Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Editor: Nho Mỹ.
Nhiếp Tử Diệu cũng không phải là không có lương tâm, chẳng qua là nghe Hằng Việt nói như thế, lòng hiếu kì lập tức nổi lên.
Hắn trợn mắt, nhìn chằm chằm Hằng Việt.
Trong ánh mắt kia, dục vọng muốn nghe chuyện xưa đúng là sâu không thấy đáy.
Diệp Sơ Dương ở một bên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cái bộ dạng này của Nhiếp Tử Diệu, về sau trong ánh mắt liền hiện lên một tia vui vẻ, cô sâu kín vươn một chân, đá vào cẳng chân Nhiếp Tử Diệu.
Đột nhiên bị đạp một cái Nhiếp Tử Diệu trợn mắt, có chút bực tức quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Sơ Dương, lúc nhìn thấy cảm xúc trên mặt đối phương, hình như cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có hơi quá.
Lúc này, hắn vội vàng sờ sờ cái mũi, bộ dáng hoàn toàn coi như nãy giờ mình không có làm cái gì.
Bộ dáng lừa mình dối người như vậy, đại khái cũng chỉ có thể khinh bỉ bản thân mình.
Về việc Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu tác động lẫn nhau, Hằng Việt ở một bên vẫn chưa phát hiện. Cậu vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, ánh mắt đều trở nên mê man.
Sau đó, tiếng nói của Hằng Việt vang lên.
Cậu nói: "Lúc trước khi tôi ở Truy Quang làm việc, không cẩn thận đụng phải một cô gái, làm rượu đổ hết trên người đối phương."
Dừng một chút, Hằng Việt tựa hồ lời mốn nói kế tiếp cảm thấy rất khó mở miệng, sau khi nuốt nước bọt nhiều lần, mới tiếp tục với giọng nói khô khốc: "Sau đó tôi đã xin lỗi, nhưng mà cô ấy không chịu nghe."
"Không chịu nghe?" Nhiếp Tử Diệu ở một bên nghe ba chữ như thế, lập tức lặp lại lời nói một chút. Hắn mang theo giọng điệu với vài phần ngạc nhiên làm Diệp Sơ Dương theo bản năng hướng tới chỗ hắn nhìn thoáng qua.
Rốt cuộc, cái giọng điệu giống như có điểm kì quái.
Sự thật chứng minh, hoàn toàn đúng là có chút kì quái.
Nhiếp Tử Diệu có cảm giác, thấy mình hôm nay có gì đó là lạ.
Tuy nhiên hắn cũng biết Hằng Việt người trước mặt này là người tốt nhưng thật sự rất thê thảm, nhưng mà hắn lại cảm thấy rất muốn cười, cảm giác đối phương gặp nạn phảng phất đối với hắn là câu chuyện bình thường mà thôi. Mà không phải chính thức xảy ra ở trên người mình.
Lúc này, Nhiếp Tử Diệu cảm thấy mình có chút rối rắm.
Nhưng may mắn là Nhiếp Tử Diệu cũng là một diễn viên, còn có thể khống chế cảm xúc của mình thật tốt.
Được thân phận diễn viên này che đi, ít nhất Hằng Việt không nhận ra vấn đề gì.
Hằng Việt hoàn toàn không rõ ràng lắm làm Diệp Sơ Dương và Nhiếp Tử Diệu ở giữa mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, chẳng qua là nói tiếp lời của mình: "Về sau cô ấy yêu cầu tôi làm tình nhân của cổ, bị tôi cự tuyệt. Kết quả cô gái kia đối với tôi không thuận theo, không chịu buông tha. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là sau khi người phụ trách ở Truy Quang biết chuyện này hình như cũng không định đắc tội cô gái kia, liền muốn đem tôi đưa ra ngoài."
Ba chữ "đưa ra ngoài" nói uyển chuyển, nhưng mà người trong hiện trường đều thấy rõ ý tứ trong đó.
Đối với Truy Quang, tuy Nhiếp Tử Diệu không hiểu rõ, nhưng cũng đã nghe nói qua. Hắn không nghĩ tới ở nơi an toàn như vậy, thế mà lại xảy ra chuyện cưỡng đoạt dân nam?
Nhiếp Tử Diệu có vài phần đồng tình nhìn thoáng qua Hằng Việt, sau đó lại nhìn Diệp Sơ Dương, bỗng nhiên lại nói một câu: "Tôi nói này Diệp công tử, chuyện này cũng dạy cậu, về sau nhàn rỗi không có việc gì làm thì cũng đừng đi cái nơi không sạch sẽ. Với sắc đẹp của cậu, bị người bắt đi sẽ xấu hổ."
Diệp Sơ Dương: "..."
Rốt cuộc Nhiếp Tử Diệu này biết mình đang nói cái gì không hả?
Với hai câu nói như vậy, trong tối ngoài sáng liền trực tiếp đem Hằng Việt dẫm dưới lòng bàn chân.
Còn nơi không sạch sẽ.
Đây không phải là Hằng Việt là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...