Chương 101: bầu bạn.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cùng ở bên này quay chương trình, sau khi quay mấy ngày, đóng máy, đoàn người cũng không về nước, trực tiếp đi đến địa điểm tiếp theo.
Cho đến khi hoàn thành tất cả mới xem như chính thức kết thúc.
Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cũng không để ý chuyện trong nước của hai người có còn độ nóng nữa không, vẫn luôn cắm rễ ở đây, quay chương trình.
Thu hình đến cuối cùng, Trần Diễm có ý kiến khá lớn với hai người.
Bởi vì không lúc nào mà không ăn cẩu lương của hai người.
Hắn vô cùng tức giận, ban đầu vì sao phải mời Lục Ly tham gia chương trình này chứ, đến chỉ để chọc tức mình mà thôi đúng không?
Thật là bất đắc dĩ, không chỉ Trần Diễm bất đắc dĩ, mà cả hai nhóm khách quý cũng đều vậy, Lục Ly quá toàn năng, không cho người đàn ông khác biểu hiện cơ hội cùng đường sống.
Đối với chuyện này, Lục Ly vô cùng bất đắc dĩ nhún vai nói: “Chủ yếu đối tượng là Nguyễn Nhuyễn, những người khác tôi sẽ không như vậy đâu."
Lời này vừa nói ra, lại càng thiếu đòn mà.
Vương Ba bưng chén rượu, cảm khái: “Còn may tôi cùng vợ tôi kết hôn đã nhiều năm, tình cảm vợ chồng bình thường cũng không tệ, nếu không chắc bởi vì cậu mà hai vợ chồng chúng tôi cãi nhau mất."
Lục Ly nghẹn nghẹn, “Không đâu."
Lý Thiến một bên bổ sung: "Có đấy, cậu biết độ tương phản của hai người lớn đến mức nào không?"
Lục Ly: “……”
Trình Y cũng ở một bên nói: "Đúng, tôi nhìn hai người ở chung, thật tình cảm thấy sau này có thể không gả ra mất."
Đường Trác ở một bên vội vàng nói: “Có thể gả cho tôi."
Trình Y cười lạnh một tiếng: “Anh nhìn anh xem, nấu ăn cũng không biết, càng đừng nói tri kỷ, còn muốn tôi gả cho anh, đúng là nằm mơ mà."
Đường Trác: “……” Con tim đau nhói.
Đây là đêm quay hình cuối cùng của bọn họ, buổi sáng ngày mai tỉnh lại, mỗi người mỗi hướng.
Về sau chương trình này, chắc sẽ trở thành hồi ức của mọi người.
Chuyện đã trải qua hơn nửa tháng qua, cũng chỉ có thể luôn ghi tạc sâu trong lòng.
Nguyễn Nhuyễn dựa vào Lục Ly ngồi bên cạnh, đặt đầu trên vai Lục Ly, nhìn mọi người xung quanh, cảm khái.
Nghĩ nghĩ Nguyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: “Tính cách mỗi người không giống nhau, chồng của chị Thiến cũng rất tốt, mọi người chẳng qua là quá đề cao Lục Ly, đúng không."
Lục Ly cười khẽ, gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Thật ra anh chỉ làm những chuyện mà người yêu sẽ làm, chẳng qua bởi vì anh là Lục Ly, cho nên tất cả chuyện anh làm, đều không ngoài dự đoán sẽ bị phóng đại.
Sẽ bị người khác lấy ra so sánh, so sánh xong, chuyện Lục Ly làm đúng là tốt hơn người khác một chút, cho nên mọi người luôn khen anh, phóng đại ưu điểm của Lục Ly, ngược lại bỏ qua một ít khuyết điểm của anh.
Mọi người ngồi cùng nhau vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Cho đến mãi đêm khuya, bữa tối mới tan cuộc.
Đến lúc kết thúc, Nguyễn Nhuyễn ôm Lục Ly khóc, tuy rằng chỉ vừa mới quen, nhưng lại rất luyến tiếc, hơn nửa tháng này, ăn ở đều bên nhau.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có xung đột nhỏ, nhưng mấy người còn lại đều rất tốt với Nguyễn Nhuyễn, vô cùng chiếu cố cô.
Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn biết, mình may mắn, nhưng cho đến lúc này, cô mới thật sự cảm thấy mình may mắn, không chỉ khi đối mặt với Lục Ly, mà khi đối mặt với người khác.
Một người luôn luôn được người khác chiếu cố, mặc dù tính cách Nguyễn Nhuyễn rất tốt, cho dù người khác không chiếu cố mình, cũng sẽ không tranh đoạt cái gì, nhưng cô không tranh không đoạt, mấy người còn đặc biệt săn sóc cô.
Bởi vì mọi người đều ở bên nhau, cho nên buổi tối Nguyễn Nhuyễn còn uống ít rượu, lúc này ôm cánh tay Lục Ly làm nũng trước ống kính, hoàn toàn quên mất đang quay hình.
Lục Ly cũng không nhắc nhở gì, hơn nửa tháng nay, tổ tiết mục cũng biết tính cách, hình thức ở chung của hai người.
Lý Thiến cùng Vương Ba còn ngồi trên sô pha bên cạnh, hai người rúc vào nhau.
Còn Trình Y cùng Đường Trác, hai người này còn đang uống rượu.
Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay Lục Ly, muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Lục Ly ca ca.”
"Ừ?" Lục Ly ghé mắt nhìn cô, hôn hôn trán cô: "Uống say?”
“Không có.” Nguyễn Nhuyễn nửa híp mắt, nhìn về phía Lục Ly nói: “Em muốn anh ôm em."
Lục Ly bật cười, người này thật sự uống say rồi.
Anh cười nhẹ, nhắc nhở Nguyễn Nhuyễn: “Còn đang quay đấy."
Nguyễn Nhuyễn ừ hử một tiếng, liền dừng tại chỗ không muốn đi về phía trước nữa.
"Em mặc kệ, anh phải ôm em."
Lục Ly cười nhẹ, nhìn về phía nhiếp ảnh gia đang run run tay: "Cắt đoạn này đi."
Nhiếp ảnh gia: “Phải xem ý Trần đạo."
Lục Ly: “……” Xoa xoa mi tâm, trực tiếp ôm Nguyễn Nhuyễn theo kiểu công chúa, đi lên lầu.
Hành động này, động đến mấy người đang nói chuyện phía dưới, đồng thời nhìn tới.
Nguyễn Nhuyễn chui đầu vào trong lòng ngực Lục Ly, cọ cọ, cũng mặc kệ hô hấp Lục Ly có phải tăng lên không ít hay không, hơi thở cô phả tới cổ Lục Ly, có chút hơi ngứa.
Giọng mềm mại, lại càng câu dẫn người.
“Lục Ly ca ca.” Vừa vang lên, Lục Ly chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô, không biết nên nói thế nào.
"Ừ?"
Nguyễn Nhuyễn ôm lấy cổ anh, làm nũng: "Lát nữa không muốn tắm đâu."
Lục Ly khó chịu cười: "Nguyễn Nhuyễn.”
“A?”
“Đợi lát nữa hãy nói."
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn đáp: "Được."
Đi lên chưa được mấy bậc thang, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên nói: “Lục Ly ca ca, em có thể nói chưa?"
Lục Ly cười nhẹ ra tiếng, rũ mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn mặt đỏ hồng trước mắt, cong cong khóe môi nói: “Có thể.”
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng, vươn tay phác họa hình dáng mặt Lục Ly, nhịn không được nói: "Em rất thích anh nha."
Bước chân Lục Ly hơi dừng, thấp giọng đáp.
"Còn muốn nói điều gì?"
Nguyễn Nhuyễn nghĩ nghĩ nói: “Thích như trước kia vậy." Sau khi nói xong, cô nghiêng đầu phủ nhận câu nói này của mình: "Không đúng, phải nói là thích hơn trước kia."
Lục Ly đáp: "Ừ. Anh cũng vậy."
Nguyễn Nhuyễn cười, cong cong khóe môi nói: “Lục Tê ngày hôm qua tìm em nói chuyện."
“Nói cái gì?”
"Em ấy nói mẹ anh bảo chúng ta về ăn cơm, cũng đã lâu rồi chưa về nhà."
Lục Ly nhướng mày, nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: “Được, sau khi về nước chúng ta sẽ trở về nhà ăn cơm."
"Ừ." Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc nói: "Lục Tê nói anh mà còn không về nhà nữa, mẹ anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với anh đấy." Nguyễn Nhuyễn hì hì cười nói: “Nhưng mà em còn có thể về nhà anh đấy, bà ấy nói chỉ không cho anh về thôi."
Chắc là say ý thức không thanh tỉnh, Nguyễn Nhuyễn nói không có chút logic nào.
“Còn có một chuyện.”
"Là gì?"
Nguyễn Nhuyễn dựa đầu đến trên vai Lục Ly, thấp giọng nói: “Chúng ta khi nào trở về nơi đó nhìn xem đi.”
Nghe vậy, Lục Ly hơi giật mình, gần như trong nháy mắt liền đoán được Nguyễn Nhuyễn nói chính là nơi nào."
"Được, sau khi về nước liền đi."
"Ừm."
Sau khi đặt Nguyễn Nhuyễn lên giường, Nguyễn Nhuyễn nói trong miệng, Lục Ly đã nghe không rõ ràng lắm.
Nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt này, cong cong khóe môi.
Cúi người hôn một cái, Lục Ly mới cởi áo khoác cho cô, cởi giày, tháo trang sức, tắt toàn bộ cameras, đắp chăn cho Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly mới vệ sinh cá nhân.
Sau khi rửa mặt xong, liền ôm Nguyễn Nhuyễn ngủ.
Gameshow quay hơn nửa tháng, làm cho bọn họ có đôi khi cảm giác như đã trôi qua rất lâu, nhưng có đôi khi lại bừng tỉnh giống như chỉ mới trôi qua một ngày.
Tất cả những gì đã trải qua đều như một cái chớp mắt lướt qua.
Mấy người bọn họ chưa từng có nhiều nguyện vọng.
Chỉ hy vọng đoạn ký ức tốt đẹp này, có thể vẫn luôn giữ lại ở nơi sâu nhất trong trí nhớ mọi người.
Đêm càng ngày càng khuya, bên trong nhà cũng quy về yên lặng.
Ngoài cửa sổ cành lá bị gió thổi lay động khắp nơi, cũng không biết vào lúc nào, dừng lại.
*
Ngày kế thanh tỉnh, Nguyễn Nhuyễn sau khi say rượu tê liệt ngã xuống giường, không muốn dậy.
Lúc Lục Ly bưng trà giải rượu tiến vào, Nguyễn Nhuyễn miễn cưỡng mở mắt ra nhìn anh một cái: “Lục Ly.”
"Ừ."
"Đầu thật là đau."
Lục Ly bật cười, liếc nhìn Nguyễn Nhuyễn: "Đã nói không thể uống say, tối hôm qua còn uống nhiều như vậy."
Nguyễn Nhuyễn: “…… Mọi người đều uống, em lại không phải vị thành niên.”
"Em không phải vị thành niên, nhưng em một ly đã gục rồi." Lục Ly cúi người, đỡ cô lên, đưa trà giải rượu trong tay cho cô: "Uống chút trà giải rượu là được rồi, lát nữa chúng ta phải xuất phát đến sân bay."
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng: “Được."
Cô ngoan ngoãn uống xong trà giải rượu Lục Ly đưa, nhìn anh hỏi: "Những người khác đâu?”
“Còn đang ngủ, không phải vội, buổi chiều mới bay."
Nguyễn Nhuyễn à một tiếng: "Mấy giờ ra cửa?"
“11 giờ đi, đến sân bay lại ăn cơm trưa xong thì bay."
"Được."
Lục Ly nhìn Nguyễn Nhuyễn, vươn tay xoa xoa tóc cô hỏi: "Còn nhớ tối hôm qua nói gì không?"
Nguyễn Nhuyễn chớp mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía Lục Ly: "Tối hôm qua em có nói cái gì sao?"
Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, nhắc nhở cô: "Đương nhiên, em nói rất nhiều."
Nguyễn Nhuyễn nhíu mày, nhìn ánh mắt Lục Ly kia cười như không cười, cảm thấy da đầu tê dại.
"Em nói gì đó không nên nói sao?”
Lục Ly cong môi, cười khẽ: “Nói muốn gả cho anh, là không nên nói sao?"
"Nói bậy, em sao có thể chủ động nói chứ?" Nguyễn Nhuyễn đỏ mặt, trừng Lục Ly nói: "Em khẳng định không nói những lời này."
Lục Ly nhướng mày, mặt không đổi sắc nói: “Em có, em còn luôn kêu anh là Lục Ly ca ca.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Không có khả năng.”
Cô không đến mức vừa uống say rượu liền thiểu năng trí tuệ như vậy chứ, huống chi tối hôm qua còn đang quay hình mà, chỉ nghĩ tới cảnh tượng kia, Nguyễn Nhuyễn liền cảm thấy có chút khủng bố.
Nếu đây là sự thật, còn bị máy quay phim thu lại, cô về sau còn làm người thế nào được chứ.
"Thật, em không có chút ấn tượng sao?" Lục Ly cố ý trêu đùa cô, học giọng của Nguyễn Nhuyễn, nói: "Lục Ly ca ca.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trực tiếp lấy gối ở phía sau đánh tới Lục Ly: "Em khẳng định không có như vậy."
"Em có."
Lục Ly cảm thấy vô cùng ủy khuất, nằm ở trên giường nhìn Nguyễn Nhuyễn nói: "Thật là đáng thương, bạn gái tự mình nói, giờ lại không thừa nhận."
Anh thở dài, vô cùng ai oán nói: “Bạn gái tối hôm qua rõ ràng chủ động nói muốn gả cho anh, vừa tỉnh lại liền không nhận, sớm biết thế anh nên ghi âm lại."
Nguyễn Nhuyễn: "....." Cô vươn chân đá Lục Ly một cái, kêu: "Lục Ly, anh đừng nói nữa."
Rõ ràng cô cảm thấy mình sẽ không nói những lời này, nhưng không biết vì sao, bị Lục Ly nói như vậy, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên cảm thấy…… Hình như cũng có chút ấn tượng.
Chẳng lẽ.... Cô thật sự nói ra ý nghĩ sâu trong nội tâm mình.
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn về phía Lục Ly, lúc nhìn đến ý cười trên mặt anh, tức bay màu.
Lấy gối đầu đánh lên người Lục Ly vài cái nữa, cả giận nói: “Anh lại trêu em."
Lục Ly bật cười, nắm lấy tay Nguyễn Nhuyễn kéo tới người mình.
Nguyễn Nhuyễn vừa không chú ý đã đè lên trên người Lục Ly.
Hai người gần trong gang tấc nhìn đối phương, Lục Ly ngửa đầu, hôn hôn khóe môi cô, cảm khái nói: “Không có cameras, rốt cuộc có thể hôn em rồi."
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...