễn viên có kỹ thuật diễn, cho nên đóng phim tương đối thuận lợi.
 
Cũng không có lúc luôn quát to.
 
Sau khi quay xong, Nguyễn Nhuyễn liền khẩn trương.
 
Cô quyết định buổi tối liền phải làm cho xong nhiệm vụ hai mươi điểm này, cho nên đối với chuyện sắp phát sinh, đã kích động, lại sợ hãi.
 
Cảm giác này, khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
 
Chẳng qua Lục Ly ôm cô, rất nhanh liền cảm nhận được cô khác thường.
 
"Mày làm sao vậy?"
 
Nguyễn Nhuyễn vẫy đuôi, không trả lời.
 
"Kích động như vậy?"
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Lục Ly cười khẽ, duỗi tay xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: "Mày có thể nói cho ta, mày từ nơi nào đi ra?"
 
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, có chút kinh ngạc nâng đầu lên nhìn Lục Ly.
 
Chẳng lẽ, Lục Ly hoài nghi thân phận của mình?
 
Hiện tại nghĩ nghĩ, Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy có khả năng, dù sao không có con mèo nào giống như mình, thông minh như vậy.
 
Cô suy nghĩ nơi nơi, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt Lục Ly nhìn mình, có phát sinh biến hóa.
 
Sau khi trở về khách sạn,  trước sau như một tắm rửa đọc sách ngủ.
 
Nguyễn Nhuyễn đối với sinh hoạt như lão cán bộ này của Lục Ly, cảm thấy vô cùng cảm khái, muốn cô sinh hoạt như vậy, hoàn toàn làm không được.
 
“Nhuyễn Nhuyễn.”
 
Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn về phía Lục Ly, có chút kinh ngạc.
 
“Lại đây, chúng ta tới chụp một bức ảnh."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Vì sao lại đột nhiên như vậy, cô dừng một chút, vẫn đi đến gần bên cạnh Lục Ly, sau khi đi qua, mới biết được vì sao Lục Ly lại đột nhiên như vậy.

 
Bởi vì fans của anh, thì thầm muốn nhìn Nhuyễn Nhuyễn.
 
Trần Bân đăng tin tức Wechat cho Lục Ly, vẫn còn ở trước mắt, chớp chớp mắt, Lục Ly liền thoát ra, ôm Nguyễn Nhuyễn ở trong tay, mở camera ra, chuẩn bị chụp ảnh.
 
Lần này chụp ảnh, so với trước đó nhanh hơn.
 
Lục Ly cũng không biết có phải bị Nguyễn Nhuyễn lần trước đả kích hay không, lúc này đây chính mình cũng không lộ mặt, chỉ lộ ra một cánh tay  cùng với Nguyễn Nhuyễn ôm trên tay.
 
Vừa đăng lên Weibo, fans liền ngao ngao ở dưới nhắn lại.
 
Mèo thật sự rất đáng yêu, bình luận nhiều vô cùng, chẳng qua mới vừa đăng lên, bình luận cũng đã tới mấy trăm.
 
Nguyễn Nhuyễn lại gần màn hình nhìn, liền bị Lục Ly nắm cổ, nằm ở bên người anh.
 
“Ngủ đi.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “…… Meo."
 
Ngủ ngủ ngủ.
 
Cô vô cùng chờ mong, Nguyễn Nhuyễn đi vào giấc ngủ siêu cấp nhanh, sáng sớm khoảng 5 giờ, Nguyễn Nhuyễn liền tỉnh lại, cô lặng lẽ di chuyển thân thể mình.
 
Từ cổ Lục Ly, yên lặng di chuyển xuống dưới, chui vào trong chăn.
 
Lục Ly còn đang trong trạng thái ngủ say, vẫn chưa có tỉnh lại.
 
Cho nên Nguyễn Nhuyễn ngược lại yên tâm đứng lên, cô lặng lẽ, thật cẩn thận chui vào trong chăn,  cũng may thân thể tuy rằng mập mập, nhưng vẫn xem như linh hoạt.
 
Mượn sức đùi khỏe mạnh, cứng rắn chen vào bên chân Lục Ly.
 
Phía dưới chăn, đen như mực, Nguyễn Nhuyễn yên lặng nhìn vị trí kia, cảm thấy không thể duỗi móng vuốt ra được.
 
Quá xấu hổ, vạn nhất Lục Ly tỉnh thì sao?
 
Cô phải làm sao bây giờ?
 
Quấn quít nửa ngày, hệ thống nói: "Cô lại không làm, Lục Ly tỉnh bây giờ."
 
Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, ở dưới đáy lòng cổ vũ cho chính mình.
 
Cố lên cố lên, nhất định không có vấn đề gì, Lục Ly sẽ không tỉnh lại, cho dù tỉnh lại cũng làm bộ cái gì cũng không hiểu là được rồi.
 
Ngàn vạn đừng kích động, đừng khẩn trương.
 
Dù sao cũng là nhiệm vụ phải làm, Nguyễn Nhuyễn vô số lần an ủi lòng mình.
 
Cũng may đôi mắt mèo ở trong ban đêm đều vô cùng sáng ngời, lúc ánh sáng dần dần lộ ra, một chút, không ảnh hưởng đến người còn đang ngủ.
 
Còn Nguyễn Nhuyễn, lúc này ở trong chăn, cũng hoàn toàn không thấy được cảnh tượng bên ngoài.
 
Cô chỉ cảm thấy, chăn đang đắp, không khỏi có chút lạnh.
 
Xây dựng tốt tâm lý xong, cô liền thật cẩn thận vươn móng vuốt của chính mình, chạm chạm chân Lục Ly.
 
Làm xong cái này, Nguyễn Nhuyễn an tĩnh vài giây, chờ đợi Lục Ly phản ứng.
 
Cũng may Lục Ly không có phản ứng gì, lá gan của cô liền lớn lên.
 
Đi lên trước một bước, đến gần vị trí kia từng chút từng chút một.
 
Nhắm mắt lại, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng vươn móng vuốt hung hăng cào một chút.
 
Toàn bộ quá trình đều là nhắm mắt lại.
 
Đột nhiên, cái kia như có sinh mệnh nhảy lên một cái, Nguyễn Nhuyễn cả kinh, nằm xuống.
 
Lục Ly. . . Hình như tỉnh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui