Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Là một người còn sống trong mơ ước của nhiều người, Từ Đinh Linh rất có hứng thú với sự thật của những việc đã phát sinh trong lâu đài cổ này.

Lúc này, chính anh cũng không đoán được, nên cũng chỉ đem mọi hy vọng ký thác trên người Diệp Sơ Dương mà thôi.

Hơn nữa, Từ Đinh Linh dám khẳng định, chuyện mà Diệp Sơ Dương nói ra là thật 100%.

Hai người nhanh chóng đi đến đại sảnh.

Thí sinh còn kia cũng tới rồi, giờ phút này đang cùng Đàm Minh Khôn nói cái gì, trên mặt Đàm Minh Khôn không có biểu hiện gì, nhưng trên mặt của thí sinh kia lại mang theo vài phần giống như là xin lỗi! Tôi đã cố gắng hết sức.


Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Diệp Sơ Dương và Từ Đinh Linh xuất hiện, lập tức nhìn lại.

Đàm Minh Khôn lên tiếng hỏi trước: “Thế nào rồi?”

Kỳ thật so với việc dò hỏi về tình huống thi đấu, Đàm Minh Khôn càng muốn hỏi Diệp Sơ Dương có thể mang tình huống của chính cô nói cho ông ta hay không. Nhưng lúc trước Diệp Sơ Dương cũng có nói, chờ đến khi thời cơ thích hợp cô sẽ nói. Cho nên lúc này Đàm Minh Khôn chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Nghe Đàm Minh Khôn hỏi vậy, Diệp Sơ Dương chỉ mỉm cười với ông ta, cuối cùng thiếu niên mang theo vài phần ý cười tiếng nói vang lên, “Hẳn là đoán không sai.”

“Ya?” nhìn thấy bộ dạng tự tin của Diệp Sơ Dương, Đàm Minh Khôn hứng thú cũng cao.

Tuy là biết Diệp Sơ Dương đã mở thiên nhãn, hơn nữa còn hiểu biết bí thuật của Huyền môn, Đàm Minh Khôn cũng biết, dựa vào bản lĩnh của Diệp Sơ Dương muốn đoán ra nơi này đã đừng xảy ra chuyện gì cũng chẳng có gì khó khăn.

Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dạng điềm tĩnh tự tin của đối phương như vậy, Đàm Minh Khôn vẫn muốn biết Diệp Sơ Dương rốt cuộc là đoán đúng hay sai.

Đàm Minh Khôn hỏi như vậy, Diệp Sơ Dương cũng chẳng cần phải dấu diếm gì mà đem mọi chuyện nói ra hết.

“Chủ nhân của lâu đài cổ này, là Công Tước và Công Tước phu nhân, trước mặt người ngoài thật là một đôi vợ chồng khiến người ta hâm mộ. Nhưng sự thật hiển nhiên là không phải như vậy.”


“Công Tước có khuynh hướng bạo lực, hoặc phải nói là, bản thân Công Tước là người đa nhân cách. Khi thì là một người hết mực sủng ái Công Tước phu nhân. Khi lại là người thì mắng chửi thậm tệ Công Tước phu nhân, thậm chí còn không khống chế được chính mình, liền thực hiện hành vi bạo lực đối với Công Tước phu nhân.”

Diệp Sơ Dương đang nói, dừng lại một chút, (lấy hơi nói tiếp ^^)

“Lúc trước, khi lần đầu tiên đến đây, tôi đã nhặt được một đốt xương ngón tay. Nếu tôi đoán không nhầm, thì đó chính là xương của Công Tước phu nhân.”

Nghe vậy, Đàm Minh Khôn gật gật đầu, “Cậu nói không sau. Đúng là của Công Tước phu nhân. Đây cũng là chúng tôi cho các cậu một chút manh mối. Nhưng sau ngày thi đấu đầu tiên tôi phát hiện ra, đã không thấy mẩu xương đâu hết. Không ngờ là đã bị cậu cầm đi.”

Đàm Minh Khôn cảm thấy điều này cũng thật là ngoài ý muốn.

Ông còn cho rằng mẩu xương kỳ thật là không tìm ra. Nhưng ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi đến chỗ bên bùn đất này chứ? Nhưng lại không nghĩ rằng, chỗ bùn đất này đã bị người khác đào qua, mới ngày đầu tiên chỗ họ dấu đồ tốt cũng bị người ta lấy mang đi mất.


Thật sự là làm cho người khác cảm thấy thật kinh ngạc.

Chỉ là, khi biết người đem mẩu xương ngón tay đi chính là Diệp Sơ Dương, Đàm Minh Khôn cảm thấy cũng bình thường.

Vì Diệp Sơ Dương rốt cuộc cũng không phải người thường mà.

Đàm Minh Khôn nói xong, Diệp Sơ Dương tiếp tục cười nói, “Cái đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Vừa rồi, tôi cùng Từ Đinh Linh đi vào địa đạo kia, chính là do đã đào từ cái chỗ bùn đất đó đó.”

“Địa đạo này được xây dựng trước khi xây lâu đài cổ, lão quản gia của lâu đài cô cảm thấy Công Tước phu nhân thật đáng thương, liền bí mật đem cô tới nơi này sống.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui