Editor: Khương Tuyết Ny.
Vân Lạc đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen nhánh, chân mang giày du lịch màu trắng, dưới thân diện một chiếc quần jean bó sát người, bên trên phối hợp với áo không tay kiểu cổ chữ T cùng màu giày, sau lưng đeo ba lô hiệu LV màu đen, cách phối hợp trang phục vô cùng đơn giản nhưng lại đem dáng người cao 168 phác hoạ phi thường hoàn mỹ.
Vài người đi đường ngẫu nhiên thoáng nhìn đều toát ra ánh mắt kinh diểm.
Vân Lạc vừa đi vào cửa lớn khách sạn thì liền bị một đôi bóng dáng hấp dẫn ánh mắt.
Trước quảng trường khách sạn có một nam một nữ đang đứng.
Nam nhân dáng người đĩnh bạt, đứng ở trong đám người sừng sững giống như một cây thanh tùng.
Mà nữ nhân trên người diệm trang phục hoa lệ, dáng người nhỏ nhắn nhu mĩ, tinh xảo tựa như búp bê Tây Dương, từ ánh mắt đầu tiên liền có thể làm nam nhân phát lên ý muốn bảo hộ.
Vân Lạc khẽ nhíu đôi hàng chân mày, như thế nào nhìn có điểm quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy qua ở nơi nào.
Bên kia hai người tựa hồ cũng chú ý tới Vân Lạc.
Sâu trong ánh mắt của nữ nhân quần áo hoa lệ chợt lướt qua một tia ganh ghét, vén lên làn váy cưới tiến về phía Vân lạc, giả vờ kinh hỉ bật thốt: “Di! Ta nhìn thấy ai a?! Này không phải Vân Lạc sao?! Thật trùng hợp, hôm nay là ngày ta chụp hình cưới, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy ngươi ở chỗ này nha lão đồng học! Tốt nghiệp hơn nửa năm, ngươi có khỏe không?!”
Thế nhưng đụng phải tra nam tiện nữ!
So với hình tượng thê thảm mà cô từng nhìn thấy ở mạt thế, quả thực cách biệt một trời một vực, không thể trách được cô không nhận ra bọn họ ở ánh mắt đầu tiên.
Vân Lạc trong lòng ảo não vì ra cửa không xem hoàng lịch, thanh âm nhàn nhạt nói: “Rất tốt! Ta hôm nay đi lên thành phố có việc.”
“Có việc?!”
Nữ nhân trên mặt châm chọc ý vị hiện lên một cách rõ ràng, nhưng giọng điệu vẫn như trước nhu nhu nhược nhược nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi lên tới để tham gia hôn lễ của ta và A Kiện đâu!”
Vân Lạc có nỗi xúc động muốn trợn trắng mắt.
Tham gia hôn lễ của bọn họ?!
Cũng quá tự kỷ đi!
“Xin lỗi! Ta nhưng không hề biết các ngươi muốn kết hôn! Cũng không có thu được thiệp mời!”
Vân Lạc thanh âm đạm nhiên, nhìn thấy Phương Tuyết Nhu ngầm có bộ dáng kiêu ngạo, trong lòng một chút gợn sóng cũng không có, phải chăng cô sớm đã buông nên mới có thể thản nhiên như vậy đi?!
Lý Kiến Nhận gia đình giàu có, phụ thân là nhà đầu tư địa ốc, làm người thực khôn khéo, như thế nào liền không nhìn ra Phương Tuyết Nhu trước mắt là một cái cực phẩm nữ nhân a?!
Bất quá bọn họ sống hay chết, cùng cô hiện tại đã không có nửa điểm quan hệ, tình nghĩa giữa cô và đôi tra nam tiện nữ này đã sớm kết thúc, Vân Lạc nghĩ tới một tuần sau mạt thế sẽ diễn ra, bên môi khẽ lộ ra một tia ý cười quỷ dị.
Kiếp trước mạt thế ở tháng thứ ba cô đã nhìn thấy Phương Tuyết Nhu ở căn cứ, tình huống lúc đó của ả quả thực không hề tốt đẹp giống như bây giờ, sau mạt thế Lý Kiến Nhận nhanh chóng thông đồng với một cái nữ nhân có thuỷ hệ dị năng, Phương Tuyết Nhu bị hắn vứt bỏ phũ phàng, mỗi ngày chỉ có thể làm chức nghiệp đê tiện nhất để nuôi sống bản thân, thù lao bất quá chỉ là nửa khối bánh mì mốc meo.
Còn nhớ vào một ngày nào đó khi Vân lạc đang lên phố tìm mua súng ống đạn dược tại căn cứ, tình cờ nhìn thấy một nữ khất cái mặc quần áo rách rưới bị một gã nam nhân râu ria xồm xàm đánh đập chỉ còn hơi tàn, Vân Lạc vốn dĩ nhận không ra, thời điểm đi ngang qua lại nữ khất cái kia nhào tới ôm chặt đùi, nghe được ả gọi tên chính mình, cô ngây người một lúc mới nhận ra là ai.
Phương Tuyết Nhu khi đó đầu tóc giống như cỏ dại, thân thể khô gầy, mặt vàng như nến, đôi mắt ngây dại, đôi môi nứt nẻ, nào giống như bây giờ phong hoa tuyệt đại?!
Ha hả...Cái thứ gọi là tình yêu chân thành của Lý Kiến Nhận bất quá chỉ là như vậy!
Lý Kiến Nhận Thân là phú nhị đại, từ nhỏ sống theo kiểu quý tộc, muốn học thức liền có học thức, muốn giáo dưỡng liền có giáo dưỡng, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn mỹ, sau khai giảng mấy ngày liền trở thành hội trưởng hội sinh viên năm nhất của trường đại học Q danh tiếng.
Vân Lạc tới thành phố học đại học, ở trường học ngày đầu tiên nhận thức Lý Kiến nhận, hắn giúp cô mang hai rương hành lý lớn lên phòng ngủ lầu năm ở kí trúc xá, dọc theo đường đi hai người vừa nói vừa cười, về sau hắn lại hẹn mời nàng ăn cơm, cả hai nhanh chóng vượt qua giới hạn bạn bè trở thành tình nhân.
Tuy nhiên có lẽ do con đường yêu đương của Vân Lạc quá nhạt nhẽo, hoặc do cô nhiều lần cự tuyệt lên giường khiến Lý Kiến nhận không thể lĩnh hội được lạc thú khi yêu, thế nên nhanh chóng thông đồng với Phương Tuyết Nhu.
Phương Tuyết Nhu xuất thân từ xóm nghèo, cha là ma bài bạc, mẹ cùng người ngoại tình ruồng bỏ gia đình, học phí từ cao trung đến đại học một hai đều do Vân Lạc giúp đỡ chi trả, tiền sinh hoạt, tiền học thêm, tiền sách vở, quần áo, giày mũ, đồ trang điểm, chỉ cần Vân Lạc có, chưa bao giờ thiếu phần Phương Tuyết Nhu.
Cho lon gạo là ân, cho gánh gạo là thù! Có lẽ từ lúc ấy Phương Tuyết Nhu liền hận cô đi!
Đưa than ngày tuyết sẽ được người cảm kích, nhưng nếu đem người giúp đỡ giống như phế vật, chính là xích loã cừu hận.
Cô kiếp trước như thế nào còn ngây ngốc không nhận ra?!
Vân Lạc cùng Phương Tuyết Nhu là đồng hương, cùng nhau đi lên thành phố học tập, Phương Tuyết Nhu học sư phạm, Vân Lạc học luật, hai trường học cách xa nhau mấy chục phút đi đường, Vân Lạc cùng Lý Kiến Nhận đi dạo phố, thường đem theo Phương Tuyết Nhu cũng là do ả chủ động yêu cầu, hiện tại nhớ tới, Vân Lạc mới nhận ra hành động của chính mình đã giúp đỡ Phương Tuyết Nhu lót gạch cho con đường tình yêu.
Vân Lạc tự giễu cười, bất quá một chút cũng không hối hận, thay vì kết hôn rồi mới phát hiện tra nam ngoại tình, không cứ bằng giống như bây giờ đường ai nấy đi, may mắn cô yêu ba tháng nhưng vẫn bảo thủ không trao thân thể cho hắn!
Đối với đôi cẩu nam nữ là bạn trai cũ cùng bạn khuê mật trước kia, quan hệ quả thực có chút xấu hổ, chính là Phương Tuyết Nhu hiện tại muốn làm cô nhục nhã, tiện nữ lại cố tình bày ra một bộ hoa sen trắng thanh khiết, cô nếu phát giận liền có vẻ không phong độ.
Lý Kiến Nhận vừa nhìn thấy Vân Lạc liền cảm thấy không tốt, chột dạ kéo tay Phương Tuyết Nhu nói: “Tiểu nhu! Em không phải nói muốn ảnh cưới tại quảng trường sao?! Mau đi thôi! Đừng để đoàn thợ chụp ảnh chờ lâu!”
Phương Tuyết Nhu không chịu đi, đội mắt to tròn hiện vẻ toan tính, thanh âm kiều nhu hướng Vân Lạc nói: “Lạc Lạc, ta cùng A Kiện một tuần sau cử hành hôn lễ, tuy rằng thời gian chụp hình cưới có hơi gấp, nhưng cũng muốn làm cho người ngoài nhìn xem chúng ta có bao nhiêu ân ái, làm những ả nữ nhân tự mình đa tình biết khó mà lui mới được!”
Tự mình đa tình?!
Vân Lạc cố gắng dằn xuống sự tức giận trào dâng trong lồng ngực, trải qua ba năm trong mạt thế, tính nhẫn nại của cô so với lúc trước cũng biến cường hơn nhiều, chó cắn ngươi một ngụm, ngươi mà cắn lại thì cũng quá không có ý tứ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...