Edit: Tử Đằng
Diệp Sơ Dương: “...........”
Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương cảm thấy đầu óc của chú út nhà mình có chút vấn đề.
Vợ nhỏ đi công tác nước ngoài thì cũng không có gì xấu, nhưng đi nửa năm sau mới trở về là cái quái quỷ gì?
Loại lý do này rõ ràng là, Diệp lão gia tử có thể tin sao?
Biểu tình trên mặt Diệp Sơ Dương càng ngày càng nghi ngờ, nhìn về phía Diệp Tu Bạch, ánh mắt cũng càng ngày càng kỳ quái. Mà cũng đúng ngay lúc này, không biết có phải Diệp Tu Bạch đã nhìn ra ý tưởng nội tâm của tên nhóc nhà mình hay khoonng, anh thấp giọng cười cười, “Lão gia tử không tin cũng chẳng sao.”
Sau khi nói xong câu đó, biểu tình của Diệp Tu Bạch lại bỗng dưng thâm trầm lên.
Anh nhìn thiếu niên trước mặt, nói từng câu từng chữ, “Tiểu Cửu, cậu nên biết. Nửa năm này là kỳ hạn của cậu, cũng là kỳ hạn của tôi.”
Diệp lão gia tử là người có kinh nghiệm trên sa trường, nói thế nào đi nữa cũng là cáo già.
Lời này của Diệp Tu Bạch có phải là lý do không, chẳng lẽ ông sẽ không nhìn không nghe thấy?
Đương nhiên sẽ là không.
Chỉ là.
Diệp lão gia tử đương nhiên hiểu rõ tính tình của Diệp Tu Bạch, lúc này cũng biết Diệp Tu Bạch nói với ông như vậy, tất nhiên cũng là thể hiện quan điểm một chút.
- --------
Không lo giờ phút này Diệp Tu Bạch còn không có đối tượng, nhưng đây là kỳ hạn trong vòng nửa năm, Diệp Tu Bạch cũng sẽ giải quyết vấn đề này.
Nói cách khác, chính là Diệp lão gia tử còn phải đợi nửa năm nữa.
Nghe xong những lời này của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn đối phương một lúc lâu sau, mới bỗng dưng cười lên tiếng. Thiếu nhiên từ trên sofa đứng lên, cô đi đến đứng yên trước mặt anh.
“Diệp Tu Bạch, chú muốn cháu đích thân giải quyết Bách Minh Nguyệt và Diệp Mộ Thành à?”
Bách Minh Nguyệt và Diệp Mộ Thành, một người là mẹ của Diệp Sơ Dương, một người là anh tư của Diệp Sơ Dương.
Nhưng từ trong miệng Diệp Sơ Dương nói ra hai cái tên này lại giống như mối quan hệ không được khắng khít cho lắm. Đôi tay thiếu niên đút trong túi quần, híp mắt cười nhạt, “Nói thật, tuy rằng cháu thực sự chán ghét Bách Minh Nguyệt, nhưng cháu không nghĩ tới chính mình sẽ giải quyết bà ấy.”
Diệp Sơ Dương – người này luôn luôn yêu hận rõ ràng.
Bách Minh Nguyệt đích thực cũng chỉ là lợi dụng cô. Nhưng cũng cùng như vậy, Diệp Sơ Dương đối với Bách Minh Nguyệt cũng không tốt là mấy. Còn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy Bách Minh Nguyệt sớm đã trêu chọc đến Diệp Tu Bạch, cả cô cũng vậy nhưng không quá Diệp Tu Bạch.
Có thể tưởng tượng rằng, căn bản không cần cô ra tay, Bách Minh Nguyệt có thể bị Diệp Tu Bạch giết chết trong một giây.
Nhưng dựa theo tình huống hiện tại thì thấy, tất cả đều là chính Diệp Sơ Dương suy nghĩ nhiều mà thôi.
Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, Diệp Tu Bạch đã có tính toán rồi ----
Anh chưa từng nghĩ tới chính cô phải giải quyết Bách Minh Nguyệt, là anh phải làm, trước nay đều là bồi dưỡng Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương sớm đã bị anh đem vào trong phạm vi của chính mình mà bảo vệ rồi.
Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Sơ Dương ý cười càng thêm vài phần thâm thúy.
“Như chú mong muốn.” Sau khi nói xong câu đó, Diệp Sơ Dương phất phất tay với anh, sau đó xoay người đi vào phòng.
Lúc đó, Diệp Tu Bạch liền đứng tại chỗ mà nhìn bóng dáng mảnh khảnh của tên nhóc nhà mình.
Nói thật ra, kỳ thật anh một chút cũng không nghĩ sẽ đem chuyện này đặt trên người Diệp Sơ Dương. Nhưng là ------
Diệp Hành Nhiên nói cũng rất đúng.
Anh không hy vọng về sau Diệp Sơ Dương sẽ hối hận.
Suy nghĩ vậy, anh cũng không tiến lên, mà chỉ đứng nhìn thoáng qua thật sâu thiếu niên đi vào phòng ngủ, lúc sau mới xoay người đi về phòng mình.
Vào đến phòng, Diệp Sơ Dương dựa vào trên giường, ánh mắt có vài phần thâm thúy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...