Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
“Có phải là Ba Tùng hay không thì phải xác nhận đã. Nhưng lúc trước Côn Sơn nói người của Diệp gia xuất hiện ở đây chắc chắc là giả.” Đang nói, đột nhiên trong đầu Diệp Sơ Dương loé lên một tia suy nghĩ.
Cô khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút suy tư.
Nhìn thấy cô có nét mặt như đang suy tư, Mạc Đình Xuyên hơi kinh ngạc, anh ta duỗi tay vỗ nhẹ vào bả vai Diệp Sơ Dương, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy? Nhìn mặt cậugiống như có vấn đề gì à.”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Sơ Dương lại một lần nữa lóe lên, sau đó dò hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Anh nói xem, có phải có người cố ý giở trò phía sau hay không?”
“Cậu cảm thấy có người đang lợi chuyện của Diệp gia sao?” Mạc Đình Xuyên hỏi lại.
Nói xong câu này, cả hai người đều trầm tư suy nghĩ.
Thực ra nếu nghĩ như vậy thì cũng có thể lắm đấy chứ!
Chẳng hạn như, kẻ giấu mặt ở phía sau biết được kế hoạch lần này của Khảm Khang, mà vì muốn đối phó với Diệp gia, tức là chỉ muốn muốn kéo Diệp gia xuống nước mà thôi.
Động cơ của chuyện này chẳng có liên quan gì với quân bộ của nước Z cả.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên liếc mắt nhìn nhau một cái, nét mặt như nhau toát lên từ trong ánh mắt của đối phương.
Hai người Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên gần như suy đoán tất cả các khả năng có thể xảy ra trong lúc đứng chờ Lưu Thiết. Nhưng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, vẫn phải chờ Lưu Thiết trở về, xem xét tình hình cụ thể.
Mặc dù, tình báo có được sau cùng của Lưu Thiết cũng không nhất định sẽ là chính xác.
Đêm hôm đó, Lưu Thiết đã đến phòng của Mạc Đình Xuyên.
Diệp Sơ Dương cũng nhân lúc người khác không để ý mà mò theo sau.
Ba người ngồi trước một cái bàn, đầu tiên Lưu Thiết kiểm tra xung quanh phòng một chút theo thói quen, sau khi xác định không có ai nghe trộm, hắn mới ngồi xuống đề cập đến chuyện này với hai người.
“Thông tin Côn Sơn cung cấp, không thể xác định là thật hay giả. Nhưng mà có điều tôi phải nói trước cho hai người biết....” Lưu Thiết hạ thấp giọng nói nói tiếp: “Dựa theo ý của hắn thì trước kia từng có một thiếu niên xuất hiện, thiếu niên đó mang khẩu trang nên không thấy rõ mặt, nhưng nghe nói có quan hệ không bình thường với Diệp tam gia.”
Thật ra thì Mạc Đình Xuyên gần như lập tức dán mắt mình lên người Diệp Sơ Dương ngay từ lúc Lưu Thiết nhắc đến hai chữ “thiếu niên”.
Hắn quen biết với Diệp Tu Bạch lâu như vậy, cũng xem như biết kha khá những người ở bên cạnh của Diệp Tu Bạch.
Ngoại trừ Diệp Sơ Dương được coi là thiếu niên ra thì bên cạnh Diệp Tu Bạch cũng chẳng còn có ai khác giống như vậy nữa.
Song, hắn cũng không nóng vội, với Diệp Sơ Dương nhìn nhau một cái rồi ra hiệu ý bảo Lưu Thiết tiếp tục nói.
“Tôi đã hỏi một câu, làm sao xác định được người đó là người của Diệp gia? Côn Sơn mới nói trước đây tên thiếu niên đó từng xuất hiện bên cạnh của Diệp tam gia trong một buổi đấu giá của nước L.”
Nói xong câu này, Lưu Thiết quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương rồi hỏi: “Cậ có ý kiến gì không?”
Diệp Sơ Dương: “….Thật không dám dấu, thiếu niên xuất hiện tại buổi đấu giá phi pháp ở nước L là tôi.”
Lưu Thiết: “….”
Sau vài giây im lặng, Lưu Thiết cười ngượng một tiếng: “Con mẹ nó, thật là xấu hổ.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương mỉm cười gật đầu.
Sau một hồi ba người đối mặt nhìn nhau, Mạc Đình Xuyên mới bóp nhẹ ấn đường: “Như vậy thì đúng thật là không thể xác định rốt cuộc là phía Côn Sơn thăm dò chúng ta hay là có người giở trò ở phía sau.”
Nhưng mặc kệ là phía Côn Sơn dò xét hay là có người giở trò phía sau thì Mạc Đình Xuyên cũng chỉ thể nói một câu, vận khí này đúng là chẳng ra gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...