Chương 5: Nhiệm vụ thứ ba.
Phòng Lục Ly, sạch sẽ ngăn nắp.
Anh tuy rằng hiếm khi trở về căn nhà này, nhưng dì giúp việc thường xuyên tới đây, Lục Ly không ở nhà một tuần sẽ tới ba lần, Lục Ly lúc ở nhà, mỗi ngày đều sẽ tới thu dọn đồ đạc.
Lục Ly biết nấu cơm, nhưng không thích rửa bát, cho nên dì giúp việc sẽ tới dọn dẹp.
Xuyên qua từng tầng của rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào căn phòng của Lục Ly, từ sau khi nhận được nhiệm vụ của hệ thống, Nguyễn Nhuyễn liền lợi dụng ưu thế đôi chân ngắn của mình, bắt đầu từ từ bò lên phòng, dùng móng vuốt, chậm rãi đẩy ra từng cửa của từng gian phòng.
Thẳng đến khi đẩy ra phòng cuối cùng của hành lang, Nguyễn Nhuyễn mới nhìn người đang nằm bên trong.
Vòng sáng nhàn nhạt rơi trên sàn nhà, phá lệ chói mắt mê người.
Bên trong căn phòng vốn chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, cho đến khi nghe được tiếng 'Meo' yếu ớt, ánh mắt Lục Ly hơi giật mình, sửng sốt một lát sau, vén chăn từ trên giường đứng lên.
Sau khi giẫm lên sàn nhà, Lục Ly mới nhìn về mèo con lông màu trắng đang ngồi ở cửa.
Tầm mắt Nguyễn Nhuyễn nhìn từ dưới lên, trên người Lục Ly mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần màu đen, không biết vì sao, cô thế nhưng cảm thấy có chút tiếc hận.
Không phải nói, đàn ông đều ngủ trần sao? !
Làm sao đến nam thần của mình, liền ăn mặc kín mít như vậy?
Tầm mắt Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn dừng ở bụng Lục Ly, cô thật sự rất muốn biết, dáng người của Lục Ly có phải giống với trước kia hay không, đều có tám múi cơ bụng.
Bởi vì từ nhỏ đã nhảy, thân thể của Lục Ly trong vòng giải trí thật sự rất tốt, cơ hồ làm tất cả con gái đều phải ảo tưởng.
Lục Ly cười nhẹ, nhìn mèo con đang nhìn chằm chằm bụng mình, đưa tay xoa xoa, vào sáng sớm giọng nói trầm thấp gợi cảm của nam thần vang ở bên tai Nguyễn Nhuyễn.
"Mèo con, mày đang nhìn nơi nào đấy?"
Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu, ở trên lòng bàn tay Lục Ly cọ cọ, nhìn chằm chằm anh, nũng nịu.
"Meo." Cô kêu một tiếng, như dự đoán ánh mắt của Lục Ly liền thay đổi.
Nguyễn Nhuyễn nghĩ, đại khái Lục Ly là thật sự rất thích mèo.
Chỉ cần cô vừa kêu, thần sắc của Lục Ly sẽ nhu hòa không ít, đặc biệt là thời điểm vào tối hôm qua, sau khi Nguyễn Nhuyễn cắn Lục Ly, kêu một tiếng, Lục Ly mới vừa tức giận, nháy mắt liền biến mất không thấy.
Liên tục 'Meo' mấy tiếng, Lục Ly duỗi tay đem mèo con bế lên, đặt ở cửa phòng tắm, cười nhẹ nói: "Ngồi ở đây, ta đi rửa mặt trước."
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, nhìn Lục Ly đánh răng rửa mặt.
Luôn cảm giác nam thần của mình, nhất cử nhất động đều vô cùng mê người.
Cô ngơ ngác nhìnLục Ly rửa mặt xong đi ra ngoài, trơ mắt nhìn Lục Ly thay quần áo, nhưng trước khi Lục Ly thay đồ, liền ôm Nguyễn Nhuyễn ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Hai con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu trắng, Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt muốn đẩy ra, hao tổn sức lực một hồi lâu, rốt cuộc đẩy ra.
Nhưng vừa ngẩng đầu, tay Lục Ly đang vịn ở then cửa, là anh mở cửa ra, Lục Ly đã thay quần áo xong.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy thật đáng tiếc, muốn nhìn cơ thể của nam thần, đoán chừng phải chờ lần sau.
Hệ thống chậc chặc hai tiếng: "Cô thật lưu manh."
Nguyễn Nhuyễn: "Không bằng mi."
"A, còn muốn nhìn lén."
"Liên quan gì đến mi."
"Không liên quan đến tôi, chỉ là có chút không nhìn nổi."
"A a."
Sau khi Nguyễn Nhuyễn đáp lại hệ thống một câu, liền không để ý nữa.
Bởi vì cô bị Lục Ly ôm xuống lầu, nhìn Lục Ly đi vào phòng bếp, con ngươi của Nguyễn Nhuyễn xoay chuyển, cơ hội tốt đã tới.
Lục Ly chuẩn bị thức ăn cho mèo xong, đặt trong góc bên cạnh bàn, để cho Nguyễn Nhuyễn đi ăn.
Nguyễn Nhuyễn hai mắt nhìn chằm chằm, quay đầu lại.
Cô là người, cũng không muốn ăn đồ ăn cho mèo.
Nguyễn Nhuyễn kiên định lắc lắc đầu của mình, cô tình nguyện đói bụng, cũng không muốn ăn thức ăn mèo.
Lục Ly nhìn cô hồi lâu, mới đứng dậy đi đến phòng bếp.
Bữa sáng của Lục Ly rất đơn giản, làm một bát sủi cảo, mang ra, mới vừa đặt ở trên bàn, di động liền vang lên.
Nhíu mày nhìn, Lục Ly liền cầm lấy điện thoại di động nghe.
"A lô, làm sao vậy?" Thanh âm Lục ly trầm thấp khàn khàn, có chút từ tính.
Trần Bân ở bên kia cau mày nói: "Cậu nói mèo của cậu không ăn thức ăn cho mèo? Đây là có chuyện gì?"
Lục Ly cúi đầu nhìn mèo con bên chân của mình, đang cố gắng leo lên trên ghế, gật đầu: "Nó không ăn, có phải đồ ăn hôm qua có vấn đề không? Anh giúp tôi hỏi một chút?"
Trần Bân nghẹn họng, bất đắc dĩ nói: "Mèo con chắc là không đói bụng đi, có đạo lý nào mèo không ăn thức ăn cho mèo đâu, trừ khi nó không phải một con mèo."
Nghe vậy, Lục Ly hơi dừng lại một chút, cúi đầu nhìn con mèo cười nhẹ: "Nó không phải là mèo thì còn là cái gì? Anh trước đi hỏi một chút đi."
"Được." Trần Bân không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly nhìn hai cái chân mèo đang bám trên ghế, lảo đảo muốn ngã xuống.
Anh nhìn, im lặng cong môi .
Để cho mèo con tiếp tục cố gắng, Lục Ly ngồi đối diện, chuẩn bị bắt đầu ăn bữa sang.
*
Mất sức của chín trâu hai hổ, Nguyễn Nhuyễn rốt cục cũng chạm tới mép bàn.
Mới vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lục Ly đang ăn sủi cảo, cô yên lặng nuốt nuốt nước miếng, thẳng tắp nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay Lục Ly.
Xong rồi xong rồi, nếu còn không làm, bữa sáng của Lục Ly liền ăn xong rồi.
" Hệ thống, hệ thống mi ở đâu?"
"Ừ? Có chuyện gì?"
Nguyễn Nhuyễn dừng một chút: "Lục ly ăn bữa sáng sắp xong rồi, ta làm sao ăn vụng chứ."
Hệ thống kiêu ngạo: "Đây chính là chuyện của cô."
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, con ngươi xoay chuyển: "Chỉ là nói muốn ăn bữa sáng của Lục Ly, chỉ cần là Lục Ly ăn, cũng coi như là bữa sáng chứ?"
"Ừ."
Nguyễn Nhuyễn gật đầu : " Được, vậy ta đã biết."
"A?" Hệ thống nháy mắt thanh tỉnh:" Cô biết cái gì? "
Nguyễn Nhuyễn thần bí nói: "Đến lúc đó mi sẽ biết."
Cô nhìn chằm chằm Lục Ly ăn từng miếng từng miếng sủi cảo, bản thân cũng rất đói.
Tuy nói sủi cảo đối với cô lực hấp dẫn hơi nhỏ một chút, nhưng đối với một người thật lâu không có ăn qua đồ ăn của con người mà nói, cho dù là sủi cảo, cũng chính là mỹ vị nhân gian.
Nguyễn Nhuyễn mắt không chớp nhìn chằm chằm, đột nhiên, tay Lục Ly kẹp sủi cảo hơi dừng lại, nhìn về phía cô: "Mày muốn ăn?"
Nguyễn Nhuyễn chỉ nhìn chằm chằm sủi cảo, 'Meo' biểu đạt suy nghĩ của mình.
Nghe vậy, Lục Ly cong cong môi, có chút kinh ngạc nhìn nó: "Mày nghe hiểu ta nói gì?"
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Lục Ly tiếp tục nói: "Muốn ăn thì ăn đi, ta bây giờ đi nấu cho mày một chút." Vừa nói, Lục Ly liền đứng dậy đi tới phòng bếp, ánh mắt Nguyễn Nhuyễn ánh mắt sáng lên, nắm bắt thời gian leo lên bàn.
Ra sức bò, dùng chân ngắn nhỏ của mình cố gắng leo lên.
Cuối cùng, mấy phút sau, móng vuốt của Nguyễn Nhuyễn rốt cuộc cũng chạm tới bên mép bát, cô nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp.
Ngẫm nghĩ ba giây sau, Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng liếm một chút cháo ở viền bát, rồi sau đó mặt không đổi sắc nhanh chóng từ trên bàn nhảy xuống ghế.
Đến cả động tác, cũng nhạy bén hơn thường ngày.
" Ta hoàn thành nhiệm vụ."
Hệ thống: "... Cô đây gọi là ăn vụng?"
"Cháo Lục Ly cũng ăn mà, làm sao lại không phải? Mau nói cho ta, nhiệm vụ vừa rồi bao nhiêu điểm."
Hệ thống không nói, nhưng ở một trình độ nào đó, Nguyễn Nhuyễn quả thật coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Hệ thống uể oải nói: "0,5 điểm."
Nguyễn Nhuyễn: "! ! ! Nhiệm vụ khó khăn như vậy mà có 0,5 điểm?"
"Không khó nha, cô một lần liền hoàn thành."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Nếu như cô là người, cô thật sự sẽ bóp chết cái hệ thống này.
"A a, cô bóp không chết tôi."
Nguyễn Nhuyễn: "... Im miệng." Cô ngồi trên ghế, nhìn Lục Ly từ trong bếp đi ra.
Lục Ly cầm bát đặt ở một bên, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm dấu chân mèo ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: "Mày giẫm?"
Nguyễn Nhuyễn: "Meo." Cô ủy khuất nhìn về phía Lục Ly, tiếp tục: "Meo." Còn đưa móng vuốt ra, muốn chạm vào tay Lục Ly.
Lục Ly: "..." Nhìn chằm chằm dấu vết kia, như có điều suy nghĩ.
Cũng may Lục Ly không tra cứu, chỉ ôm mèo con xuống, để ở trên sàn nhà, cho nó sủi cảo vừa mới làm xong.
Mà một bát sủi cảo ở trên bàn kia, Lục Ly cũng ăn xong, chỉ còn một chút nước canh, anh không uống nữa.
Bưng bát, xoay người lần nữa vào phòng bếp.
Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm bát sủi cảo vẫn còn đang bốc hơi, lòng thấy hơi chua xót.
Lúc làm người không chịu hưởng thụ tốt, lúc làm mèo, hình như hoàn toàn được hưởng thụ rồi.
Đây có phải chứng mính, thời điểm mình làm người còn không bằng một con mèo không?
*
Ăn xong bữa sang, Lục Ly liền ở nhà nghỉ ngơi, đến buổi trưa, Trần Bân mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào.
Sau khi thả đồ vật xuống, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên tai Nguyễn Nhuyễn vừa động, bên ngoài truyền đến giọng nói.
"Lục Ly ca ca."
Là một giọng nữ.
Ngay sau đó, lúc Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, chủ nhân của giọng nói kia liền nhanh chóng chạy như bay tới Lục Ly.
Tâm Nguyễn Nhuyễn run lên, mang theo lòng muốn nhìn một màn sắp xảy ra này.
Yên lặng giơ móng vuốt của mình lên.
Cô muốn cào người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...