Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Edit: Cá

Gọi ba?

Thiên Diện: “…”

Thiếu niên trẻ tuổi hết nói nổi nhìn người đàn ông trước mắt, cuối cùng vẻ bất lực nhanh chóng chuyển thành ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.

Dưới ánh mắt vô cùng mong đợi của Lục Cảnh Hành, Thiên Diện cười lạnh một tiếng nói, “Ngại quá, ba tôi chết lâu rồi.”

Lục Cảnh Hành: “…” Chuyện này thực sự rất xấu hổ đúng không?

Không khí lập tức rơi vào trạng thái im lặng.

Một lúc sau Diệp Sơ Dương cảm thấy mình xem trò vui đủ rồi mới cười cười phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này, “Được rồi, Kiều Thần, lần này cậu đến tìm tôi có việc gì thế?”

Nghe Diệp Sơ Dương hỏi chuyện nghiêm túc, Thiên Diện mới không lãng phí thời gian vô nghĩa trên người Lục Cảnh Hành nữa, cậu ta nghiêng đầu nhìn Diệp Sơ Dương, “Thầy biết cậu ở đây nên bảo tôi mang lá trà tới. Nhân tiện nhắc cậu bình thường cũng nên chú ý một chút.”


Diệp Sơ Dương nghe Thiên Diện nói câu đầu thì vẫn thấy rất bình thường, nhưng đến câu sau thì----

Thiếu niên hơi nheo mắt, sau đó dò hỏi, “Nói vậy là sao?”

“Tôi cũng không rõ ý tứ của ông ấy nữa, nhưng mà hẳn là có liên quan đến cái ác ma chi mắt lúc trước.” Thiên Diện bất đắc dĩ nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó lại nói, “Thật ra thầy muốn nói trực tiếp với cậu cơ, nhưng dạo gần đây ông ấy không ở trong nước, chạy tới bộ tộc Phất Lạc rồi.”

Bộ tộc Phất Lạc là một bộ tộc có văn hoá lâu đời.

Bộ tộc này rất đặc biệt, hơn nữa còn nghe nói bên trong ẩn chứa rất nhiều bí mật.

Diệp Sơ Dương chưa đến đó, cũng không biết rốt cuộc bên trong bộ tộc Phất Lạc có cái gì, nhưng hơi tò mò.

Nghĩ vậy cô hỏi thẳng luôn.

Nhưng Thiên Diện chỉ lắc đầu nói, “Không giấu gì cậu, thật ra tôi cũng không rõ lắm. Lúc thầy đi cũng chẳng nói gì với bọn tôi. Chỉ dặn chúng tôi nếu có gặp cậu thì nhắc cậu cẩn thận một chút.”


Dứt lời, Thiên Diện lại nói, “Nhưng mà sau đó tôi điều tra thì phát hiện lúc trước người bán kia đã phát hiện ác ma chi mắt bị đánh cắp, bây giờ tự nhiên lại có tin đồn ác ma chi mắt là một cái chìa khoá kho báu, vậy nên----“

Thiên Diện không nói hết câu nhưng Diệp Sơ Dương không phải kẻ ngốc, cô lập tức hiểu rõ ý cậu ta.

Nếu hầu hết mọi người đều tin vào lời nói của người bán kia thì đến lúc đó chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu, mà không may chính Diệp Sơ Dương lại là người đứng giữa trận gió tanh mưa máu đó.

Diệp Sơ Dương bất lực nhéo ấn đường, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói, “Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.”

“Giữa chúng ta mà còn phải cảm ơn gì nữa. Tôi vẫn có câu đó, nếu sau này có yêu cầu gì cứ tới tìm tôi và A Giác.” Thiên Diện cười nói.

Cửa lớn CG bọn họ từ trước đến nay đều sẵn sàng mở cho Diệp Sơ Dương.

Chỉ xem Diệp Sơ Dương có đồng ý tiếp nhận hay không thôi.

Thiên Diện nói xong chuyện chính liền rời đi. Còn lại Diệp Sơ Dương và Lục Cảnh Hành vẫn ngồi đối diện trên sopha, thiếu niên lười biếng dựa vào ghế, còn Lục Cảnh Hành lại nghiêm túc đặt tay lên đùi, nâng cằm nhìn Diệp Sơ Dương.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Vừa rồi Diệp Sơ Dương và Thiên Diện nói chuyện Lục Cảnh Hành cũng nghe được nhưng anh ta lại chẳng hiểu gì cả.

Cũng vì hai người nói chẳng rõ ràng, hơn nữa Lục Cảnh Hành cũng không hiểu cái gọi là ác ma chi mắt cho lắm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui