Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Edit: Thúy Hường
Nói đến đây, trên mặt Đàm Minh Khôn lộ ra một vẻ mặt phức tạp. Nhưng mà rất nhanh, một vẻ mặt này liền biến mất bặt vô âm tín.
Đối với Huyền môn bon họ mà nói ——
Kỳ thực sự xuất hiện của Diệp Sơ Dương ở một phương diện nào đó cũng coi như là một chuyện tốt.
Điều này đại biểu cho Huyền môn bọn họ đã có người kế tục.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy tình cảnh của Huyền môn bọn họ, lòng thực sự chua xót.
Nghĩ đến đây, Đàm Minh Khôn không khỏi lắc đầu. Cuối cùng, ông ta cũng không ở lại lâu. Sau khi báo cho Diệp Sơ Dương biết, liền rời khỏi phòng khách.
Đi thẳng tới một căn phòng khác, Đàm Minh Khôn mới ngồi trên sô pha ấn ấn mi tâm.
Đi theo phía sau ông toàn bộ hành trình là đệ tử Huyền môn nghe được cuộc đối thoại của Diệp Sơ Dương và Đàm Minh Khôn không khỏi lắm miệng hỏi một câu, “Tiên sinh, vị thầy phong thuỷ kia thực sự là đồ đệ của Diệp môn chủ sao?”
Không thể trách được sự hoài nghi của đệ tử Huyền môn.
Mặc dù Diệp Sơ lúc ở bên ngoài du lịch thật sự có thu nhận đệ tử cùng không phải là việc xấu gì. Nhưng nếu Diệp Sơ Dương thực sự lừa gạt Huyền môn, cũng không có tật xấu gì.
Diệp Sơ ở bên ngoài du lịch, vì vậy đây là một thời cơ tốt để thân cận.
Đổi thành bất kỳ người nào cũng đều có khả năng.
Đàm Minh Khôn đương nhiên biết đệ tử của mình có ý gì.
Ngay từ lúc bắt đầu ông ta xác thực có nghi vấn như vậy, nhưng mà nghi vấn như vậy rất nhanh liền biến mất bặt vô âm tín.
Đừng nói Diệp Sơ Dương tuổi còn trẻ đã mở được thiên nhãn, còn có một thân huyền thuật của Huyền môn kia. Ngoại trừ mấy thứ này ở ngoài, điều quan trọng nhất chính là, ngay cả vị nào đó khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương đều sẽ cảm giác mà Diệp Sơ Dương mang lại cho anh ta cực kỳ giống với Diệp Sơ môn chủ.
Ai cũng biết con người Diệp Sơ môn chủ rất đặc biệt.
Cho dù là có thật lòng bắt chước, cũng phải nhìn thấy đối phương rồi mới phải. Huống hồ, trên người của Diệp Sơ môn chủ kia có một khí chất lười nhác và hay chửi thề, người bình thường thật đúng là học không được.
Nghĩ như vậy, Diệp Sơ Dương thân là đồ đệ cũng sẽ kế thừa sự lười nhác và chửi thề của Diệp Sơ, ngược lại thật sự có khả năng đó.
Nói tóm lại, Đàm Minh Khôn ban nãy đối với thân phận của Diệp Sơ không có nghi ngờ gì.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không cần phải nói quá rõ với đệ tử của mình.
Đàm Minh Khôn chỉ là cong cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng, “Có lẽ thật sự là như vậy? Tính tình của Diệp môn chủ kia, dù là Lâm môn chủ cùng nhìn không ra, huống hồ là chúng ta.”
*
Sau khi kết thúc trận đấu cuối cùng, Diệp Sơ Dương liền mang theo Từ Đinh Linh cùng nhau trở về khách sạn.
Từ Đinh Linh bây giờ chính thức là người có tổ chức, trở thành người trong nhóm phong thủy của nước Z, Diệp Sơ Dương đương nhiên là muốn mang đối phương về.
Nhưng mà ngay lúc hai người Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh đến khách sạn, vừa lúc nhìn thấy mấy đệ tử Mao Sơn Phái đang đứng trong đại sảnh khách sạn, trong đó nam thanh niên trẻ tuổi cầm đầu chính là vị não tàn ngực lớn đã xác nhận Diệp Sơ Dương là hung thủ đã giết hại bảo an đồng thời sau khi bị buộc cho nóng nảy đã không lựa lời mà nói.
Cũng không biết nhũng người này tới đây để làm gì nữa.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy đối phương, giống như vậy, Từ Đinh Linh đương nhiên cũng nhìn thấy đối phương.
Từ Đinh Linh đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Diệp Sơ Dương nói, “Diệp, nếu không tôi trước tiên đi lên thăm dò ý tứ một chút?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương ngược lại lắc đầu, “Không cần.” Sau khi ném xuống ba chữ này (tiếng trung là 3 chữ), cô cũng không do dự nữa, lập tức nhấc chân đi vào bên trong khách sạn.
Đi thẳng vào bên trong khách sạn, Diệp Sơ Dương cũng cực kỳ thuận lợi nghe thấy tiếng bọn họ đang cãi nhau.
“Đủ rồi đủ rồi! Cung Tuấn cậu biết rõ biết hung thủ đã tìm được rồi, bây giờ còn tới đây nháo cái gì?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...