Edit: Tử Đằng
Tuy nói ngay từ đầu, Đàm Minh Khôn chính xác đã biết Diệp Sơ Dương có liên quan đến Huyền môn, nhưng ông không ngờ rằng, Diệp Sơ Dương lúc này lại thuận miệng nói ra hai cái tên này trong Huyền môn.
Diệp Sơ, môn chủ cao nhất của Huyền môn.
Huyền Cơ, là sư phụ của Diệp Sơ, cũng là Huyền môn lão tổ, được người đời tôn xưng một tiếng Huyền Cơ tông sư.
Đàm Minh Khôn dùng vẻ mặt với thần sắc vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, nhìn nửa ngày lúc sau run rẩy khóe miệng nói, “Cậu có thể nói ra mấy cái tên này chứng tỏ hiểu biết cũng không ít.”
Nghe lời này, Diệp Sơ Dương lập tức liền cười nhạo một tiếng.
Hai người cứ lẳng lặng như vậy nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng thiếu niên nhẹ giọng nói, “Nên nói cho ông điều gì, tôi sẽ nói. Nhưng không phải lúc này.” Nói xong lời này, cô đưa tay chỉ chỉ mảnh đất trước mắt, dùng ngữ khí khinh mạn hỏi, “Không bằng chờ đến khi chúng tôi tìm ra bí mật này đi?”
Đàm Minh Khôn không nghĩ tới Diệp Sơ Dương còn nói chuyện khá tốt như vậy.
Thời gian kết thúc kỳ thi cũng không còn lại nhiều, hơn nữa Diệp Sơ Dương thực sự cũng sẽ không chạy trốn.
Đàm Minh Khôn nhìn mảnh đất trước mắt này, đôi mắt ông lóe lên một thần sắc.
Nói thật, ông cũng rất muốn biết cuối cùng Diệp Sơ Dương có thể tìm ra bí mật này hay không.
Nghĩ đến đây, Đàm Minh Khôn rốt cuộc vẫn là gật gật đầu với thiếu niên, “Không thành vấn đề, vậy chúng ta chờ đến khi cuộc thi kết thúc sẽ tiếp tục nói về điều này.”
Nói xong câu đó, Đàm Minh Khôn liền xoay người rời đi.
Diệp Sơ Dương đứng tại chỗ một tay chống xẻng, nhìn bóng dáng cao cao của đối phương, nheo nheo mắt, rồi tiếp tục làm việc của mình. Nhưng cũng đúng lúc này, Từ Đinh Linh tiến lên một bước, nhỏ giọng nói, “Diệp, tôi tới giúp cậu.”
“Anh không đi tìm chân tướng sao?” Diệp Sơ Dương sau khi nghe được âm thanh của đối phương, tức khắc quay đầu nhìn về phía Từ Đinh Linh.
Từ Đinh Linh lắc đầu, xong lại gật gật đầu.
Thấy ánh mắt cười như không cười của Diệp Sơ Dương, anh vuốt trán nói, “Tôi cảm thấy cậu đã tìm ra chân tướng sự việc, tôi lại giống như ruồi nhặng không đầu đâm loạn xạ, tốt hơn là ở cùng cậu.”
Từ Đinh Linh tuyệt đối tin tưởng vào bản lĩnh Diệp Sơ Dương.
Giống như tất cả những người tham gia trận thi đấu này đều thừa nhận Diệp Sơ Dương là một người rất mạnh.
Từ Đinh Linh nói xong những lời này, thí sinh còn lại duy nhất đứng bên cạnh cũng cười nói, “Tuy là tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng tôi tính toán đi làm một chút chuyện, cho nên không quấy rầy các cậu nữa.”
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại hai người Từ Đinh Linh và Diệp Sơ Dương.
Hai người cũng không nói chuyện, mà vẫn luôn vùi đầu vào việc đào đất.
Đào được khoảng hai mươi phút, Diệp Sơ Dương đưa một nhát xẻng xuống, liền đụng phải một chỗ có thứ gì cứng rắn.
Lập tức, trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên liền lộ ra một nụ cười, cô ra hiệu cho Từ Đinh Linh, sau đó hai người tốc độ nhanh hơn một chút, một phút đồng hồ sau, một khối màu đen xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy khối bản này, ý cười trên mặt Diệp Sơ Dương thâm thúy mấy phần.
Lúc trước cô nghĩ, vì cái gì mà ngày đầu tiên cô và Túc Nhất không cần cố sức liền tìm thấy một mẩu xương ngón tay, tuy là mấy hôm trước chính xác là có một trận mưa lớn, nhưng chuyện này thật sự là quá trùng hợp.
Nói cho cùng, chính đám người Đàm Minh Khôn lúc đã tìm ra được chân tướng sự việc của lâu đài cổ, liền cố ý đem xương ngón tay để ở chỗ này.
Cũng coi như đó là một manh mối chỉ dẫn.
“Quả nhiên, đi theo cậu, chắc chắn là tìm ra nó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...