Edit: Tử Đằng
Giờ phút này bọn họ đào ra được một cái như vậy, có thể nói, bản thân Từ Đinh Linh so với Diệp Sơ Dương liền cảm thấy vui vẻ và kích động.
Nhìn thấy bộ dạng phấn khích của đối phương, Diệp Sơ Dương cười cười, sau đó ra hiệu cho đối phương, hai người cùng nhau dùng xẻng nâng tấm ván lên.
Tấm ván màu đen “phanh” một tiếng bị ném trên mặt đất.
Một cái cửa động đen như mực xuất hiện trước mặt hai người.
Từ Đinh Linh hỏi, “Bọn mình muốn vào xem một chút à? Cái này thật sự nhìn thấy hơi ghê.”
“Đương nhiên là muốn đi xuống. Chứ không hai đứa mình đào cái đống này làm gì? Diệp Sơ Dương hướng về đối phương nhướng mày, trong mắt hiện lên một đạo ý vị buồn cười. Cũng ngay lúc này, cô móc di động trong túi ra, mở đèn pin, liền dẫn đầu chui vào.
Thấy động tác lưu loát như thế của Diệp Sơ Dương, Từ Đinh Linh quả thực đều sợ ngây người.
Diệp Sơ Dương không phải là nhỏ tuổi hơn anh ta à?
Sao lá gan của vị huynh đài này là to như vậy chứ!
Từ Đinh Linh lại một lần nữa khẽ liếc mắt xem xét cửa động đen như mực này, cuối cùng vẫn là ý chí thắng sợ hãi. Anh cũng học theo bộ dạng của Diệp Sơ Dương, móc di động ra, sau đó chui đi vào.
Sau khi hai người đi vào địa đạo, ánh sáng của đèn pin phát ra dường như đều chiếu sáng loáng thoáng toàn bộ địa đạo.
“Bên này hình như có cái đèn.” Từ Đinh Linh vừa nói, vừa không do dự trực tiếp mở cái chốt đèn.
Sau đó, toàn bộ địa đạo liền sáng rõ.
Diệp Sơ Dương cùng Từ Đinh Linh hai người đem toàn bộ những thứ bày biện ra trước mắt xem xét một cách cẩn thận.
Kỳ thật, nơi này giống như bên trong một cái nhà kho, rải rác rất rất nhiều thứ. Thậm chí còn có giường, nhà vệ sinh, và thức ăn.
Từ Đinh Linh nhìn cảnh tượng trước mặt, không khỏi cảm thấy kinh ngạc hết sức, “Nơi này thế quái nào mà cái gì cũng đều có? Ngoại trừ thiếu mỗi cái phòng bếp ra, thì đúng là một căn nhà nhỏ ha?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nheo đôi mắt lại.
Chính xác, giống như những gì Từ Đinh Linh nói, nơi này quả thực đều như một căn nhà mini.
Đồ dùng sinh hoạt thật sự là đầy đủ hết.
Vậy, nơi này rốt cuộc là để làm gì?
Diệp Sơ Dương bên này liếc liếc mắt nhìn xem bên kia Từ Đinh Linh sờ sờ, cười một tiếng, sau đó đặt tay mình lên trên chiếc giường lớn.
Trong nhá mắt những ký ức không thuộc về Diệp Sơ Dương liền chui vào trong đầu cô.
Người phụ nữ trốn trong căn nhà nhỏ không thấy ánh mặt trời này, đang nằm yên tĩnh một mình trên giường.
Đến mỗi thời gian cố định, liền sẽ có người đem đồ ăn từ phía trên truyền xuống dưới.
Diệp Sơ Dương híp mắt đứng ở địa đạo dùng sức phân biệt gương mặt kia, cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
- ------
Là người quản gia duy nhất của lâu đài cổ!
Quản gia thoạt nhìn là một ông lão hiền lành, mỗi khi nhìn người phụ nữ này, đôi mắt ông đều hiện lên sự cảm thông nhè nhẹ cùng với sự thương hại và đau buồn.
Diệp Sơ Dương từ từ mở mắt, trong đôi mắt đào hoa ấy là một mảnh thanh minh.
Xem ra, cô đã biết rõ nơi này dùng để làm gì rồi.