“Quản gia là người tốt. Mỗi ngày ông đều chuẩn bị đồ ăn ngon cho Công Tước phu nhân, nhân lúc Công Tước không chú ý, liền đem đồ ăn cho Công Tước phu nhân. Có như vậy Công Tước phu nhân mới có thể sống yên ổn mấy ngày. Nhưng nơi này rốt cuộc cũng là lâu đài cổ của Công Tước, Công Tước đương nhiên là rất quen thuộc nơi này.”
Diệp Sơ Dương nói chậm rãi, trong ánh mắt mọi người phảng phất cảm giác như chính mình được Diệp Sơ Dương đưa vào bên trong câu chuyện xưa kia.
“Cuối cùng Công Tước đã phát hiển ra nơi ẩn thân của vợ mình. Hắn ta rất tức giận, đem quản gia giết chết trước mặt vợ hắn, đồng thời đem phanh thây quản gia, càng khoa trương hơn là hắn đem thịt của quản gia đi nấu.”
Đang nghe đến hai chữ cuối cùng mà Diệp Sơ Dương nói ra, sắc mặt Từ Đinh Linh trắng nhợt, xém chút nữa không nhịn được là ói ra ngay.
Căn bản là chỉ nghĩ đây là chuyện chồng đánh vợ ngày xưa, không nghĩ tới hướng phát triển của câu chuyện thật sự là quá thần kỳ.
Cho nên, vị Công Tước kia rốt cuộc là sống như thế nào vậy?
Đương nhiên, chuyện cổ tích bi ai này hoàn toàn còn chưa kết thúc, cái này mới là làm cho Từ Đinh Linh thực sự là không nhịn được mà phát ói ra luôn.
Diệp Sơ Dương cười như không cười nhìn thoáng qua Từ Đinh Linh, thừa nhận tâm lý hắn đúng là chẳng ra gì, rồi tiếp tục chậm rãi nói, “Cuối cùng, Công Tước đã ép vợ mình đem thịt quản gia ăn hết.”
Từ Đinh Linh: “......................”
Sau vài giây trầm mặc, Từ Đinh Linh rốt cuộc là không thể chịu đựng được nữa.
Hắn đột nhiên xoay người, sau đó chạy như điên ra ngoài cửa.
Thí sinh còn lại kia cũng không khác Từ Đinh Linh là mấy, giờ phút này đang tung tăng chạy phía sau Từ Đinh Linh.
Nhìn thấy bộ dạng của hai tên này, Diệp Sơ Dương không khỏi buồn cười, véo véo ấn đường.
Sau đó nhìn về phía Đàm Minh Khôn, khẽ cười một tiếng hỏi, “Đàm đại sư, có cần tôi tiếp tục nói nữa không?”
Nghe vậy, Đàm Minh Khôn tán thưởng nhìn cô một cái, sau đó lắc lắc đầu.
“Không cần.” Thật là không cần.
Bởi vì thật sự là không cần thiết.
Đàm Minh Khôn vừa rồi nghe Diệp Sơ Dương kể lại một nửa của chuyện xưa, liền biết đối phương kỳ thực đã hiểu biết chuyện này đến bảy tám phần.
Quả nhiên, vẫn là hậu sinh khả úy.
Mặc dù chuyện xưa, chẳng qua đơn giản cũng chính là chuyện báo thù.
Cái chết của Quản gia đối với Công Tước phu nhân là một sự đả kích cực kỳ lớn. Bà ở trong lâu đài cổ này mấy ngày, vẫn luôn là Quản gia chiếu cố bà, mà từ tận đáy lòng mình bà cũng coi vị quản gia này như là phụ thân của mình.
Kết quả, vì mình mà phụ thân bị giết chết.
Người chết rồi thì cũng thôi đi, sau khi chết lại còn không được yên ổn.
Cảm xúc yên lặng như vậy nhiều năm, rốt cuộc cũng là tức nước vỡ bờ, một khắc bùng phát.
Công Tước phu nhân nhân dịp buổi tối Công Tước đang ngủ say liền giết chết ông, sau khi giết chết Công Tước cũng đem phanh thây ông ta, rồi đem nấu chín thi thể, sau đó từng ngụm từng ngụm mà ăn hết sạch thịt ông ta.
Cuối cùng, bà đi vào sâu bên trong khu vườn.
Đây chính là toàn bộ sự việc xảy ra trong lâu đài cổ.
Những chủ nhân của lâu đài cổ các đời sau này, đều nhìn thấy một con quỷ cái, kỳ thật đó chính là Công Tước phu nhân.
Công Tước phu nhân bị chết đói trong cái căn nhà ở dưới địa đạo ngầm kia, nơi mà Diệp Sơ Dương đã phát hiện ra. Sau khi chết, linh hồn của bà vẫn du đãng nơi đây. Diệp Sơ Dương cảm thấy vị quản gia và Công Tước phu nhân cùng chết ở nơi này, vì đã làm Quản gia chịu tổn thương, nên bà vẫn luôn du đãng ở nơi này của lâu đài cổ.
Những oán khí trong lâu đài cổ, cơ bản đều là của quản gia và Công Tước lưu lại.
Đàm Minh Khôn híp mắt hồi tưởng lại lúc chính mình đến điều tra ra sự tình, cuối cùn nhìn về phía Diệp Sơ Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...