Edit: Nho Xanh
Nhưng mà bàn về năng lực chiến đấu, trái lại Nhiếp Tử Diệu cảm thấy Diệp Sơ Dương chắc chắn mạnh hơn gấp trăm lần so với tiểu tử gầy yếu nằm trên đất kia.
Bằng không dựa theo tính cách của Diệp Sơ Dương, giờ phút này cũng sẽ không dính vào chuyện này đâu.
Nghĩ vậy, Nhiếp Tử Diệu sờ mũi mình một cái, yên lặng lui về sau một bước.
Trong lòng anh bỗng nhiên dâng lên một cảm giác, có lẽ trong trận này, căn bản là không cần anh ra sân.
Nhiếp Tử Diệu mới vừa nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương trước mắt liền hành động.
Chỉ thấy thiếu niên nhanh chóng tiến lên, kéo tay của người đàn ông, mạnh mẽ cho người đàn ông trông rất cường tráng này một cú ném qua vai.
Người đàn ông cũng không nghĩ tới Diệp Sơ Dương sẽ tiến lên đột ngột như vậy, không kịp phản ứng, cứ thế bị thiếu niên gọi là mảnh khảnh này quật ngã xuống đất.
Nhưng mà càng làm người ta tuyệt vọng là, Diệp Sơ Dương ném hắn ngã xuống đất còn chưa đủ.
Hắn cố sức nhìn cái chân đang giẫm trên ngực mình kia, đôi mắt dường như sung huyết, "Thằng đáng chết, buông tao ra!"
"Buông mày ra, mày nói buông tao liền buông, vậy chẳng phải tao mất mặt lắm sao?" Lúc nói lời này, trên mặt Diệp Sơ Dương chỉ treo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt hoa đào hẹp dài kia lại là châm chọc, "Nhưng mà nói lại, bây giờ mày bị tao giẫm dưới chân, chắc là mất mặt lắm nhỉ?"
"Mày..." Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, mặc dù rất muốn phản bác, nhưng đích xác Diệp Sơ Dương cũng nói không sai.
Ngay từ đầu, hắn căn bản không coi Diệp Sơ Dương ra gì, dẫu sao thiếu niên này nhìn quá gầy yếu, dáng vẻ hoàn toàn không giống người có một chút sức chiến đấu nào.
Đến tận bây giờ, hắn mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi.
Diệp Sơ Dương chú ý tới ánh mắt của gã, cô hơi nghiêng đầu, hạ giọng, cười híp mắt hỏi, "Vậy đi, chúng ta làm một trao đổi. Bọn mày giao cậu ta cho tao, tao liền thả mày. Như thế nào?"
Cậu ta trong miệng Diệp Sơ Dương, chính là chỉ cậu thanh niên gầy yếu bị bọn họ đuổi theo.
Người đàn ông nghe được những lời này của Diệp Sơ Dương, im lặng một chút, cuối cùng vẫn ở dưới ánh mắt Diệp Sơ Dương mà gật đầu, "Có thể, mày thả tao trước đã."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng không do dự nữa, từ từ nhấc chân ra, sau đó nhìn người đàn ông nhanh nhẹn bò dậy từ dưới đất, sau đó gọi mấy người bên cạnh, nhanh chóng rời đi.
Nhìn một màn này, Diệp Sơ Dương nhếch mép một cái, sau đó mới đưa mắt nhìn thẳng người nằm trên đất.
"Không sao chứ?" Giọng của thiếu niên khàn và nhỏ nhưng lại mang theo mấy phần trấn an, lập tức làm cho người đang cuộn mình trên đất kia run rẩy.
Người nọ ôm chặt lấy mình, giọng nói khàn khàn còn mang theo mấy phần nức nở truyền ra, "Tôi, tôi không sao."
Nghe được câu này, Diệp Sơ Dương theo bản năng liếm môi, nụ cười nơi đáy mắt nhiễm thêm mấy phần mỉa mai, nhưng mặt vẫn tỉnh rụi, cô nói, "Nếu không sao thì mau đứng lên đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...