Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 40: Nhiệm vụ thứ mười chín.
 
Bị dính nước ảo não từ trên sàn nhà bò dậy, vẫy đuôi ngạo kiều rời đi.
 
Lục Ly nhìn, không nhịn được thở dài một tiếng.

 
Mèo của mình, thật đúng là bị cưng chiều đến hư rồi.
 
Anh nhìn đến cửa, nhức đầu xoa xoa mi tâm.
 
Khóa cửa bị hư, lúc vừa mới tắm rửa, bởi vì do thất thần, xoay một cái liền bị trật, cũng may trong nhà không có người khác, cho nên Lục Ly cũng không nghĩ muốn khóa cửa.
 
Nhưng lại không nghĩ tới, mèo sẽ đi vào.
 
Sau khi ho nhẹ hai tiếng, Lục Ly mới lấy khăn tắm ra, tiếp tục tắm rửa.
 
*
 
Nguyễn Nhuyễn ở bên ngoài, nếu không phải bởi vì bây giờ là mèo, hoàn toàn không nhìn ra được cảnh tượng đỏ mặt, lúc này khó có thể tưởng tượng mặt cô đỏ như thế nào.
 

Tuy rằng chỉ thấy được chân Lục Ly, nhưng. . .  Đây là lần đầu tiên thấy chân không có mặc quần.
 
Nếu lại nhìn lên trên một chút. . . Nếu động tác của Lục Ly chậm một chút. .  Cô có phải hay không sẽ. . . Có phải có thể nhìn đến hay không. . . . . . .
 
Lắc lắc đầu, Nguyễn Nhuyễn đè nén những ý niệm trong lòng mình xuống.
 
Yên lặng chạy đến trong một góc, giấu mình đi, cô đoán, đợi lát nữa Lục Ly đi ra sẽ muốn tìm phiền toái tới mình.
 
Hệ thống đối với phương thức tránh né này của cô, có chút khịt mũi coi thường: "Cô bây giờ tránh cũng vô ích, dù sao đợi lát nữa Lục Ly cũng đi ra ngoài."
 
Nguyễn Nhuyễn nói: "Nếu không phải mi cho ta nhiệm vụ như vậy, ta có đến nỗi như vậy sao?"
 
Còn phải lén lén lút lút trốn đi sao.
 
Cô thật là rất bất đắc dĩ với hệ thống, hệ thống thật đen tối mà.
 
So với cô càng đen tối hơn.
 
Hệ thống hừ lạnh: "Tôi đây là thỏa mãn tâm nguyện nhỏ của cô."
 
"Nhưng ta cái gì cũng chưa nhìn đến nha."
 
Hệ thống nghẹn nghẹn, khó có thể tin nói: "Chẳng lẽ cô thật đúng muốn nhìn Lục Ly. . . Thân thể trần trụi sao?"
 
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, vẫy đuôi ngạo kiều nói: "Không được sao?"
 
Hệ thống: ". . . ."
 
Đối với da mặt dày của Nguyễn Nhuyễn càng ngày càng tăng, hệ thống tỏ vẻ không còn lời gì để nói.
 
Hai người tùy tiện tán dóc mấy câu, sau đó Lục Ly liền đi ra.
 
Lục Ly lau tóc đi ra, không nghe được tiếng mèo kêu, nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, ngồi xuống ở một bên mép giường.
 
Nguyễn Nhuyễn ở dưới gầm giường sốt ruột.
 
Cũng không biết Lục Ly. . . . Khi nào mới có thể phát hiện cô trốn đi.
 

Thật là, có chút gian nan.
 
Sau một hồi, Nguyễn Nhuyễn thò đầu ra len lén liếc mắt nhìn, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Lục Ly.
 
Lục Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn mèo của mình: "Không trốn?"
 
Nguyễn Nhuyễn: "......."
 
Nghĩ nghĩ, vươn móng vuốt, chậm rãi đi tới bên chân Lục Ly.
 
"Meo."
 
Đương nhiên không trốn, có trốn nữa cũng không thú vị.
 
Lục Ly ném khăn lông ở một bên trên ghế, cúi đầu nhìn mèo bên chân, cười khẽ: "Vừa mới nãy vì sao lại đi vào phòng tắm?"
 
Nguyễn Nhuyễn: "...."
 
"Muốn tắm?"
 
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: "....."
 
Lục Ly vươn tay nhéo nhéo mặt cô, có chút bất đắc dĩ nói: "Về sau không được tùy tiện đụng vào cửa, biết không?"
 
Nguyễn Nhuyễn: "..... Meo."
 
Cô lại không phải có bệnh, đương nhiên sẽ không tùy tiện đụng cửa.
 
Lục Ly cúi đầu nhìn cô một cái, duỗi tay xoa xoa sau lưng cô: "Vừa rồi đụng có đau không?"
 
Nghe vậy, mắt Nguyễn Nhuyễn sáng lên, nhanh chóng đi tới lòng bàn tay Lục Ly cọ cọ, kiều kiều nhược nhược kêu một tiếng: "Meo."
 
Làm nũng đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, dễ như trở bàn tay, cũng vô cùng quen thuộc.
 
"Ngã đau ở đâu?"
 
Nguyễn Nhuyễn kêu một tiếng, dùng phía sau lưng mình cọ cọ lòng bàn tay Lục Ly.
 
Lục Ly hiểu rõ, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng hỏi: "Còn khó chịu sao?"
 
"Meo."
 
Không đến mức khó chịu, nhưng cũng coi như có chút đau.
 
Chẳng qua vừa rồi té ngã trong chốc lát kia, bị Lục Ly dọa tới, cho nên không để ý có đau hay không, chán nản rời đi.
 
Lúc này nhìn đến Lục Ly đau lòng, Nguyễn Nhuyễn chỉ mong làm thành bộ dáng đặc biệt đau đớn, để cho Lục Ly nhẹ xoa phía sau lưng cô.
 
Xoa một hồi lâu sau, Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn ở trên đùi, thấp giọng nói: "Lần sau, còn làm như vậy nữa hay không?"
 
"Meo meo."
 
Đương nhiên không, cô nào dám lại đi nhìn lén anh tắm.
 
Cái mất nhiều hơn cái được, rõ ràng không thấy gì cả, còn phải bị mắng, còn . . . . Ngã đau.
 
Lục Ly nhìn cô chằm chằm, vươn tay xoa xoa đầu cô, thả Nguyễn Nhuyễn xuống, trực tiếp đi ra phòng.
 
Nguyễn Nhuyễn: “???”

 
Đây là làm việc gì vậy?
 
Sau một lát, Lục Ly mang một chiếc cốc vào, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.
 
Duỗi tay chỉ chỉ vị trí một bên nói: "Mày tối nay, ngủ ở nơi đó."
 
Nguyễn Nhuyễn: " . . . . . "
 
Cô cũng biết, Lục Ly không thể nhanh buông tha cho mình như vậy.
 
"Meo."
 
"Đừng làm nũng." Lục Ly nhẹ a một tiếng nói: "Đêm nay tự ngủ một mình."
 
Nguyễn Nhuyễn: ". . . "
 
"Tránh cho mày luôn phạm sai lầm, tự mình ngẫm lại chuyện vừa rồi có đúng hay không."
 
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “……”
 
Lục Ly nhỏ mọn như vậy sao?
 
Cô bất đắc dĩ, nâng đầu lên nhìn Lục Ly thật lâu, Lục Ly cũng không nhìn cô.
 
Nguyễn Nhuyễn bế tắc, chỉ có thể ngoan ngoãn đi tìm nơi mình ngủ trước kia, bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời.
 
Tính toán thời gian một chút, hôm nay chắc là mười lăm.
 
Nguyễn Nhuyễn nằm ở trong ổ mèo của mình, nhẹ nhàng thở dài.
 
Thật ra thì hôm nay, có chút khổ sở.
 
Cô nhìn thấy Lâm Thanh, cũng thấy được Tư Đồ Nguyệt.
 
Con người Nguyễn Nhuyễn, trên căn bản không kaats thù với người khác, nhưng duy chỉ có Tư Đồ Nguyệt, vẫn luôn bất hòa.
 
Từ khi bắt đầu tiến vào trường học, vẫn luôn như vậy.
 
Cô nghĩ, chắc bởi vì cô cùng Tư Đồ Nguyệt đều thích Lục Ly, cho nên Tư Đồ Nguyệt mới có thể không thích mình như vậy.
 
Còn có một nguyên nhân quan trọng, có lẽ bởi vì Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn được cô An khen ngợi, cho nên khi có bất kỳ hoạt động gì, người thứ nhất cô An thông báo đều là cô.
 
Bốn năm đại học, quan hệ của cô cùng các bạn học khác, nói tốt cũng không phải quá tốt, nói gần cũng không tính là gần.
 
Tóm lại cũng không có thù địch nào, nhưng trừ Lâm Thanh ra, cũng không có bạn thân đặc biệt nào.
 
Cô một lòng một dạ ra sức theo đuổi thần tượng, vắng rất nhiều lần hoạt động tập thể, hoạt động bên trong ký túc xá, tham gia ít lại càng ít.
 
Nhưng cũng may mọi người cũng không quá để ý, việc Nguyễn Nhuyễn theo đuổi thần tượng, mọi người đều biết, cho nên sống chung coi như vui vẻ.
 
Nhưng biết lòng, cũng không biết nên trò chuyện như thế nào.
 
Bây giờ suy nghĩ một chút, Nguyễn Nhuyễn thật lòng cảm thấy mình có chút thất bại.
 
Lại nhìn về phía ánh trăng chiếu xuống thở dài, liền nghe được tiếng của Lục Ly.
 

"Ngủ sớm một chút."
 
Nguyễn Nhuyễn: ". . .Meo."
 
Cô cũng không tin, Lục Ly thật sự không cho mình lên giường ngủ.
 
Mà sự thật chứng minh, Lục Ly thật sự không có kêu cô.
 
Mặc cho Nguyễn Nhuyễn  ở vị trí ban đầu ngủ một đêm.
 
Sở dĩ làm như vậy, Lục Ly cũng muốn để cho Nguyễn Nhuyễn nhớ, sau này không thể tùy tùy tiện tiện đi tông cửa, không thể ở lúc mình đang tắm đẩy cửa đi vào.
 
Một người một mèo suy nghĩ bất đồng, dần dần cơn buồn ngủ đánh úp tới.
 
Ngủ.
 
*
 
Buổi trưa, Nguyễn Nhuyễn được Lục Ly mang ra cửa, đi bệnh viện.
 
Đến cửa bệnh viện, liền gặp được Cố Y.
 
Cố Y vui sướng vẫy vẫy tay với Nguyễn Nhuyễn, thân thiết chào hỏi: "Nguyễn Nhuyễn chào buổi trưa."
 
Nguyễn Nhuyễn: "Meo."
 
Cô còn rất thích Cố Y, dù sao cũng là một trợ công mạnh mẽ của mình, phải cảm tạ nhiều nhiều mới đúng.
 
Cố Y khẽ cười một tiếng, nhéo nhéo lỗ tai Nguyễn Nhuyễn, cảm khái nói: "Thật đáng yêu, Lục Ly anh mỗi ngày đều ở chung với bé mèo đáng yêu như vậy, có thể tìm được bạn gái sao?"
 
Lục Ly: "...."
 
Nguyễn Nhuyễn cũng trợn tròn mắt nhìn Lục Ly, muốn biết câu trả lời của Lục Ly.
 
Lục Ly hiếm khi liếc mắt nhìn cô ấy, nói thẳng: "Tạm thời không có ý định tìm."
 
Cố Y: “…… Chuẩn bị cùng mèo sống qua ngày sao?"
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Lục Ly: “……”
 
Đối với vấn đề của Cố Y, Lục Ly không trả lời, chỉ ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào bên trong bệnh viện.
 
"Đúng rồi, anh sở dĩ tới xem cô gái này, ngoại trừ bởi vì cô ấy là fan của anh ra, có phải bởi vì tên cô ấy hay không?"
 
Cố Y tò mò truy hỏi, ngày hôm qua nói hôm nay cùng nhau tới xem.
 
Cho nên Cố Y vô cùng tò mò về chuyện này.
 
Lục Ly không nói chuyện, yên lặng đi về phía trước.
 
Cũng may người trong bệnh viện bận rộn, cũng không có mấy người chú ý tới Lục Ly bên này, anh cúi đầu đội mũ cùng đeo khẩu trang, nhanh chóng đi qua  đám người.
 
Đến khu nội trú tầng ba.
 
Đứng yên trước cửa một phòng, Lục Ly mới ngẩng đầu nhìn.
 
Luôn cảm thấy, đứng ở ngoài cửa này, không phải không thoải mái, Lục Ly cũng không biết rốt cuộc là cảm giác gì.
 
"Làm sao không đi vào?"
 
"Đi vào thôi."
 
Lục Ly đưa tay gõ gõ cửa, Lâm Thanh ở bên trong.
 
Lúc Lâm Thanh nhìn thấy Lục Ly, gật đầu: "Chào anh."
 
"Ừ."

 
Lục Ly ôm Nguyễn Nhuyễn đi vào, lúc nhìn tới người nằm ở trên giường bệnh, trong nháy mắt Lục Ly ngơ ngẩn.
 
Cùng người trên màn hình không quá giống nhau, lại rất giống nhau, là cùng một người, nhưng loại cảm giác đó, giống như có bất đồng rất lớn.
 
Còn bất đồng cái gì, Lục Ly không nói ra được.
 
Mà Nguyễn Nhuyễn, từ khi đi vào phòng bệnh liền chui vào trong ngực Lục Ly, không thò đầu ra.
 
Cô sợ, cô sợ nhìn đến dáng vẻ hiện tại của chính mình, thật sự Nguyễn Nhuyễn rất muốn biết, rốt cuộc là chuyện như thế nào.
 
Vì sao lại từ nhà trệt nơi đó ngã xuống, nhưng cô không chết, ngược lại còn giữ lại một hơi thở, vẫn luôn ngủ mê man, vậy nguyên nhân là gì, đưa cô bám vào trong thân thể một con mèo.
 
Những điều này, đều không thể cởi bỏ nghi ngờ.
 
Lục Ly ở khoảng cách gần nhìn cô gái kia một lát liền lui ra.
 
Anh dừng một chút, nhìn về phía Lâm Thanh đứng một bên: "Cô ấy làm sao lại xảy ra chuyện?"
 
Lâm Thanh nghẹn ngào nói: "Từ trên phòng trệt rơi xuống, bác sĩ nói đầu bị đập xuống đất."
 
Nghe vậy, Lục Ly cau mày: "Làm sao biết từ phòng trệt rơi xuống chứ?"
 
Lâm Thanh lắc đầu, ngày đó cô cũng không ở trong trường, vừa lúc về nhà, cho nên cũng không biết Nguyễn Nhuyễn vì sao lại đi tới nhà trệt nhỏ bên kia.
 
Chẳng qua lúc nhận được điện thoại, Lâm Thanh liền chạy đến bệnh viện.
 
Làm giải phẫu xong, bác sĩ nói có thể tỉnh lại hay không thì chính là nguyện vọng của chính cô.
 
Lục Ly nhẹ ừ: "Bây giờ thế nào, bác sĩ nói thế nào?"
 
"Chỉ nói, chờ cô ấy tỉnh lại, sau khi tỉnh lại thì không sao,chỉ là vẫn luôn trong trạng thái ngủ say."
 
"Chỉ có một mình cô chăm sóc?"
 
"Ừ."
 
Lục Ly hơi ngừng, suy nghĩ một chút nói: "Có thể ở lại đây chăm sóc không?"
 
"A?" Lâm Thanh kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly, "Cái gì?"
 
Lục Ly suy nghĩ một chút, hỏi: "Cần tôi mời một người chăm sóc cho cô ấy không?"
 
Lời sau khi nói ra, bên trong căn phòng trong nháy mắt lâm vào an tĩnh.
 
Lục Ly cũng không biết mình tại sao phải nói như vậy, còn Lâm Thanh, hoàn toàn bị giật mình.
 
Mà Cố Y, lúc này đã ngơ ngác.
 
Tuy nói cô gái này là fan của Lục Ly, nhưng fans Lục Ly thiên thiên vạn vạn, cô đây là lần đầu thấy Lục Ly như vậy.
 
Không hỏi qua tình huống cụ thể, liền nói lời như vậy.
 
"Anh nói anh mời cho cô ấy một người chăm sóc?" Giọng của Lâm Thanh vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Lục Ly.
 
Lục Ly gật đầu, "Ừ, cô không phải sắp tốt nghiệp sao, chắc rất bận đúng không?"
 
Tối hôm qua thấy được sổ tay của Nguyễn Nhuyễn, cha mẹ cô qua đời, cho nên Lục Ly nghĩ, có thể giúp một chút.
 
Anh hơi dừng, đưa tay xoa xoa đầu Nguyễn Nhuyễn trong ngực nói: "Đúng lúc cô ấy rất có duyên với mèo của tôi, cho nên coi như tôi tích đức cho mèo của tôi, giúp cô ấy mời một người chăm sóc, cô cảm thấy thế nào?"
 
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui