Chương 49: Nhiệm vụ thứ hai mươi ba.
Sau khi nói xong, bên trong căn phòng nháy mắt an tĩnh lại.
Cửa sổ hơi mở, gió thổi lọt vào bên trong, thổi một góc rèm cửa sổ, cũng thổi lông trên người Nguyễn Nhuyễn, có chút đong đưa.
Trần Bân trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Ly, chớp chớp mắt: "Lục Ly, cậu biết mình đang nói cái gì không?"
Lục Ly nhướng mày, liếc nhìn Trần Bân, sau đó quay đầu lại, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, đưa tay nhéo mặt cô một cái, thấp giọng hỏi: "Không dỗ?"
Nguyễn Nhuyễn: ". . ."
Không phải là không dỗ, quan trọng là phải dỗ như thế nào?
Lục Ly khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo lỗ tai cô, thanh âm trầm thấp nói: "Ừ, một chút cũng đều không ngoan."
Nguyễn Nhuyễn: ". . ."
Nam thần uống lộn thuốc sao?
Trong đầu nghi vấn bay quanh.
Một hồi lâu sau, Nguyễn Nhuyễn mới đi lại gần bên Lục Ly, kêu một tiếng.
"Meo."
Lục Ly nhìn cô chằm chằm, lấy ánh mắt ý bảo cô tiếp tục.
Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể tiếp tục kêu.
Cũng không biết kêu bao lâu, Lục Ly rốt cục cũng vươn tay ôm cô lên xoay người đi tới trên giường, nhẹ giọng nói: "Không tồi."
Trần Bân đối với một loạt hành động của Lục Ly, quả thực không biết nói gì.
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Lục Ly liền quay đầu lại nhìn về phía Trần Bân, nhướng mày: "Anh còn chưa đi sao?"
Trần Bân: “…… Đi đi đi, không quấy rầy cậu cùng mèo của cậu ân ân ái ái."
Lục Ly: “……”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Tiếng đóng cửa vang lên, Trần Bân đi rồi, trong phòng chỉ có Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, sau khi bế Nguyễn Nhuyễn lên giường, Lục Ly liền một tay xoa xoa người cô, một tay cầm kịch bản xem.
Nguyễn Nhuyễn yên lặng chui vào trong chăn, lúc trước, cô ngủ cùng Lục Ly, Lục Ly còn có ý thức ngăn cách với mình, nhưng bây giờ, hình như hoàn toàn không còn nữa.
Mặc cho Nguyễn Nhuyễn ngủ chung với anh, cùng một chăn một giường, thỉnh thoảng cũng mặc cho Nguyễn Nhuyễn nằm ở trên bụng Lục Ly ngủ.
Sẽ không lại ném cô đi.
Hoặc là nói, Lục Ly cho tới bây giờ cũng chưa từng ném cô đi.
Ánh trăng tĩnh lặng, bên trong khách sạn an an tĩnh tĩnh, phòng cách âm có hiệu quả không tồi, Nguyễn Nhuyễn đang ngủ, lúc sắp ngủ, hệ thống đột nhiên xuất hiện nói chuyện.
"Nhiệm vụ mới của cô, cô phải làm sao?"
"Có ý gì?"
Hệ thống dừng một chút, bản thân cảm thấy có chút khó để mở miệng: "Chính cô bây giờ muốn làm nhiệm vụ mới của cô không?"
Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra một chút, quay đầu nhìn người còn đang đọc kịch bản, trên tủ đầu giường đặt đèn, ánh đèn chiếu lên trên mặt anh, một mảnh nhuộm vầng sáng.
Từ vị trí này của Nguyễn Nhuyễn nhìn sang, Lục Ly đặc biệt đẹp.
Đường gò má rõ ràng, lông mi ngẫu nhiên nhẹ nhàng run rẩy một chút, rất đẹp, đẹp đến mức muốn trầm mê ở bên trong, khó có thể tự kiềm chế được.
Cô ngơ ngác hồi lâu, mới hồi hồn hỏi chuyện hệ thống: "Nhiệm vụ mới, có phải rất khó hay không?"
Nghe vậy, hệ thống trầm mặc giây lát, mới đáp lời nói: “Có chút chút, dù sao cũng là hai mươi điểm."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: "Mi ngày mai lại nói cho ta, ta muốn một ngày sống chung với Lục Ly mà không có nhiệm vụ, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể." Hệ thống dừng một chút, vẫn lên tiếng nhắc nhở một câu: "Cô nếu như muốn vậy, cô hoàn thành nhiệm vụ, đến lúc đó khôi phục lại thành người, cũng vẫn có thể nhìn thấy Lục Ly, không cần cảm thấy quá mức thương tâm."
"Nhưng mà khi đó cũng không giống nhau." Nguyễn Nhuyễn phản bác, khi đó làm sao có thể giống với bây giờ đây, cô bây giờ có thể cùng Lục Ly sinh hoạt bên cạnh nhau, ăn cơm ngủ cùng với công việc, có thể biến thành người sau đó thì sao, chắc chỉ có thể tiếp tục đứng xa xa nhìn, tiếp tục làm một người fans hâm mộ.
Chỉ vừa nghĩ như thế, ý niệm biến thành người của Nguyễn Nhuyễn dần nhỏ đi rất nhiều.
Nhưng biến trở lại thành người, lại là niệm tưởng lúc ban đầu của cô, điểm này không có khả năng thay đổi.
Duy chỉ có có thể thay đổi, chắc là cô kéo dài mấy ngày, để cho cô ở chung với Lục Ly nhiều hơn, cũng hy vọng đến lúc đó Lục Ly sẽ không quên mất cô, sẽ không quên anh đã từng có một con mèo, gọi là Nhuyễn Nhuyễn.
Hệ thống biết rõ ý nghĩ của cô, lúc này cũng chỉ có thể khuyên bảo mấy câu.
"Sau khi cô biến thành người, không phải có thể làm diễn viên sao, chỉ cần diễn tốt, cũng không lo không thể nhìn thấy Lục Ly nha, không phải như vậy sao?"
"Là như vầy, nhưng mà đến lúc đó ta cũng không thể mỗi ngày đều được ở chung một chỗ với Lục Ly được." Nguyễn Nhuyễn cảm thấy lòng tham của mình đang vùng lên, trước kia rõ ràng là chỉ cần có thể nhìn thấy Lục Ly là được rồi, mà hiện tại, cho dù tương lai khả năng sẽ có cơ hội cùng Lục Ly cùng nhau quay phim, cô cũng đều cảm thấy không thỏa mãn.
Cô muốn mỗi ngày đều ở chung một chỗ với Lục Ly, chua xót lên men ở trong lòng, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên ý thức được, cô sinh ra một cảm giác lệ thuộc nào đó với Lục Ly, một chút cũng không muốn rời xa anh.
Hệ thống suy nghĩ một chút, nhắc nhở một câu: "Cô không cảm thấy, không chỉ là lệ thuộc thôi sao?"
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc thật lâu sau, mới nhẹ ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Ta thích Lục Ly.”
Không phải là thích của fans đối với thần tượng, mà là thích của cô gái đối với chàng trai.
Cô rất rõ ràng sự thay đổi này của chính mình, người như Lục Ly, chỉ cần sớm chiều ở chung với nhau, trên cơ bản không ai có thể cự tuyệt được.
Bản thân Nguyễn Nhuyễn cũng hiểu rõ, cho nên càng không muốn rời đi anh.
Ít nhất hiện tại làm một con mèo, còn có thể gần gũi thích anh như vậy, nếu mà làm người, đoán chừng thích cũng chỉ có thể trong một khoảng cách với cự ly xa, cũng không thể nhìn thấy sinh hoạt hằng ngày của Lục Ly.
Suy nghĩ như vậy, cô liền cảm thấy vô cùng khổ sở.
Hệ thống nhìn thấy cô như vậy, muốn an ủi, thật sự có chút chuyện, lại không thể an ủi được.
Chỉ có thể sau khi nhìn cô uể oải, hệ thống nho nhỏ kiến nghị một chút: "Sau khi cô làm người. . . Có thể theo đuổi Lục Ly nha."
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, “Ta theo đuổi như thế nào được chứ, cảm thấy Lục Ly hình như không thích con gái."
Đương nhiên đây chỉ là ý phiến diện của cô, dù sao lâu như vậy, cũng không thấy cô gái nào gần gũi với Lục Ly, ngoại trừ lễ trao giải lần trước với Lâm Chân Chân, hình ngư Lục Ly chưa từng có tai tiếng truyền ra với ai cả.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhuyễn càng cảm thấy phiền não.
"Mi nói xem, Lục Ly có phải thích đàn ông hay không chứ?"
Hệ thống: “……” Nghĩ nghĩ, hệ thống cho một đáp án tương đối đáng tin cậy: "Cô nói Lục Ly thích đàn ông, không bằng nói anh ta yêu mèo thì thích hợp hơn."
Nguyễn Nhuyễn: “Cũng đúng.”
Lục Ly thật sự rất thích mình, bởi vì mình là một con mèo.
"Không nghĩ nữa, ta ngủ đây, chờ ta suy nghĩ cẩn thận lại tìm mi nhận nhiệm vụ."
“Không thành vấn đề.” Hệ thống hơi dừng lại, bổ sung một câu: "Không chừng chuyện xảy ra thế nào cô cũng đâu có thể biết được, nói không chừng cô đến lúc đó biến thành người theo đuổi Lục Ly, có thể theo đuổi được đấy, cô nói có đúng không, cho nên biến thành người sớm một chút, sớm một chút cùng nam thần của cô ở chung một chỗ, cũng rất tốt."
Nguyễn Nhuyễn: ". . . Vậy cũng phải xem có bản lãnh này hay không."
" Tin tưởng chính cô."
"Ta tin tưởng không được."
Hệ thống: "Tôi ngôn tẫn vu thử, cô cố gắng lên."
* Ngôn tẫn vu thử: lời nên nói đã nói, không còn gì để nói.
"Oh."
*
Lục Ly cúi đầu nhìn mèo đang ngủ, đưa tay xoa xoa đầu cô, cũng nằm xuống theo.
Nguyễn Nhuyễn nhận ra được động tác của Lục Ly, liền di chuyển về trước một chút, nằm ở trên cổ Lục Ly ngủ, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trong đầu cô còn đang suy nghĩ về lời nói của hệ thống, hình như. . . Hệ thống nói như vậy cũng có chút đạo lý.
Cô sớm hay muộn thì cũng phải biến thành người, một mực ở chỗ này quấn quít không rời bỏ được Lục Ly, chi bằng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng biến lại thành người, lại nghĩ biện pháp theo đuổi Lục Ly?
Nhưng suy đi nghĩ lại, muốn tạo sự chú ý với Lục Ly, phải có một chút xuất sắc nào đó.
Suy nghĩ nửa ngày, Nguyễn Nhuyễn cũng không nghĩ ra được chính mình có nơi nào xuất sắc, dứt khoát không nghĩ nữa.
Thở dài, yên lặng ngủ.
Mà Lục Ly, bị mèo chui tới chui lui làm cho cả đêm không thể ngủ ngon được, luôn cảm giác mèo chuyển động lung tung, khẽ động, Lục Ly liền cảm giác thân thể có chút không quá thoải mái.
Còn không thoải mái như thế nào, Lục Ly cảm thấy thân thể đang nóng lên, anh hoảng hốt cảm thấy, chính mình có chút biến thái.
Cúi đầu liếc nhìn mèo vẫn còn đang chôn mặt ở trên cổ mình, Lục Ly ho nhẹ một tiếng, thật cẩn thận ôm Nguyễn Nhuyễn đi, ôm cách mình một nơi xa nằm xuống, mà bản thân Lục Ly, thì nghiêng nghiêng người, đưa lưng về phía Nguyễn Nhuyễn.
Trong phòng an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của bọn họ quẫn quanh bên nhau.
Vào buổi sáng, quầng thâm trên mắt Lục Ly rõ ràng, Trần Bân sáng sớm liền lại đây, lúc nhìn đến quầng thân trên mắt Lục Ly, có chút kinh ngạc giương giương mi: "Cậu tối hôm qua làm gì vậy?"
Lục Ly: “……”
Lắc lắc đầu: “Không làm gì cả. . . . . . ."
Trần Bân nhìn chằm chằm anh, nhỏ giọng nói thầm: "Vì sao quầng thâm mắt lại nghiêm trọng như vậy chứ."
Lục Ly ho khan, "Tôi đi rửa mặt, đợi lát nữa đi bệnh viện."
"Được, tôi đi xem Nhuyễn Nhuyễn một chút."
"Ừ."
Sau khi rửa mặt xong, Lục Ly cùng Trần Bân cùng nhau xuất phát đi bệnh viện, bệnh viện này có nhiều người, bởi vì là bệnh viện tư nhân, Trần Bân lúc trước hẹn với bác sĩ xong, lúc này hai người trực tiếp lên đi vào thang máy.
Bác sĩ coi như là người quen cũ, Lục Ly có bệch gì cũng đi tìm hắn.
"Làm sao vậy."
"Bị đau đầu."
Bác sĩ khẽ cười một tiếng."Tôi nhìn một chút."
Nguyễn Nhuyễn chuyển tròng mắt nhìn chằm chằm vào bác sĩ, cô luôn cảm thấy bác sĩ này có chút chút quen mắt, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra.
Một lát sau, bác sĩ kiểm tra xong nói: "Không có chuyện gì lớn, gần đây áp lực có chút lớn đi."
"Ừ."
"Tôi cho cậu một ít thuốc, lúc đau đầu thì ăn một chút, không đau liền tận lực ăn ít."
"Đã biết."
Bác sĩ viết đơn thuốc, dừng một chút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Ly nói: "Quầng thâm trên mắt của cậu đen như vậy có chuyện gì xảy ra sao?"
Lục Ly: “……” Nghiêm trọng như vậy sao, vì sao một người hai người đều hỏi tới quầng thâm trên mắt anh.
"Ngủ không ngon?"
Bác sĩ cười cười: "Dục cầu bất mãn."
Lục Ly: “……”
Trần Bân: “……” Đột nhiên, ánh mắt Trần Bân sáng lên, nhìn về phía bác sĩ nói: “Tôi lúc sáng liền muốn tìm một từ để hình dung quầng thâm trên mắt của Lục Ly, nhưng vẫn luôn không tìm được, bây giờ rốt cuộc cũng cảm thấy anh nói rất chính xác."
*Dục cầu bất mãn –欲求不满: muốn mà không được thỏa mãn (nói về tình dục).
Bác sĩ cùng Trần Bân Lục Ly đều đặc biệt quen thuộc, đùa giỡn như vậy có lúc cũng sẽ thông suốt.
"Cậu cũng đến lúc tìm một người bạn gái rồi."
Trần Bân gật đầu bày tỏ đồng ý: "Tôi đều lo lắng Lục Ly thích đàn ông."
Lục Ly nghẹn nghẹn, liếc mắt Trần Bân nói: “Yên tâm, thích đàn ông cũng sẽ không thích anh."
Trần Bân cạn lời, thở dài nói: "Người ta thì không cho phép nghệ sĩ của mình yêu đương, tôi lại muốn nghệ sĩ mình yêu đương, kết quả nhiều năm như vậy, cũng chưa từng có một chút tai tiếng nào xuất hiện."
Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt tiếc hận nói: "Muốn phát huy tác dụng của người đại diện cũng không có nơi để phát huy."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô liền muốn nhìn xem xem, Trần Bân có thể làm sao tiếp tục tự biên tự diễn tiếp.
Chỉ có Trần Bân cùng bác sĩ liên tục nói: "Anh nói xem Lục Ly cũng đã 28, còn chưa đi tìm bạn gái thì biết làm sao bây giờ đây."
Bác sĩ trầm mặc thật lâu sau, nhìn về phía Lục Ly nói: “Không thích phụ nữ sao?"
Lục Ly cạn lời, "Không có."
Trần Bân chỉ vào Nguyễn Nhuyễn một bên nói: "Tôi nói với anh, để cho Lục Ly thích phụ nữ không bằng làm cho cậu ta thích mèo thì còn nhanh hơn."
Nghe vậy, bác sĩ quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, đột nhiên giương giương mi nói: "Lục Ly, mèo của cậu có chút đặc biệt."
"Ừ?"
Bác sĩ nói: “Nó chắc có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện."
Lục Ly ngừng một lát, nhìn về phía Trần Bân nói: “Về sau không cho phép ở trước mặt Nhuyễn Nhuyễn nói lời bậy bạ."
Trần Bân: “……” Hắn vô cùng ủy khuất, mèo có thể nghe hiểu thì nghe hiểu, lại không có chuyện gì lớn.
Nhưng mà lúc này, Trần Bân vẫn là không dám phản bác, chỉ có thể yên lặng đồng ý.
Cầm lấy tờ đơn, Lục Ly liền ôm Nguyễn Nhuyễn chuẩn bị rời đi.
Bác sĩ ở sau lưng Lục Ly nói: "Lục Ly, tôi cảm thấy cậu cần phải yêu đương."
Lục Ly: ". . ."
Trần Bân lúc này, đã chạy phía trước, hoàn toàn không nghe được câu này để cho hắn có thể kích động.
. . .
Từ bệnh viện rời đi, hai người một mèo liền trở về khách sạn.
Nguyễn Nhuyễn lúc này đang suy tính lời bác sĩ nói, Lục Ly muốn yêu đương????
Mình cũng còn chưa có biến thành người, Lục Ly làm sao có thể yêu đương được chứ!
Cô nghĩ nghĩ, nhanh chóng tìm hệ thống.
“Hệ thống mi mau ra đây, ta muốn đi làm nhiệm vụ, ta muốn biến thành người.”
Hệ thống: “……”
Trầm mặc, hệ thống nghiêm túc hỏi cô: "Nghĩ kỹ rồi?"
"Đương nhiên, mi mau nói nhiệm vụ hai mươi điểm là gì đi, có bao nhiêu khó khăn."
Hệ thống khụ khụ: "Thật ra thì không tính là khó khăn, chỉ là có chút. . . Dơ."
"A? Dơ bẩn như thế nào?" Nguyễn Nhuyễn có chút không hiểu, còn có thể dơ như thế nào.
Hệ thống a một tiếng, ho nhẹ vài tiếng, chậm chậm thấp giọng nói: "Nhiệm vụ hai mươi điểm là để cho cô dùng móng vuốt hung hăng cào bộ phận ấy ấy của Lục Ly một phen."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...