Nam thần và mèo của anh ấy

Chương 105: Bầu bạn.
 
Lời còn chưa nói ra, Nguyễn Nhuyễn liền vươn tay nắm lấy tay một cô gái trong đó, đè thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện.”
 
Hai người kia: "......"

 
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ngẩn ra, nhìn nhau, Nguyễn Nhuyễn nhẹ thở dài: "Có thể... Khiêm tốn không?"
 
Hai người hàng trước chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm bọn họ. Tựa hồ như đang còn hoài nghi khả năng này, hai người trước mắt, thật sự là Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn sao??
 
Lục Ly dừng một chút, thấp giọng nói: “Tiếp tục xem phim."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Hai người hàng trước lúc nghe đến giọng nói này, cuối cùng cũng xác định người phía sau là ai, đang nghểnh cổ chuẩn bị kêu lên, lại nghĩ tới lời của Nguyễn Nhuyễn, khiêm tốn.
 
Bọn họ kìm nén lại, nhỏ giọng nói: "Hai người thật sự là Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly sao?”
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong môi đáp: "Là chúng tôi."
 

Mắt hai người kia sáng lên, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy có thể ký tên không?"
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn cười thành tiếng, cong cong môi đáp: "Có thể chứ." Cô duỗi tay chọc chọc vai Lục Ly nói: "Có thể đúng không.”
 
Lục Ly ừ một tiếng, gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
 
Chỉ cần không kêu lên thì một hai lần ký tên hai người đều không có bất kỳ ý kiến hay vấn đề gì.
 
Nhưng chuyện lại không thuận lợi như Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly tưởng tượng, sau khi bọn họ ký tên xong cho hai cô gái kia liền chuẩn bị rời rạp chiếu phim trước 5 phút phim kết thúc.
 
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly ngồi ở góc tận cùng bên trong, Lục Ly tới gần vị trí hành lang, Nguyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh anh, hai người đứng dậy chuẩn bị rời đi, vốn không hề có tiếng động, lặng yên rời đi sẽ không có vấn đề gì lớn.
 
Nhưng sai ở chỗ, khi phim phát cảnh diễn giường chiếu cuối cùng, ở phía trước bọn họ có mấy cô gái ngồi theo hàng, chắc xem có chút ngượng ngùng, vừa lúc chuẩn bị đứng dậy rời đi trước, rạp chiếu phim đen như mực, trong màn hình căn phòng quay cảnh giường chiếu cũng đen nhánh, màn hình rất tối, Nguyễn Nhuyễn mượn ánh sáng ngoại lực, nhìn bậc thang phía trước, có chút mơ hồ không rõ.
 
Cô vừa lúc không chú ý, đụng vào cô gái ở phía trước vừa mới đứng lên, hai người kêu lên.
 
Những người bên cạnh đúng lúc quay đầu nhìn qua.
 
Nháy mắt, trên màn hình sáng lên.
 
Phim kết thúc, trong rạp chiếu phim, toàn bộ ánh đèn đều sáng lên.
 
Ánh mắt của mọi người liền nhìn thẳng lại đây.
 
“Nguyễn Nhuyễn?”
 
Vừa dứt lời, mọi người liền gọi tên người đàn ông phía sau Nguyễn Nhuyễn: "Lục nam thần?”
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Cô cùng Lục Ly hai mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, các fans trong phòng như điên cuồng lên, nhìn về phía hai người hỏi: "Là người thật sao?"
 
Mọi người đều chen chúc tới, cho dù lúc này Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn còn mang khẩu trang, nhưng chỉ cần là người có nhãn lực liền nhìn ra bọn họ.
 
Tất cả đều chen nhau lên, Nguyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, bị Lục Ly kéo ra sau lưng.
 
Anh nhìn mọi người, đèn trong rạp phim sáng trưng, tầm mắt mọi người đều dừng trên người hai người.
 
Lục Ly dừng một chút, nhìn về phía mọi người: “Là chúng tôi."
 
Anh thản nhiên thừa nhận, làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
 
Lục Ly hơi dừng lại, nhìn fans đang không ngừng tiến lên, vội vàng nói: “Đừng truyền bá ra ngoài, chúng tôi còn vội về nhà.”
 
Fans nhìn nhau, người vừa rồi còn ở trên màn hình lớn hiện giờ xuất hiện trước mặt mình, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
 
"Có thể ký tên không?”

 
"Có thể chụp chung không?"
 
"Lục nam thần, có thể chụp một tấm ảnh cùng chúng em chứ?"
 
Đến cuối cùng, các nhân viên công tác muốn để mọi người rời đi hiện trường cũng bị giữ lại.
 
Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn bế tắc, nhìn mọi người thỉnh cầu.
 
Ký tên chụp chung, cuối cùng, vì ngăn những người khác xem ảnh phát hiện, Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn dưới sự hộ tống của fans, rời đi rạp chiếu phim.
 
Bọn họ vừa đi, ảnh chụp chung trong rạp chiếu phim liền lên hot search Weibo.
 
# Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly kinh hiện ở rạp chiếu phim#
 
#Ảnh chụp chung trong rạp chiếu phim#
 
#Vợ chồng son ngọt ngào, đêm khuya xuất hiện ở rạp chiếu phim hẹn hò #
 
……
 
Rất nhiều rất nhiều đề tài, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly vừa vào trong xe, liền nhận được điện thoại Thẩm Tích gọi tới.
 
"Hai người lại lên hot search."
 
Nguyễn Nhuyễn có chút ngượng ngùng ừ một tiếng: "Em biết, vừa rồi đã thấy."
 
Thẩm Tích có chút bất đắc dĩ, "Làm sao lại không chú ý như vậy."
 
Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng a một tiếng: "Em xin lỗi, có vấn đề gì lớn không?"
 
Nghe vậy, Thẩm Tích nhìn hướng gió trên mạng, trầm ngâm hồi lâu nói: "Không có vấn đề gì đâu, hai người vui vẻ là được."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Nói như vậy thì nên trả lời thế nào đây.
 
Thẩm Tích cười khẽ: "Không có việc gì không có việc gì, vừa lúc thì tuyên truyền thêm cho phim của hai người."
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, “Vậy bọn em lát nữa đáp lại một chút chứ."
 
"Ừ, cũng được, dù sao ở dưới tất cả đều khen hai người là vợ chồng son, lúc này cũng không ngừng nhét cẩu lương cho mọi người, hẹn hò Lễ Tình Nhân đấy, còn vào rạng sáng chứ."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Cô cũng không biết nên nói chuyện với Thẩm Tích thế nào nữa đây.
 
Sau khi Thẩm Tích trêu đùa cô thì cũng không tiếp tục nữa.
 
"Được rồi, cũng không có chuyện gì lớn, hai người sớm về nhà đi nhé."
 
"Được, chị Thẩm Tích ngủ ngon."
 
“Ngủ ngon.”
 
Lục Ly ghé mắt nhìn cô: "Cô ấy nói thế nào?"
 
"Không nói gì." Nguyễn Nhuyễn thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nhìn về phía Lục Ly: “Xin lỗi anh, vừa rồi."
 
Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe miệng nói: “Xin lỗi anh gì chứ, dù sao hôm nay Lễ Tình Nhân hôm nay, vừa lúc phát cẩu lương cho mọi người."
 
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Fans anh sẽ anti chúng ta đấy."
 
Lục Ly nhướng mày: “Không đâu."
 
Các fans ước gì hai người phát thật nhiều cẩu lương đấy, tuy rằng nói bị nhét cẩu lương đầy miệng, nhưng trong thực tế, mỗi ngày đều không biết mệt ở dưới kêu hai người tiếp tục phát cẩu lương.
 
Như vậy, Lục Ly chỉ có thể nói, tâm tư cả fans thì đừng có đoán, đoán cũng đoán không trúng.
 

*
 
Sau khi hai người về nhà, tin trên mạng còn đang không ngừng lên men.
 
Lúc này, đại đa số người đều không ngủ.
 
Đúng lúc sắp ăn tết, mà hiện tại lại vừa lúc là Lễ Tình Nhân, bên ngoài còn có không ít đôi tình nhân còn đung đưa, còn những người chưa có đối tượng gần như đều ở nhà, nằm trong ổ chăn lướt Weibo.
 
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly sau khi về nhà, Nguyễn Nhuyễn bước nhanh chạy đến trên ghế sô pha, làm ổ ở trên cầm di động đăng Weibo.
 
Cô đăng ảnh vé xem phim tối nay, còn có một hộp bỏng ngô được chụp trong bóng tối.
 
Nguyễn Nhuyễn siêu đáng yêu: Lễ Tình Nhân xem phim cùng ăn bắp rang rất xứng nha, mọi người  Lễ Tình Nhân vui vẻ #Con mèo cuối cùng#,【 ảnh chụp 】.
 
Các võng hữu đang hăng say lướt Weibo, vừa thấy Weibo này liền nhịn không được bình luận.
 
【 Nguyễn Nhuyễn tiểu bạch thỏ, cho chúng tui ăn cẩu lương thì thôi đi, còn muốn tuyên truyền phim, được được được, thấy cô tận chức tận trách như vậy, sáng mai tui liền đi xem, một mình xem!! Ăn cẩu lương của hai người cho xong! Cuối cùng chúc Nguyễn Nhuyễn cùng Lục nam thần Lễ Tình Nhân vui vẻ. 】
 
【 Tui muốn nói vì sao đêm nay lại không may mắn như vậy, rõ ràng tui cũng ở rạp chiếu phim mà, nhưng lại không xem cùng một bộ phim, tức bay màu mà, tui cũng muốn ngẫu nhiên gặp được hai nguoiwg, muốn chụp ảnh nhóm chung!!! 】
 
【 a a a a a a a kích động, cuộc sống của Nguyễn Nhuyễn cùng Lục nam thần trôi qua như vậy sao? 】
 
【  Lễ Tình Nhân vui vẻ, đôi này ngọt ngào quá mà, cầu về sau phát cẩu lương hằng ngày, hôm nay chính là Lễ Tình Nhân đấy, không chụp ảnh chung sao, muốn xem! 】
 
……
 
Nguyễn Nhuyễn lướt xem bình luận, nhìn về phía Lục Ly hỏi: “Fans hỏi, chúng ta không chụp ảnh chung sao?"
 
Lục Ly nhướng mày, thấp giọng đáp: "Có, ngày mai đăng, bây giờ mà đăng anh sợ mọi người đêm nay ngủ không được.”
 
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười, ngửa đầu nhìn về phía Lục Ly: “Lục Ly.”
 
"Ừ?"
 
“Lễ Tình Nhân vui vẻ."
 
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên bọn họ ở bên nhau, thế nào cũng phải vui vẻ.
 
Huống chi, đúng là rất vui vẻ, cùng nhau vào 0 giờ xem phim, cùng nhau về nhà, mặc dù nửa đường xảy ra chút nhạc đệm nhỏ, nhưng cũng may hết thảy không xuất hiện vấn đề lớn gì.
 
Lục Ly cong cong khóe môi, nhìn cô nói: "Lễ Tình Nhân vui vẻ."
 
"Ừm."
 
Lục Ly ôm người lên, thấp giọng nói: “Về phòng ngủ.”
 
"Được."
 
Hai người trở về phòng, đèn trong phòng sáng trưng, Nguyễn Nhuyễn vừa lấy quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm, đột nhiên dừng bước chân, kinh ngạc nhìn một cái hộp bên cạnh.
 
“Đây là cái gì?”
 
Nghe vậy, Lục Ly từ bên kia nhìn lại, cau mày suy tư một chút: "Hình như là quà tặng Cố Y đưa cho em, bảo phải tự em mở ra."
 
Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, “Sao em lại không biết chị ấy tặng quà cho em?"
 
Lục Ly ừ một tiếng: “Buổi sáng mới đưa tới, chắc là quên nói cho em."
 
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, không quá để ý.
 
"Chị ấy không nói gì sao?"
 
"Có."
 
“Cái gì?”
 

Lục Ly nghĩ nghĩ nói: “Cô ấy nói là tặng quà Lễ Tình Nhân cho em."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Không biết vì sao, cô đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
 
Nếu nhớ không lầm mà nói, một lần vào lễ Giáng Sinh, Cố Y tặng cho cô nguyên một hộp áo mưa, một hộp rất lớn, đến bây giờ...... Hình như còn chưa dùng hết.
 
Vào Nguyên Đán, Cố Y tặng hai bộ áo ngủ mỏng manh cho cô.
 
Đêm đó…… Sau khi Nguyễn Nhuyễn mở quà ra, liền chịu đựng thống khổ mà cô không nên có.
 
Mà hiện tại, cô có chút không muốn mở quà Lễ Tình Nhân Cố Y đưa đấy.
 
Nguyễn Nhuyễn nhìn hai lần, đỏ mặt quay đầu nói: "À, vậy thì ngày mai mở vậy."
 
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, cúi đầu nhìn cô: "Vì sao?"
 
Anh cười nhẹ, ghé vào bên tai Nguyễn Nhuyễn, toàn hộ hô hấp đều dừng ở nơi đó, có chút hơi ngứa, tai cô vốn đã đỏ, lúc này càng đỏ thêm, khó có thể che đậy.
 
Nguyễn Nhuyễn trừng anh: "Không muốn thì không mở."
 
"Anh mở cho em? Hử?" Lục Ly cố ý hỏi, đè nặng giọng, dụ dỗ cô.
 
Bước chân Nguyễn Nhuyễn hơi ngừng, có chút muốn mở ra, nhưng không phải muốn mở ra như vậy.
 
Chần chờ hai giây, Lục Ly đã lấy kéo mở hộp.
 
Nguyễn Nhuyễn nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
 
Cô muốn biết Cố Y lại tặng quà tặng không bình thường gì cho cô.
 
“Đừng…… Đừng mở."
 
Lục Ly nhướng mày, nhìn cái hộp đã mở ra một nửa, thấp giọng hỏi: "Sớm hay muộn đều phải mở không phải sao?”
 
Anh hơi dừng, tiếp tục nói: "Huống chi quà tặng Lễ Tình Nhân, phải mở vào Lễ Tình Nhân chứ?"
 
Nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn lại vô lực phản bác.
 
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Ly mở hộp ra, lại mở đóng gói bên trong.
 
Lúc nhìn thấy thứ bên trong, Nguyễn Nhuyễn trợn tròn mắt, mà Lục Ly…… Ánh mắt hơi trầm xuống nhìn, lại quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.
 
Nguyễn Nhuyễn: “…… Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
 
Lục Ly cười: “Em biết anh đang suy nghĩ gì sao?"
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Cô nếu giờ còn không hiểu Lục Ly thì có mà gặp quỷ.
 
Lục Ly vươn tay lấy ra nhìn, sắc mặt hơi trầm xuống, trong cái nhìn của Nguyễn Nhuyễn, cực độ khủng bố.
 
“Cố Y thật đúng là...... Không hổ là biên kịch.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Cô không muốn ở đây nữa đâu.
 
“Ha hả.” Cô cười gượng hai tiếng, trong giọng nói không hài lòng, cho dù là ai cũng nghe được.
 
Cô buổi sáng ngày mai, nhất định phải gọi điện thoại cho Cố Y, mắng một trận.
 
Luôn đưa quà tặng gì cho cô vậy chứ, căn bản tiện cho Lục Ly, cho Lục Ly phúc lợi.
 
Fan não tàn của Lục Ly, thật là.
 
Lục Ly quay đầu, nhìn Nguyễn Nhuyễn đang cương cứng tại chỗ, đi tới hướng cô.
 
“Nguyễn Nhuyễn.”
 
"Dạ."
 
"Hôm nay là Lễ Tình Nhân đầu tiên chúng ta ở bên nhau."
 
Nguyễn Nhuyễn: “……” Tâm cô thật bất an.
 
Lục Ly mỉm cười, cong môi ý vị thâm trường đánh giá cô: "Nếu quà tặng đã đưa tới."
 

"Không muốn."
 
Nghe vậy, Lục Ly thở dài: “Được rồi, bạn gái nói không muốn thì không muốn thôi."
 
Nguyễn Nhuyễn cạn lời, giọng điệu ủy khuất này của Lục Ly là thế nào vậy.
 
Lục Ly tới gần cô, ép lại gần.
 
"Mặc cho anh nhìn xem?"
 
Nguyễn Nhuyễn: “…… Không muốn."
 
Cô kiên định cự tuyệt, nếu đáp ứng, ngày mai chắc không ra khỏi giường được mất.
 
Lục Ly hơi ngừng, vươn tay nhéo nhéo vành tai cô hỏi: "Thật sự không muốn? Cố Y cũng đã tặng quà này rồi."
 
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, liếc anh một cái.
 
“Lục Ly.”
 
“Kêu Lục Ly ca ca.”
 
Nguyễn Nhuyễn hơi im lặng, cho anh một ánh mắt xem thường nói: "Không mặc."
 
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, thấp giọng đáp: "Được rồi."
 
Anh thở dài: “Lễ Tình Nhân, không nhận được quà tặng của bạn gái cũng thôi đi, muốn bạn gái mặc một bộ quần áo, bạn gái cũng không muốn.”
 
Nguyễn Nhuyễn: “……”
 
Nếu hiện tại trong tay có đao, cô thật sự muốn chém Lục Ly.
 
Nói cái gì vậy chứ.
 
Nhịn không được dậm dậm chân, Nguyễn Nhuyễn nhìn mấy miếng vải kia, lại làm cho mình thấy khó có thể mở miệng, có chút cạn lời: "Lục Ly, anh thật là quá đáng."
 
Lục Ly nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Thật sự?”
 
"Ừ. Thật."
 
Lục Ly cười khẽ, cong cong môi nói: "Nhưng anh muốn nhìn một chút."
 
Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, hơi chao đảo.
 
Mặc dù cô biết cái kia thích hợp giúp cho các cặp đôi gần gũi hơn, nhưng nhìn vào bộ đồ thỏ và mèo kia, cô thật sự... Không mặc được.
 
Nghĩ nghĩ, cô trực tiếp viên tay kéo cái hộp kia qua, cũng mặc kệ Lục Ly phía sau, ôm lấy, chạy vào phòng tắm, còn khóa cửa lại.
 
Lục Ly nhướng mày, nhìn hành động này của cô, không lên tiếng.
 
Nhưng khóe môi, lại dương lên đắc ý cười.
 
Nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn…… Thật sự không thể nào cự tuyệt yêu cầu của anh.
 
Mà Lục Ly, vừa rồi cũng chỉ muốn trêu Nguyễn Nhuyễn một chút, nhưng không nghĩ tới...... Nguyễn Nhuyễn sẽ thành thật như vậy.
 
Bật cười, Lục Ly đưa tay gõ gõ cửa phòng tắm, thấp giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
 
“Làm gì!” Bên trong truyền ra giọng tức giận của Nguyễn Nhuyễn.
 
Lục Ly cười: "Không cần mặc, vừa rồi anh chỉ đùa thôi."
 
Bên trong phòng tắm Nguyễn Nhuyễn cười lạnh một tiếng: "Em đang chuẩn bị vứt đi đấy."
 
Lục Ly bật cười, gật đầu đáp: "Được được, vậy vứt đi."
 
"Tắm nhanh đi ra, đã khuya lắm rồi."
 
"Ừm."
 
"Anh đến phòng tắm cách vách."
 
"Ừm."
 
Sau khi Lục Ly đi, Nguyễn Nhuyễn nhìn cái hộp trong phòng tắm hồi lâu.
 
Cho đến khi tắm xong, vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm.
 
Cô cắn răng nhìn...... Suy tư thật lâu sau, rốt cuộc lấy một bộ trong đó ra, mặc vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui