Chương 2: Nhiệm vụ thứ hai.
Bên trong xe an tĩnh, tay Lục Ly nhẹ vuốt ve đầu con mèo, thật thoải mái, Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được ở trên đùi anh cọ cọ, cử động này của cô, làm cho nhiếp ảnh gia ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười, ngay cả máy quay cũng rung rung.
Ánh mặt trời ngoài cửa kính chiếu lên, ấm áp sáng sủa.
Lục Ly vốn muốn để con mèo nhỏ ngồi ở phía sau đợi, anh phải lái xe đi ra ngoài, nhưng không biết Nhuyễn Nhuyễn xuất phát từ tâm lý gì, hai chân bám ở trên đùi anh, sống chết không buông ra.
Lục Ly nhìn nó mấy lần, lúc nhìn tới đôi mắt đen nhánh lại đáng thương hề hề kia, liền có chút không đành lòng.
Tùy ý để cho mèo con ngồi trên đùi mình, anh ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, phía sau không có xe, Lục Ly liền nổ máy lái xe rời đi biệt thự bên này, quay lại siêu thị mua đồ.
Hết thảy đều rất an tĩnh, nhiếp ảnh gia chụp được gò má của Lục Ly, rất thanh thuần.
Còn Nhuyễn Nhuyễn, vẫn luôn ngồi yên tiêu hóa nhiệm vụ hệ thống giao cho mình.
"Thật sự nhất định phải làm nhiệm vụ này?"
"Cô cảm thấy thế nào?"
"Mi tại sao nói ta chết rất thảm?" Nhuyễn Nhuyễn nhớ không lầm, cái chết của mình đúng là có gì đó sai sai.
Cô đang đi xem phòng, vô tình ngã nhào, từ trên tầng thượng của nhà trệt* ngã xuống.
*nhà một tầng.
Bây giờ suy nghĩ lại, cái độ cao ngã chết người kia, chắc cũng phải phá kỷ lục Guinness thế giới chứ.
Nhưng lúc ấy, cô chỉ cảm thấy đây có lẽ là vận mệnh của chính mình, cho nên không nghĩ nhiều.
"Mi sao lại biết ta chết thực thảm hả, lúc ta chết có mi ở đó sao?" Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục đặt câu hỏi.
Hệ thống ừ hừ một tiếng: "Không rõ ràng lắm."
"A? Mi không phải hệ thống sao, sao lại không rõ ràng?"
"Hệ thống cũng không phải vạn năng."
Nhuyễn Nhuyễn không nói, tiếp tục truy hỏi: "Vậy ta khi nào thì khôi phục thành hình người? !"
Đây mới là điều mà cô lo lắng, vạn nhất chính mình làm xong hết nhiệm vụ, đến lúc đó lại không có thân thể thì biết làm sao?
Nhuyễn Nhuyễn cho rằng, hệ thống mèo chân ngắn sẽ nói cho mình.
Nhưng vấn đề này, hệ thống tương đối nghiêm túc trả lời cô: "Đến lúc đó khôi phục thành người, sẽ có kỳ ngộ."
"Kỳ ngộ gì?"
"Không biết."
Nhuyễn Nhuyễn: "Hỏi bốn câu đến ba câu là không biết, nên biến mất rồi chứ?"
Nói xong , hồi lâu không thấy hệ thống trả lời.
Nguyễn Nhuyễn gọi mấy tiếng, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào.
Cô không nhịn được lẩm bẩm: " Chẳng lẽ thật sự biến mất rồi?"
"Cô trước nên thi hành nhiệm vụ."
Nguyễn Nhuyễn: "... Ta không làm, thật sự lại biến mất lần nữa sao?"
"Ừ."
"Mi thật sự không gạt ta chứ?"
"Thật, cô trước hết nghĩ có hay không tin tưởng tôi, nếu như tin tưởng, vậy cô phải nghe theo nhiệm vụ của hệ thống."
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, cô bây giờ chỉ có thể tin tưởng hệ thống này.
Ít nhất, hệ thống còn cho mình sinh mệnh thứ hai, huống chi, cô cũng thật sự muốn biết, chính mình rốt cuộc vì sao mà chết.
Lúc trước chỉ cảm thấy mình mệnh ngắn, nhưng hiện tại, cái chết của mình trở nên mơ hồ không rõ.
"Ta tin tưởng mi."
Sau khi nói xong, Nguyễn Nhuyễn liền hơi hoạt động thân mình, muốn giãy giụa đổi một tư thế để đánh rắm.
Cuối cùng, tư thế này vừa lúc hướng về nam thần, nói thế nào đi nữa, Nguyễn Nhuyễn cũng có chút không dám.
Mèo con đánh rắm dù không có tiếng như thật sự rất thối.
Cô lặng lẽ nhìn nhiếp ảnh gia, len lén thả hơi, sau đó liền chôn đầu giữa hai đùi của Lục Ly, không dám nhúc nhích.
Ở trong xe kín gió, cửa sổ cũng không mở ra.
Đột nhiên, trong không khí tràn ngập một mùi khó ngửi, đặc biệt là chỗ ngồi kế bên nhiếp ảnh gia, hắn có chút khó chịu mà nhíu mày.
Muốn nói gì đó, ngước mắt nhìn người bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, Lục Ly đang chuyên chú lái xe, lại yên lặng đem lời chuẩn bị nói ra nuốt xuống.
Nhiếp ảnh gia dùng một tay cố định máy quay, quay người mở cửa ra, không khí trong lành thổi vào, mùi khó ngửi kia, bay ra.
Lục Ly giống như phát hiện gì đó, cúi đầu nhìn mèo con vừa mới thay đổi tư thế đang chôn đầu trong đùi mình.
Trong mắt hiện lên ý cười.
Lái xe được khoảng hai mươi phút, liền tới siêu thị.
Lục Ly ôm mèo xuống xe, đặt nó ở một bên, chuẩn bị để cho nó tự đi, bởi vì biên đạo đang điều chỉnh lại cho anh.
Nguyễn Nhuyễn ban đầu an tĩnh nằm ở trên chân Lục Ly, dẫu sao cô cũng vừa mới đánh rắm, cô luôn cảm thấy hình như Lục Ly đã biết, có chút mất mặt, cũng có chút thẹn thùng.
Đang ngây ngốc, đột nhiên nghe thấy ở phía trước Lục Ly đang gọi: "Mèo con mau tới đây, chúng ta đi siêu thị."
Cô kích động ngẩng đầu, hai chân ngắn dựa gần nhau, vướng một chút, lại lần nữa té ngã một cái.
Nhân viên công tác chung quanh nhìn một màn này, tất cả đều không nhịn được cười ầm lên.
Ngay cả Lục Ly, cũng nhịn không được cong cong môi.
Nguyễn Nhuyễn: "..." Khi nào mới có thể không mất mặt vậy chứ.
Chờ người chung quanh cười đủ rồi, cô mới được Lục Ly ôm trong tay, đi đến siêu thị.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy xấu hổ không thôi, chui đầu vào trong ngực anh, không lên tiếng.
Trầm tư hồi lâu, Nguyễn Nhuyễn hỏi hệ thống: "Lúc nào mới cho chân ta dài thêm một chút nha?"
Hỏi khoảng được mấy phút, hệ thống vẫn chưa trả lời.
Nguyễn Nhuyễn lại hỏi lần nữa: "Hệ thống mi đi đâu rồi? Có thể để cho chân ta dài thêm chút không? !"
Hệ thống xuất hiện lần nữa: "Vừa mới rớt tuyến."
Nguyễn Nhuyễn: "Rớt tuyến? " Còn có thao tác này sao?
Hệ thống không trả lời câu hỏi của cô, trực tiếp nói cho cô: "Dài thêm là không thể nào."
"Mi không phải nói ta làm xong nhiệm vụ sẽ có thưởng sao? !"
"Đúng vậy, nhưng khen thưởng không bao gồm làm chân của cô dài thêm."
"Vậy gồm những cái gì?"
Hệ thống trầm ngâm hồi lâu, trả lời: "Chỉ có thể tích điểm cho cô, sớm ngày khôi phục hình người."
"Vậy cần bao nhiêu điểm?"
"Đầy một trăm là được."
"Vậy nhiệm vụ vừa đây bao nhiêu điểm?"
"0.5."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Cô thề, mình sớm muộn có một ngày sẽ phá hủy cái hệ thống này.
"Nhiệm vụ sau này cũng như vậy?"
Giọng của hệ thống nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Phân ra làm ba giai đoạn, nhiệm vụ đều là ngẫu nhiên, tạm thời giữ bí mật."
Đối thoại kết thúc, Nguyễn Nhuyễn được Lục Ly để lên xe đẩy, ở trong còn có một chỗ ngồi nhỏ.
Lục Ly vừa vào siêu thị, cho dù an ninh đang duy trì trật tự siêu thị, vẫn còn không ít người hâm mộ thét chói tai, thấy Lục Ly liền muốn chen qua.
"A a a, Lục Ly đâu, Lục Ly đang tham gia chương trình gì vậy?"
"Trời ạ, mau chụp, mau chụp nhiều ảnh vào."
...
Cảnh hỗn loạn kết thúc, Lục Ly lấy chút thức ăn, nhanh chóng tính tiền ra siêu thị.
Còn Nguyễn Nhuyễn, bị chị biên đạo bế lên, đi theo Lục Ly nhanh chóng lên xe.
Nguyễn Nhuyễn mặc cho chị biên đạo ôn nhu sờ sờ đầu, cọ cọ, hưởng thụ vuốt ve.
Tuy nói cô thích Lục Ly, nhưng bây giờ làm một con mèo, đối với người vuốt đầu, cô đều thích.
Bởi vì thật sự rất thoải mái.
Trở lại khu biệt thự bên kia, Lục Ly liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn, cùng đạo diễn một bên thương lượng: "Trước để nó ở đây đi, tối nay kết thúc lại đón đi?"
Bởi vì ở bên trong có một đứa trẻ dị ứng với mèo, cho nên Lục Ly coi như là có lòng cũng không thể mang nó đi vào.
Đạo diễn đáp lời: " Được, nhất định sẽ trông chừng tốt."
Lục Ly nhìn chằm chằm nó hồi lâu, mới mím môi nói:: "Thuận tiện hỏi một chút chung quanh có nhà nào lạc mất mèo hay không."
" Không thành vấn đề."
Sau khi hoàn thành giao phó xong, Nguyễn Nhuyễn nhìn Lục Ly đi vào căn nhà, có chút ủy khuất ngồi một bên phơi nắng.
Chung quanh đứng không ít người chị biên dạo cùng nhiếp ảnh gia, còn có nhân viên công tác.
Bọn họ nói chuyện, toàn bộ đều lọt vào tai Nguyễn Nhuyễn.
Đột nhiên, lúc đang nói đến một đề tài, Nguyễn Nhuyễn giật mình, con ngươi di chuyển một vòng, nhìn về phía hai người đang nói.
Là nhiếp ảnh gia cùng chị biên đạo nói chuyện vừa nãy.
Nhiếp ảnh gia nhíu nhíu mày nói: “ Tôi muốn nói một chuyện liên quan đến Lục Ly ca."
"Chuyện gì?"
" Mới vừa rồi ở trong xe, Lục Ly ca có phải đánh rắm không?"
Nguyễn Nhuyễn cả kinh, chân ngắn trong nháy mắt mềm nhũn xuống.
Chị biên đạo nhỏ giọng nói: "Không phải là anh sao? "
"Không phải tôi." Nhiếp ảnh gia phủ nhận: " Rất thối."
Chị biên đạo nghẹn nghẹn, hồ nghi nhìn hắn: "Tôi còn tưởng là anh, quả thật rất thối, anh còn mở cửa."
Nhiếp ảnh gia nói tiếp: "Đó là bởi vì thối quá, mùi toàn ở bên cạnh tôi."
Hai người vẫn còn tiếp tục nhỏ giọng thảo luận, Nguyễn Nhuyễn không nhịn được lấy móng vuốt che mặt.
Đáng tiếc, quá ngắn, hoàn toàn không che được.
Cô chỉ có thể yên lặng xin lỗi nam thần, đã để cho nam thần phải thay mình gánh vác trách nhiệm.
" Đắc ý sao? Nam thần gánh cho cô."
" Không, nam thần chắc chắn biết là ta."
Hệ thống rầm rì nói: "Vậy khẳng định, nam thần biết mèo đánh rắm mùi bị cực kỳ khó ngửi."
Nguyễn Nhuyễn: "..."
Nghẹn họng, cô hừ một tiếng, hỏi hệ thống: "Ngươi không phải nói lúc không có sẽ bị rớt tuyến sao, làm sao bây giờ lại đi ra?"
Mới vừa hỏi xong, ngữ khí của hệ thống đứng đắn tuyên bố tin tức: "Nhiệm vụ thứ hai." Tạm dừng một chút, mới nói tiếp: "Cắn nam thần của cô một cái."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...