Chương 104: bầu bạn.
Sau hội chiêu đãi ký giả, trên mạng nhấc lên một luồng sóng.
Hot search mấy ngày nay, gần như toàn bộ đều là tin tức của Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly.
Hơn nữa bởi vì sau khi phóng viên hỏi vấn đề kia, mà chuyện về Tư Đồ Nguyệt, cũng bị võng hữu đào ra.
Rất nhiều fans vô cùng đồng tình với Nguyễn Nhuyễn, đều cảm thấy đau lòng cô.
Mà chuyện có liên quan tới thân thế Nguyễn Nhuyễn, bắt đầu từ cao trung liền lẻ loi một mình, mọi người đều biết.
Mọi người đều vô cùng đau lòng, mỗi ngày đều bình luận dưới Weibo của cô, hoặc là @ Lục Ly.
【 đau lòng tiểu tỷ tỷ, mong nam thần hãy tốt càng thêm tốt với tiểu tỷ tỷ, cô ấy thích anh như vậy, a a a dù sao tui cũng mặc kệ, về sau tiểu tỷ tỷ chính là nữ thần của tui. 】
【 Không muốn nói gì thêm với vị bạn học kia, chỉ muốn nói người xấu cuối cùng sẽ bị ác báo, tiểu tỷ tỷ rất tốt, tuy rằng ban đầu không biết Lục Ly vì sao sẽ thích cô, vì sao sẽ tìm cô làm bạn gái, nhưng hiện giờ xem ra, đã được lý giải rồi, tính cách của cô rất tốt, xem tin nóng của trường hai người, tôi nhất định sẽ ủng hộ người có năng lượng như vậy, hy vọng cô cùng nam thần luôn luôn hạnh phúc, khỏe mạnh. 】
【 Mong tiểu tỷ tỷ cùng nam thần của em hãy luôn hạnh phúc, em muốn đi xem phim điện ảnh anh chị đóng, khi nào chiếu phim vậy!!!! Còn mèo cuối cùng đấy, nghe nói rất hay, hơn nữa còn là hai người đóng chung, thật sự siêu cấp chờ mong! 】
【@ Lục Ly, mong Lục Ly tốt với tiểu tiên nữ chúng em một chút, nghe nói Nguyễn Nhuyễn còn có một cái tên gọi là tiểu bạch thỏ phải không, thật sự siêu manh, rất thích đấy, hai người nhất định phải hạnh phúc! 】
【 Ở bên nhau thật tốt, những antifan đó, hãy giao cho chúng em giải quyết!! Em sẽ cố gắng. 】
......
Bình luận rất nhiều rất nhiều, Nguyễn Nhuyễn cũng không nhìn tới cuối.
Cô rất cảm động, chưa bao giờ nghĩ sẽ được nhiều người ủng hộ mình, ủng hộ lời Lục Ly nói như vậy.
Lúc trước, còn vẫn luôn lo lắng fans khó có thể tiếp thu, cô không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng hiện tại xem ra, hết thảy đều rất tốt, tất cả mọi người tiếp nhận cô cùng Lục Ly là một đôi ý tưởng, thậm chí có không ít người mỗi ngày ở dưới Weibo bình luận, nói muốn xem cuộc sống hằng ngày của cô cùng Lục Ly.
Với những bình luận này, Nguyễn Nhuyễn gần như đều cười xem hết, ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời một hai cái.
Còn lúc Tư Đồ Nguyệt bị đào ra, mọi người đều có những ý kiến khác nhau.
Về chuyện cô ta bình thường làm ở trường học, cũng làm không ít bạn học cảm thấy tức giận, không ít người nói chuyện với Nguyễn Nhuyễn, mà đối với việc cô ta mua người, đẩy Nguyễn Nhuyễn xuống lầu, lúc ban đầu, không ai nghĩ thế mà cô ta còn làm chuyện như vậy với Nguyễn Nhuyễn.
Sau khi được mọi người chứng thực, thanh danh của cô ta, xem như bị hủy hoại toàn bộ.
Mà cảnh diễn của Tư Đồ Nguyệt bên trong con mèo cuối cùng vốn không có bao nhiêu, Cố đạo đơn giản tìm một diễn viên, lần nữa quay lại các cảnh diễn của cô ta.
Khoảng hai ngày liền hoàn thành.
Lúc Nguyễn Nhuyễn biết chuyện này, là sau khi về trường nghe cô An nói.
Dù sao cô vẫn là một sinh viên, cần phải đến đường tham gia thi cuối kỳ.
Nguyễn Nhuyễn không quá để ý mấy thứ này, cô từng bước tiếp tục học tập, sau khi thi xong, đúng lúc vào thời kỳ tuyên truyền bộ phim con mèo cuối cùng.
Vừa mới tới nhà, Nguyễn Nhuyễn liền gặp Lục Ly từ bên ngoài trở về, có chút kinh ngạc.
"Anh không phải đi công ty sao?"
Lục Ly ừ một tiếng, đưa tay xoa xoa tóc cô: "Ai đưa em về vậy?"
"Chị Thẩm Tích."
Lục Ly gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
"Thi thế nào rồi?"
Nguyễn Nhuyễn bật cười, cong cong môi nói: “Cũng không tệ lắm, câu hỏi cũng không nhiều lắm."
Lục Ly ừ một tiếng, ghé mắt nhìn cô: "Vào nhà trước, bên ngoài lạnh.”
"Được."
"Phim sẽ phát sóng vào ngày lễ tình nhân, ngày mai bắt đầu chạy tuyên truyền."
Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, đáp: "Em có thể, anh gần đây không có công tác sao?"
Lục Ly nhướng mày, nhìn cô: "Gần đây không muốn công tác."
“A?” Nguyễn Nhuyễn chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh: "Không muốn công tác?"
Lục Ly bật cười, ừ một tiếng, “Muốn ở nhà cùng em."
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Nói cái gì đâu chứ." Cô nhìn về phía Lục Ly nói: “Nhưng em lại muốn đi ra ngoài làm công việc nha."
"Thẩm Tích nhận kịch bản mới cho em?"
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: "Còn chưa cân nhắc kỹ, anh chọn cho em chút, không phải nữ nhân vật chính, là vai phụ, em còn rất thích đấy."
Cô không thể luôn diễn vai chính, Nguyễn Nhuyễn rõ ràng thực lực của mình, rất nhiều phim truyền hình cùng điện ảnh cô thật ra cũng không cầm được, tuy rằng có kịch bản ném cành ô liu cho cô, nhưng cô không nhận.
Cô tự có hoạch định với đóng phim.
Nguyễn Nhuyễn hy vọng mình có thể học tập thật nhiều, còn Lục Ly, vẫn luôn để cho cô dựa theo ý tưởng của mình mà làm, cũng không ngăn cản hay làm gì.
"Em lấy kịch bản cho anh xem một chút?"
"Được."
Lục Ly đưa tay nhận lấy kịch bản Nguyễn Nhuyễn lấy từ trong túi xách, nhướng mày: “Sao lại nhiều như vậy?"
Nguyễn Nhuyễn không thèm để ý đáp lời: “Ừ, chị Thẩm Tích nói thật ra thì còn nhiều hơn đấy, nhưng chị ấy đã cắt giảm cho em rất nhiều rồi, còn từng này liền giao cho em tự mình suy xét."
Nghe vậy, Lục Ly rũ mắt, lật xem kịch bản Nguyễn Nhuyễn lấy ra.
"Em thích cái nào?"
Nguyễn Nhuyễn chỉ chỉ một cái trong đó: "Cái này này, hơi muốn diễn một người xấu."
Lục Ly: “……” Che miệng ho nhẹ, có chút bất đắc dĩ nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Thật sự?”
"Thật chứ." Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc trả lời: “Muốn thử diễn vai phản diện."
Lục Ly không nói gì, có chút bất đắc dĩ với ý tưởng của cô.
"Vậy thì đi thử diễn, cảm thấy thích thì thì đi diễn."
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: "Được."
"Ngày mai bắt đầu chạy tuyên truyền sao?"
"Ừ, chúng ta cùng đi.”
Nguyễn Nhuyễn cười cười, cúi đầu đáp: "Được."
Chỉ cần là cùng Lục Ly, chuyện gì cô cũng cảm thấy được hết.
Việc này cứ quyết định như vậy, Lục Ly cho Nguyễn Nhuyễn tiếp tục xem kịch bản, ngẫu nhiên đề xuất một hai ý kiến, bầu không khí ở chung như vậy, rất sung sướng, hai người đều cảm thấy ấm áp dị thường.
*
Hôm sau, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cùng nhau chạy tuyên truyền.
Hơn nửa tháng kế tiếp, bọn họ cùng đoàn phim chạy tuyên truyền, chạy hết mấy thành phố, sau đó cũng sắp tới lúc qua năm.
Ngày chiếu phim đúng lúc là Lễ Tình Nhân, cũng là một ngày trước năm mới.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly, cũng giống người khác, hai người từ trong nhà lén ra ngoài hẹn hò, mua hai tấm vé, cùng mọi người ngồi trong rạp chiếu phim, xem phim.
Nhìn con mèo trong màn hình kia, Nguyễn Nhuyễn cảm khái rất nhiều.
Đến cuối cùng lúc mèo biến thành người, gần như tất cả mọi người đều kinh ngạc cảm thán, hướng đi của bộ phim, không giống như những điều bình thường.
Nguyễn Nhuyễn nhìn những cảnh tượng đó, vẫn luôn cảm thấy rõ ràng trước mắt, phảng phất như mới vừa xảy ra không lâu.
Cô nhìn không chớp mắt, Lục Ly ngồi bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
"Dạ?"
Nguyễn Nhuyễn quay đầu nhìn anh, hơi ngẩn ra một chút: “Lục Ly.”
“Làm sao vậy?”
Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay anh làm nũng: "Chúng ta lại nuôi một con mèo đi."
Lục Ly dừng một chút, rũ mắt nhìn chằm chằm cô: "Muốn phải không?"
"Ừ, muốn, cho dù không phải một con kia, cũng muốn nuôi một con cùng loài, cùng ở bên chúng ta được chứ?"
Nghe vậy, Lục Ly thấp giọng đáp: "Được."
Sao lại không thể, đương nhiên có thể.
Nguyễn Nhuyễn cong cong môi nói: “Thật ra khi đó, ban đầu gặp được anh, em thật sự rất khẩn trương đấy."
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày nhìn cô, hôn hôn vành tai cô, đè nặng giọng hỏi cô: "Như thế nào?"
"Cảm giác anh không giống như em nhìn thấy trước kia." Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói, lại gần Lục Ly: "Cuộc sống, anh rất cuộc sống hóa."
Lục Ly cười khẽ, vươn tay nhéo khuôn mặt mượt mà của cô nói: "Nơi nào cuộc sống hóa?"
Nguyễn Nhuyễn cười, cong khóe môi nói: “Đâu đâu cũng đều cuộc sống hóa, còn biết nấu cơm đấy."
Lục Ly bật cười, hai người tiếp tục xem phim.
Cho đến khi...... Bộ phim phát đến một cảnh, bên trong rạp chiếu phim đột nhiên kinh hô một tiếng, Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc ngước mắt nhìn lại.
Là...... Cảnh hôn của cô cùng Lục Ly.
Cô cả kinh, ghé mắt nhìn về phía Lục Ly.
Lục Ly lại nhướng mày nhìn cô, ánh mắt ý vị không rõ.
Nguyễn Nhuyễn ho khan, nhanh chóng thu hồi tầm mắt mình.
Không biết vì sao, ở đây xem phim, luôn cảm thấy kích thích hơn buổi xem ra mắt.
Giọng lồng tiếng này, vẫn luôn vang bên tai.
Nguyễn Nhuyễn mặt đỏ tới mang tai, không biết tại sao, cùng nhiều người xem cảnh mình cùng Lục Ly trong màn hình, cô vô cùng xấu hổ.
Tuy rằng toàn bộ màn ảnh lộ ra không bao nhiêu, nhưng lại rất xấu hổ.
Cô kéo kéo tay áo Lục Ly, nhỏ giọng nói: “Nếu không chúng ta đi trước đi?”
Vừa rồi sợ bị nhận ra, hai người cuối cùng mới tiến vào.
Lúc này cách kết thúc còn có khoảng mười phút, cô không muốn ngồi xuống nữa.
Lục Ly nhướng mày, nương theo ánh sáng phát ra từ trong màn hình lớn, nhìn vành tai Nguyễn Nhuyễn đã hồng lên, cười nhẹ ra tiếng.
"Xấu hổ như vậy?"
Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn anh, không nói lời nào.
“Lục Ly.”
“Không gọi Lục Ly ca ca?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Vừa nói đến cái này, Nguyễn Nhuyễn liền nhớ tới mấy ngày hôm trước mới vừa phát sóng gameshow, cũng chính là gameshow cô cùng Lục Ly quay.
Bởi vì lúc cô ở siêu thị, buột miệng nói một câu Lục Ly ca ca, rồi sau đó gần như toàn dân đều nói chuyện này dưới Weibo Lục Ly.
Đối với vợ chồng son anh anh em em này, mọi người đều tỏ vẻ thật sự khó có thể tưởng tượng ra.
Thì ra lão cán bộ Lục Ly, là kiểu người như vậy.
Cẩn thận, chuyện gì cũng chu toàn mọi mặt, đặc biệt là trong chuyện của Nguyễn Nhuyễn còn cẩn thận hơn tất cả mọi người.
Mà trong chương trình, Lục Ly vì kiếm tiền, chuyện gì cũng làm được, tiền bọn họ kiếm được trong chương trình, thật ra là từ thẻ của Trần Diễm mà Lục Ly cầm, mà cố tình, Lục Ly biết mật mã.
Trực tiếp lấy tiền từ trong thẻ, trả lại cho Trần Diễm.
Đây chính là phương pháp kiếm tiền của Lục Ly, khi nhìn đến, Nguyễn Nhuyễn rất kinh ngạc.
Thì ra, còn có thể kiếm tiền như vậy.
......
Nhớ tới chuyện mấy ngày trước, khóe miệng Nguyễn Nhuyễn nhẹ cong, ghé mắt nhìn về phía Lục Ly hỏi: “Anh lúc ấy vì sao lại nghĩ đến lấy thẻ của Trần Diễm?"
Lục Ly ừ hừ một tiếng, biết cô đang nói gì.
"Tình huống kia, không có phương pháp nào khác để kiếm tiền, cậu ta cố ý làm khó dễ chúng ta, cho nên anh liền lấy."
"Vậy sao anh biết mật mã vậy?"
"Ừ, Trần Diễm từng nói qua."
Nguyễn Nhuyễn bật cười: “Như vậy sao."
Cô cười nói: "Lục Ly."
"Ừ?" Lục Ly mới vừa trả lời cô, liền nhìn thấy hai người ở hàng trước đang chuyên chú xem phim, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào hai người.
Tay hai người run run chỉ Lục Ly cùng Nguyễn Nhuyễn, có chút khó có thể tin mình đã thấy gì.
Bốn người nhìn nhau, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng hai người kia có chút khó mà tiếp nhận kinh hô thành tiếng: "Hai người......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...