Mặc dù trước kia Ôn Phi Vũ có chút khốn nạn, nhưng những đạo lý nên hiểu thì anh ta vẫn hiểu được.
Nghe được những lời này của Ôn Phi Vũ, Diệp Sơ Dương từ trên ghế sofa đứng lên, đưa tay vỗ nhẹ vào vai anh ta, nở nụ cười đầy lạnh nhạt, "Yên tâm đi, nhìn bộ dạng này của anh tôi cũng nhắc nhở vài lời, sẽ không để dòng tộc Ôn Thị của nhà anh bị diệt vong ngay lúc này đâu."
Sau khi dứt lời, Diệp Sơ Dương lại tiếp tục cười nói, "Đúng rồi, còn liên quan đến chuyện hợp tác với Bách Minh Nguyệt nữa, anh đồng ý đi."
"Cậu chắc chắn à?" Ôn Phi Vũ nhếch mày gặng hỏi.
"Dĩ nhiên là chắc chắn rồi." Ôn Phi Vũ cười phá lên, "Sở dĩ tôi hôm nay hẹn anh ra đây nhắc đến những chuyện này, Bách Minh Nguyệt chắc chắn biết. Nếu anh quay về mà không đồng ý, thì bà ấy sẽ nghĩ rằng đứa con trai ruột này đang đối nghịch với bà ấy đâu.Tốt xấu gì cũng là mẹ con nhiều năm như vậy, phải luôn để cho đối phương cảm giác tin tưởng, tôi vẫn là con trai ngoan của bà ấy."
Ôn Phi Vũ: "... Tôi cảm thấy, Bách Minh Nguyệt có đứa con trai cậu, thật ra là không phải hoàn toàn xui xẻo."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không lên tiếng, chỉ hơi mỉm cười.
Không phải Bách Minh Nguyệt có đứa con trai như Diệp Sơ Dương là xui xẻo.
Mà là Diệp Sơ Dương có người mẹ như Bách Minh Nguyệt mới là xui xẻo.
Nhưng những lời này, Diệp Sơ Dương chưa nói mà thôi.
Cô cười một tiếng, sau đó đưa tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay,"Đã mười giờ rồi, thời gian cấm túc ban đêm cũng đến rồi, tôi về nhà đây. Kể cả anh... Cũng nên quay về đi."
Ôn Phi Vũ: "... Cậu nói rất đúng."
Thế là, cả hai đều có Lão Đại chờ ở nhà nên đồng loạt lái xe về nhà.
Sau khi Diệp Sơ Dương về đến chung cư, để ý thấy ánh đèn trong thư phòng vẫn sáng, cô cúi đầu nhìn quân áo trên người, cuối cùng vẫn là quyết định về phòng đi tắm trước.
Mùi sữa thơm không thể nào rõ ràng hơn và mùi thơm để lộ khi đang tắm mang trên thân hình này, Diệp Sơ Dương mặc cho đầu tóc ngắn màu hạt dẻ thót dần theo giọt nước, dùng băng vải cột chắc ngực lại, sau khi thay y phục xong, lúc này mới đến thư phòng.
Bên trong thư phòng, Diệp Tu Bạch dường như đang xem tài liệu gì đó.
Nhìn thây nhóc con nhà mình mở cửa đi vào, anh ngước mắt lên nhìn, thấy đối phương đã thay quần áo xong, loáng thoáng còn hương chanh truyền tới, anh thấp giọng nói, "Có chuyện tốt rồi?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không còn lấy nữa chút hình tượng tiến tới trước mặt Diệp Tu Bạch ngồi xuống sofa, sau đó cười híp mắt nói, "Thật là cái gì cũng không gạt được Tam gia nhà chúng ta."
Nghe được lời tâng bốc rõ ràng này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch chẳng qua là buồn nhếch mép cười một tiếng, nhưng cũng không nói gì.
Dù sao cũng là nhóc con nhà mình, nên anh biết thói quen hành sự và tính tình của đối phương, thật ra cũng không có gì kì lạ.
Nghĩ tới đây, thâm ý trong mắt Diệp Tu Bạch càng thêm sâu sắc mấy phần.
Ngày thứ hai, Diệp Tu Bạc đến công ty, trong nhà chỉ còn mỗi Diệp Sơ Dương.
Cũng là vào lúc này, Bách Minh Nguyệt đến.
Bách Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện nhưng lại nằm trong sự dự đoán của Diệp Sơ Dương.
Trên ghế sofa trong phòng khách, Diệp Sơ Dương và Bách Minh Nguyệt đang ngồi đối mặt nhau, bày trên bàn là hai ly nước suối.
Ánh mắt nghi ngại của Bách Minh Nguyệt kia lộ vẻ khác thường xoay cốc nước một lần, cuối cùng vẫn không cầm lên, hành vi này đối với Bách Minh Nguyệt mà nói, Diệp Sơ Dương cũng sớm đoán được rồi.
Nếu không không cô cũng sẽ không đặc biệt chuẩn bị nước suối ở đây.
Cô cầm ly lên sắc mặt một chút cũng không đổi, sau khi uống xong hớp nước, cười hỏi,"Mẹ yêu sao đến vào lúc này vậy?"
Nghe vậy, Bách Minh Nguyệt nhếp mép một cái, "Chỉ là tới xem thử thế nào thôi. Không nghĩ tới rằng con lại ở cùng một chỗ với chú út.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...